Côn Luân Ma Chủ

Chương 1857. Hàn Giang Hóa Tuyết 1




Thật ra Diệp Duy Không chưa bao giờ coi thường Sở Hưu.

Lúc trước hắn bị Sở Hưu lừa cho thảm như vậy, nếu hắn còn coi thường Sở Hưu, vậy tức là thật ra đang coi thường chính mình.

Tuy ngoài miệng Diệp Duy Không nói Sở Hưu không đáng nhắc tới, nhưng vừa ra tay đã không hề lưu thủ mà vận dụng toàn lực.

Kết quả cho dù như vậy, Sở Hưu vẫn ngăn cản được. Hắn lại phát hiện bản thân vẫn đánh giá thấp Sở Hưu.

“Sở Hưu, bất luận ngươi dùng lực lượng của ai, hôm nay là đại kiếp của ngươi, ngươi chạy cũng chẳng thoát.

Nếu ngươi bó tay chịu trói, ta có thể cam đoan người của Côn Luân Ma Giáo dưới trướng ngươi có thể đầu hàng mà không bị giết.

Nhưng nếu ngươi ngoan cố ương ngạnh, sau khi giết ngươi chắc chắn ta sẽ giết sạch Côn Luân Ma Giáo của ngươi!”

Gương mặt Sở Hưu nở nụ cười lạnh lẽo: “Diệp Duy Không, có đôi lúc tự tin quá mức không phải chuyện tốt lành gì đâu.

Muốn diệt môn Côn Luân Ma Giáo của ta? Bây giờ ta sẽ diệt sạch Hàn Giang Thành của ngươi!

Toàn bộ ra tay! Giết!”

Sau tiếng ra lệnh của Sở Hưu, Côn Luân Ma Giáo trước đó còn giằng co lại lập tức xung phong.

Với thế lực của Côn Luân Ma Giáo hiện tại, nếu không tính sức chiến đấu cao tầng, Hàn Giang Thành thật sự không phải đối thủ.

Đặc biệt là cách đây không lâu Sở Hưu vừa chiếm được rất nhiều tán tu Đông Vực và các tiểu tông môn.

Đừng nhìn thực lực của đám người này không ra sao, nhưng liên kết lại một chỗ cũng là một thế lực không tệ, ít nhất giải quyết Hàn Giang Thành rất đơn giản.

“Ngươi muốn chết à!”

Ánh mắt Diệp Duy Không lóe lên sát khí kinh người, hai tay hắn kết ấn, chỉ trong chớp mắt, quy tắc trên bầu trời bị vặn vẹo, toàn bộ bầu trời như bị đóng băng, hóa thành ngọn núi ngàn trượng đập xuống!

Thần thông, Băng Thần Vẫn!

Cường giả Võ Tiên bát trọng thiên dốc toàn lực thi triển thần thông, khung cảnh không khác nào diệt thế.

Đặc biệt là núi băng như đại lục lơ lửng trên không trực tiếp nhắm vào Côn Luân Ma Giáo phía sau.

Trận pháp trung tâm cũng trong Côn Luân Ma Giáo, nếu sơ sót một chút thôi, toàn bộ Côn Luân Ma Giáo sẽ bị đối phương nện cho nát bấy.

Bên phía Sở Hưu lập tức thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, thân thể pháp tướng trăm ngàn trượng như chống lại thiên địa, nâng núi băng khổng lồ đó lên.

Hai bên vừa tiếp xúc, Sở Hưu lập tức cảm thấy một luồng lực lượng cực hạn truyền tới, khiến thân hình của y lập tức rơi xuống, mặt đất cũng rung chuyển, nứt toác ra.

Thậm chí cùng lúc, trừ trong núi băng còn có một luồng hàn ý cực hạn lan tới, đóng băng tứ chi và thân thể của y.

“Thức thần thông này của ngươi là phát huy lực lượng tới đỉnh phong, đúng là uy lực bất phàm.

Nhưng ngươi chống được lực lượng này ư?”

Diệp Duy Không cười lạnh một tiếng, vung tay lên, hàn khí vô biên lại ngưng tụ thành kiếm khí đầy trời, đánh về phía Sở Hưu!

Thật ra đại đa số võ giả giao thủ với Sở Hưu đều không hiểu rõ về y.

Không phải bọn họ khinh thường Sở Hưu mà vì trước đó số người chứng kiến chiến tích của Sở Hưu quá ít, hơn nữa tốc độ tiến bộ của y quá nhanh, có thể thi triển quá nhiều chiêu số.

Khi ngươi cho rằng mình thật sự hiểu rõ Sở Hưu, Sở Hưu lại có thể sử dụng lá bài tẩy mà ngươi không tưởng tượng ra nổi.

Nhưng Diệp Duy Không lại khác.

Khi Sở Hưu còn chưa thành Võ Tiên, hắn đã biết tới Sở Hưu.

Sau khi bị Sở Hưu lừa cho trọng thương, hắn vẫn luôn tâm thầm thu thập thông tin liên quan tới Sở Hưu.

Trên người Sở Hưu có ba thức thần thông, Thập Tự Liên Hoa Ấn chuyên khắc bí pháp âm tà quỷ dị, không tác dụng gì với hắn.

