Y thậm chí không biết Quân Vô Thần nắm giữ bao nhiêu thần thông, khống chế lực lượng mạnh mẽ cỡ nào, mỗi lần xuất thủ, y là thăm dò còn Quân Vô Thần lại có chuẩn bị.
Đúng lúc này, Ngụy Thư Nhai xuất hiện bên cạnh Sở Hưu, ma khí vô biên bao phủ lấy y. Cùng lúc, một luồng lực lượng Vô Căn Thánh Hỏa bộc phát, có vậy mới khu trục được ngọn lửa quỷ dị của Hỏa Long Điểm Đăng.
Vô Căn Thánh Hỏa vốn là thiên địa chí bảo do lực lượng quy tắc cụ thể hóa, tuy Ngụy Thư Nhai chỉ có thể khống chế một chút lực lượng thôi, nhưng chút lực lượng này cũng có thể khu trục lực lượng quy tắc trong Hỏa Long Điểm Đăng.
Còn lúc này Quân Vô Thần đã bị ba người Trần Thanh Đế cuốn lấy.
Nhưng ba người này cũng đang gặp nguy hiểm.
Tuy thân thể của Trần Thanh Đế cực kỳ mạnh mẽ, lực lượng cũng rất cường đại, nhưng đứng trước Quân Vô Thần, hai ưu thế này cũng bằng không.
Không biết Quân Vô Thần tu luyện bí pháp luyện thể gì, lực lượng thân thể của hắn còn mạnh mẽ hơn Trần Thanh Đế, tiện tay xuất quyền cũng có thể đánh bay Trần Thanh Đế, khiến Trần Thanh Đế bị thương hộc máu.
Lão thiên sư tuy không phải Võ Tiên, nhưng bộ lôi pháp của hắn lại dung hợp lực lượng quy tắc, lực công kích không thua gì Võ Tiên.
Nhưng Quân Vô Thần chỉ tùy ý liếc sang một cái, tay niết ấn quyết, lại kết ấn pháp chính tông của Đạo gia là Cửu Tự Chân Ngôn Ấn. Trong hư không, Cửu Tự Chân Ngôn rung động, như đạo âm vang vọng trong thiên địa, không ngờ lại khiến sấm sét phân giải ngay giữa không trung.
Một phía khác, Dạ Thiều Nam đã thi triển Bổ Thiên Tâm Kinh tới cực hạn, giữa không trung phong vân biến ảo, theo hắn xuất chỉ đánh xuống, hư không ẩn hiện vết nứt bao phủ lấy Quân Vô Thần.
Những nơi vết nứt đi qua, quy tắc thiên địa đều bị thay đổi triệt để, tự mình bổ thiên, ‘thiên’ mà Dạ Thiều Nam tu bổ chính là ‘thiên’ của bản thân hắn!
Ánh mắt Quân Vô Thần lóe lên sắc thái lạ: “Trong số võ giả trên giang hồ, không mấy ai được ta để ý đến, Dạ Thiều Nam ngươi coi như một người.
Có thể nghiên cứu một môn công pháp tới trình độ này, uy lực tiếp cận thần thông, cho dù là thời thượng cổ cũng không mấy ai làm được.
Chỉ tiếc là, ngươi đã chọn sai người, đi sai đường!’
Sau khi Quân Vô Thần dứt lời, ma ảnh khổng lồ sau lưng hắn bùng phát, chỉ trong chớp mắt, ma diễm ngập trời, như che phủ toàn bộ không trung, lấp kín đỉnh núi Côn Luân.
Những nơi ma ảnh đi qua, chia ra ngàn vạn, bổ sung vào vết rách hư không, cuối cùng ngưng tụ thành một thể lao về phía Dạ Thiều Nam.
Vạn Ma Quy Khư!
Khoảnh khắc này, rốt cuộc Sở Hưu cũng hiểu võ đạo của Quân Vô Thần là gì.
Con đường hắn đi giống như Sở Hưu, thu nạp sở trường của trăm nhà vào một thể, theo đuổi lực lượng chiến đấu đỉnh cao cực hạn!
Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân có vết tích của công pháp Phật môn, Cửu Tự Chân Ngôn là Đạo môn, còn Vạn Ma Quy Khư là pháp môn Ma đạo.
Còn thân thể của hắn cũng rất cường hãn, hiển nhiên hắn còn tu luyện một bí thuật luyện thể, hơn nữa còn chống cự được sau mười lần luân hồi trong vòng tay Lục Đạo Luân Hồi của Sở Hưu, ý chí lực và nguyên thần cũng cường đại vượt xa bình thường.
Kiêm dung ba nhà Đạo Phật Ba, còn kết hợp thêm vô số võ đạo, thân thể nguyên thần cũng không có nhược điểm, chuyện này cực kỳ giống Sở Hưu!
Đương nhiên Quân Vô Thần có tu vi như vậy cũng rất có lý.
Chỉ trong thời gian ngắn đối phương có thể nắm giữ thần thông cấp bậc Đinh Đầu Thất Tiễn, có thể thấy ngộ tính và thiên phú của đối phương cao siêu tới nhường nào.
Thiên Môn là người giữ cửa mà thượng giới lưu lại, cho nên nhóm đệ tử đầu tiên của Thiên Môn là tinh nhuệ trong các đại môn phái. Công pháp mà họ lưu lại cũng thâm tóm sở trường của trăm nhà.
