Cơn Gió Đến Muộn

Chương 57




Trong phòng thẩm vấn Dao Tri Hành đã mất đi dáng vẻ thong dong ban đầu.

Sở Từ vừa bước chân vào, hắn không nhịn được mở miệng: “Đội trưởng Sở, tôi muốn đổi thành nhân chứng, làm chứng cho bên công tố có thể giảm được hình phạt đến mức nào?” Đây là vấn đề Dao Tri Hành quan tâm nhất, mặc dù đã được Hứa Mặc Bạch tư vấn nhưng hắn muốn chính miệng Sở Từ bảo đảm.

Sở Từ ngồi xuống, dáng vẻ nhàn hạ. Anh ngáp một cái, đứng lên dặn Tiểu Linh Thông mang vào một ly cà phê, rồi lại ngồi xuống một lần nữa giả bộ không nghe thấy: “Anh vừa nói cái gì?”

Thái độ kinh thường này càng khiến Dao Tri Hành tin rằng cảnh sát đã nắm đầy đủ chứng cứ, trong lòng hắn thấp thỏm hơn.

“Tôi muốn xin chuyển thành nhân chứng.” Dao Tri Hành lặp lại.

Ngón tay Sở Từ nhịp nhịp lên mặt bàn, cười khẩy: “Còn phải xem manh mối anh Dao đây cung cấp quan trọng đến mức nào.”

Dao Tri Hành cúi đầu, hít sâu một hơi để lấy dũng khí, rồi ngẩng đầu nhìn Sở Từ: “Tôi xin khai nhận toàn bộ.”

Sở Từ mở bút ghi âm, bắt đầu ghi âm.

“Khoảng hai tháng trước trong lúc lướt web tôi vô tình vào một website tên ‘Hỗ Trợ Giết Vợ’. Đầu tiên xuất phát từ tính tò mò nên tôi điền vào bốn mục thông tin mà trang web yêu cầu, không lâu sau tôi nhận được tin nhắn với nội dung đơn giản ‘Hoan nghênh gia nhập Tiểu tổ hỗ trợ số 21’, đọc xong tin nhắn tự động xóa. Sau đó di động của tôi tự động cài đặt một ứng dụng tên là Tiểu tổ hỗ trợ số 21, khởi đầu tôi cho rằng đó chỉ là một ứng dụng chat đơn giản, là nơi để mấy ông bất mãn vợ có thể xả cơn giận.” Dao Tri Hành ngừng một chút rồi nói tiếp.

“Sau đó tôi phát hiện mình đã quá ngây thơ, trong ứng dụng chỉ có một mình tôi và người tên Lam Râu Mép, biệt danh của tôi là Số 3 – không thể sửa được tên này. Tôi cảm giác mình bị lừa, sau khi thoát ứng dụng tôi muốn gỡ cài đặt nhưng tìm bên trong không hề có ứng dụng này. Và rồi sau này tôi mới biết chỉ khi Lam Râu Mép thông báo một tin tức nào đó mới tự động hiện lên và nếu không có sự đồng ý của hắn, thành viên không được phép lên tiếng.”

“Anh là số 3, Trương Siêu là số 1, Phùng Đức Hoa là số 2?” Sở Từ hỏi.

Dao Tri Hành gật đầu, “Vâng ba người chúng tôi hỗ trợ nhau giết vợ. Vì ngoài đời chúng tôi không hề quen biết nên cảnh sát sẽ không hoài nghi, chúng tôi lại có đủ chứng cứ không có mặt tại hiện trường.”

“Cách thức giết người là do Lam Râu Mép cung cấp?”

Dao Tri Hành do dự một chút: “Do chúng tôi tự nghĩ, Lam Râu Mép hoàn thiện kế hoạch rồi giao nhiệm vụ. Ví như vụ án giết chết vợ Phùng Đức Hoa, Trương Lệ; chính Trương Siêu chọn cách đánh đến chết, dĩ nhiên Phùng Đức Hoa cũng có thể đưa ra nguyện vọng riêng của mình. Lam Râu Mép sẽ không can thiệp vào cách thức giết người, hắn chỉ dạy bọn tôi cách xử lý hiện trường và cách thức phản trinh sát. Vào lúc ấy tôi đã biết kẻ đứng sau chiếc điện thoại này điều khiển tất cả mọi người, đó mới chính là tên sát thủ tàn nhẫn và độc ác nhất.”

Lý Linh Ninh gõ cửa, đưa café vào cho Sở Từ, ghé tai nói mấy câu rồi mới rời đi.

Thông tin Lý Linh Ninh cung cấp với Sở Từ là pháp y đã tái tạo lại được khuôn mặt của nạn nhân trong đống rác gần nhà trọ của Phùng Đức Hoa và đã có thể xác định được nạn nhân là ai.

Cà phê uống liền, là loại café anh thích nhất. Sở Từ nhấp hai ngụm, tinh thần thoải mái hơn một chút, anh tiếp tục thẩm vấn Dao Tri Hành: “Khẩu cung vừa rồi cũng chưa thể giúp anh giảm hình phạt.”

Dao Tri Hành cắn răng, “Tôi biết người phụ nữ chết gần nhà trọ của Phùng Đức Hoa là ai.”

Sở Từ nhíu mày, anh khá bất ngờ.

