Con Hamster Lông Vàng Cuối Cùng Của Vũ Trụ

Chương 3: Trong tay Thiếu tướng là cái gì?




"Tôi doạ nó sợ rồi." Arnold thu tay lại, nhẹ giọng nói.

Đầu ngón tay hắn còn dư lại cảm giác mềm mại ấm áp, Arnold mân mê ngón tay, trong lòng gào thét hai chữ —— mềm quá.

Hắn chưa từng thấy ấu tể nào mềm như vậy, tựa như chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng khiến nó bị thương vậy, ấu tể sợ hãi cũng đúng thôi.

Hắn có phần tự trách.

Arnold không dám sờ nó nữa, rất nhanh sau đó hắn đã bị Keikatsu mắng cho bay màu.

"Lão bảo cậu bế nó lên chứ không bảo cậu doạ nó! Tay cậu không nhẹ nhàng một chút được à? Cậu đúng là thứ phế vật, học hành chả ra làm sao cả!" Keikatsu vẻ mặt hận sắt không thành thép.

Arnold:"....."

Keikatsu đau lòng nhào vào màn hình, đôi mắt nhìn chằm chằm nửa cái sống lưng của tiểu ấu tể lộ ra nói: "Bé đáng yêu, con cố chịu một chút, chút nữa đến chỗ ông, ông tự mình chăm sóc con!"

Thái dương Arnold giật giật nổi gân xanh, đây là tiểu ấu tể hắn tìm được, dựa vào cái gì phải để người khác chăm sóc?

Trầm mặc một lúc, hắn lần nữa vươn tay, cẩn thận gỡ bông gòn và mùn cưa trong góc nơi tiểu ấu tể đang trốn kia ra.

Hơi nước làm hai thứ này dính vào nhau, Arnold cảm giác thấy khi sờ lên vừa lạnh vừa có chút cộm tay, da ấu tể mỏng như vậy thật sự có thể chịu được sao?

Rốt cuộc là ai mang ấu tể ném ở đây?

Bông gòn và mùn cưa bị gạt ra, thân hình của ấu tể liền hoàn toàn lộ ra trước mắt Arnold, lông tơ bết lại, dính sợi bông làm lộ ra làn da hồng nhạt phía dưới, nhìn qua trông cực kì chật vật.

Ấu tể vẫn luôn đưa lưng về phía hắn, dù nghe được âm thanh phía sau nhưng vẫn cố chấp run bần bật rúc vào trong góc, chỉ có hai cái tai nhỏ màu xám trên đầu nhúc nhích như thể đang lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Arnold nhẹ nhàng gõ đáy hộp hai cái, hắn vui vẻ vì khi nãy bản thân chạm tới ấu tể doạ nó sợ hãi nên hắn mới hốt hoảng như vậy.

Lần này phải từ từ.

Quả nhiên lần này ấu tể vẫn còn có chút run rẩy, hai tai dựng thẳng lên, nhanh chóng xoay người lại, tràn ngập đề phòng nhìn chằm chằm hắn.

Đôi mắt nhỏ đen nhánh, chóp mũi kiều nộn cùng miệng nhỏ hồng nhạt, Arnold lắng nghe tiếng rầm rì nhỏ xíu của nó, chầm chậm đưa tay đến trước mặt nó.

Tống Trường An vẫn luôn chú ý động tĩnh phía sau nhưng vẫn bị hoảng sợ mà xụt xịt mũi, hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu nhìn qua lại phát hiện mình chỉ có thể nhìn rõ ngón tay duỗi đến trước mặt mình, chủ nhân ngón tay lớn thế nào thì lại nhìn không rõ, chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ.

Mũi vẫn là mũi, mắt vẫn là mắt nhưng ghép lại với nhau lại thành một đám mơ hồ.

Tống Trường An: Mình hình như sắp mù rồi, không thì sao lại nhìn không rõ chứ...

Nhưng chóp mũi cậu vẫn có thể ngửi được một mùi hương hoàn toàn khác với mùi hôi xung quanh, mùi hương mát lạnh thoang thoảng, cũng không thể nói là thơm được nhưng lại nháy mắt mang cậu từ trong mùi hôi thối ẩm ướt kia cứu ra.

