Bằng không bọn họ hao hết tâm tư thành lập một tông môn, không khéo chỉ hai đời đã bị người ta chơi chết.
Lúc này trong Hoàng Thiên Các, các võ giả Hoàng Thiên Các đã chém giết với Đại Thiên Môn và Chiến Võ Thần Tông tới mức gần như lấy mạng đổi mạng.
Hai phái hợp lực tập kích, đặc biệt là còn có Đại Thiên Môn am hiểu trận pháp, lúc này toàn bộ trận pháp phòng ngự của Hoàng Thiên Các đều đã bị phá vỡ, chỉ có thể lấy mạng người để phòng ngự.
Xung Thu Thủy dùng hết sức lực vận dụng Hoàng Thiên Kiếm ép lui Mục Thần Tiêu và Tư Không Già La, nhưng lúc này hắn cũng gần kiệt sức.
Đào Tiềm Minh đi tới trầm giọng nói: “Mục tông chủ, phát động tổng tấn công thôi, trực tiếp hủy diệt Hoàng Thiên Các, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Mục Thần Tiêu khoát tay áo nói: “ Phát động tấn công chưa chắc tất thắng, lực bộc phát của họ sẽ cực kỳ kinh khủng.
Đào môn chủ đừng sốt ruột, hai phái chúng ta bồi dưỡng đệ tử cũng chẳng dễ dàng gì, sao phải ép bọn chúng vào bước đường cùng?
Chờ thêm một chút, đợi tới lúc sợi dây của bọn chúng không căng nổi, chúng ta mới ra tay.”
Xưa nay Chiến Võ Thần Tông luôn nổi tiếng trong Đại La Thiên về tu vi thân thể mạnh mẽ và bí pháp cận chiến sát phạt.
Thế nhân đều cho rằng võ giả Chiến Võ Thần Tông là loại cao to thô kệch đầu óc ngu si, nhưng trong mắt Mục Thần Tiêu lại lóe lên vẻ mưu tính sâu xa, thậm chí ngay Đào Tiềm Minh cũng trầm mặc suy nghĩ
Một canh giờ sau, thấy các đệ tử Hoàng Thiên Các đã chất đống, Mục Thần Tiêu vẫn không xuất thủ mà hô lớn: “Thế lực của Đông Vực đã suy yếu, đại thế của Hoàng Thiên Các đã mất, sao các ngươi phải khổ sở tử chiến tới cùng Hoàng Thiên Các?
Không có Hoàng Thiên Các thì vẫn còn Chiến Võ Thần Tông ta!
Các đệ tử Hoàng Thiên Các ở đây, chỉ cần lúc này chịu đầu hàng, ta lấy danh dự của Chiến Võ Thần Tông ra cam đoan, chư vị có thể trực tiếp đi vào Chiến Võ Thần Tông ta.
Đợi tương lai Nam Vực chiếm đoạt triệt để Đông Vực, phạm vi thế lực hiện giờ của Hoàng Thiên Các vẫn là của các ngươi, các ngươi chỉ đổi tên mà thôi.
Cơ hội chỉ có một thôi, rốt cuộc là gia nhập Chiến Võ Thần Tông ta nghênh đón đại thế đại tranh mới, hay là chết theo Hoàng Thiên Các, các ngươi tự chọn đi!”
Trước đó Hoàng Thiên Các đã đưa toàn bộ đệ tử ra, bộ dạng liều chết cũng phải phản kháng, khí thế đám người đã lên tới đỉnh phong, trong lòng đã mang ý quyết tử.
Nhưng ai ngờ ngay lúc này Chiến Võ Thần Tông lại không tấn công mà lại chiêu hàng, chuyện này khiến ý quyết tử trong lòng mọi người bắt đầu dao động.
Thừa thế xông lên thì được, nhưng khí thế mà tiết ra thì không gì bù đắp nổi.
Trước đó khi Sở Hưu ở Hoàng Thiên Các, thật ra đã cảm thấy có một số sở hở trong nội bộ Hoàng Thiên Các, hay nên nói là thiếu sót.
Đó là lực ngưng tụ của Hoàng Thiên Các không đủ.
Trước đó khi lão các chủ còn tại thế, làm việc công chính, hao hết tâm huyết cho Hoàng Thiên Các cho nên được toàn bộ Hoàng Thiên Các kính nể và yêu mến.
Nhưng sau này Lý Vô Tướng trở thành các chủ, phát triển tâm phúc, chèn ép phe đối lập, khiến cho nội bộ Hoàng Thiên Các lục đục, đa số mọi người đứng về phía Xung Thu Thủy hoặc bo bo giữ mình, chỉ lo cho lợi ích bản thân.
Tuy sau này Xung Thu Thủy trở thành các chủ, nhưng dù sao thời gian vẫn quá ngắn, hắn không cách nào xoay chuyển tình huống đó.
