Thiên Môn dưới hạ giới, trong đại điện âm u sâu thẳm, quanh người Quân Vô Thần đều bị từng phù văn kỳ dị vây quanh, Những phù văn đó trực tiếp tràn vào thân thể hắn, giúp khí thế của hắn đạt tới đỉnh phong trở lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Thở dài một tiếng, ánh mắt Quân Vô Thần lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo.
Mấy năm trước hắn bị hình ảnh mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại gây thương tích, tới giờ mới thật sự khôi phục đến đỉnh phong.
Ân oán giữa Thiên Môn và Độc Cô Duy Ngã thì không cần phải nói, đó là sỉ nhục!
Thậm chí cuối cùng Thiên Môn có thể tiếp tục bảo tồn là vì Độc Cô Duy Ngã không ra tay giết sạch, cứ như thấy một con chó ngoắc ngoải ven đường, lười đạp chết nó.
Những năm gần đây các đời môn chủ Thiên Môn luôn coi đó là hổ thẹn, Quân Vô Thần cũng vậy.
Nhưng hắn lại có niềm kiêu hãnh riêng của mình, vì hắn mạnh hơn vị môn chủ Thiên Môn năm trăm năm trước!
Tuy Thiên Môn có con đường nối tới Đại La Thiên, tương đương với một bên khác của Đại La Thần Cung, cho nên mỗi thế hệ môn chủ Thiên Môn, trăm phần trăm đều là Võ Tiên, nhưng số người có thể đạt tới cảnh giới lục trọng thiên trở lên chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Còn Quân Vô Thần hắn, sau khi tiếp nhận chức vị môn chủ Thiên Môn, chỉ mất có mười hai năm đã từ nửa bước Võ Tiên lên tới Võ Tiên thất trọng thiên!
Cho nên hắn luôn cho rằng năm trăm năm trước nếu đổi lại là mình, Thiên Môn sẽ không thê thảm như vậy.
Nhưng rất đáng tiếc, lòng kiêu hãnh của hắn đều bị cái tát của Độc Cô Duy Ngã phá tan.
Bây giờ mình còn không đánh nổi một ấn ký của đối phương, vậy năm trăm năm trước Độc Cô Duy Ngã mạnh tới mức nào? Đúng là cường đại tới vô lý!
Môn chủ Thiên Môn các đời đều đạt tới cảnh giới Võ Tiên là vì Thiên Môn có địa lợi, có thể mượn lực lượng của Đại La Thiên.
Nhưng thật ra các võ giả hạ giới khác muốn đạt tới cảnh giới Võ Tiên rất khó khăn, không phải vì bọn họ không bằng võ giả Đại La Thiên, mà vì thiên địa nguyên khí chênh lệch quá lớn, võ giả hạ giới cách ‘thiên’ rất xa.
Đương nhiên điều này không phải tuyệt đối, thi thoảng lại có võ giả vượt qua khoảng cách giữa trời và người, bước lên Võ Tiên. Người như vậy hầu như thời đại nào cũng có một hai.
Ví dụ như trong thế hệ này, Dạ Thiều Nam và lão thiên sư đều có tư cách như vậy.
Nhưng Võ Tiên là Võ Tiên, rõ ràng Độc Cô Duy Ngã đã mạnh tới vượt quá cảnh giới bình thường, Quân Vô Thần rất nghi ngờ, cho dù là Đại La Thiên trong truyền thuyết cũng không có cường giả đẳng cấp như vậy.
Mấy năm rồi chưa ra khỏi Thiên Môn, Quân Vô Thần cũng muốn ra ngoài xem thử.
Trên thực tế Cửu Đại Thần Tướng không phải dễ quản lý.
Mỗi người trong bọn họ đều là loại kiêu ngạo không chịu nghe lời, chẳng qua tính mạng nằm trong tay môn chủ, cho nên bọn họ mới ngoan ngoãn thành thật.
Nhưng cho dù như vậy, không biết được bọn họ có gây ra phiền toái gì không.
Trong thời gian mình bế quan, không biết bọn họ có thành thật hay không.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Quân Vô Thần vừa định ra ngoài, nhưng trong đại điện âm u sau lưng hắn bỗng có một luồng chấn động mãnh liệt, chuyện này khiến Quân Vô Thần biến sắc.
Trận pháp môn thủ trấn giữ tuy là mạnh nhất nhưng lại là nơi ít có bạo động nhất, trận pháp này sẽ không dễ gì xảy ra bạo động.
Hơn nữa trận pháp bạo động cũng chia ra thời điểm, lúc bình thường có lẽ mấy tháng mới có một lần bạo động nho nhỏ, đó là vì linh khí ở phía đối diện có dị động, hay vì trận pháp buông lỏng gây ra.
Cách bảy tám chục năm mới xảy ra một đợt bạo động lớn, nhưng vì sao lần này lại diễn ra trước thời hạn?
