Cơn Gió Đến Muộn

Chương 55




Cảnh Nguyệt đăng chương mới tầm một tiếng đồng hồ sau thì cùng với thảm án diệt môn của nhà họ Trương leo thẳng ‘hot search’.

Chuyện này không liên quan gì đến Sở Từ.

Hàng xóm Trương Siêu nghe thấy tiếng ầm ĩ ở nhà bên cạnh nên ra ngoài hóng xem. Bà ta đứng trước cửa nhà thấy khắp nơi đầy máu, sợ đến mức hồn bay phách lạc, vội kêu con trai nhanh chân vào nhà rồi khóa cửa lại.

Cậu con trai hàng xóm năm nay tầm mười bảy mười tám tuổi, là một blogger khá nổi tiếng, có hàng trăm ngàn fans. Nghe tin nhà hàng xóm có người chết, cậu ta nhất thời lung lay muốn nhân cơ hội này để tạo tiếng vang.

Khi cảnh sát còn chưa đến, cậu ta leo từ sân thượng ghi hình toàn bộ án mạng tại hiện trường rồi mới trở về nhà.

Sau khi biên tập là video, làm mờ thi thể, xong xuôi cậu ta đăng lên mạng cùng lúc với Cảnh Nguyệt đăng chương mới.

Đoạn clip nhanh chóng được chia sẻ, nháy mắt leo lên top tìm kiếm trên internet.

Đến khi Sở Từ biết được vụ án mạng thì đoạn clip đã được phát tán và bàn tán sôi nổi trên các trang mạng.

Điện thoại gọi đến Cục cảnh sát càng lúc càng nhiều, lãnh đạo tỉnh vô cùng coi trọng, Cục trưởng Thành liên tiếp gọi cho Sở Từ, yêu cầu anh dành thêm thời gian phá án.

Sở Từ khám nghiệm hiện trường xong xuôi lập tức quay về cảnh đội, anh ra lệnh cho Tần Hàm xóa bỏ toàn bộ clip đang bị phát tán. Sau khi Cảnh Nguyệt xem xong đoạn clip mới biết được hoàn toàn trùng hợp với nội dung câu chuyện của cô, cứ một phút có hơn một ngàn bình luận dưới bài đăng chương mới, cô thậm chí không thể đọc được hết.

Hết cách, Cảnh Nguyệt đành phải nhờ Tần Hàm dùng công cụ để sàng lọc những bình luận dưới tiểu thuyết ‘Án Mưu Sát Liên Hoàn’, chờ đợi nick ‘Lam Râu Mép’ xuất hiện lại lần nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở bệnh viện Trương Hạo vẫn rất kích động, không ai có thể đến gần, bác sĩ chỉ còn cách tiêm thuốc ngủ để cậu ta có thể nghỉ ngơi.

Trời đã tối, ngoại trừ những người ra ngoài thu thập tin tức, còn lại toàn cảnh đội vào văn phòng mở cuộc họp.

Cục trưởng Thành chủ trì cuộc họp, ngoài ra còn có lãnh đạo tỉnh đến dự.

“Sở Từ, cậu báo cáo chi tiết toàn bộ vụ án cho lãnh đạo.”

Sở Từ đứng lên, chiếc áo thun anh mặc dính chút máu trong lúc kiểm tra hiện trường, thanh âm anh trầm ổn: “Hiện tại có tất cả ba vụ án giết vợ, cảnh sát chúng ta đã có chứng cứ xác định hung thủ là Phùng Đức Hoa g.iết Mạnh Thu Hoa, Trương Siêu sát hại Trương Lệ, chỉ riêng Trần Niệm rơi xuống biển nhiều ngày, lại không có nhân chứng mục kích nên chúng ta vẫn thiếu chứng cứ buộc tội hung thủ.”

