Nơi tiếp giáp giữa phạm vi thế lực của Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự, mỗi bên có một pho tượng lớn. Một bên là Phật Tổ, một bên là Sáng Thế Thần của Phạm Giáo.
Phạm vi vài dặm giữa hai pho tượng này không có bất cứ ai, cũng không có bất cứ thế lực nào, toàn bộ Tây Vực bị chia cắt từ hai pho tượng này trở đi.
Lúc này võ giả Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự được phân bổ bên dưới hai pho tượng lớn, phật quang Phạm văn xông thẳng tận trời, khí thế cường đại đảo loạn thiên địa, khiến cho trên không trung của nơi này đủ loại lực lượng địa phong thủy hỏa hỗn tạp đan xen, quy tắc thiên địa cũng bị thay đổi triệt để.
Lâu Na Già nhìn võ giả Thiên La Bảo Tự bố trí trận địa nghênh địch ở trước mặt, cười lạnh một tiếng nói: “Thiên La Bảo Tự các ngươi đúng là hận Phạm Giáo ta tới tận xương.
Trong tình huống hai giới thượng hạ sắp liên thông, Đại La Thiên gió thổi mây bay, đại thế đại tranh sắp tới, khí vận phát sinh biến hóa, chắc Thiên La Bảo Tự các ngươi cũng có thể cảm giác được.
Nhưng trong đại thế đại tranh như vậy, các ngươi vẫn ra tay với Phạm Giáo chúng ta, không sợ mình bị đào thải trong đại thế đại tranh này à?”
Tề Thiện thiền sư chắp tay trước ngực, miệng niệm phật hiệu: “Tà ma ngoại đạo, nào phải chỉ hận thấu xương, phải là chỉ muốn diệt trừ cho thống khoái!
Trong đại thế đại tranh này, bất luận là giang hồ thiên hạ do ai lên làm chủ, tóm lại không thể để loại tà ma ngoại đạo các ngươi tới làm chủ được!”
Lâu Na Già ngoáy tai, lạnh nhạt nói: “Tà ma ngoại đạo? Không giống Thiên La Bảo Tự các ngươi thì là tà ma
Nhưng vạn năm qua, Thiên La Bảo Tự các ngươi muốn diệt trừ đám tà ma ngoại đạo chúng ta đã bao nhiêu lần? Có lần nào thành công không?
Lần này vẫn là công dã tràng mà thôi!”
Sau khi Lâu Na Già dứt lời, hai tay hắn kết ấn, quanh người là lực lượng quy tắc vô tận vặn vẹo quấn quanh, cuối cùng không ngờ những lực lượng quy tắc sau lưng hắn lại bắt đầu dung hợp, diễn hóa thành hỗn độn vô biên!
Lực lượng hỗn độn nguyên thủy khi thiên địa chưa khai mở!
Còn bên cạnh Lâu Na Già, quanh người Diêm Ma hiện lên Phạm văn đỏ máu lượn vòng, bao phủ lấy thân thể hắn, như một cái kén máu khổng lồ.
Nhưng tiếp theo đó cái kén máu nứt toác, thân thể từ bên trong đi ra không phải lão già thấp bé lưng còng mà là một người trẻ tuổi thân hình cao lớn mặc chiến giáp đỏ máu.
Tướng mạo của hắn tuấn mỹ tới mức yêu dị, thật sự không có nét gì của Diêm Ma lúc trước đó.
Điểm duy nhất hai bên giống nhau là đôi mắt, một bên màu đen, một bên phủ đầy sắc máu.
Diêm Ma chân đạp lên biển máu vô biên, tay cầm một cây cung lớn, một cây cung hoàn toàn do ngọn lửa diệt thế ngưng tụ thành.
Nhưng mũi tên trên cây cung lớn này lại không phải ngọn lửa diệt thế mà là mũi tên cực ác do vô số oan hồn ác quỷ ngưng tụ thành!
Bên phía Thiên La Bảo Tự, tất cả mọi người cũng xuất thủ.
Tề Thiện thiền sư miệng niệm phật hiệu, Tịnh Liên Phật Quang được hắn thi triển tới cực hạn, phật quang lóng lánh chói mắt che phủ mặt trời, từng đóa kim liên nở rộ trong đó.
Sau lưng thủ tọa Hoa Nghiêm Các hiện lên ba phật ảnh, quá khứ hiện tại tương lai, đảo loạn thời gian không gian.
Thủ tọa Kim Cương Viện cầm trong tay Kim Cương Hàng Ma Trượng, thi triển Bất Diệt Kim Thân, thân thể được vô số Phạm văn màu vàng chói mắt bao phủ, xông lên phía trước.
Hai bên dốc hết thủ đoạn, không hề thăm dò, trực tiếp dốc toàn lực đẩy tới!
