Dù là ai tới gần, ấu tể đều sẽ cực kỳ bất an, nhưng sau khi Arnold tới ấu tể cuối cùng cũng thu lại địch ý đầy mình, thậm chí còn chủ động bò tới lòng bàn tay hắn.
Thân cậu còn đang run rẩy, bốn chiếc móng vuốt nhỏ lạnh ngắt, cố gắng ôm chặt lấy ngón tay Arnold, không ngừng rúc vào lòng bàn tay hắn, cho dù có ngộp thỏ cũng muốn dựa vào người hắn.
Bất kỳ một động tác kháng cự nào cũng đều sẽ làm cho cậu tủi thân kêu lên, mãi cho đến khi Arnold dùng một cái tay khác bọc toàn bộ người cậu lại, cậu mới chậm rãi thả lỏng người, cũng không còn run rẩy, nằm trong lòng bàn tay ấm áp của Arnold nặng nề ngủ thiếp đi.
Thấy ấu tể ngủ, không còn ra sức giãy giụa, âm thanh rầm rì trong miệng cũng dần biến mất, lúc này Arnold mới phát hiện ra bản thân cả người toát mồ hôi lạnh.
"Sao lại thế này?"
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại mới nhìn về phía Milna đang đứng một bên.
Giọng nói của hắn không còn bình tĩnh và lãnh đạm như trước, vì quá bối rối làm giọng hắn khẽ run, còn mang theo vài phần yếu ớt hiếm thấy, nhưng sắc mặt hắn cũng không có dễ nhìn, đôi mắt đen như đang bình tĩnh lại thêm sâu thẳm.
Ban đầu còn vì sốt sắng lo cho ấu tể mà Milna chưa kịp cảm nhận được gì, hiện tại lại đối diện trực tiếp với ánh mắt của Arnold, cô mới rụt rè, khó khăn kể lại chuyện.
Đồ ăn là do Arnold tự mình chuẩn bị, đặt bên cạnh ấu tể rồi mới rời đi, chắc chắn không thể xảy ra chuyện gì, video ghi lại ấu tể mới vừa tỉnh ngủ, chỉ vui vẻ ăn được một lúc liền trở nên cuống quýt.
Nó ngồi xổm bên chậu nước nhìn, tựa như đang muốn xem bên trong miệng mình.
"Có lẽ Trường An tự cắn phải miệng rồi." Milna nói.
Ấu tể xảy ra chuyện, cả Viện nghiên cứu khoa học đều nhốn nháo, ngay cả hoàng thất cũng phái người ngay lập tới đây, tiến sĩ Keikatsu ở xa ngàn dặm nhận được tin tức cũng lên đường xuất phát ngay.
Trên Tinh Võng cũng xôn xao giống vậy, đám người hơn nửa đêm chưa ngủ kia phát tán tin tức ra ngoài, sau đó cùng với đám người vừa bị đánh thức dậy sốt ruột một trận.
Sự việc phát sinh, phát sóng trực tiếp của ấu tể nhanh chóng bị ngắt, Viện nghiên cứu khoa học và Siêu Sao đều không đứng ra giải thích, chứng tỏ cho chuyện của ấu tể không hề bình thường.
Tâm trạng của toàn Đế quốc đều hoảng sợ, tiếng khóc thút thít vang lên khắp nơi.
Chỉ cần cảm nhận được Arnold rời đi, ấu tể liền sẽ tỉnh lại sau đó lại lần nữa rơi vào trạng thái lo lắng bất an rồi khóc thét chói tai, Arnold luôn tay cũng không dám buông ra.
Họ tốn một đống sức mới có thể gỡ được hai cánh tay đang ôm chặt lấy đầu của ấu tể ra, thành công kiểm tra thân thể cậu.
"Răng dưới cắn rách lợi hàm trên, vết thương bên ngoài có vẻ lớn, hẳn là do cắn nhiều lần mà thành." Dùng công cụ soi khoang miệng của ấu tể xong, bác sĩ trưởng nói, "Răng Trường An quá dài, làm nhóc bị thương."
Có lẽ là do quá nhiều năm không có ấu tể xuất hiện, đối mặt với duy nhất một con ấu tể, vậy mà họ lại không hề phát hiện ra chuyện cỏn con thế này, cho nên sự việc mới phát sinh thành một mớ hỗn độn.
Nhưng nói về nguyên nhân này, họ tuy không chăm sóc cho ấy tể chu đáo, nhưng cũng không cách nào đổ hết lỗi lầm lên đầu họ.
