Cuối cùng Sở Hưu còn nói thêm một câu: “Lão tông chủ, Sở Hưu ta không phải người thi ân cầu báo, tinh huyết của vị kia có bao nhiêu, ta nguyện trả giá để đổi lại.”
Tần Bách Nguyên tùy ý vung tay lên nói: “Có phải thứ gì quan trọng đâu, sao phải trao đổi. Lăng Tiêu Tông ta còn ba giọt tinh huyết, mấy năm trước có người nghiên cứu thứ này, lãng phí một giọt mà không có thành quả gì nên gác lại. Chỗ còn lại ngươi cứ lấy đi là được.”
Ở bên Lăng Tiêu Tông, Sở Hưu lại cực kỳ thuận lợi, nhận được ba giọt tinh huyết. Đối với người không trải qua trận chiến năm trăm năm như Tần Bách Nguyên, thứ này đúng là không quan trọng.
“Đúng rồi, lão tông chủ, ngươi có biết hiện giờ trong Đại La Thiên, tông môn này thu thập được tương đối nhiều tinh huyết không?”
Tần Bách Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Cái này thì ta không biết, chỉ nghe sư phụ đề cập tới một chút thôi.
Trận đại chiến lúc đó quá hỗn loạn, rất ít người chú ý tới cái này. Chủ yếu là Ma đạo lấy được tương đối nhiều, đặc biệt là Cực Lạc Ma Cung.
Công pháp tu luyện của Cực Lạc Ma Cung âm tà quỷ dị, bọn họ lại am hiểu nghiên cứu đủ loại tà pháp bí thuật, cho nên bọn họ cũng thu gom rất nhiều tinh huyết để nghiên cứu.
Ngoài ra chắc Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự ở Tây Vực cũng thu thập một chút.
Trong đó Phạm Giáo muốn phá giải được bí thuật gì đó từ tinh huyết, công pháp của bọn họ vốn đã là nửa phật nửa ma.
Còn Thiên La Bảo Tự, năm trăm năm trước bọn họ bị người đó giết mất không ít cường giả, tổn thất nặng nề. Hình như vị kia rất ghét hòa thượng, rõ ràng là Thiên La Bảo Tự tham chiến cuối cùng, kết quả thương vong còn nhiều hơn Đông Vực ta ra tay đầu tiên.
Cho nên Thiên La Bảo Tự thu thập một bộ phận tinh huyết của đối phương, chắc là muốn nghiên cứu phương pháp khắc chế lực lượng của vị đó.”
Hiện tại Tần Bách Nguyên càng lúc càng thấy Sở Hưu thuận mắt, cho nên hắn cũng không hề giấu giếm, nói hết những bí mật không tính là bí mật này cho Sở Hưu.
Sở Hưu hiểu ra, gật nhẹ đầu, trong lòng lại có thêm mưu kế.
Y đứng dậy chắp tay, vừa định tạm biệt thì lại nói: “Lão tông chủ, nếu các ngươi phạt Hiên Viên huynh tuần tra vì chuyện lần trước thì không cần đâu. Ta không để chuyện lần trước trong lòng.
Hiên Viên huynh bị ta đánh bại một lần, lại bị Lã huynh đánh bại một lần. Người cao ngạo như hắn trong lúc nhất thời không thể bỏ qua cũng không là chuyện bình thường, đổi lại là ta không khéo càng không bỏ được.
Chút ân oán lúc còn trẻ cũng không tính là gì, không khéo tương lai ta và Hiên Viên huynh đều bước vào cảnh giới Võ Tiên, quay đầu nhìn lại cũng chỉ là một chút đề tài tám chuyện mà thôi.
Cho nên lão tông chủ cứ để Hiên Viên huynh tu luyện như bình thường đi. Hắn đường đường là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Lăng Tiêu Tông, kết quả lại phải làm chuyện tuần tra của đệ tử cấp thấp, thật sự rất mất thể diện.’
Thấy Sở Hưu lại ‘rộng lượng’ tới mức giải vây cho Hiên Viên Vô Song, Tần Bách Nguyên không khỏi cảm thán, tuổi tác không khác nhau lắm, sao chênh lệch giữa đôi bên lại lớn đến vậy?
Trước đó do vấn đề lập trường nên hắn luôn thấy ngứa mắt vơi tên Sở Hưu kia, còn bây giờ không còn lập trường đó nữa, càng ngày hắn càng cảm thấy Sở Hưu hành xử ‘trầm ổn rộng lượng’, ít nhất khí độ không chê vào đâu được.
“Sở tiểu hữu cứ yên tâm, lần này chỉ là để rèn luyện tâm tính của tiểu tử kia mà thôi.”
Sở Hưu mỉm cười khó lường nói: ”Vậy thì tốt, lão tông chủ xin đừng tiễn, tại hạ xin cáo từ.”
Nói xong, Sở Hưu đẩy cửa đi khỏi, Hiên Viên Vô Song đang chờ cách đó không xa, thấy Sở Hưu đi ra, hắn lập tức hung hăng trợn mắt với Sở Hưu.