Thanh Thiên Chiếu Ảnh là chiêu liều mạng, không tới thời khắc mấu chốt thì Sở Hưu sẽ không sử dụng.

Cho dù có sử dụng, Diệp Duy Không vẫn tự tin có thể dựa vào lực lượng của bản thân chống chọi vượt qua.

Chỉ có thức thần thông Pháp Thiên Tượng Địa trông  có vẻ không có nhược điểm gì. Nhưng trên thực tế chỉ cần lực lượng của ngươi đủ cường đại, đương nhiên sẽ có cách áp đảo đối phương.

Bây giờ hoàn cảnh hoàn toàn giống như suy nghĩ của hắn.

Nhưng ngay khoảnh khắc kiếm khí đầy trời bắn tới, quanh người Sở Hưu bỗng hiện lên phật quang màu vàng và ma khí ngập trời.

Thánh Ma Bất Diệt Thân được thi triển, không ngờ Sở Hưu lại sử dụng Thánh Ma Bất Diệt Thân bao phủ trong trạng thái Pháp Thiên Tượng Địa.

Vô số kiếm khí lạnh lẽo đánh vào pháp tướng được bao phủ bởi Thánh Ma Bất Diệt Thân, phát ra tiếng leng keng rung động nhưng từ đầu đến cuối vẫn không cách nào đánh tan.

“Nát cho ta!”

Sở Hưu gầm lên một tiếng, xuất quyền đánh xuống, núi băng trên đỉnh đầu hoàn toàn tan vỡ, hóa thành vô số sương tuyết rơi xuống.

Nhưng một quyền này tiêu hao lực lượng gấp mấy lần thi triển Pháp Thiên Tượng Địa lúc bình thường.

Dung hợp công pháp với thần thông, đây là một biểu hiện của việc Sở Hưu đã khống chế được lực lượng tới cực hạn.

Nhưng tương tự, kết hợp hai thứ cũng tiêu hao cực kỳ kinh người.

Sở Hưu không hề trì hoãn, sau khi phá tan núi băng, y trực tiếp xuất quyền đánh về phía Diệp Duy Không.

Kình khí cường đại phá tan không gian, phát ra tiếng nổ kịch liệt. Đứng trước lực lượng cực mạnh như vậy, thời gian cũng như ngưng bặt lại trong một chớp mắt.

Nhưng lúc này khóe miệng Diệp Duy Không lại nở nụ cười quỷ dị.

Ngay khoảnh khắc quyền của Sở Hưu tới trước người, không ngờ thân hình của hắn lại hóa thành từng bông tuyết bay lượn.

Đây không phải cương khí hóa hình, cũng không phải lực lượng quy tắc hóa hình, cứ như hắn đột nhiên tiêu tán giữa thiên địa, thật sự biến thành bông tuyết rơi xuống, khiến quyền này của Sở Hưu thất bại.

Thậm chí quyền vừa rồi của  còn xé rách toàn bộ không gian nơi đó, nhưng vẫn không phát hiện Diệp Duy Không đang ở nơi nào.

Thánh Ma Bất Diệt Thân cộng thêm Pháp Thiên Tượng Địa tiêu hao quá lớn, Sở Hưu xuất quyền thất bại, đành phải tạm thu hồi trạng thái này.

Nhưng ở một phía khác, sương giá bay xuống, thân hình Diệp Duy Không xuất hiện trong sương tuyết đầy quỷ dị, tựa như hắn vốn đã ở đó.

Nhìn Sở Hưu, Diệp Duy Không lạnh nhạt nói: “Sở Hưu, thức thần thông này là ta chuẩn bị riêng cho ngươi, tên là Hàn Giang Hóa Tuyết.

Nói chính xác hơn, ta chuẩn bị cho thức Thanh Thiên Chiếu Ảnh của ngươi, vì vậy ta còn cố tình tới vị trí cũ của Cực Lạc Ma Cung, quan sát dấu vết từ chiêu đao của ngươi.

Thanh Thiên Chiếu Ảnh chém thân thể, thức thần thông đó của ngươi chạm tới cực hạn của lực lượng quy tắc, không ai ngăn cản nổi.

Tân Già La không cản được, Nhan Bi Phong cũng không cản nổi.

Ta mạnh hơn bọn họ, cho dù có đỡ được thì cũng trọng thương.

Hàn Giang Hóa Tuyết có thể khiến thân thể ta thật sự phân giải thành ngàn vạn bông tuyết, đao của ngươi có mạnh nữa, chẳng lẽ có thể chém hết tất cả tuyết bay hay sao?”

Sở Hưu không hoảng hốt, ngược khóe miệng y nhếch lên thành một nụ cười.

“Diệp thành chủ, ngươi đường đường là Võ Tiên bát trọng thiên, sao phải tìm trăm phương ngàn kế, hao tâm tổn trí tính toán tên tiểu bối ta đây? Đúng là để mắt tới ta, hay nên nói là ngươi đang sợ ta?”

Diệp Duy Không lạnh nhạt nói: “Sư tử vồ thỏ cũng phải dốc toàn lực, ta sẽ không phạm phải sai lầm tương tự lần thứ hai.

Huống chi Sở Hưu ngươi cũng không phải là thỏ mà là một con sói hoang, một con sói hoang cực kỳ hung ác!”