Gặp nhau mới bày tỏ hết cho nhau, nói ra hết những oan ức trong lòng - tại sao phải ra nông nỗi đến thế? Trên đời, có chuyện gì không giải quyết được, trừ phi con người không còn, âm dương xa cách.
Thích Văn đâm ra bàng hoàng, đau thương, tức tối, qua đêm không làm anh bạc đầu, nó khiến anh tiều tuỵ, hốc hác.
Hầu như cứ đến 7 giờ là anh đến văn phòng, lặng lẽ ngồi chờ đợ, chờ đợi.
Anh hy vọng trong phút chốc sẽ có người gõ nhẹ cửa, ra là Minh Quân, cô chậm rãi, nói:
− Em về đây!
Giống như một sớm đáng yêu hôm nào. Minh Quân và Thích Văn cùng nhớ nhau, cùng đến văn phòng làm việc rất sớm và đột nhiên gặp nhau.
NÓi không chừng, có một ngày lịch sử sẽ tái diễn, Minh Quân đột ngột trở về.
Thích Văn ngồi độ 10 phút là đứng lên, đến mở cửa phòng, mỗi lần mở cửa là anh có cảm giác như Minh Quân đang đứng đợi bên ngoài, cô mỉm cười và ngả vào lòng anh ; mây đã ta và trăng lại sáng.
Nhưng, không có.
Lần này đến lần khác, ngày này đến ngày khác, tất cả chỉ là thất vọng.
Cửa mở, chỉ thấy hành lang hun hút, vắng vẻ, lạnh lùng, không một bóng người.
Thích Văn không kềm chế được, anh gọi đến Tiểu Đồ, hỏi:
− Tiểu Đồ, có tin tức cuả Minh Quân không?
Câu trả lời chỉ làm anh thất vọng.
Sau giờ làm việc, anh từ chối mọi thù tiếp, một mình đến chỗ ở cũ cuả Minh Quân, anh hy vọng đột nhiên cô từ Canada về.
Buổi tối ở Vịnh Đồng La rât" náo nhiệt, người đi lại mua bán rất tấp nập. Thích Văn đến cửa hàng Ngoc. Viên hỏi tin về Minh Quân.
− Cô Từ, có tin cuả Minh Quân không?
− Không có, nếu nhận được điện của cậu ấy, tôi sẽ gọi đến cho anh ngay!
Hoàn toàn mất tích, đá chìm đáy biển.
Áp lực nặng nề, thương đau quá đỗi, tâm tình căng thẳng, rôt" cục khiến Thích Văn ngả bệnh.
Đương nhiên là bà Tạ rất lo lắng, bà buộc anh phải ở nhà dưỡng bệnh.
Bác sĩ gia đình không ai khác, mà chính là Tạ Thích Y - em gái của Thích Văn.
Sau khi chẩn đoán cho anh trai xong, cô dặn dò người giúp việc.
− Cho dùng nươc" bo bo, hoặc nước trái cây, bảo tài xế đến phòng khám của tôi lấy thuốc, cho anh ấy nghe nhạc nhẹ để tinh thần bớt căng thẳng.
Bà Tạ đứng bên cạnh, nói:
− Con là bác sĩ nhi khoa, trị bệnh người lớn được không?
− Mẹ, mẹ coi thường con quá!
− Mẹ không có ý vậy, mẹ chỉ lo thôi, xem kìa, anh con gầy qúa.
− Bệnh của anh ấy, thực ra khó trị lắm.
− Đừng có nói vậy, con làm mẹ sợ qúa đi mất.
− Con nói thật đó mẹ, tâm bệnh phải có tâm dược mới trị được, đừng trách y thuật con không cao, anh ấy uống thuốc của con đã giảm sốt rồi đấy; còn cái khối tình cảm ấm ức kêt" chặt trong lòng thì làm sao mà xua tan đượcd. Hoa đà có tái thế cũng không bằng người đẹp quay về cười một cái.
Bà Tạ nghe nói liền keó con gái sang bên, hỏi:
− Con biết chuyện anh con hả?
− Mẹ không biết sao?
− Không biết. Anh con nói à?
− Đời nào nói với con.
− Sao con biết?
− Khỏi cần nói ra cũng biết đấy mẹ! Anh con bệnh vì hồn vía bay biến mất, trừ thất tình thì còn gì khác chứ?
− Thất tình? Thích Văn thất tình ư? Làm gì có chuyện đó?
− Sao lại không? Chính phủ Hồng Kông trước đâu quả quyêt" xây dựng cầu Thanh Mã, bất chấp phản ứng phía Trung Quấc, nay thì họ đã quay ngược 360 độ, chuyện gì cũng chờ ý kiến Trung Quốc, Đấy, mẹ nói xem, chuyện gì lại không thể.
− Con đừng nói xa xôi quá! Một nhân tài như anh con, với gia thế của Tạ gia, kẻ muốn làm dâu của ta đâu có thiếu gì!
− Nếu chỉ là làm dâu cuả mẹ thì càng không có ai màng tới!
Bà Tạ trợn mắt nhìn con gái:
− Con ăn nói với mẹ vậy à!
− Cách cung kính nhât" là nói thật lòng, mẹ, con nói thật đấy.
− Ở trước mặt bà hai kia, chẳNg hề thấy con lanh mồm lanh miệng bênh vực mẹ, để cho y chọc tức mẹ muốn chết.
− Chặt không đức, bứt không rồi, lý luận loạn xạ, chuyện oán ghét của mấy bà thê thiếp ai mà quản cho xuể?
− Mẹ nhiều lần bị thua thiệt, anh em con không giúp mẹ.
