Côn Luân Ma Chủ

Chương 1810. Phương Thất Thiếu biểu diễn theo bản sắc 2




Hơn nữa trong kiếm đạo của Phương Thất Thiếu còn có một số thứ của bản thân hắn.

Thịnh Cửu Uyên ở bên cạnh đột nhiên nói: “Tông chủ, nhường người này cho ta nhé? Chi phái Lăng Thiên Kiếm Tôn ta nợ Thiên Hạ Kiếm Tông một lời hứa.”

La Sơn híp mắt nói: “Người này, ngươi không dạy được. Kiếm đạo của hắn đã thành hình, chỉ cần bước vào Võ Tiên thậm chí không kém hơn kiếm đạo của chi phái ngươi. Ngươi nhận hắn vừa là hủy hắn vừa là hủy chính ngươi.”

Không đợi Thịnh Cửu Uyên nói gì, La Sơn đã vẫy tay với Phương Thất Thiếu, gọi hắn tới nói: “Xin hỏi tiểu hữu họ tên xuất thân ra sao?”

Phương Thất Thiếu nhún vai nói: “Tán tu kiếm đạo Nam Vực, Phương Thất Thiếu, người nhà đều đã chết, sư phụ ta cũng nghèo rồi, nghèo tới mức chả đi thanh lâu nổi, đành phải tới Thiên Hạ Kiếm Tông thử vận may. Nghe nói Thiên Hạ Kiếm Tông là tông môn lớn, có thể diện, chắc là tới thanh lâu không cần tốn tiền phải không?”

Trung Châu đó Sở Hưu không bảo Phương Thất Thiếu diễn kịch, chỉ nói với tính cách của hắn, cứ phát huy như thường lệ là được.

Tuy là kẻ địch, nhưng Sở Hưu không thể không thừa nhận sự chấp nhất của Thiên Hạ Kiếm Tông đối với kiếm đạo, chỉ cần Phương Thất Thiếu thể hiện tu vi kiếm đạo của mình, Thiên Hạ Kiếm Tông sẽ tuyệt đối không cự tuyệt.

Nhưng Sở Hưu lại không ngờ Phương Thất Thiếu không che không giấu, trực tiếp phơi bày bản thân như vậy.

Những võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông khác nghe vậy nhíu mày, La Sơn cũng im lặng cả nửa ngày không nói nên lời, Thịnh Cửu Uyên ở bên cạnh thậm chí nhắm chặt mắt lại.

May mà hắn không nhận tên Phương Thất Thiếu này làm đồ đệ, bằng không có lẽ không nhịn nổi bóp chết kẻ này.

La Sơn thở dài một tiếng, trầm giọng nói: “Với thực lực của ngươi đã đủ khai tông lập phái trong Đại La Thiên. Lý giải của ngươi về kiếm đạo cũng tự thành hệ thống, cho nên ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề. Ngươi cảm thấy thế nào là kiếm đạo?”

Phương Thất Thiếu kinh ngạc hỏi ngược lại: ”Kiếm đạo chính là kiếm đạo thôi, còn có thể là gì? Vì sao các ngươi cứ thích làm phức tạp hóa thứ đơn giản như vậy?”

La Sơn sững sờ, sau đó cười ha hả nói: “Không sai, kiếm đạo chính là kiếm đạo, còn có thể là gì? Ngươi thật không tệ, từ nay trở đi ngươi chính là phong chủ Thương Sinh Kiếm Phong của Thiên Hạ Kiếm Tông ta!”

Phương Thất Thiếu nghe vậy lại chẳng có vẻ vui mừng, dù sao hắn còn có thể trở thành tông chủ của Kiếm Vương Thành, cho dù Thiên Hạ Kiếm Tông có mạnh hơn nữa thì chức vị phong chủ cũng chẳng khiến hắn có cảm giác lo sợ vì được sủng ái.

Cho nên Phương Thất Thiếu rất nghiêm túc hỏi: “Làm phong chủ, có thể chơi thanh lâu...”

“Không thể!”

Phương Thất Thiếu còn chưa dứt lời đã bị Mộ Bạch Sương nghiêm khắc ngắt đứt.

Mộ Bạch Sương mặt không biểu cảm nói: “Ngươi đã gia nhập Thiên Hạ Kiếm Tông tức là đại diện cho mặt mũi của Thiên Hạ Kiếm Tông.

Thiên Hạ Kiếm Tông quy củ sâm nghiêm, nếu ngươi có can đảm tới thanh lâu không trả tiền, bảy mươi hai hình phạt kiếm đạo của Thiên Hạ Kiếm Tông đang chờ ngươi.”

Phương Thất Thiếu nhún vai nói: “Không được thì thôi, sao dữ vậy? Một đại tông môn như vậy mà không thể dựa vào thể diện để tới thanh lâu chơi chùa, cũng chả có gì đặc biệt.”

Câu này vừa nói xong, sắc mặt đám võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông đều đen kịt.

Đường đường thể diện của Thiên Hạ Kiếm Tông đứng đầu kiếm đạo ở Đại La Thiên, ngươi lại định dùng để tới thanh lâu chơi chùa không trả tiền?

