Cơn Gió Trong Đêm

Chương 18




Mấy năm qua, cho dù khổ mấy, Minh Quân cũng không hề có ý trở về Vancouver, nhưng nay thì khổ sở chất chồng, chẳng còn đường nào chọn lựa.

Áp lực tinh thần lại thêm công việc mỏi mệt, mỗi khi về đến nhà là Minh Quân ngả ngay vào giường ngủ.

Nhưng, đêm nay, tình hình lại khác.

Minh Quân vừa mở khoá cổNg, cô nghe bên trong có tiếng cười đùa, còn tiếng nam tiếng nữ; là má Hoàng đưa Tiểu Lan sang chơi với Gia Huy chứ gì? Nhất định vậy rồi!

Nếu cuộc sống cứ bình yên, chẳNg có gì đột biến thì hoàn cảnh của cô thật yên xuôi, tốt đẹp.

Tiền lương của cô đủ nuôi sống gia đình. Bên cạnh có người hàng xóm tốt. Nếu chị Phương giúp việc có đi nước ngoài cũng không sao, tìm thêm một người khác, có Má Hoàng qua lại, cô hoàn toàn yên tâm với bé Gia Huy cũng như hoàn cảnh của mình.

Vừa suy nghĩ, vừa bước vào phòng khách, đúng là Tiểu Lan và Gia Huy đang cùng chơi ráp hình, cạnh chúng không phải là má Hoàng mà là Thích Văn.

Minh Quân ngạc nhiên:

− Em không biết anh đến.

− Nếu em biết trước, sợ em không cho anh đến.

Minh Quân không đáp.

− Mấy hôm rày, em tránh anh?

− Không, công viê.c bận lắm.

− Đối với bạn tình thân thiết, cho dù lửa có cháy đầy trời cũng không ngăn được họ gặp nhau.

Minh Quân lại thấy mắt cay cay, muốn đoạn tuyệt mối duyên tình này, thật không dễ như tưởng tượng của cô.

− Mẹ, bác Tạ ráp hình cho con, con gọi má Hoàng mở cửa cho bác ấy.- Gia Huy tỏ ra thân thiết, gần gũi với Thích Văn, chẳng có ai chỉ bảo nó, tự nó thấy thích thú, đấy cũng vì Thích Văn thành thật đối với trẻ con.

Một người có lòng với hai mẹ con như vậy, lánh đi xa hàng vạn dặm - đâu phải chuyện dễ dàng?

− Chúng ta cùng ở đây một đêm, được không? Thích Văn hỏi.

Minh Quân cuí đầu không nói gì.

− Vì sáng sớm mai anh phải đi rồi!

− Tại sao? -Minh Quân có vẻ căng thẳng, nhìn Thích Văn hỏi - Ngày mai anh đi à? Đi đâu chứ?

− Đi xa đến vạn dặm kia đấy!

− Thật vâ.y à?

− Không dối em đâu.

Mắt Minh Quân bỗng nhiên lại ứa lệ.

− Xem kià - Thích Văn vừa lau nước mắt cho cô, vừa nói - Em muốn tự dối lấy mình nên tìm cách tránh anh chứ gì? Lần này thì anh bận công việc sẽ đi xa mấy ngày, anh không thể xa em lâu đâu!

Minh Quân nghe nói, lòng chợt rộn ràng vui lên.

− Minh Quân, cha anh muốn anh sang Mỹ ký một hợp đồng phát triển đất xây dựng ở bên ấy, xong sẽ về ngay. Trong mấy ngày đó, em hãy bình tĩnh suy nghĩ cho thật kỹ, hãy dẹp bỏ hết mọi phiền muộn trở ngại, đợi anh trở về sẽ sắp đặt lại mọi việc, thế là ổn.

Minh Quân chợt cười, hỏi:

− Anh đi bao lâu?

− Chừng bảy tám ngày được không? Anh sẽ về mau mà!

− Trên nuí cao bảy bữa bằng thế gian cả ngàn năm, Thích Văn, em sợ.

− Sợ cái gì? Nếu sợ thì đi theo anh sang Mỹ.

Minh Quân lắc đầu.

− Tại sao?

