Côn Luân Ma Chủ

Chương 1640. Cắt thịt cho hổ ăn, xua hổ nuốt sói




Tuy Diệp Duy Không không quá già nhưng hắn cũng không còn trẻ nữa.

Còn người nối nghiệp của hắn, Kỳ Vô Hận kém xa Diệp Duy Không.

Cho nên nếu ta là Diệp Duy Không, ta phải dốc hết sức xuất thủ trước khi bản thân bắt đầu sa sút, hủy diệt triệt để Hoàng Thiên Các, chia đều Đông Vực với Lăng Tiêu Tông.

Lần này Hàn Giang Thành ra tay chắc chắn sẽ không lưu chủ, chẳng hay Hoàng Thiên Các có chống đỡ được không?”

Xung Thu Thủy im lặng không nói gì.

Hắn tiếp xúc với Hàn Giang Thành nhiều hơn Sở Hưu, những điều Sở Hưu nhìn ra thì hắn cũng có thể nhìn ra, chẳng qua hắn không muốn đối mặt với chuyện này mà thôi.

“Nói thử xem, ngươi có cách gì?’

Sở Hưu trầm giọng nói: “Chỉ có một cách thôi, đó là cắt thịt cho hổ ăn, sau đó xua hổ nuốt sói!”

Lông mày Xung Thu Thủy lập tức nhíu lại nói: “Ai là hổ, ai là sói?”

“Lăng Tiêu Tông là hổ, Hàn Giang Thành là sói!”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Chỉ cần các chủ chịu cắt thịt, từ bỏ một phần lợi ích của Hoàng Thiên Các cho Lăng Tiêu Tông, ta tin Lăng Tiêu Tông sẽ đồng ý xuất thủ.

Lăng Tiêu Tông là đại phái đệ nhất Đông Vực, bọn họ sẽ tuyệt đối không muốn thấy có một con sói đói quật khởi, khiêu khích địa vị của bọn họ.”

Xung Thu Thủy đã nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: “Nhưng làm vậy khác nào uống thuốc độc giải khát, Vỗ béo Lăng Tiêu Tông, đến lúc đó bọn họ lại quay sang nuốt chửng Hoàng Thiên Các ta, kết quả chẳng phải vẫn vậy ư? Đừng quên Hoàng Thiên Các ta và Lăng Tiêu Tông đã có thù oán hơn vạn năm!”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đã là kẻ gần chết khát rồi, còn cái gì mà không uống được? Cho dù uống thuốc độc giải khát thì ít nhất uống vào lúc này, Hoàng Thiên Các cũng có thời gian phát triển. Không uống, thậm chí không có chút thời gian nào.

Cho nên chỉ cần các chủ chịu cắt thịt, bên phía Lăng Tiêu Tông, ta sẽ tới đàm phán.”

“Cần cắt bao nhiêu?” Xung Thu Thủy suy nghĩ một lúc lâu rồi mới lên tiếng hỏi.

Sở Hưu giơ một ngón tay nói: “Một quận!”

Xung Thu Thủy lập tức giật nảy mình, nhưng không đợi hắn lên tiếng, Sở Hưu đã nói: “Các chủ, ngươi cũng biết Lăng Tiêu Tông có thực lực ra sao, không trả giá lớn như vậy thì Lăng Tiêu Tông sẽ cho rằng chúng ta đang khích bác bọn họ và Hàn Giang Thành, sẽ không dễ gì ra tay.”

Xung Thu Thủy làm việc quả quyết hơn Lý Vô Tướng nhiều.

Có lẽ hiện giờ Hoàng Thiên Các cũng bị ép tới mức không còn cách nào, ngoài biện pháp của Sở Hưu, Xung Thu Thủy thật sự không nghĩ ra cách gì khác.

Cắt thịt thì cắt thịt, dù sao cũng tốt hơn ăn thua đủ với Hàn Giang Thành nhiều.

Hơn nữa chuyện này do Sở Hưu tới đàm phán đúng là tốt hơn hắn nhiều.

Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các có thù oán từ ở hạ giới một vạn năm trước, đấu đá tới tận Đại La Thiên.

Hiện tại bảo Xung Thu Thủy tới cúi đầu với Lăng Tiêu Tông, cắt thịt nhờ bọn họ giúp mình, Xung Thu Thủy thật sự không thể bỏ qua thể diện để làm vậy.

Tuy trên danh nghĩa Sở Hưu là người của Hoàng Thiên Các, nhưng dù sao y cũng là truyền nhân của Cổ Tôn, có thể đứng trên góc độ người ngoài đàm phán chuyện này, ngược lại không cần xấu hổ quá mức.

Sau khi nhận được lời hứa của Xung Thu Thủy, Sở Hưu trực tiếp tới Lăng Tiêu Tông.

Trong một đại điện tiếp khách của Lăng Tiêu Tông, tông chủ Phương Ứng Long và Tần Bách Nguyên, Lệnh Hồ Tiên Sơn, ba vị cường giả cảnh giới Võ Tiên đều có mặt.