Có điều kiện như vậy, Quân Vô Thần đi tới ngày hôm nay cũng rất bình thường.
Lúc này Dạ Thiều Nam đã bị vô số ma ảnh bao vây, mắt thấy sắp bị trọng thương.
Sở Hưu đã bất chấp chuyện tiêu hao vì thi triển thần thông, lập tức lao tới định cứu viện.
Ở đây ngoài y ra thì thực lực của Dạ Thiều Nam mạnh nhất, nếu hắn bị thương, bên mình chắc chắn phải thua.
Nhưng không đợi Sở Hưu ra tay, Dạ Thiều Nam lại như từ bỏ phòng ngự, không ngờ lại để đám ma ảnh kia lao vào trong thân thể mình, chỉ trong chớp mắt đã chia năm sẻ bảy.
Nhưng ngay sau đó, mọi người lập tức cảm thấy không đúng.
Tuy thân thể Dạ Thiều Nam bị vô số ma ảnh xuyên qua, nhưng không có chút máu tươi nào chảy ra, ngược lại trực tiếp nổ tung, không ngờ lại hóa thành giáp trùng bảy màu, chi chít chằng chịt, khiến người khác sợ hãi.
Không ngờ thân hình Dạ Thiều Nam lại hiện lên ở một phía khác, hắn nhíu mày nhìn đám giáp trùng nói: “Thế Thân Cổ bị phế bỏ hết rồi!”
Lúc này mọi người mới hiểu, Dạ Thiều Nam đã dùng Cổ Thuật của Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo.
Thật ra lúc đầu Bái Nguyệt Giáo nổi tiếng chính là vì Cổ Thuật, cho dù là hiện tại, trong Bái Nguyệt Giáo vẫn có một nửa số người tu luyện ma công, một nửa tu luyện cổ thuật, đương nhiên phần nhiều là kiêm tu cả hai.
Còn Dạ Thiều Nam, xưa nay hắn chưa từng thi triển cổ thuật trên giang hồ, vì thực lực của hắn quá mạnh, mạnh tới mức có thể dùng sức mạnh để áp đảo tất cả những kẻ khác, cần gì phải dùng cổ thuật theo đường tà đạo?
Cho nên rất nhiều người không để ý tới chuyện Dạ Thiều Nam là giáo chủ Bái Nguyệt Giáo, Cổ Thuật của hắn cũng rất mạnh.
Quân Vô Thần kinh ngạc, sau đó cười lạnh nói: “Cổ Thuật của Miêu Cương, đúng là thú vị.
Nhưng ngươi còn cổ trùng để thế thân không? Một con cổ trùng ngăn cản một ma ảnh, cổ trùng của ngươi sẽ chết còn ma ảnh của ta bất diệt!
Tới giờ các ngươi đã hối hận vì liên thủ với Sở Hưu, động chạm tới Thiên Môn ta hay chưa?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Quân Vô Thần, người nên hối hận là ngươi mới đúng. Quân Vô Thần ngươi thực lực cường đại, có một không hai trên giang hồ, nhưng các đời môn chủ Thiên Môn đều là loại tự tư tự lợi!
Các ngươi giữ nơi tu luyện tốt nhất cho mình, đẩy lực lượng của bản thân tới đỉnh phong, nhưng Cửu Đại Thần Tướng còn lại thì sao?
Ngươi nhìn thử xem bọn chúng còn chống cự được bao lâu?”
Vừa rồi Quân Vô Thần đối mặt với thế công của năm người, tuy gặp chiêu phá chiêu, không hề rơi xuống hạ phong, nhưng hắn lại không thể phân tâm chú ý tới tình hình ở chỗ khác.
Lúc này nghe Sở Hưu nói vậy hắn mới phát hiện bên phía Thiên Môn đã có dấu hiệu tan tác, hơn nữa còn là đại bại!
Trước đây Cửu Đại Thần Tướng đối mặt với một tông môn riêng lẻ thì còn có sức uy hiếp, nhưng lúc này tại đây là toàn bộ võ giả trên giang hồ liên thủ, bọn họ chỉ có nước bị áp đảo.
Cho dù là có trận pháp tăng cường, Cửu Đại Thần Tướng và võ giả Thiên Môn cũng không ngăn cản được, bị giết lùi lại, buộc phải dựa vào trận pháp trong cùng phòng thủ.
Trận pháp trong cùng là trận pháp có tính phòng ngự, không dễ gì phá vỡ.
Nhưng không biết từ bao giờ Viên Cát đại sư và Triều Hoàng đã đứng ở vị trí sau cùng, bắt đầu chỉ huy mọi người tập trung tấn công điểm bạc nhược, tiến hành phá trận. Đám người hợp lực, tuy không thể lập tức phá vỡ trận pháp nhưng đã khiến trận pháp rung chuyển, phá trận chỉ là vấn đề thời gian.
Quân Vô Thần nhìn về phía đám người Sở Hưu, sắc mặt không hề thay đổi nói: “Vốn dĩ ta cũng không trông mong gì bọn chúng có thể chống đỡ được!
Chỉ cần giết chết các ngươi trước khi bọn chúng bại trận, tình hình sẽ tự thay đổi!”