− Biết bao nhiêu công việc. Chị Phương còn muốn nghỉ một tháng để đi Canada, nhà đâu có ai trông Gia Huy.

− Nếu thế thì anh ghen với Gia Huy mất, anh sẽ coi nó là kẻ địch.

Minh Quân bật cười:

− Không đâu, anh thương nó lắm mà.

− Đừng trách anh, thực tình anh rất yêu em.

− Thích Văn, anh đi sớm về sớm chứ?

− Đúng đấy.

− Sau khi về, em bàn với anh một chuyện.

− Rất tốt, em đã hứa, vậy hãy ở yên chờ anh về.

− Em bằng lòng, trong mấy ngày tới, chẳng có chuyện gì đâu.

Minh Quân nhận ra rằng, cho dù lòng cô có sắt đá thế nào, nhìn thấy Thích Văn, cô cũng không muốn rời xa anh.

Đã như vậy thì cứ theo đề nghị của Thích Va9n, suy nghĩ kỹ lưỡng, sau đó nêu ra những khó khăn, trở ngại để bàn bạc với đương sự là tốt nhất.

Một người nghĩ không ra, hai người chắc nên chuyện.

Nhưng, có một điều cô không nghĩ đến, là người tính không bằng trời tính, con ngươì có tính toán thế nào thì đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Chuyện bất ngờ đã xảy ra ngay buổi sáng THích Văn ra đi.

Minh Quân bị Vi Tử Nghiã gọi đến văn phòng. Sau khi gặp mặt Tử Nghiã, cô có hơi giật mình, vì trước giờ cô chưa hề thấy sắc mặt ông ta khó chịu như vậy.

− Tổng Vi, rốt cục có chuyện gì?

− Tôi hỏi cô, rốt cuộc có chuyện gì?

− Tôi không hiểu.

− Tôi lại càng không hiểu. - Tử Nghĩa tức giận bước đi qua lại. - Nói tôi nghe xem, cô làm việc rất tốt, tại sao lại đi cấu kết với Diệp Triển Khôn làm trò gian dối chứ?

− Cái gì? TổNg Vi? - Minh Quân thất kinh, vội hỏi - Tôi cấu kết với Diệp Triển Không làm chuyện gì? Tôi chỉ mới quen biết anh ta trong tháng này, từ khi bắt đầu công trình cây dựng đến nay, ngoại trừ công việc, chúng tôi đâu có qua lại riêng tư gì đâu.

− Điều đó cũng đâu có giải thích được âm mưu bị phát giác?

− Âm mưu gì? Tổng Vi, tôi thực sự không biếtn - Trán Minh Quân rịn cả mồ hôi.

− Cô với Diệp Triển Khôn hè nhau qua mặt công ty đê? ký hợp đồng với công ty tài liệu kiến trúc Vinh Tín, kiếm được món tiền hoa hồng rât" lớn.

− Trời! TổNg Vi, tôi có biết gì về công ty tài liệu kiến trúc Vinh Tính đâu!

− Chữ ký của cô đây, phải không?

Tử Nghiã đặt bản sao tờ hợp đồng lên bàn cho Minh Quân.

Đúng là chữ ký của mình rồi.

Có khi nào mình lại ký vào một tờ ký kết hợp đồng như thế? Không có, không có!

Chỉ có mấy hôm trước đây, Triển Khôn có đưa cho tôi xem bản kế hoạch các thiết bị trang trí, sau đó để cô ký tên đồng ý, ngoài ra, cô và Triển Khôn chẳng có ý gì khác.

Đột nhiên một ý nghĩ thoáng qua, có thể lúc đưa cô ký, họ đã gấp đi phần dưới bản thiết kế để cô ký tên vào một bản khác, vô tình cô đã ký tên vào bản hợp đồng này.

Ddây là một cái bẫy, hoàn toàn là cái bẫy.

Minh Quân cố sức giữ bình tĩnh.

Tử Nghiã hỏi:

− Quy cũ cuả Tạ gia là khi có đối tác dự thầu, họ luôn hợp tác với những người cung ứng hàng với mức giá thấp nhất, nếu muốn chọn một đối tác khác ắt phải ghi rõ điều kiện và phải được giám đốc công trình ký duyệt.