Bàn tay kia toả ra nhiệt độ ấm áp như có thể dễ dàng đem cậu từ hoàn cảnh ẩm ướt lạnh lẽo kia kéo ra, cậu rùng mình một cái, cảm giác mình bị thứ nhiệt độ này mê hoặc.

Cậu nhịn không được bò lên phía trước hai bước nhưng rồi vẫn lại dừng ở đó run rẩy không dám tiến lên phía trước.

Bởi vì lí do không gì khác chính là sự chênh lệch về kích cỡ làm cậu có cảm giác áp bách quá lớn.

Tầm mắt của Tống Trường An chỉ có thể nhìn thấy bàn tay hắn so với cả người hắn còn to hơn nữa, đầu ngón tay xinh đẹp, ngón tay thon dài, chỉ một ngón tay thôi cũng có thể dễ dàng chọt chết cậu, phía sau bàn tay là bóng người mơ hồ tựa như núi cao đem cậu che khuất hoàn toàn, cậu gắt gao áp chế dục vọng muốn lại gần của mình.

Tống Trường An khóc chít chít, nhát như chuột nghĩa là gì cậu rốt cuộc cũng đã hiểu rõ rồi, loại chênh lệch kích thước gấp trăm ngàn lần này mang đến cho cậu uy hiếp cực lớn khiến cậu run như cầy sấy nhắm chặt đôi mắt không dám nhìn cũng không dám động đậy nữa.

Arnold nhìn tiểu ấu tể ngẩng đầu nhìn hắn một cái lại như bị doạ đến nỗi mắt nhắm chặt lại, cả người bất động hoá đá, muốn tới gần thân nhiệt ấm áp kia, ấu tể len lén ti hí mắt ra nhìn.

Ấu tể đang sợ hãi, nó lạnh, cố gắng kìm nén nỗi sợ muốn tới gần hắn.

"Đừng sợ, tôi không hại em." Giọng nói của Arnold chầm chậm lại, nỗ lực làm cho nó trở nên ôn nhu vô hại.

Tống Trường An lặng lẽ mở mắt, mím môi nghe nghe hắn nói, giọng mói này nghe có vài điểm gượng gạo nhưng có vẻ khá đáng tin, nó không khác những gì Niệm Niệm nhà cậu nói với Hamster mỗi lần muốn đưa tay bế nó.

Tống Trường An: Tôi thấy anh giống đang lừa tôi thì có.

Nhưng không ngờ giây tiếp theo, cậu thấy ngón tay to lớn trước mặt đột nhiên lại gần cậu, động tác đột ngột làm cậu lùi lại hai bước sau đó mông dính vào góc hộp.

Tống Trường An nước mắt lưng tròng không có cách nào lùi lại nữa, nhắn mắt không dám nhúc nhích, cậu mơ hồ cảm nhận được người trước mắt vô hại nhưng vì bản năng bẩm sinh làm cậu sợ hãi không thể bỏ qua bất kì động tác nào của đối phương, cậu run rẩy chờ vận mệnh tuyên án.

Đầu ngón tay vừa chạm vào thân thể của ấu tể, nó mãnh liệt run lên một lúc sau đó liền bất động giả chết, Arnold không khỏi nín thở tiếp tục duỗi tay ra.

Tiến sĩ Keikatsu cùng những người khác lúc nãy còn ở một bên ồn ào cũng đồng loạt im lặng hồi hộp dõi theo từng cử chỉ của Arnold, tiểu ấu tể trước mắt họ thật sự rất nhát gan, một chút động tĩnh cũng có thể doạ đến nó.

Ngón tay ấm áp cọ qua cằm Tống Trường An, duỗi tới phía bụng cậu, độ ấm từ ngón tay làm Tống Trường An cảm thấy cực kì thoải mái, cậu run rẩy, ngoan ngoãn thuận theo bàn tay mà bò lên tay hắn.

Ý chí mỏng manh làm cậu nằm lên lòng bàn tay Arnold không chút phản kháng, Tống Trường An thở phào nhẹ nhõm, "Cái máy sưởi này thật thoải mái."

Arnold chỉ có thể nghe được tiếng ấu tể rầm rì, cẩn thận đem con chuột nhỏ bế lên, chỉ khi đặt trên lòng bàn tay mới ý thức được rằng ấu tể thật sự quá mức nhỏ yếu. Arnold chỉ cảm nhận được chút trọng lượng nhỏ bé trên lòng bàn tay, lòng hắn như thắt lại, một tay khác hắn chắn lại ở phía sau ấu tể đề phòng cậu đột nhiên ngã xuống.