− Quyền lực ở trên cao. Muốn cho cha vui lòng, mẹ và bà ấy phải tự mình giải quyết, người ngoài đâu có giúp được
− Được, được, bỏ chuyện ấy đi, rốt cục thì anh con yêu con gái nhà ai đấy?
− Có trời mà biết.
− Con đi hỏi han xem.
− Còn mẹ?
− Con là con gái, dễ nói chuyện hơn.
− Mẹ là mẹ anh ấy, mẹ sinh ra anh ta mà.
− Con cứ mà lằng nhằng, này, con có giúp mẹ không?
− Được, để con làm thám tử tư gia xem sao.
Thích Y ngồi bên giường anh trai mình:
− Thế nào? Bác sĩ Tạ, bệnh tình anh khá hơn không?
Thích Văn vẫn khôi hài nói.
− Em sợ thuốc không linh, bệnh đã vào đến xương tủy rồi.
− Vậy sao? Em là danh y, lại là thân thuộc, phải cứu mạng anh chứ!
− Chị ấy tên gì?
− Cái gì?
− Ở đâu? làm nghề gì? Sao lại bỏ đi?
− Em làm công tác xã hội à?
− Kiêm phòng ngừa tự sát.
− Em biết là anh không thể.
− Anh gầy guộc, bơ phờ như thế này là tự huỷ đi tương lai, vậy có khác gì là tự sát.
− Em nói quá.
− Hy vọng không phải vậy.
− Cô ấy đi rồi, chẳng một lời từ biệt.
− Mang theo cả nỗi niềm à?
− Cái gì mà không mang, lấy cả trái tim anh đây này!
− Anh cả, vậy là anh thiếu thịt rồi phải không? Thời đại này không lưu hành từ ngữ đó đâu!
− Vậy, ai bảo em hỏi chứ?
− Bệnh hoạn nằm một chỗ đâu có tác dụng gì? Anh mạnh khoẻ lên, tìm chị ấy đưa ngay về đây là xong chứ gì.
− Căn bản là chẳng còn tung tích.
− Trên đời chẳng có chuyện gì là khó, chỉ e là lòng không bền, em sẽ giúp anh!
− Giúp thế nào đây?
− Đăng quảng cáo tìm người.
− Không được. Cô ấy đi Canada rồi.
− Gọi điện đăng báo bên ấy, người ta sẽ cảm động mà quay về.
− Em lạc quan dữ!
− Còn anh?
− Nếu em yêu một người, đột nhiên người đó biến mất, chắc chắn là em không thể không bi quan.
− Nếu biết trước được cô nào đó làm anh tan hồn lạc phách, thật rất hứng thú.
− Mong sẽ có ngày em gặp người ấy.
Tạ Thích Y rất mong biết được người trong mộng của anh mình. Nhưng cô tuyệt không biết Minh Quân có chân mạng thiên tử ấy.
Trước khi sang Canada, Minh Quân đưa Gia Huy đến kiểm tra sức khoẻ và nhân đó cũng từ biệt.
− Chào tạm biệt bác sĩ Tạ đi con. - Minh Quân nói với Gia Huy.
− Chào bác sĩ Tạ. Cảm ơn bác sĩ cho con thỏ trắng, con sẽ luôn luôn đeo nó. - Gia Huy nói, vẻ mặt buồn hiu, trông rất dễ thương.
− Gia Huy, đến lễ giáng sinh, cô sẽ gửi qùa cho con.
− Còn ngày sinh nhật, cô có gửi quà không?- Gia Huy hỏi.
Tạ Thích Y bật cười lên.
− Được, cô sẽ gửi, cô có phiếu khám bệnh của con, có ghi rõ ngày tháng, con cho cô số điện thoại chứ?
Minh Quân vội đáp:
− Phải rồi, phải rồi.Tôi quên mất.
− Tôi sẽ ghi số điện thoại nhà riêng co chị, có chuyện gì cứ gọi tới - Thích Y nói.
Trao đổi xong, Minh Quân đứng lên cáo từ.
− Đi đường bình an!
− Cám ơn bác sĩ!
− Chị Tái, tôi biết một mình nuôi đứa con là rất gian nan, khổ sở, ở nước ngoài càng khó khăn hơn. Daọ sau này tôi thấy chị gầy đi, tinh thần không được như lúc trước. Chị hãy giữ gìn sức khoẻ! Mẹ có mạnh thì nuôi con mới khoẻ được.
− Đa tạ bác sĩ! Nếu có dịp sang Vancouver, nhớ gọi điện cho tôi.
− Được, nhất định rồi.
Thích Y bế đứa bé lên, hôn nó một lúc, đoạn đặt xuống.
Không chỉ Thích Văn gầy gò, Minh Quân cũng tiều tuỵ.
Tình đã sâu, không thể nào trút bỏ, nó càng làm cho dung nhan con người thêm héo hắt.
Minh Quân ngã người ra giường suy nghĩ, chỉ còn vài hôm nữa là ra đi rồi.
Ngày tháng ở Canada, làm thế nào với nỗi đau âm ỉ, với vắng vẻ thê lương?
Cô thở dài, đã nhận đủ rồi. Không cần phải ban cho cô chàng hoàng tử nào nữa, thà là làm một thiếu phụ sống đạm bạc, cần kiệm đến suốt đời cho rồi.
Còn cần gì nữa chứ? Yêu thương đã quá nhiều đau khổ. Ngọt ngào trong chốc lát để đổi lấy bi thương lâu dài, thua thiệt biết bao nhiêu.
Đã một lần, rồi 2 lần, tuyệt sẽ không có lần thứ 3.
Đến đây là thôi