Vinh Tín là công ty bán hàng giá rất cao, cô lại vì lý do gì đó mà ký kết làm ăn với họ, nhưng sự việc bị bại lộ, tra hỏi Triển Khôn thì đích thực là anh ta nhận tiền hoa hồng của Vinh Tín.

− Chuyện của họ Diệp, tôi không liên quan gì đến.- Minh Quân gào to lên.

− Nhưng mà, Minh Quân, Triển Khôn đã chịu nhận tội, anh ta nói là đồng mưu với cô. Anh ta đứng ra lập hợp đồng, sau đó cùng cô ký tên vào. Anh ta nói chính cô sẽ giúp cho bản hợp đồng được thông qua dễ dàng.

Trong nhất thời, Minh Quân chợt thấy trời đất xoay vần, cô phải chống tay trên mặt, cố giữ lấy bình tĩnh.

− Tôi muốn gặp Triển Khôn - Minh Quân nghiến răng nói - Tôi muốn hỏi tại sao anh ta lại hại tôi!

− Anh ta đã làm tường trình nhận tội, đã nghỉ việc. Chúng tôi không muốn làm lớn chuyện, chỉ xử lý nội bộ.

Minh Quân rõ từng câu nói của Tử Nghĩa, cô muốn bật khóc to lên, nhưng lại không. Trái lại, cô rất bình tĩnh, nói:

− Lão Tổng, ông định thế nào?

− Minh Quân, chuyện đã đến nước này, cô muốn tìm người chứng chỉ thêm xấu hổ mà thôi, nghỉ việc là mọi chuyện xong tât". Chỗ này không được thì đến chỗ khác, tôi với cô cũng chỉ như chủ với khách, tôi rất ủng hộ cô.

− Không, Tổng Vi, đi làm công thì đâu cũng có, không đến đỗi phải chết đói. Nhưng, tôi là người trong sạch, tôi không muốn nghỉ việc, không thể vô cớ nhận tội như vậy. Thực sự, tôi đâu có cùng hạng ô hợp như gã họ Diệp kia. Chuyện này phải đưa đến cơ quan điều tra, họ sẽ tìm ra nguyên nhân.

Tử Nghĩa thấy Minh Quân có vẻ quyết liệt quá, ông đâm ra do dự.

− Minh Quân, cô không sợ phiền phức sao, đụng chạm đến cơ quan điều tra, việc sẽ kéo dài ra đấy.

− Còn hơn là chịu oan ức. Chịu phiền não để đổi lấy sự trong sạch, đáng lắm chứ. Tổng Vi, tôi quyết định như vậy.

Tổng Vi trầm ngâm một lúc, ông nhìn Minh Quân muốn nói nhưng lại thôi.

− Tổng Vi.- Minh quân tha thiêt" yêu cầu - Ông hãy giúp tôi tra rõ chuyện này! Bao nhiêu năm ông đã giúp đỡ tôi, không lẽ ông không biết con người tôi sao?

Tử Nghĩa sửa sang lại gọng kính, khẽ gật đầu. Ông thực sự cảm khái, nói cho cùng, Minh Quân là người thân tín, do chính ông nâng đỡ, vun đắp cho cô, nay công việc đang tiến triển tốt đẹp thì bộ tướng của ông dính liú vào chuyện gian dối tệ hại, khiến cho ông rất đỗi bực tức.

Nhưng suy nghĩ đi lại, trong suốt quá trình công tác, Minh Quân vẫn rất cần kiệm, thẳng thắn, nay đột nhiên biến thành kẻ cơ hội chủ nghĩ - điều rất khó tin.

Do đó, Tử Nghĩa nói:

− Được, để tôi nói với Tư Trình!

Tử Nghĩa vô ý buột miệng nói ra, Minh Quân tức thì sực tỉnh. Hai tiếng Tư Trình làm cho máu huyết trong người cô sôi sục trào lên, cả thân người đờ đẫn.

Lúc lâu sau, cô từ từ tỉnh táo lại.

− Tại sao phải nói vơí Tư Trình? Nói tôi nghe, tại sao vậy?

Tử Nghĩa đáp:

− Chuyện này do Tư Trình đưa xuống tôi.