Do yêu cầu sinh tồn, ấu tể mới sinh đều khoẻ mạnh vô cùng, cho dù trong người mang bất cứ lại gen thú gì, bọn chúng trời sinh đều rất hiếu động, hoạt bát quá mức, đối với hết thảy đồ vật đều tràn ngập lòng hiếu kì, những cái trước vốn không có mài răng ở trong đó, ngay cả ấu tể thỏ cũng vậy, cắn phá ngày qua ngày làm cho hàm răng của chúng luôn ở trạng thái khoẻ mạnh nhất.
Không có ngoại lệ.
Tận tới khi chúng lớn, sẽ không ngốc ngốc đi cắn những thứ không thể ăn cũng không hề ngon lành kia nữa, người nào có hình thú liền đưa sắc đẹp lên hàng đầu, bao gồm cả mài răng.
Milna sau khi lớn lên liền không đi phá phách nữa, mỗi tháng cô đều sẽ đi thẩm mỹ răng hàm mặt một lần, đảm bảo chúng luôn giữ độ dài khoẻ mạnh.
Cho nên vấn đề chiều của răng ấu tể căn bản là không mấy ai quan tâm lắm, vì ấu tể sinh ra là có thể tự đảm bảo an toàn của chính bản thân mình, không bị mấy chuyện như này ảnh hưởng.
Nhưng nhóc ấu tể gầy yếu trước mắt này vốn không hề giống như những ấu tể khác ngoài kia, không chỉ là ngoại hình, ngay cả tính cách cũng mong manh hơn rất nhiều, nó mỗi ngày dành phần lớn thời gian để ăn và ngủ, không nghịch ngợm cũng không phá phách, mọi người đều mềm lòng vì nó, đồng thời cũng xem nhẹ chuyện này.
Vậy nên mới dẫn tới sự việc phát sinh ngoài ý muốn hôm nay.
Đội ngũ bác sĩ khám chữa bệnh họp khẩn, quyết định sẽ nhanh chóng cắt bỏ phần răng mọc quá dài kia, chỉ có vậy mới có thể giảm bớt được đau đớn cho ấu tể.
Nhưng chỉ riêng việc làm ấu tể ngẩng đầu cũng đã tốn một đống sức lực rồi, lại còn muốn cạy mở cái miệng nó ra nữa... Trong lúc ngủ mơ, ấu tể lại lần nữa khóc lóc rụt về, mọi người bó tay không biết làm thế nào.
So với những người khác, Arnold còn khổ sở hơn những người khác mấy lần.
Đoạn video được ghi lại cứ quanh quẩn trong đầu hắn, hắn biết vì sao ấu tể lại trở nên như thế này.
Nó sợ hãi.
Ngay tại thời điểm cơn đau vừa xuất hiện, nó muốn tìm người đến giúp, nó còn tự mình chạy ra sân.
Nhưng nó lại sợ tối.
Trong đau đơn và sợ hãi nó tìm không thấy bóng dáng của hắn, là do chính hắn không thể bảo vệ bên cạnh ấu tể.
Vì hắn không xuất hiện kịp thời mới làm ấu tể trở nên như hiện tại.
"Nhóc bị doạ."
"Đúng vậy, nhưng người nhóc không có vấn đề gì lớn."
"Chuyện này cũng không phải cậu sai, không cần phải tự trách quá đâu." Bác sĩ trưởng vỗ vỗ bả vai Arnold an ủi nói, "Chúng ta cần nghĩ cách để làm cho Trường An há miệng, nếu không miệng vết thương sưng to lại thương nặng hơn."
Chỉ là những biện pháp họ nghĩ ra, ấu tể đều kháng cự hết.
Cuối cùng, Arnold mang theo cậu ngồi một góc phòng, nơi đó rất yên tĩnh, Arnold cong ngón út rồi chậm rãi nhét trong khoé miệng ấu tể, làm nó không thể hoàn toàn khép miệng lại, cũng vì vậy mà sẽ không vô thức cắn mình bị thương trong lúc ngủ say.
Lúc này, ấu tể không hề kháng cự.
Bọn họ có thể chờ tới khi ấu tể tỉnh lại mới xử lý.
Arnold trầm mặc ngồi thật lâu, tầm mắt hắn vẫn luôn ở trên người ấu tể lông vàng, nó toát mồ hôi, lông tơ trên người hơi ướt, bết lại như lần đầu tiền Arnold phát hiện ra, nhưng so với trước kia, hiện giờ nó trông càng thêm chật vật.