Nếu không phải kẻ trước mặt là phong chủ mà La Sơn đích thân lựa chọn, bọn họ chỉ hận không thể trực tiếp đi lên  giáo huấn tên tiểu tử này.

La Sơn xoa đầu,nói với Mộ Bạch Sương: “Dẫn hắn đi, dạy một quy củ của Thiên Hạ Kiếm Tông.”

Sau khi Phương Thất Thiếu bị Mộ Bạch Sương dẫn đi, Thịnh Cửu Uyên đột nhiên nói với La Sơn: “Đa tạ tông chủ.”

La Sơn gật đầu bất đắc dĩ, thở dài nói: “Đúng là số mệnh.”

Mấy ngày sau, Sở Hưu ở Nam Man Thương Ngô Quận cũng nhận được tin.

Lạc Phi Hồng và Long Linh Nhi có thể lẩn vào môn hạ của hai vị Cổ Tôn, Sở Hưu không hề thấy ngạc nhiên. Dù sao hai người bọn họ muốn thực lực có thực lực, muốn năng lực có năng lực, lại thêm Tư Không Đàm bố trí, đây là chuyện mười phần chắc chín.

Nhưng nghe biểu hiện của Phương Thất Thiếu trong lôi đài tỷ kiếm, Sở Hưu lại toát mồ hôi lạnh.

Hắn bảo Phương Thất Thiếu biểu diễn theo bản sắc, ý là Phương Thất Thiếu thể hiện tài hoa kiếm đạo của mình, bản sắc của Kiếm Thủ Phương Thất Thiếu chứ không phải thể hiện cái ngu ngốc của mình.

Hắn thì hay rồi, lại đi hỏi người ta có thể dùng danh tiếng Thiên Hạ Kiếm Tông để tới chơi chùa ở thanh lâu không.

Nếu không phải thiên phú kiếm đạo mà hắn thể hiện cực kỳ kinh người, chắc chắn đám người Thiên Hạ Kiếm Tông sẽ lập tức chém chết cái gã đã sỉ nhục môn phái mình.

Sau khi bố trí được đám người Phương Thất Thiếu vào nội bộ kẻ địch, bên phía Sở Hưu cũng có thể yên tâm hơn một chút.

Nhưng Sở Hưu còn có một cảm giác, đó là trong Đại La Thiên này, tình báo của y thật sự quá ít.

Ngoài bên phía Đông Vực là tin tức của hắn khá linh mẫn, ba vực còn lại hắn không có chỗ nào để kiếm tình báo.

Đương nhiên đây không phải lỗi của Sở Hưu, mà là bốn vực bị chia cắt nghiêm trọng, vốn là như vậy.

Thiên Ma Cung có thể bố trí người trong Thiên Hạ Kiếm Tông là vì bọn họ vốn là tông môn Nam Vực.

Nhưng nếu Thiên Ma Cung muốn bố trí người ở Đông Vực hay Tây Vực Bắc Vực xa xôi hơn, độ khó cũng tăng vọt lên.

Khổ nỗi Sở Hưu đắc tội với không ít người, ở cả bốn vực, cho nên y cần tình báo của cả bốn vực. Hơn nữa Sở Hưu còn cần thăm dò một số chuyện trong Đại La Thiên, cho nên y lại để mắt tới Tư Không Đàm.

Lần này Sở Hưu không tới Nam Vực mà thông qua lực lượng tâm ma, gọi Tư Không Đàm tới Đông Vực.

Đi vào cứ điểm Nam Man của Sở Hưu, Tư Không Đàm thấp thỏm sợ hãi.

Hắn thấy cái gì? Cung điện sâm nghiêm chỉnh tề, bố trí đầy trận pháp. Hắn cũng biết trận pháp nhưng lại không thể nhận ra trận pháp ở nơi này.

Rất nhiều võ giả mặc áo đen thần sắc lạnh lùng đi qua đi lại. Tư Không Đàm có thể cảm nhận được sát khí đậm đặc trên người bọn họ, đây không phải sát khí từ một hai lần giết chóc.

Tuy Tư Không Đàm là người Nam Vực, nhưng hắn có quen biết với các võ giả Hoàng Thiên Các.

Hắn dám khẳng định, võ giả Hoàng Thiên Các tuyệt đối không phải như vậy.

Sở Hưu này ở trong địa bàn của Hoàng Thiên Các, nhưng không ở phủ quận trưởng mà tới khu vực Nam Man thành lập một cứ điểm thủ vệ sâm nghiêm như vậy. Hơn nữa võ giả dưới trướng y cũng hoàn toàn khác võ giả Hoàng Thiên Các, rốt cuộc y định làm gì? Thế này có khác gì tự lập làm vua?

Xưa nay Tư Không Đàm luôn cho rằng sau lưng Sở Hưu là Hoàng Thiên Các, nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ sau lưng Sở Hưu chỉ có chính y!

Mang tâm trạng thấp thỏm, Tư Không Đàm thận trọng bước vào đại điện, xung quanh đèn đuốc lờ lờ, thân hình Sở Hưu hiện lên ở sâu trong góc tối, đột nhiên nói: “Tư Không Đàm, lần này ngươi làm không tệ, những chuyện giữa chúng ta trong Đại La Thần Cung đều xóa bỏ.”