Con Hamster Lông Vàng Cuối Cùng Của Vũ Trụ

Chương 18: Giận đến bất lực




Vì sau khi ấu tể tỉnh lại biểu hiện cũng không có dị thường giống lúc trước, bộ dáng ăn uống kì quái hôm qua cũng không có xuất hiện nữa cho nên Keikatsu cũng không dẫn nó đi làm kiểm tra toàn thân, chỉ đặc biệt chú ý đến hành động của nó.

Biết được tin này Arnold xử lý vết thương xong xuôi cũng ngay lập tức chạy về viện nghiên cứu khoa học, từ trong phòng sát khuẩn ra liền đi đến bên cạnh ấu tể.

Lúc Arnold tới, Tống Trường An đang tắm trong hồ nước nóng.

Đúng vậy, đang tắm.

Từ khi cậu ở trong hồ nước hăng hái bơi lội bắt cá, mấy người Arnold cũng không lo cậu ở trong nước sẽ xảy ra chuyện, chỉ có một điều duy nhất họ lo lắng là bộ lông ướt nhẹp sẽ làm cậu cảm lạnh, cho nên bên cạnh chiếc hồ kia họ lại mở một cái hồ nước nóng dành riêng cho cậu, nhiệt độ duy trì ổn định 24/24 giờ.

Bên cạnh còn có một cái phòng sấy ấm, để cậu tắm xong là có thể nhanh chóng làm khô, sau khi ra ngoài liền lại trở thành một con ấu tể lông xù đáng yêu.

Sau lần ăn cá kia, Tống Trường An cũng không thèm nhìn đến mấy con cá nhỏ nữa, cũng không xuống hồ nước thêm một lần nào, tất cả sự yêu thích của cậu đều dồn hết sang chiếc hồ nước nóng nhỏ bên cạnh.

Diện tích của suối nước nóng cũng không lớn lắm, đường kính phỏng chừng chỉ bằng nửa cánh tay của người trưởng thành, dưới đáy không ngừng có bọt khí nổi lên, ngâm mình vào đó liền không chìm được.

Túi má Tống Trường An phồng lên hai bọc khí, gương mặt căng tròn, chỉ để lại một cái đầu nổi trên mặt nước, cơ thể bé nhỏ theo bọt khí trong nước bơi tới bơi lui, thỉnh thoảng còn duỗi móng vuốt tạt nước lên mặt mình, chỉ còn lại mỗi hai cái lỗ tai dựng thẳng, toàn bộ quá trình đều thoải mái nhắm mắt.

Arnold đến gần cậu liền nghe thấy tiếng vội lau mắt mở ra nhìn, quả nhiên liền thấy hình bóng quen thuộc.

Chỉ là lần này cậu thấy Arnold không mặc thường phục hằng ngày, vì nóng lòng nhìn thấy ấu tể, Arnold hôm nay chưa kịp thay quân phục.

Hắn dáng người cao dài, mặc quân phục màu lam kín kẽ bọc lấy thân hình hắn, cúc áo cũng được cài tới tận chiếc cao nhất, cổ áo và tay áo đều được nạm viền vàng, trên ngực và vai trái có huy hiệu vàng kim, hắn ngồi xuống bên người Tống Trường An liền có thể dễ dàng nhìn thấy một viên đá quý đen rũ xuống từ thắt lưng vàng kim bên hông, toát ra khí chất lạnh lẽo thuộc về quân nhân không thể nghi ngờ.

Hắn thậm chí còn không cởi mũ, vàng nón tạo thành cái bóng che khuất đi ánh sáng trên mặt hắn, Tống Trường An ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy cằm hắn.

Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Arnold, Tống Trường An không biết vì sao có chút căng thẳng, cậu ngơ ngác không nhúc nhích, tận đến khi Arnold mở miệng gọi một tiếng "Trường An" cậu mới nhẹ nhàng thở phào, tâm trạng lơ lửng của cậu liền biến mất không dấu vết.