Trong lúc bên phía bọn họ đang đại chiến, đám người Sở Hưu đã ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, thậm chí tốn thời gian hơn cả Sở Hưu tưởng.
Dù sao lúc trước Sở Hưu chỉ đi có một mình, còn lần này y dẫn theo hơn vạn tinh nhuệ dưới trướng Côn Luân Ma Giáo.
Tuy thực lực của đám người này không yếu nhưng chắc chắn không thể bằng Sở Hưu, cho nên tốc độ cũng chậm hơn nhiều.
Sở Hưu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xa xăm, cho dù cách cả ngàn dặm y vẫn có thể cảm nhận được lực lượng cường đại từ phía đó truyền lại.
Quay đầu nhìn qua những người khác, Sở Hưu trầm giọng nói: “Đi thôi, Thiên La Bảo Tự đã động thủ, bên chúng ta cũng không thể chậm trễ được.”
Lúc này trong Vishnu Điện, hầu như tất cả các thần cung trực thuộc Vishnu Điện đều tập trung ở đây.
Thật ra tuy thực lực của Vishnu Điện không bằng Brahma Điện và Shiva Điện nhưng cũng không phải là yếu.
Ví dụ như Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung hay Thái Dương Thần Cung mà Tân Già La từng thống lĩnh, đều có sức chiến đấu không kém.
Nhưng đại đa số các thần cung của Vishnu Điện đều phụ trách nghiên cứu các loại kỳ vật bí pháp, hoặc đan dược trận pháp. Bảo bọn họ tới liều mạng với đám người Thiên La Bảo Tự thì quá lãng phí, cũng như Thiên La Bảo Tự sẽ không để đệ tử Dược Vương Các lên chiến trường chính diện.
Lúc này Âm Đà La đang ở trong Vishnu Điện, vẻ mặt bực bội.
Có lẽ cả đời chỉ gặp một hai lần hai phái dốc toàn lực đại chiến như vậy, nhưng loại người hiếu chiến như hắn lại không thể tham gia. Chuyện này khiến Âm Đà La cảm thấy cực kỳ uất ức.
Ở một phía khác, một lão già mặc trường bào hoa sen màu vàng bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Âm Đà La, đừng bực bội nữa, ngươi có thể ở lại trấn thủ là chuyện tốt. Nếu ngay cả Vishnu Điện chúng ta cũng phải điều động toàn bộ lực lượng lên chiến trường, có lẽ đã tới thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong của Phạm Giáo chúng ta.”
Lão già này chính Võ Tiên cuối cùng còn sót lại của Vishnu Điện, A Na Tây La, cung chủ Liên Hoa Thần Cung.
Hắn đã gần năm trăm tuổi, tuổi cao, tu vi Võ Tiên tam trọng thiên cũng là sống tạm theo thời gian.
Cho nên tuy hắn là Võ Tiên nhưng xưa nay chưa từng cạnh tranh chức vị điện chủ Vishnu Điện.
Chức vị đó chỉ lưu lại cho cường giả hoặc loại võ giả ‘trẻ tuổi’ như Tân Già La.
Âm Đà La hừ lạnh một tiếng nói: “Chán, đúng là quá nhàm chán.
Bao năm qua Phạm Giáo ta đã bị động chịu đánh vô số lần, vì sao lần nào cũng đợi đối phương chủ động xuất kích thì chúng ta mới phản kích?”
A Na Tây La cười cười nói: “Ta đã già, không có nhiều nhuệ khí như người trẻ tuổi các ngươi.
Lúc trước ta cũng nghĩ y hệt như ngươi, chỉ hận không thể giết sạch đám lừa trọc ghê tởm của Thiên La Bảo Tự.
Chỉ tiếc chuyện đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, chủ động xuất thủ thì chết còn thảm hại hơn.
Lần này hai bên đại chiến, giáo chủ và Thế Tôn không có mặt, theo ta thấy bọn họ cũng không thể phân thắng bại, cùng lắm là lưỡng bại câu thương mà thôi.
Dù sao chủ động hay không chủ động cũng là lưỡng bại câu thương, có gì khác nhau?”
Ngay lúc Âm Đà La còn định nói gì đó, toàn bộ Vishnu Điện đột nhiên phát ra tiếng rung chuyển kịch liệt, trận pháp bên ngoài lập tức khởi động.
Đệ tử Vishnu Điện kinh hãi chạy vào bẩm báo: “Không xong rồi! Có người đang tấn công Vishnu Điện!”
A Na Tây La lập tức biến sắc: “Không thể nào! Thiên La Bảo Tự đang dồn tất cả lực lượng vào chiến trường chính diện, làm sao bọn chúng có thể chia nhỏ lực lượng đánh lén Vishnu Điện ta?”
Muốn động tới Vishnu Điện, trừ phi Thiên La Bảo Tự có thể bỏ ra lực lượng như Hóa Sinh Các hoặc vài thiền viện khác liên thủ mới được.