Dưới sự bao bọc bởi nhiệt độ ấm áp, hơi ẩm trên người Tống Trường An rất nhanh đã biến mất, những sợi lông dần bung ra bay tán loạn, cậu híp mắt, lúc trước xảy ra kinh sợ, hiện giờ đã an toàn, mệt mỏi bủa vây lấy cậu, cậu nỗ lực nâng đầu nhỏ lên một chút rồi cuối cùng kê đầu lên lòng bàn tay ấm áp ngủ thiếp đi.

Ấu tể trên tay hắn ngủ mất rồi, có lẽ là trước đó bị kinh hách mà hiện giờ nó ngủ cũng không được ngon, cơ thể lâu lâu lại run lên, móng nhỏ cùng chiếc đuôi cũng vì thế mà nhúch nhích.

Bốn chiếc móng vuốt nhỏ của ấu tể cuộn tròn lại, bụng nhỏ mềm như bông dán vào lòng bàn tay hắn, Arnold có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim trong cơ thể bé nhỏ đó, bộ lông mềm mại thỉnh thoảng cọ vào lòng bàn tay hắn, cọ đến đáy lòng hắn phát ngứa.

Thiếu tướng ngày thường gặp chuyện gì cũng không thay đổi sắc mặt, thứ gì cũng chẳng khiến hắn hứng thú vậy là hiện giờ lại đứng một chỗ xấu hổ không dám động sợ sẽ đánh thức tiểu ấu tể trong tay.

Mềm quá....

Arnold im lặng hồi lâu cuối cùng khẽ hạ đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt từ trên lưng ấu tể xuống, bộ lông bù xù lộn xộn vừa chạm vào liền xẹp xuống, còn có phần mượt trước.

Hắn lặp đi lặp lại mấy lần thế là từ một bé ấu tể lông xù liền biến thành bé ấu tể lông mượt.

Suốt quá trình này ấu tể ngủ trong lòng bàn tay hắn đều như không có bị quấy rầy chút nào, thỉnh thoảng còn ngáy một cách thoải mái.

Tay Arnold lại vòng lại bọc ở phía sau bé chuột, trong đầu hắn cứ không ngừng nhớ tới cảm giác mềm mại khi chạm vào bộ lông kia, đây là lần đầu tiên hắn chạm đến bộ lông mềm mại như vậy, mỗi một sợi đều nhẹ nhàng dán lên đầu ngón tay hắn.

Ấu tể màu vàng kim, trái tim Arnold sắp tan chảy rồi.

Phía bên kia, các đại lão của viện nghiên cứu khoa học sau khi nhận được tin tức mà nhanh chóng đẩy hết đám nhân viên phòng thí nghiệm vây quanh Keikatsu ra, một đám không biết xấu hổ không màng hình tượng mà chen lên trước dán vào màn hình chỉ vì có thể được nhìn tiểu ấu tể lông xù có một không hai này ở khoảng cách gần nhất.

Nếu không phải có Arnold bảo vệ bé, sẽ không có thể xuất hiện bất cứ nguy hiểm nào thì bọn họ có lẽ đã sớm không chịu được mà tự mình chạy đi đón bé con rồi.

"Thật sự có một ấu tể lông xù thế này sao?" Một vị lão nhân cười xán lạn như một đoá hoa cúc, một bên cách màn hình vuốt ve tiểu ấu tể, biểu cảm đáng khinh như một kẻ biến thái, "Lần đầu tôi thấy, đáng yêu quá."

Vài vị nữ sĩ mẫu tính mặt đã giàn dụa nước mắt, ai lại tàn nhẫn đem bé ấu tể đáng yêu như vậy vứt trong cái hộp bẩn thỉu đó chứ, bé con nhất định đã chịu quá nhiều khổ sở mới có thể sợ hãi đến như vậy.

Mỗi ấu tể đều là bảo bối của đế quốc, chờ tiểu ấu tể tới bọn họ nhất định sẽ cẩn thận che chở bé con, để bé con vô lo vô nghĩ mà lớn lên.