Mà hậu quả của việc Tống Trường An thả lỏng là không khí trong miệng không còn giữ được, miệng nhỏ "Phụt" một cái phun khí trong miệng ra, cả người liền trôi ngược về phía sau, tận đến khi bị đập vào bờ thì toàn bộ khí đã thổi ra hết, cả người liền chìm xuống.

Không đợi Arnold đem cậu vớt ra, Tống Trường An cũng đã bám lên bờ bò ra ngoài, lúc này toàn thân đều ướt như chuột lột.

Tống Trường An run run người chạy vào phòng sấy ấm, đầu tiên là điên cuồng lăn lộn trên miếng đệm mềm trên mặt đất, lau khô gần hết nước mới duỗi móng vuốt ấn cái nút bên cạnh, thành thật ngồi giữa phòng chờ gió ấm từ bốn phương tám hướng lùa tới làm bộ lông của mình được sấy khô.

Một lát sau, một con ấu tể nhỏ với bộ lông bông xù từ trong phòng sấy chạy ra, ngoan ngoãn ngồi xổm bên người Arnold.

Trước kia Arnold cũng không phải không xuất hiện mà bắt gặp nó đang tắm, khi đó sau khi làm khô người đều sẽ lựa chọn chạy một vòng lớn tung ta tung tăng chạy về nhà, nhưng hôm nay Tống Trường An lại khác, đột nhiên muốn để Arnold ôm mình về.

Cũng không rõ có phải vì ngay từ lần đầu nhìn thấy Arnold, Tống Trường An sớm đã quen với dáng vẻ ngày thường của Arnold, hoàn toàn đem vẻ ngoài ưu tú của hắn trông không khác gì những người khác, nhưng hôm nay lại thấy bộ quân phục này, Tống Trường An mở mắt ra lại phát hiện một mỹ nhân.

Tuy bây giờ vóc dáng cậu bé xíu nhưng cũng muốn mặc bộ quần áo ngầu thế này cơ!

Ấu tể ngồi xổm bên chân ánh mắt hôm nay phá lệ đặc biệt lấp lánh, mắt chớp chớp vẫn luôn nhìn hắn.

Cậu tính bò lên giày Arnold nhưng giày hắn đi hôm nay lại cao hơn bình thường, đối với ấu tể mà nói thì thật khó để leo lên, chỉ có thể ghé vào một bên.

Tống Trường An nhìn chiếc giày bóng lưỡng trước mặt, có hơi sợ mong vuốt mình cào xước nó, sờ vào không dám dùng sức, cũng may Arnold rất nhanh liền đem cậu ôm lên.

"Chúng ta đi về trước đi." Arnold sờ sờ đầu nó, làm bộ lông dựng dứng của nó xuốt xẹp, một tay nâng ấu tể, một tay đỡ bên cạnh cậu.

Tống Trường An ghé vào bàn tay hắn, có chút tò mò đánh giá phụ kiện trên người hắn, rất mau liền duỗi tay với lấy dây treo đá quý bên hông của Arnold kéo lên.

Arnold thấy động tác của nó chỉ hơi mỉm cười, để cậu tùy ý mày mò.

Đây là một viên đá quý đen nhánh, góc cạnh ngay ngắn rõ ràng, một góc được treo một chiếc móc kim loại ở phần đuôi, loé lên ánh sáng nhạt.

Tống Trường An nhẹ nhàng nghịch một chút, ánh sáng xuyên qua viên đá đen nhánh chiếu xuống lòng bàn tay Arnold vào vệt sáng đen, theo chuyển động của cậu mà lấp lánh.

Tống Trường An nhịn không được mà kinh ngạc cảm thán kêu, viên đá này vừa nhìn là biết rất quý giá, cậu không biết vì sao mình lại đột nhiên ngứa răng, rất muốn cắn một cái, lại sợ làm hỏng, chỉ đưa lên ngửi ngửi, lại liếm miệng mình, lúc này mới ghé vào nơi đó bất động.