− Anh ta đâu phải là giám đốc điạ sản Tạ thị? - Minh Quân nhận xet" rất tế nhị - Chuyện này sao lại do anh ta phụ trách? Tổng Vi, Tư Trình xử lý việc này, anh ta muốn tôi nghỉ việc à?

Tử Nghĩa cứ sự thực đáp:

− Cô nói có lý, tại sao Tư Trình lại phụ trách việc này? Anh ta đâu phải là uỷ viên địa sản Tạ thị, hay là có sự thay đổi gì đó! Có nghĩa là có người uỷ thác cho Tư Trình xử lý?

Minh Quân rất nhạy cảm, nói:

− Hay là việc này do anh ta sắp đặt?

− Minh Quân, sao lại nói vậy?

Minh Quân yên lặng, cô bị oan ức quá đỗi, tinh thần căng thẳng nên rất xúc động.

− Minh Quân, thứ lỗi cho tôi nhiều lời, tôi thấy hình như giữa cô và Tư Trình từng có sự hiểu lầm, có phải vậy?

− Đúng đấy.- Cô ngẩng đầu lên đáp - Chúng tôi thật sự có chuyện hiểu lầm, Tổng Vi, hãy để cho tôi có thời gian, tôi giải quyết việc này xong sẽ báo lại ông sau.

Như cung đã kéo căng hết sức, không bắn ra không được.

Minh Quân rất dũng cảm tiến đến trước Tư Trình, quyết định tranh luận với anh ta.

Cô đi thẳng vào vấn đề, nói:

− Anh hãm hại tôi, bức bách tôi nghỉ việc à?

− Minh Quân, đừng nói vậy.

− Anh lại chối cãi rồi!

− Không phải chối, mà là cô dùng từ không đúng. Không nên nói là hại cô, tôi chỉ muốn cô sớm quyết định dứt khoát. Cô nghĩ coi, mấy ngày nay cô quá cực khổ, lòng thì bất định, chẳng biết ngả về đâu. cho nên tôi chỉ giúp cô thôi.

− Tư Trình. - Mắt Minh Quân long lên, cô tức tối như muốn liều mạng với hắc.- Anh thật là bỉ ổi.

− Lẽ ra cô phải nói câu đó từ nhiều năm trước kia, tại sao cô thừa nhân hậu mà thiếu lý trí như thế? Mãi đến hôm nay mới mở miệng ra mắng tôi, kể như cô đã thưởNg cho tôi chút đỉnh đó!

Minh Quân tức tối đến choáng cả đầu óc:

− Đừng có ngây thơi, anh muốn bức tôi bỏ việc à? Tại sao lại bỏ việc chứ? Tôi xin nghỉ, bỏ đi xa, vậy là phạm tội à?

− Cô đâu còn đường chọn lựa?

− Vậy sao? Tôi chờ Thích Văn về.

− Chuyện đó không hay đâu.

− Anh không sợ à?

− Tôi sợ? - Tư Trình cười lớn lên - Người của Tạ gia, tôi chả sợ ai cả. Anh ta đứng về phía cô - tôi cầu còn không được đấy, rất cảm ơn cô làm được như vậy.

− Ý của anh là gì?

− Tôi vốn không muốn giải thích cho cô biết làm gì. Nhưng, nghĩ vợ chồng cũng là một ngày tình nghĩa nên tôi để cô có cơ hội chọn lựa, tìm lấy con đường sống. Còn đối phó với Thích Văn tôi đã có cách!

− Anh địn đối phó với anh ta thế nào?

− Minh Quân, nhập cảnh phải hỏi cho rõ. Cô không biết c"ai đạo lý ấy, lại cứ nhắm mắt xông vào, cô mơ mộng lấy được Thích Văn sao? Thật là hết sức ấy trĩ. Tạ gia có hai bà lớn bé, họ đấu đá nhau chí chết. Nếu vợ lẽ không có con trai thì người thừa kế xí nghiệp của Tạ Thư Thâm thuộc về và vợ lớn. Hiện tại, hai mẹ con họ đều nhờ cả vào tôi đấy. Cho nên tôi đã cảnh báo cô, cô đem chuyện giữa tôi và cô nói cho họ biết chưa chắc đã bât" lợi cho tôi, bất quá tôi chịu khó giải thích là ổn thoả