Vốn dĩ với thể diện của Sở Hưu, không đáng cho ba vị Võ Tiên ra mặt nghênh tiếp.

Nhưng xét thấy Sở Hưu vừa tiêu diệt Huyết Hà Giáo, uy thế trong võ lâm Đông Vực đang cường thịnh, hơn nữa y luôn miệng nói mình muốn thương thảo đại sự liên quan tới toàn bộ Đông Vực, cho nên ba vị Võ Tiên mới cùng tới nơi này.

Lúc này gặp được Sở Hưu, Tần Bách Nguyên vẫn thấy khó chịu với y.

Hừ khẽ một tiếng, Tần Bách Nguyên nói: “Tiểu tử, rốt cuộc ngươi có đại sự gì muốn nói với chúng ta? Đừng tưởng ngươi tiêu diệt được Huyết Hà Giáo thì có thể coi mình là người có số có má trong võ lâm Đông Vực. Quy mô cỡ Huyết Hà Giáo đó thì Lăng Tiêu Tông ta phất tay là diệt được!

Nếu hôm nay ngươi không nói được nguyên nhân, vậy có muốn rời khỏi Lăng Tiêu Tông ta cũng không dễ dàng gì đâu!”

Sở Hưu không câu nệ thái độ của Tần Bách Nguyên, y vừa mở miệng là gây chấn động, khiến cả ba đều kinh hãi.

“Hoàng Thiên Các ta nguyện giao đất đai một quận, đổi lấy Lăng Tiêu Tông xuất thủ ngăn cản Hàn Giang Thành khuếch trương!”

Tần Bách Nguyên vẻ mặt không thể tin nổi nói: “Ngươi nói cái gì? Đất đai một quận? Ngươi nói lời này, Xung Thu Thủy có biết không?”

Sở Hưu trực tiếp lấy lệnh bài mà Xung Thu Thủy đưa cho mình ra nói: “Đây là mật lệnh của các chủ, đủ để đại biểu ý tứ của các chủ.”

ba người Tần Bách Nguyên đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều không thể tin nổi.

Lần này Hoàng Thiên Các đúng là hạ vốn lớn, đây là đất đai một quận, đại biểu cho tài nguyên cả quận, nhân tài cả quận, thế lực võ lâm cả một quận.

Cái  giá như vậy đủ khiến bọn họ động tâm.

Nhưng đây là đại sự liên quan tới toàn bộ Đông Vực, cho dù thế nào đám người Tần Bách Nguyên cũng không thể đáp ứng dễ dàng như vậy được, huống chi bọn họ còn muốn nhiều lợi ích hơn nữa.

Tần Bách Nguyên híp mắt nói: “Xua hổ nuốt sói? Đất đai một quận thôi mà muốn Lăng Tiêu Tông ta cứu vãn nguy cơ của Hoàng Thiên Các các ngươi, nghĩ hay lắm. Nhưng ngươi quên thù hận giữa hai phái chúng ta trong cả vạn năm qua à?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Tần tông chủ không cần thăm dò, đất đai một quận, đây là giới hạn cuối cùng của Hoàng Thiên Các chúng ta. Nếu Lăng Tiêu Tông các ngươi không chịu giúp đỡ, hậu quả tự gánh.”

Tần Bách Nguyên giận quá hóa cười nói: “Sao nào, Lăng Tiêu Tông ta không giúp các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn đánh ngược lại Lăng Tiêu Tông chúng ta hay sao?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta sẽ không nhưng Hàn Giang Thành thì có!

Lăng Tiêu Tông không giúp đỡ, Hoàng Thiên Các lại không ngăn được vị cường giả Võ Tiên thất trọng thiên Diệp Duy Không.

Đã ngăn không được, chẳng bằng thuận theo đầu hàng.

Thực lực bên ngoài của Diệp Duy Không đã là Võ Tiên lục trọng, bộc phát toàn lực thì đạt tới thất trọng thiên cũng không phải là khó.

Nếu Hoàng Thiên Các ta chọn thần phục, với bí pháp nội tình của Hoàng Thiên Các ta, dốc toàn lực ủng hộ Diệp Duy Không, đủ để đẩy thực lực của hắn lên tới Võ Tiên bát trọng thiên!

Đến lúc đó Đông Vực có hai vị cường giả Võ Tiên bát trọng thiên, chẳng hay Lăng Tiêu Tông các ngươi có thể ngồi yên ổn hay không?”

Vừa nghe câu này, ngay cả tông chủ Phương Ứng Long vẫn luôn bình tĩnh, ánh mắt cũng lóe lên ánh sáng lạnh.

“Ngươi dám!” Tần Bách Nguyên quát lớn.

Sở Hưu nói thẳng lại: “Ta không dám, nhưng Hoàng Thiên Các lại dám! Đã sắp bị người ta diệt môn rồi, còn cái gì không dám? Khúm núm đầu hàng dù sao cũng tốt hơn truyền thừa bị hủy diệt, không phải sao?”