Nhưng mặc kệ cậu bất động thế nào, viên đá này vẫn bị cậu chặt chẽ ôm vào trong ngực.

Tống — tham tiền — Trường An: "Tui mặc kệ, đây chắc chắc là thứ quý giá nhất mà tui từng thấy!"

Đối với đoạn đường Tống Trường An chạy rất lâu mới tới lại chỉ là khoảng cách vài chục bước của Arnold, rất nhanh liền mang theo ấu tể trở lại nơi sân nhỏ nó vẫn luôn ở, Arnold mở lòng bàn tay ra, đưa đến trước cửa chỗ nó thường ngủ.

Tống Trường An có chút do dự nhìn viên đá quý màu đen trên tay, có chút tiếc nuối mà buông tay, dù sao thì cũng không thể cướp đi thắt lưng người ta được.

Cậu chép chép miệng bò xuống chiếc đệm tròn Arnold đưa, sau đó lại không ngờ tới Arnold trực tiếp cởi viên đá quý màu đen kia ra, đưa đến trước ngực cậu.

Tống Trường An: "!!!!!"

Nhìn ấu tể bất ngờ mà mở to hai mắt nhìn Anrold nói: "Ấu tể thích thứ này như vậy, Trường An muốn nghịch có thể trực tiếp nói ta biết."

Tống Trường An vui vẻ đem đá quý ôm vào trong lòng, bên cạnh kéo theo một chuỗi dây xích nhỏ, cười đến tít cả mắt.

Tiền, đây đều là tiền đó!

Đến giờ Arnold vẫn luôn chịu thương chịu khó đúng giúp tiểu ấu tể chải lông, Keikatsu cũng tới.

Đúng lúc vui vẻ Tống Trường An nhìn thấy lão, nghĩ đến bộ dạng khổ sở trước kia bị mình giận chó đánh mèo, hiện tại cũng có chút không đành lòng, rốt cuộc thì cũng không phải do ông ta sai, vậy là hạ quyết tâm chút nữa đối xử với lão tốt một chút.

Ít nhất thì để lão sờ một chút đi.

Chải tới chải lui, Tống Trường An đột nhiên nhớ tới lúc trước có một hạt ngũ cốc mình bóc không được, sợ xíu nữa mình lại quyên, vội vàng bò dậy đi tìm lại, đưa tới trước mặt Arnold.

Arnold: "Đây là làm sao vậy?"

Tống Trường An chỉ chỉ vết răng bên trên, lại sờ sờ răng của mình, giả vờ cắn một cái, lại đưa đến trước mặt Arnold.

Nghe tiếng kêu vội vàng của ấu tể, Arnold rất nhanh liền ý thức được ý đồ của ấu tể, hắn kiểm tra răng của ấu tể, không có đứt gãy cũng không có khe hở xuất hiện, lúc này mới thoáng an tâm.

Hắn nhận lấy hạt ngũ cốc trong tay ấu tể, tay hắn bóp một cái, chiếc hạt kiên cố Tống Trường An cắn không được lại nứt ra, vỏ hạt ngũ cốc tách làm hai miếng, hạt ngũ cốc màu trắng ở giữa lộ ra rõ ràng.

Tống Trường An: "....."

Thảo nào lúc trước cậu cắn Arnold một cái lại không hề có dấu vết bị thương, nhìn hàng động nhẹ nhàng khi nãy của Arnold, Tống Trường An nhịn không được nghĩ đây vẫn là tay người sao?

Bỏ đi vỏ ngoài của hạt, Arnold cầm hạt ngũ cốc nhét vào tay ấu tể, nhẹ giọng nói: "Ăn đi."

Tống Trường An nhận lấy mới cắn một miếng, Keikatsu một bên không chịu được cô đơn liền mở miệng.

"Đây là cái hạt ngũ cốc lúc trước Trường An mở không được kia sao?"

Tống Trường An khó hiểu ngẩng đầu, không hiểu Keikatsu muốn nói gì.