Hiện tại, những người trong Hoàng Thiên Các chịu tử chiến tới cùng hoặc là tâm phúc của Xung Thu Thủy, hoặc là người được lão các chủ cất nhắc trong quá khứ, trung thành tuyệt đối với Hoàng Thiên Các.
Còn những kẻ lệ thuộc vào Lý Vô Tướng, những võ giả trung lập bo bo giữ mình, bọn họ đã dao động.
Một võ giả trực tiếp ném binh khí trong tay đi, hô lớn: “Ta đầu hàng! Ta đồng ý gia nhập Chiến Võ Thần Tông!”
Võ giả kia thực lực không yếu, chắc là một trưởng lão cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền trong Hoàng Thiên Các, tuyệt đối là cao tầng trong Hoàng Thiên Các.
Có hắn mở đầu, mọi thứ như phản ứng dây chuyền, các võ giả Hoàng Thiên Các khác lao nhao đầu hàng, chỉ trong chớp mắt đã có một phần ba số người trực tiếp đầu hàng.
Giải Anh Tông lau máu tươi trên khóe miệng, nổi giận mắng: “Đám rùa đen vong ân bội nghĩa này! Nếu không có Hoàng Thiên Các, làm gì có các ngươi ngày hôm nay?”
Tuy Giải Anh Tông là người láu cá, có chút thông minh vặt, nhưng năm xưa hắn đã được lão các chủ đích thân đề bạt.
Chưa chắc hắn đã trung thành với Xung Thu Thủy, nhưng lại trung thành tuyệt đối với lão các chủ, trung thành với Hoàng Thiên Các.
Xung Thu Thủy thở dài một tiếng nói: “Người có chí riêng, tùy bọn họ thôi.”
Nhưng lúc này ánh mắt Xung Thu Thủy đã tràn ngập vẻ quyết liệt quyết tử.
Hắn nắm chặt Hoàng Thiên Kiếm trong tay, thanh cổ kiếm đồng xanh phủ đầy máu tươi của hắn, tỏa ra khí tức lóng lánh uy nghiêm.
“Chiến Võ Thần Tông và Đại Thiên Môn các ngươi muốn chiếm lấy Hoàng Thiên Các ta, cũng được thôi.
Thực lực không bằng người, bị diệt môn cũng đáng đời.
Nhưng không biết trong hai phái các ngươi sẽ có bao nhiêu người phải chôn cùng Hoàng Thiên Các ta?”
Thần sắc đám người Mục Thần Tiêu lập tức run rẩy.
Một Xung Thu Thủy không đáng sợ, đáng sợ là Hoàng Thiên Kiếm trong tay hắn.
Đại tông môn đỉnh cấp truyền thừa vạn năm như Hoàng Thiên Các không phải dễ tiêu diệt.
Thậm chí cho dù đối phương đã suy yếu tới mức không còn Võ Tiên, ngươi cũng không biết rốt cuộc đối phương có thể lấy ra lá bài tẩy gì.
Nhưng chỉ cần bọn họ khiến Xung Thu Thủy hao tổn tới chết, đoạt lấy Hoàng Thiên Kiếm, cũng đồng nghĩa với việc rốt cuộc trong Hoàng Thiên Các không ai ngăn cản được bọn họ, thực lực của Chiến Võ Thần Tông cũng có thể tiến thêm một bậc.
Ngay lúc Xung Thu Thủy tuyệt vọng định hiến tế nốt chút sinh cơ ít ỏi còn sót lại của mình, dốc toàn lực phát động lực lượng của Hoàng Thiên Kiếm, một âm thanh lại đột nhiên vang lên.
“Xung các chủ, bi quan như vậy đâu phải phong cách của ngươi, còn chưa thật sự tới bước đường cùng đâu, ngươi vội cái gì?”
Nghe âm thanh này, ánh mắt Xung Thu Thủy, Giải Anh Tông và Lục Tam Kim đều lóe lên vẻ kinh ngạc, thậm chí là vui mừng như điên.
Quả nhiên, Sở Hưu không làm bọn họ thất vọng!
Một phía khác của chiến trường bỗng xuất hiện hàng loạt võ giả Côn Luân Ma Giáo, không hề do dự, trực tiếp gia nhập chiến trường.
Còn lúc này vẻ mặt Mục Thần Tiêu và Đào Tiềm Minh đều không thể tin nổi.
Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành và hai vị Cổ Tôn cùng tấn công Côn Luân Ma Giáo, không ngờ vẫn không hạ được Côn Luân Ma Giáo? Thậm chí Sở Hưu kia còn có vẻ cực kỳ khỏe khoắn, không nhìn thấy chút dấu hiệu nào là bị thương.
Lúc này Mục Thần Tiêu mới chú ý thấy hai người Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai sau lưng Sở Hưu.
Biểu cảm trên mặt họ đã không phải là kinh hãi nữa, quả thật không khác gì gặp quỷ.
Ba Võ Tiên đi tấn công Sở Hưu, đánh qua đánh lại thế nào mà hai người nhảy sang phe đối phương?