“Người phụ nữ ấy tên Điền Điềm, là bạn cùng phòng với Trần Niệm trên du thuyền. Tôi biết cô ta vì cô ta là tình nhân của Nghiêm Phượng Nhã. Hơn nữa, đúng ngày cô ta chết chính mắt tôi trông thấy cô ta ôm chầm lấy Nghiêm Phượng Nhã ở bãi đậu xe của tòa cao ốc công ty TNHH Phượng Ngô, sau đó cô ta lên xe anh ta rời đi.”

Sở Từ rất kinh ngạc, nhưng nét mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào.

“Anh xác định người đi cùng Nghiêm Phượng Nhã là Điền Điềm?”

“Xác định, lúc ấy tôi còn chụp hình, bức ảnh tôi lưu trong email của mình, các anh có thể nghiệm chứng.”

Sở Từ bấm ngừng ghi âm, ra khỏi phòng thẩm vấn nhờ Tần Hàm đăng nhập vào email.

Tần Hàm nhanh chóng tìm được bức ảnh mà Dao Tri Hành đã đề cập.

Bức ảnh được chụp bằng điện thoại, hơi mờ nhưng có thể thấy rõ đó là Nghiêm Phượng Nhã.

“Đội trưởng, em khẳng định đây là Điền Điềm.” Hàn Khiêm nhìn tấm ảnh, ngữ điệu chắc chắn.

Chính anh ấy là người lập danh sách và lấy lời khai các hành khách trên du thuyền trong vụ án Trần Niệm, cô gái trong tấm ảnh chính là người ở cùng phòng Trần Niệm.

“Điền Điềm và Nghiêm Phương Nhã? Nhìn tấm ảnh này là thấy quan hệ hai người này không hề bình thường.” Lý Linh Ninh nói, “Nhưng mà… có liên quan đến vụ án giết vợ sao?”

“Cô đúng là ngốc!” Hàn Khiêm xỉ vào trán Lý Linh Ninh nhưng giọng điệu cưng chiều: “Cô quên vừa vào nói với đội trưởng chuyện gì sao?”

“Bộ tử thi nữ vô danh… Á… Tôi biết rồi!” Lý Linh Ninh tỉnh ngộ: “Đội trưởng… Ý anh là Điền Điềm do Nghiêm Phượng Nhã sát hại?”

Sở Từ không trả lời câu hỏi này.

Chỉ có một tấm hình không thể phán đoán được việc gì.

“Trời ạ, hai vợ chồng Nghiêm Phượng Nhã là cặp đôi đẹp nhất thành phố, trai tài gái sắc, bây giờ làm sao tôi còn dám tin vào chuyện tình yêu nữa chứ!”

“Tình yêu của cô và bọn họ có liên quan sao?” Hàn Khiêm liếc Lý Linh Ninh phản đối.

Sở Từ nhìn về phía Cảnh Nguyệt, suốt từ nãy đến giờ cô luôn im lặng, anh hiểu cô đang lo lắng Tống Ngọc Tri, vợ của Nghiêm Phượng Nhã, sẽ đau khổ.

Anh đang muốn mở lời an ủi cô mấy câu, Cảnh Nguyệt lại lên tiếng trước.

“Nếu như Nghiêm Phượng Nhã là hung thủ sát hại Điền Điềm… Vậy chúng ta thử bạo gan suy luận: khả năng Nghiêm Phượng Nhã chính là Lam Râu Mép, cũng chính là hung thủ ‘Khuôn Mặt Cười’.” Cảnh Nguyệt đắn đo một hồi lâu mới dám nói ra. Tuy hiện tại chưa có bất kỳ đầu mối nào nào nhưng nếu thành lập giả thiết Nghiêm Phượng Nhã là Lam Râu Mép thì có thể đẩy vụ án sang một phương hướng điều tra mới.

Nghiêm Phượng Nhã là Lam Râu Mép!

Sở Từ nhìn Cảnh Nguyệt, đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng… Anh thầm thở dài.

Anh còn đang suy nghĩ làm sao an ủi nữ thần, sợ cô sẽ phiền lòng vì chuyện chồng của bạn thân có nhân tình, ai ngờ cô lại đưa ra suy đoán táo bạo hơn.

Thời khắc này Sở Từ đột nhiên cảm thấy đồng cảm với Hàn Khiêm.

“Giả thiết này cũng được, nhưng chúng ta cũng không được quên một vấn đề. Cũng có thể xảy ra khả năng Dao Tri Hành là hung thủ sát hại Điền Điềm. Điền Điềm là người cuối cùng tiếp xúc với Trần Niệm, Dao Tri Hành muốn che giấu thông tin này – nguyên do này cũng rất hợp logic. Hơn nữa, Điền Điềm chết gần nhà của Phùng Đức Hoa, đêm hôm đó Phùng Đức Hoa muốn giết vợ Dao Tri Hành. Hắn muốn kế hoạch diễn ra thuận lợi nên vứt thi thể của Điền Điềm gần nơi Phùng Đức Hoa sống.” Sở Từ phân tích.

“Vì vậy, đội trưởng Sở! Bây giờ chúng ta cần phải nhanh chóng đến nhà của Nghiêm Phượng Nhã.” Cảnh Nguyệt lập tức lấy túi xách, “Tôi nghe nói mấy ngày nay Tống Ngọc Tri tái phát bệnh tim, tôi đến thăm cũng hợp tình hợp lý.”

“Ừm!” Sở Từ khẽ mỉm cười ngắm dáng vẻ nghiêm túc của Cảnh Nguyệt không rời mắt.