Sau khi Sở Hưu đi khỏi, hắn lập tức đi vào trong phòng, lớn tiếng nói: “Lão tông chủ, tên Sở Hưu kia nói gì với ngài?
Kẻ này âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, những gì hắn nói, ngài ngàn vạn lần không được tin!”
Nghe xong câu này, ánh mắt Tần Bách Nguyên nhìn về phái Hiên Viên Vô Song đã đầy thất vọng, đúng là quá chênh lệch.
“Ngươi nói không sai, những gì Sở tiểu hữu nói, đúng là ta không thể tin được. Ngươi không cần đi tuần tra trong thành nữa, tới gác cổng thành đi.”
Hiên Viên Vô Song ngơ ngác, từ tuần tra trong thành biến thành gác cổng thành, như vậy tương đương với lúc nào cũng khiến hắn mất mặt, làm sao hắn nhịn được?
“lão tông chủ, rốt cuộc gã âm hiểm Sở Hưu kia nói gì với ngài, sao ngài lại bảo ta...”
Hiên Viên Vô Song còn chưa dứt lời đã bị tiếng quát chói tai của Tần Bách Nguyên ngắt đứt: “Đã bảo ngươi cút đi gác cổng thành, ngươi không nghe hay sao?”
Tần Bách Nguyên nổi giận đùng đùng khiến Hiên Viên Vô Song không dám nói thêm một chữ, lập tức ngoan ngoãn lui ra phía ngoài.
Trong Lăng Tiêu Tông này, mặc dù uy thế của tông chủ Phương Ứng Long là lớn nhất, Tần Bách Nguyên lại không mấy khi nổi giận, nhưng một khi hắn đã nổi giận, cho dù là Phương Ứng Long cũng không dám đối nghịch.
Sau khi gài bẫy Hiên Viên Vô Song một chút, Sở Hưu lại trở về Hoàng Thiên Các, hơn nữa còn sử dụng bí pháp liên lạc với Viên Không Thành của Thiên Ma Cung.
Lần trước Viên Không Thành tới cũng đưa cho Sở Hưu một trận bàn, có thể liên hệ với Thiên Ma Cung ở Nam Vực.
Nghe Tần Bách Nguyên kể về tung tích của tinh huyết Độc Cô Duy Ngã, Sở Hưu cũng quyết định, cố gắng hết sức thu thập tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã rải rác bên ngoài. Đây cũng là biện pháp tăng cường thực lực nhanh chóng nhất hiện tại.
Quan trọng nhất là thu thập tinh huyết kia còn có thể chứng kiến ảo ảnh trong ấn ký, có lẽ y sẽ chắt lọc được một số thứ hữu dụng, ví dụ như Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm bản đầy đủ.
Tuy có thể Thiên Hồn cũng biết, nhưng hắn truyền thụ không thể hoàn hảo được.
Hiện tại thân thể của Thiên Hồn bị phong ấn, chỉ có thể giao lưu bằng lực lượng nguyên thần, không cách nào truyền thụ loại võ đạo gần như thần thông này cho Sở Hưu theo phương thức hình ảnh.
Còn nếu chỉ dùng ngôn ngữ và chữ viết để miêu tả thì quá qua loa, vốn không thể tái hiện được thần vận của loại võ đạo này.
Tóm lại, đối với Sở Hưu thì luyện hóa tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã tương đương với tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa không có bất cứ tác dụng phụ nào, ít nhất hiện tại không có.
Tinh huyết của Thiên Ma Cung đều trong tay Sở Hưu, còn lần này Sở Hưu lại để mắt tới Cực Lạc Ma Cung.
Theo lời Tần Bách Nguyên, Cực Lạc Ma Cung thích nghiên cứu mấy thứ kỳ quái, cho nên bọn họ là thế lực lấy được nhiều tinh huyết nhất.
Hơn nữa ân oán giữa Sở Hưu và Cực Lạc Ma Cung cũng nên tính sổ.
Trước đó Sở Hưu đối mặt với cảnh giới Võ Tiên sẽ rất chật vật thậm chí muốn tự vệ cũng phải nhờ Ngụy Thư Nhai vận dụng Vô Căn Thánh Hỏa, cáo mượn oai hùm.
Còn bây giờ, sau khi luyện hóa máu của ma thần, lại luyện hóa tám giọt tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, Sở Hưu tuy chưa tới mức vô địch trong cùng cấp độ nhưng kém cũng không nhiều. Tính cả những lá bài tẩy của y thì khi đối mặt với Võ Tiên, y cũng có gan đánh cược một lần.
Tuy theo Sở Hưu thấy mình làm việc khá trầm ổn, nhưng trong mắt người khác, Sở Hưu là loại chỉ cần có dao mổ heo là dám đi giết rồng.
Hiện giờ y đã có thực lực đủ khiêu chiến Võ Tiên, động tới đại phái đỉnh cao ở Nam Vực có gì quá đáng?