Arnold cũng nhìn về phía Keikatsu: "Làm sao vậy?"

Tống Trường An phụ hoạ: "Sao thế sao thế? Ông mau nói đi!"

Keikatsu hắc hắc cười, duỗi tay sờ sờ đầu Tống Trường An, lúc này nó không né lão, chỉ trừng to mắt chờ lão nói chuyện, móng vuốt còn nắm chặt hạt ngũ cốc cắn một miếng.

Keikatsu: "Khồn nghĩ tới Arnold định lực tốt như vậy, ta còn tưởng đang livestream đang phát sóng cậu cũng không nhịn được mà đi xem chứ."

Arnold lắc đầu: "Quân đội có quy định của quân đội."

"Livestream đang phát sóng....." Tống Trường An nghe Keikatsu nói, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, cậu nhìn hạt ngũ cốc trên tay, không biết mình có nên cắn thêm một miếng nữa không.

Keikatsu chọt chọt không khí vài cái, rất nhanh sau đó trước mặt Tống Trường An và Arnold xuất hiện một cái hình chiếu nho nhỏ, lão còn nói thêm: "Trường An hiện tại thật sự rất được hoan nghênh đó! Mọi người đều cực kì cực kì thích Trường An đáng yêu của chúng ta!"

Lão lại giơ tay sờ sờ đầu ấu tể, bộ lông xù xù sờ vào thật thích không tả nổi, Tống Trường An vẫn như cũ không nó né tránh, cậu trầm mặc tự mình nhìn chằm chằm nội dung hình chiếu một hồi.

Đó là một cái hình động được phát đi phát lại, trong hình là một con Hamster lông vàng xù xù nằm trong chén ăn gì đó, không thể bóc được vỏ ngũ cốc liền nổi giận, thân hình bụ bẫm trực tiếp nhảy dựng lên, giơ cao hạt ngũ cốc trên tay ném vào thùng nhỏ bên cạnh, trên mặt vẫn là biểu cảm phẫn nộ.

Hạt ngũ cốc xoay vài vòng rồi ngừng dưới đáy thùng, con hamster lông vàng khuôn mặt đứng ngốc một hồi lại bò qua coi như bảo bối mà nhặt lên, còn tự lau lau lên người mình, cẩn thận đặt ở bên cạnh.

Kia không phải là cậu thì là ai?

Bên cạnh còn ghép bốn cái chữ to —— "Giận đến bất lực."

Đọc chữ, Tống Trường An chậm rãi quay đầu: "?"

Cậu nhìn hạt ngũ cốc trong tay, lại nhìn nhìn Keikatsu bên cạnh cười tít mắt, lại nhìn nhìn hình chiếu, cứ vậy lặp đi lặp lại.

Tận đến khi nghe thấy một tiếng nhịn cười, trong giây lát cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy Arnold giả vờ ho khan để che giấu, dùng mu bàn tay che che miệng, tránh đi tầm mắt tìm kiếm của Tống Trường An.

Tống Trường An: "....."

Keikatsu còn đang cười.

Tống Trường An lại quay đầu nhìn lão, Keikatsu nửa điểm không phát hiện ra khác thường của cậu còn định sờ sờ đầu cậu.

Tống Trường An cười khẩy một tiếng, duỗi tay ném hạt ngũ cốc đi, còn cố tình nện lên cái mặt già của Keikatsu.

Tống Trường An: Mềm lòng? Đối xử với Keikatsu tốt một chút? Tốt cái rắm á!!! Không phát sóng trực tiếp không nói cho tui, phát trực tiếp cũng không nói tui biết!

Không dỗ được tui nữa đâu!!!!!

Ấu tể phẫn nộ nhảy dựng, móng vuốt cào loạn mấy cái, Arnold can ngăn hỗn loạn liền trúng vài nhát.

________

Tác giả có lời muốn nói:

Keikatsu: Giận đến bất lực.jpg

Trường An: Chết đi!!!!!!!