Lúc này trận pháp trong cung điện sáng lên, đệ nhất thần tướng Thiên Môn, Đệ Ngũ Xích Tùng nôn nóng hô to.
“Môn chủ, không xong rồi! Năm tòa trận pháp xảy ra bạo động mãnh liệt, lần này trận pháp bạo động trước thời hạn!’
Quân Vô Thần hít sâu một hơi nói: “Không phải năm tòa mà là sáu tòa! Trận pháp chỗ ta cũng có bạo động. Truyền lệnh xuống, cho tất cả các thần tướng Thiên Môn quy vị, những trận pháp của thần tướng nào không có bạo động thì thần tướng đó lập tức tới giúp người khác.
Bảo bọn chúng, dốc toàn lực ổn định trận pháp, nếu ai dám có ý đồ gì trong thời điểm này, ta sẽ cho sắp xếp thứ hạng thần tướng một lần nữa.
Dù sao trong bí cảnh Thiên Môn, đâu phải chỉ một hai người chờ được làm thần tướng!”
“Vâng thưa môn chủ!”
Đệ Ngũ Xích Tùng lập tức xuống dưới bố trí, bên phía Quân Vô Thần thì lập tức dùng tốc độ nhanh nhất thi triển lực lượng phong tỏa trận pháp.
Còn lúc này ở Đại La Thiên, Sở Hưu tốn bảy ngày, cuối cùng cũng củng cố lực lượng bản thân, hơn nữa sau khi bước vào Võ Tiên lên thẳng tới nhị trọng thiên, bớt được giai đoạn bế quang củng cố lực lượng.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại nheo mắt, không ngừng đánh giá trận pháp trước mặt.
Sau khi bước vào cảnh giới Võ Tiên mới coi như Sở Hưu có thể thật sự khống chế quy tắc, cho nên y cũng càng nhạy cảm với các loại diễn hóa lực lượng quy tắc.
Hiện giờ y có thể cảm giác được ở phía đối diện của trận pháp có một chút biến hóa, hình như trở nên mạnh mẽ hơn, cứng cỏi hơn.
Trước đó khi y luyện hóa lực lượng, trận pháp xao động một chút, kết quả sau đó lại có một luồng lực lượng chặn xao động này lại. Hiển nhiên mọi chuyện đúng như suy đoán của y, phía đối diện có người, hơn nữa chắc tới chín phần mười là Quân Vô Thần.
Nhưng vấn đề hiện tại là, Sở Hưu làm sao xuyên qua trận pháp làm Quân Vô Thần trọng thương?
Trực tiếp dùng lực lượng tấn công trận pháp, làm vậy thì quá rõ ràng, chưa có thể làm Quân Vô Thần với thực lực vượt xa y trọng thương được không, nếu kinh động đến Đạo Tôn thì được không bù nổi mất.
Sở Hưu vuốt cằm, đột nhiên nghĩ ra điều gì. Y giơ tay, ánh sáng bùng lên trên vòng tay Lục Đạo Luân Hồi, chỉ trong chớp mắt, lực lượng nguyên thần mãnh liệt lan tràn theo trận pháp.
Lực lượng sẽ khiến trận pháp bạo động, nhưng lực lượng nguyên thần lại chỉ nhắm vào bản thân Quân Vô Thần.
Hơn nữa lần trước Sở Hưu cũng nhận được không ít tư liệu về Quân Vô Thần ở chỗ thần tướng phản bội Huyết Vô Lệ.
Quân Vô Thần tu luyện Lục Đạo Phù Đồ Huyễn Diệt Hoa Luân, như Phật mà không phải Phật, như Ma mà không phải Ma, cũng phải đưa tâm cảnh bản thân vào ảo ảnh Lục Đạo Luân Hồi rèn luyện.
Nhưng loại ảo ảnh thi triển bằng lực lượng công pháp đơn thuần, chủ động dẫn dắt tâm ma của bản thân, làm sao có uy lực bằng ảo ảnh của vòng tay Lục Đạo Luân Hồi?
Sở Hưu chỉ hy vọng khoảng cách trong con đường nối hai thế giới này ngắn một chút, nếu không lực lượng nguyên thần của y sẽ không đủ dùng.
Bên phía Thiên Môn, Quân Vô Thần truyền tất cả lực lượng vào trận pháp, nguyên khí xung quanh thậm chí bị lực lượng quy tắc ép thành một sợi tơ nhỏ, sợi tơ nguyên khí bay lượn đầy trời, định tu bổ trận pháp có vẻ cũ kỹ và rách rưới kia.
Nhưng ngay lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng kêu thảm của Đệ Ngũ Xích Tùng.
Quân Vô Thần sửng sốt quát lớn: “Xảy ra chuyện gì vậy? Trận pháp bị hỏng à?”