“Hung thủ trong vụ thảm án diệt môn tại nhà họ Trương là chồng của nạn nhân Trương Lệ, Phùng Đức Hoa. Căn cứ hiện trường điều tra sơ bộ cùng báo cáo nghiệm thi đã chứng minh được Phùng Đức Hoa đi thẳng vào nhà của Trương Siêu, dùng dao đem theo đâm mẹ Trương Siêu đang ngồi ở phòng khách bị thương, g.iết chết ba Trương Siêu, rồi chạy lên cầu thang cắt cổ g.iết mẹ Trương Siêu. Trương Siêu đang ở bên trên nghe động tĩnh vội kéo con trai Trương Hạo lên căn gác tầng trên cùng. Tại đây, Phùng Đức Hoa và Trương Siêu giằng co kịch liệt, đồng thời Trương Siêu cũng chiếm thế thượng phong nhưng hắn bất ngờ trượt ngã, đâm vào tấm ván dưới sàn, xuyên tim mà chết.”

Sở Từ dừng lại một chút, tiếp tục báo cáo: “Lúc này trong căn gác chỉ còn một mình Trương Hạo đang chịu đả kích rất lớn, cậu ta cướp con dao trong tay Phùng Đức Hoa đang hấp hối hoặc cũng có thể trong lúc giằng co con dao này văng trúng chỗ của Trương Hạo. Đối diện với kẻ đã giết chết cha mình, Trương Hạo dùng dao kết thúc sinh mệnh của Phùng Đức Hoa.”

Lãnh đạo cầm tập tài liệu, lật lên những trang trước. Ông ta đổ người về phía trước, khuỷu tay chống lên mặt bàn, liếc nhìn toàn đội rồi đưa mắt nhìn Sở Từ, giọng điệu nghiêm khắc.

“Đội trưởng Sở, anh vừa nói cảnh sát đã nắm giữ chứng cứ của hai vụ án giết vợ, vậy hung thủ đã bị bắt chưa?”

“Còn nữa, hung thủ giết chết Trần Niệm cảnh sát đã hoài nghi đối tượng nào chưa?”

“Cuối cùng, căn cứ những gì đội trưởng Sở vừa báo cáo, kẻ sát nhân cuối cùng trong thảm án diệt môn tại nhà họ Trương chỉ là một cậu bé?”

Sở Từ liếc nhìn lãnh đạo nói chuyện. Anh chỉ nghe Cục trưởng Thành nói có một lãnh đạo họ Chu được tỉnh phái xuống để kiểm tra, không nói rõ cụ thể giữ chức vụ gì.

Người lãnh đạo này tuổi tác không lớn lắm, ngữ khí và điệu bộ rất có khí chất thủ trưởng, xem ra chức vụ cũng không hề thấp.

Sở Từ trong lòng biết rõ chẳng qua hiện tại vụ án gây ồn ào, bọn họ chậm chạp vẫn chưa phá được án nên tỉnh phái một người xuống đốc thúc, giục bọn họ mau chóng phá án.

Nói cách khác, ông Chu đến đây để cướp công lấy tiếng.

“Hung thủ sát hại Trương Lệ và Mạnh Thu Hoa lần lượt là Trương Siêu và Phùng Đức Hoa và được xác định đã tử vong trong vụ thảm án diệt môn nhà họ Trương. Còn hung thủ sát hại Trần Niệm, cảnh sát hiện nay đang tình nghi chồng của nạn nhân Mạnh Thu Hoa, Dao Tri Hành. Chiều nay, Dao Tri Hành cũng đã đến Cục cảnh sát tự thú rằng anh ta là người đã giết chết Phùng Đức Hoa. Tuy nhiên căn cứ tình hình trước mắt, Phùng Đức Hoa lại tử vong ở nhà của Trương Siêu; do đó khả năng Dao Tri Hành chỉ bị áp vào tội cố tình gây thương tích.”

“Dao Tri Hành, là tổng giám đốc công ty mậu dịch Tri Hành?” Lãnh đạo họ Chu ngạc nhiên.

“Vâng!”