Arnold biết hắn sai rất nhiều, trước kia ấu tể đã từng phát sinh sự cố ngoài ý muốn nhưng hắn lại không chút nào để ý mà rời đi, chờ tới khi hắn gấp gáp quay lại cũng không thể thay đổi được gì.
Hắn cúi đầu, ghé sát tới bên người ấu tể: "Thật xin lỗi con, Trường An."
***
Chờ tới khi Tống Trường An lần nữa mở mắt, cậu không rõ đã qua bao lâu, cơ thể mềm nhũn không chút sức lực, cậu nhúc nhích, cảm thấy cả người đau nhức.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy Arnold, cảnh tượng vẫn giống như trước lúc cậu ngủ, lại cảm thấy Arnold có hơi tiều tụy đi một chút, cậu nghĩ chắc mình đang nằm mơ thôi.
Nhưng giây tiếp theo, cậu liền nhớ ra sự tình phát sinh lúc trước, đúng lúc này Arnold đã vội vàng bắt đầu dò hỏi tình hình thân thể của cậu, không nghe được lời an ủi dỗ dành, miệng Tống Trường An lại mếu, bắt đầu khóc, từng giọt nước bằng hạt đậu thành chuỗi thành chuỗi nối tiếp nhau rơi xuống.
Ấu tể khóc tới thương tâm, còn dùng móng vuốt nhỏ ôm lấy lòng bàn hay hắn, đằng sau sức lực mềm như bông chính là ủy khuất vô biên, làm cho tâm tình của Arnold như bị giáng xuống vực thẳm.
Tống Trường An khóc lóc ỉ ôi được một hồi liền cảm thấy có gì đó sai sai, sau đó duỗi tay ra sờ sờ ngón tay ở trong miệng, cũng không biết đã ngậm bao lâu, đã quen ngậm cục thịt này trong miệng.
Đây là ngón tay của Arnold, Tống Trường An bất giác nín thở, ngẩng đầu nhìn Arnold, ánh mắt dò hỏi.
Arnold ấm áp nói: "Trường An, trong miệng của con bị thương, cẩn thận bị đụng tới."
Tống Trường An nhớ tới vấn đề của chính mình, do răng quá dài cho nên mới cắn mình bị thương, vậy là cậu ngoan ngoãn không nhúc nhích, vẫn dùng ánh mắt ngập nước nhìn chằm chằm Arnold, không lúc nào là không trách móc hắn.
"Nào, Trường An há miệng ra, để ông xem chút nào." Bác sĩ trưởng sau khi Tống Trường An tỉnh đã liền đi tới, thấy ấu tể bình tĩnh lại mới mở miệng.
Tống Trường An còn khá nhớ người này, hai lần trước cậu đi kiểm tra sức khoẻ, những dụng cụ máy móc đều cho người này thực hiện.
Thời điểm ấu tể chưa tỉnh, thật ra họ đã chỉ định kể hoạch hoàn hảo, bao gồm cả việc giữ chiều dài răng như thế nào, xử lý thế nào cũng đã xác định xong cả rồi, hiện tại chỉ là xem xét lại một chút thôi.
Tống Trường An ngoan ngoãn há miệng, để họ nhìn thấy vết thương của cậu, lúc này thật sự thì cậu cũng không thấy đau là mấy, chỉ là cảm thấy hàm trên sưng lên một cục to bự, có chút khó chịu.
Bác sĩ trưởng chỉ nhìn vài cái rồi liền buông tay ra, ôn hoà nói với Tống Trường An: "Trường An đừng sợ, chút nữa chúng ta sẽ cắt bỏ đi, như vậy sẽ không đau chút nào nữa."
Ông cười hiền từ, se ngón tay rồi tránh ra.
Tinh thần trạng thấy của ấu tể cũng không tệ lắm, điều này làm cho ông thấy yên tâm hơn nhiều.
Nhưng Tống Trường An nhìn ngón tay ông lại đột nhiên run run, so sánh chiều dài đó với miệng của mình, nhịn không được sờ sờ hai chiếc răng cửa làm mình đau kia, một câu hỏi phát ra từ tận đáy lòng —— dài vậy sao???
Cậu theo bản năng ngậm miệng lại, một lần nữa ngậm lấy ngón tay Arnold, đột nhiên mếu máo muốn khóc.