Sở Hưu đột nhiên tới tìm thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, chuyện này khiến đại tế ti Bái Nguyệt Giáo khá nghi hoặc.
Dù sao với thực lực và địa vị hiện tại của Sở Hưu, thật ra y đã không cần giao tiếp với võ giả cỡ như thánh nữ Bái Nguyệt Giáo nữa.
Nhưng Sở Hưu đã nói vậy, đại tế ti cũng cho người mời thánh nữ Bái Nguyệt Giáo tới.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo mặc một bộ váy ngắn sặc sỡ kiểu Miêu Cương, trên đầu đeo đủ loại trang sức màu bạc, không có cảm giác quyến rũ hay quỷ dị, ngược lại khiến người ta có cảm giác hoạt bát linh động của thiếu nữ.
Nhưng khi thấy Sở Hưu, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo lại mỉm cười yêu kiều: “Sở giáo chủ tới tìm người ta có chuyện gì à? Mạng của người ta cũng do Sở giáo chủ cứu, Sở giáo chủ bảo người ta làm gì, người ta sẽ làm theo ngay.”
Sở Hưu không hề lay động, chỉ hỏi đại tế ti: “Ta muốn dẫn thánh nữ quý giáo ra ngoài, chẳng hay có cần báo với Dạ giáo chủ một tiếng không?”
Đại tế ti Bái Nguyệt Giáo còn chưa trả lời, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo đã khoát tay một cái nói: “Không cần không cần, bây giờ địa vị của ta trong Bái Nguyệt Giáo đã gần với giáo chủ, chút quyền lực đó vẫn phải có.
Giáo chủ đang bế quan, không cần quấy rầy người.”
Sở Hưu gật đầu: “Được, vậy thì đi thôi.”
Nói xong, Sở Hưu dẫn thánh nữ Bái Nguyệt Giáo trực tiếp rời khỏi.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo quay đầu lại hoạt bát vẫy tay với đại tế ti, nhảy chân sáo đi theo sau lưng Sở Hưu.
Đại tế ti Bái Nguyệt Giáo bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật ra thánh nữ Bái Nguyệt Giáo ra ngoài như vậy là không hợp quy củ.
Có điều hắn đã nhìn thánh nữ Bái Nguyệt Giáo trưởng thành, còn là người Miêu Cương giống hắn, cho nên hắn đối xử với thánh nữ Bái Nguyệt Giáo như con gái mình.
Nhưng liên tưởng tới thân phận của đối phương, có thể tuổi thọ còn lại của cô còn ít hơn lão già như mình, đại tế ti Bái Nguyệt Giáo cảm thấy đau lòng, thánh nữ muốn làm gì thì cứ để cô ấy làm thôi.
Huống chi đại tế ti Bái Nguyệt Giáo cũng không lo Sở Hưu có ý đồ xấu gì.
Sở Hưu rất mạnh, nhưng Bái Nguyệt Giáo bọn họ cũng không phải bùn đất. Huống chi nếu Sở Hưu thật sự có ác ý với Bái Nguyệt Giáo, lúc ở Thiên Môn, Dạ Thiều Nam bị trọng thương, Sở Hưu đã có thể ra tay.
Bên ngoài Bái Nguyệt Giáo, Sở Hưu nghi hoặc nói với thánh nữ Bái Nguyệt Giáo: “Đến giờ ngươi vẫn không biết ta muốn ngươi đi làm gì, sao ngươi lại đồng ý đi theo ta?”
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo không quan tâm lắc đầu nói: “Dù sao mạng của ta cũng do ngươi cứu, nếu ngươi thật sự bảo ta chết, dù sao ta cũng sống thêm được lâu như vậy, coi như kiếm đủ vốn liếng rồi.”
Nhưng sau đó thánh nữ Bái Nguyệt Giáo lại cười hì hì nói: “Nhưng ta tin Sở giáo chủ sẽ không hại ta, phải không?”
Sở Hưu nói: “Có đôi chút nguy hiểm, nhưng ta tin với năng lực của ngươi sẽ không thành vấn đề. À đúng rồi, đến giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi.”
Phải nói không riêng gì Sở Hưu không biết, toàn bộ giang hồ đều không biết rốt cuộc thánh nữ Bái Nguyệt Giáo tên họ ra sao.
Từ ngày cô bước chân vào giang hồ, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo chính là danh hiệu của cô, tên của cô, mọi thứ của cô, thậm chí ngay trong nội bộ thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, bất luận là đám người Đông Hoàng Thái Nhất hay các đệ tử khác đều phải gọi cô là thánh nữ.
Cho nên bây giờ Sở Hưu hỏi như vậy, thậm chí chính thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cũng sửng sốt một hồi rồi mới đáp: “Ta tên là Long Linh Nhi.”
Sau khi thánh nữ Bái Nguyệt Giáo nói xong, tới lượt Sở Hưu đờ ra tại chỗ.