Ông Chu im lặng một lát rồi cười gằn, “Đội trưởng Sở, cả đội trinh sát hình sự tỉnh mất hơn một tháng trời phá án cũng chỉ được kết quả thế này, tất cả hung thủ đều chết rồi…. À, không còn có con trai của Trương Siêu, và một chủ doanh nghiệp với tội danh cố tình gây thương tích!”

Rầm!

Ông Chu đập mạnh xuống bàn, đứng lên quát: “Các anh cho rằng chúng ta công bố kết quả này người dân có tin hay không! Đội trinh sát hình sự tỉnh chỉ có năng lực đến thế thôi sao… Theo tôi các cậu đừng tự xưng là tinh anh trong tinh anh làm gì nữa, phu quét đường còn được việc hơn các anh!”

Tần Hàm ngồi bên cạnh Sở Từ, xụ mặt lẩm bẩm khi nghe ông Chu nói mấy câu này.

“Đồng chí kia! Đúng, là cậu!” Ông ta tai thính, nghe được Tần Hàm đang lẩm bẩm điều gì nhất thời nổi trận lôi đình, chỉ vào Tần Hàm: “Cậu mặc áo sơ mi kẻ sọc, cậu vừa nói gì, có dám lớn tiếng nói trước mặt tôi hay không!”

Tần Hàm đứng dậy, vốn anh ấy chỉ hơi bực tức nhưng bị lãnh đạo quát mắng trước mặt mọi người nên anh ấy nhìn thẳng vào mặt ông Chu, bình tĩnh lặp lại: “Tôi vừa nói đừng đứng ở đây ra oai ra vẻ, có bản lĩnh thì ra tiền tuyến mà bắt hung thủ đi, nói không chừng còn không bằng chúng tôi.”

“Tần Hàm!” Sở Từ quát lớn, “Sao dám nói chuyện như vậy với lãnh đạo!”

“Tôi cứ thích nói như vậy. Các anh em ngày đêm tăng ca, biết bao nhiêu người cả tuần nay vẫn chưa được về nhà. Con gái đội phó Tù bị sốt cao, chú ấy cũng không dám về thăm con. Ông dựa vào điều gì phủ nhận mọi nỗ lực của chúng tôi. Hiện tại đã tra được hai hung thủ đều đã ch.ết, còn một tên đang giam giữ, vẫn chưa nhận tội. Sự thật là như vậy, chúng tôi xứng đáng với người dân, không hổ thẹn với lương tâm thì làm gì có chuyện không dám công bố ra ngoài!” Tần Hàm cũng là người cố chấp, ai nói anh ấy sao cũng được, nhưng không ai được phép đụng vào anh em của anh ấy.

“Cậu….” Ông Chu tính mở miệng, Sở Từ đứng bật dậy, che Tần Hàm ở sau lưng mình, nhìn lãnh đạo không chút sợ hãi.

“Nếu lãnh đạo cho rằng năng lực làm việc của chúng tôi không đạt yêu cầu, vậy lãnh đạo hãy cùng chúng tôi so một lần xem ai có thể bắt tên hung thủ sát hại Trần Niệm nhận tội trước.” Sở Từ chậm rãi lên tiếng, giọng không lớn nhưng rất kiên quyết, “Dĩ nhiên, để công bằng tất cả các hồ sơ và tài liệu liên quan đến vụ án tôi sẽ cho người chuyển đến phòng lãnh đạo. Lãnh đạo cũng có thể tự ý điều động nhân sự của đội tôi, nếu lãnh đạo không hài lòng có thể thể tự lập một đội riêng.”

Tần Hàm nhếch miệng cười: “Thông minh thần võ như lãnh đạo khẳng định sẽ thắng được đám người ô hợp bọn tôi.”

Những người khác cũng tán đồng, buộc ông Chu phải tiếp nhận cuộc so tài này.

Cục trưởng Thành nhìn mọi người ầm ĩ, ông cũng không ngăn lại.