Lúc Tống Trường An ngủ lại không biết bản thân chỉ ngủ một giấc thôi mà khi tỉnh lại bỗng dưng có vô số ông ông bà bà.

Sean duy trì liên lạc với viện nghiên cứu khoa học, hâm mộ nhìn tiểu ấu tể trong lòng bàn ray Arnold: "Nó trông thật mềm, tôi cũng muốn sờ."

Cậu ta vừa nói vừa vưon tay qua, trên màn hình một đám lão nhân ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm tay cậu, hận bản thân không phải Sean.

Ngay lúc ngón tay Sean sắp chạm đến tiểu ấu tể, cậu ta đột nhiên cảm giác được có một ánh nhìn giết người nhìn cậu, chờ mong cùng háo hức trong lòng đột nhiên tắt ngóm

Arnold lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ đang có âm mưu động tay động chân với tiểu ấu tể của hắn, khoan dung với người cùng phe trước đó một xíu cũng chẳng còn.

Khoan dung là gì? Ăn được không?

Một nhóc con không biết tiến lui như thế này cần phải để xã hội mài giũa, nếu không sẽ không biết cái gì nên làm cái gì không.

Sean rụt tay lại: "....." Tôi sai rồi, tôi không muốn sờ, một chút cũng không.

***

Xe bay của Thiếu tướng Arnold dừng trước cổng viện nghiên cứu khoa học, rất nhanh đã thu hút nhiều người qua đường chú ý.

Quân đội và viện nghiên cứu khoa học ít giao lưu, mọi người không hiểu vì sao hiện tại Thiếu tướng Arnold lại xuất hiện ở đây

Tuy nhiên điều này cũng không có ảnh hướng đến việc càng nhiều người tụ tập gần đó ăn dưa, kể từ buổi trao Quân hàm lần trước Thiếu tướng đã rất lâu không xuất hiện trước công chúng, đối với Thiếu tướng Arnold mới đây tiếp quản Hoài Thạch Tinh với những chiến công lừng lẫy ấy thì mọi người chỉ có một khao khát duy nhất là có thể ở xa xa liếc mắt nhìn ngài ấy một cái là đủ để một đám người trẻ tuổi vui vẻ đến nhảy dựng.

Sau đó, nhiều người phát hiện một đám lão nhân lao ra từ cửa lớn của viện nghiên cứu khoa học, chắn trước cửa xe Thiếu tướng Arnold, nhưng thứ khiến họ kinh ngạc chính là trong đám lão nhân này chỉ cần tùy tiện tra thông tin của một người thì người đó chắc chắn sẽ thường xuất hiện trên Tinh Võng, đều là đại lão trong ngành.

"Tình huống gì đây? Tại sao tiến sĩ Keikatsu cũng ra vậy?"

"Có phải tôi đã bỏ lỡ tin tức kinh thiên động địa gì rồi không? Sao lại có nhiều đại lão ra nghênh đón Thiếu tướng Arnold tới vậy?"

***

Trong lúc nhiều người suy luận linh tinh thì lại thấy cửa xe bay mở ra, vị Thiếu tướng bọn họ luôn mong chờ mới vừa xuất hiện đã bị các đại lão chờ đợi từ lâu vây lấy.

Ngay sau đó, ở trong đám người hướng ra ngoài di chuyển một chút, sau khi ra khỏi xe bay, một con báo đen nhánh mặc cơ giáp xuất hiện phía sau họ, đem nhóm người đó giải tán ra, nó vững vàng đáp xuống đất, bàn chân rắn chắc không phát ra bất cứ âm thanh nào, lặng yên không một tiếng động đi theo sau Arnold, thân hình cao lớn của nó chắn toàn bộ ánh nắng chiếu tới người hắn cùng một vài lão già của viện, viện nghiên cứu khoa học như được bao phủ dưới bóng ma.

Người tinh mắt nhìn đến một tay của Thiếu tướng Arnold ôm trước mặt, một cái tay khác úp lên che chở đồ vật bên trong, chỉ có một khe hở lộ ra một nhúm lông tơ vàng rất nhỏ.

"Ngoạ tào tào tào tào tào tào!! Trong tay Thiếu tướng là cái gì!!?"

—————

Tác giả có lời muốn nói:

Trường An: Trong tay hắn không ai khác chính là tôi đây.