Y không ngờ thánh nữ Bái Nguyệt Giáo lại tên là Long Linh Nhi.
Thấy bộ dạng này của Sở Hưu, Long Linh Nhi không khỏi bĩu môi bất mãn nói: “Sao nào, ta tên vậy rất kỳ quái hay sao?
Long là thế gia vọng tộc trong Miêu tộc, ta sinh ra đã mặt mày linh động nên gọi là Long Linh Nhi thì đã sao?”
Sở Hưu ho khan một tiếng nói: “Không có gì. Đúng rồi, trước đó ngươi cũng biết hiệu quả của Trường Sinh Cổ rồi, thiên phú của ngươi cũng không yếu, tự mình tu luyện cũng có thể đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vì sao lại tiêu tốn tuổi thọ và tinh huyết nuôi Trường Sinh Cổ kia?”
Long Linh Nhi dừng một chút, lạnh nhạt nói: “Trên thế gian này có rất nhiều thứ không phải ngươi muốn làm là làm được. Thế gian quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, ta cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Ta bảy tuổi gia nhập Bái Nguyệt Giáo, trước khi ta gia nhập Bái Nguyệt Giáo, cha mẹ và toàn bộ bộ tộc của ta đã bị sơn tặc giết chết.
Ta muốn báo thù, cho nên ta cần thực lực, cần địa vị.
Nhưng cổ thuật Miêu Cương không phải thứ có thể tu luyện thành công mau chóng được, thiên phú của ta còn chưa tốt tới mức tuổi nhỏ đã có một không hai trong Bái Nguyệt Giáo. Bái Nguyệt Giáo to lớn sẽ không vì một đệ tử cấp thấp vừa nhập môn như ta mà ra tay báo thù.
Cho nên cạnh tranh chức vị thánh nữ, dâng tinh huyết nuôi Trường Sinh Cổ là lựa chọn rất tốt.
Ta may mắn thành công, trở thành thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, tuy thực lực còn kém nhưng địa vị có thể so với Cửu Đại Thần Vu Tế, có thể ra lệnh cho các đệ tử Bái Nguyệt Giáo báo thù giúp ta.”
“Bây giờ ngươi có hối hận không?”
Long Linh Nhi lắc đầu nói: “Hối hận thì không, vì lúc đó trong tim ta bị hận ý lấp đầy, vốn không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi báo mối huyết thù đó, cho dù biết mình có Trường Sinh Cổ trong người, tương lai có thể bước thẳng lên Thông Huyền, nhưng ta vẫn liều mạng tu luyện.
Không phải vì ta cố chấp đối với võ đạo, chỉ vì ta không muốn bất lực như khi còn nhỏ.
Ta không mong khống chế được vận mệnh của chính mình, chỉ mong tương lai có cơ hội lựa chọn vận mệnh.”
Sở Hưu hơi ngạc nhiên nhìn Long Linh Nhi, cô gái này nghĩ rất thoáng, thậm chí còn thoáng hơn nhiều võ giả thế hệ trước.
Tâm cảnh và tuổi tác thực lực không có bất cứ quan hệ nào, thời nay số người càng sống càng tệ cũng không ít.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Nhưng ngươi vẫn còn cơ hội, tuy ta không biết thực lực vị thánh nữ đời đầu của Bái Nguyệt Giáo ra sao, nhưng tối đa chỉ là nửa bước Võ Tiên, chưa thật sự đạt tới cảnh giới Võ Tiên.
Cho nên chỉ cần tương lai ngươi có thể bước vào cảnh giới Võ Tiên, dùng lực lượng quy tắc tẩy rửa rèn luyện cơ thể, có thể diệt trừ hoàn toàn ấn ký của Trường Sinh Cổ, nhận thêm một phần tuổi thọ.”
Long Linh Nhi mỉm cười yêu kiều: “Đa tạ lời chúc của Sở giáo chủ, nếu người khác nói vậy chắc chắn ta không tin, nhưng Sở giáo chủ đã nói, ta sẽ tin.
Đúng rồi, chúng ta đi đâu đây?”
Sau khi rời Bái Nguyệt Giáo, Sở Hưu luôn dẫn cô đi về phía tây, nhưng không phải tới Côn Luân Sơn mà là hoang mạc Tây Cực.
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Tây Mạc Kiếm Vương Thành, đi gặp một vị bằng hữu cũ, tiện đó nói với các ngươi những chuyện cần làm.”
Khu vực Tây Mạc, trên tường thành của Kiếm Vương Thành, Phương Thất Thiếu ôm một thanh kiếm, tựa người vào lá cờ lớn của Kiếm Vương Thành, tay cầm một bình rượu nhỏ, khẽ nhấp từng ngụm.
“Chán quá! Mẹ nó chán quá đi mất! Bao giờ thời gian này mới hết đây.”
Lúc này bộ dạng của Phương Thất Thiếu có vẻ rất sa sút, mái tóc rối tung, hai mắt có bọng như bị đánh đập.