‘Rồng không đè được rắn đất’ (1), dám chê người của ông trên địa bàn ông thì hà cớ gì ông phải nể nang.

Mọi người tiễn ông Chu, sau đó vội vàng về phòng làm việc của mình, tiếp tục đọc hồ sơ vụ án.

Cục trưởng Thành quở trách Sở Từ: “Mặc dù tôi biết cậu có lòng tin nên mới đưa ra trận ‘quyết đấu’ này nhưng suy cho cùng người ta cũng là lãnh đạo, hành động như vậy thật sự lỗ mãng.”

“Cục trưởng nói đúng lắm, cháu nhất định thay đổi!” Sở Từ mở miệng nhận sai nhưng khuôn mặt không chút nào hối lỗi.

Tiểu chim cút trong cảnh đội đều là người nhà của anh, bảo vệ bọn họ là trách nhiệm của anh.

“Tên nhóc này, không bao giờ nghiêm túc. Mau đi về làm việc, mặc cho ông cậu già này chịu hết khổ sở đi!” Cục trưởng Thành tuy trong miệng ghét bỏ nhưng thật lòng ông rất thích đứa cháu này.

Chính trực, dũng cảm, thông minh, thiện lương, không sợ cường quyền.

Cảnh Nguyệt chờ Cục trưởng Thành đi rồi mới đi đến bên cạnh Sở Từ. Cô cũng tham gia cuộc họp vừa rồi nhưng trong suốt cuộc họp cô chỉ suy nghĩ về vụ án nên không lưu tâm chuyện chia phe tỷ thí.

Sở Từ dặn dò Hàn Khiêm vài câu, trông thấy Cảnh Nguyệt anh đoán cô muốn thảo luận vụ án với anh.

“Trễ rồi sao vẫn chưa về nhà nghỉ ngơi.”

“Đội trưởng Sở, tôi có một ý kiến có thể bắt tên Dao Tri Hành nhận tội.”

Sở Từ nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực nhìn Cảnh Nguyệt.

“Cô nói đi!”

“Dao Tri Hành dám đến tự thú khẳng định hắn biết mình không hề giết chết Phùng Đức Hoa. Hơn nữa, chính miệng hắn khai nhận bản thân bị Phùng Đức Hoa uy hiếp, thêm vào đó Phùng Đức Hoa giết chết vợ hắn nên hắn mới đâm một dao. Nếu ra tòa, nhiều nhất chỉ phạt tội cố ý gây thương tích, khả năng còn được quan tòa thương tình cảnh gia đình mà giảm hình phạt, nên hắn không sợ.”

“Đúng!” Sở Từ gật đầu. Dao Tri Hành đến nay vẫn không chịu nhận tội vì đơn giản hắn biết cảnh sát không có chứng cứ chứng minh hắn giết Trần Niệm và hắn đâm Phùng Đức Hoa cũng không nguy hiểm tính mạng, hình phạt không nặng.

“Vậy cảnh sát có chứng cứ thì sao?” Cảnh Nguyệt nhìn Sở Từ, đáy mắt lấp lánh ánh sáng.

Sở Từ ngay lập tức hiểu ý Cảnh Nguyệt.

“Mặc dù Dao Tri Hành biết chuyện Phùng Đức Hoa sẽ đến nhà giết chết Trương Siêu, nhưng hắn hầu như không biết được sau đó phát sinh chuyện gì, ví như cảnh sát tìm được quyển nhật ký của Trương Siêu bên trong có ghi chép lại những thông tin liên quan đến Tiểu tổ hỗ trợ…” Cảnh Nguyệt còn chưa nói hết.

“Giáo sư Cảnh, chị và đội trưởng thật hiểu ý nhau. Đội trưởng vừa giao việc cho tôi cũng giống như ý chị đang nói.” Hàn Khiêm lên tiếng.

- -----

(1) 强龙不压地头蛇 - Rồng không đè được rắn đất: ý chỉ kẻ mạnh khó có thể đối phó với các thế lực địa phương.