Cơn Gió Đến Muộn

Chương 42-2




Trương Lệ là nhân viên chăm sóc khách hàng của một công ty dịch vụ internet. Dáng người nhỏ nhắn, giọng ngọt ngào, luôn tươi cười nên cả công ty đều thích Trương Lệ.

Biết cô ta bị ngộ hại ai nấy đều rất đau buồn.

“Trương Lệ có kết thù với ai không?” Lý Linh Ninh đang nói chuyên với mấy nữ đồng nghiệp khá thân của Trương Lệ.

“Không có, tiểu Lệ dễ tính, nói năng nhỏ nhẹ, làm gì có thù oán với ai.”

“Trong buổi dạ tiệc của công ty hai tháng trước, Tiểu Lệ còn được danh hiệu nhân viên xuất sắc của quý, cả nửa năm cô ấy không hề nhận bất cứ thư khiếu nại nào.”

Lý Linh Ninh gật đầu, viết xuống tập ghi chú: Trương Lệ tính cách ôn hòa, có mối quan hệ tốt với đồng nghiệp.

“Chồng cô ta thì sao, mọi người biết chồng cô ta chứ?” Lý Linh Ninh hỏi.

Các nữ đồng nghiệp nhìn nhau, lắc đầu thở dài.

“Trong công ty chúng tôi ai mà không biết chồng của Tiểu Lệ, là một con ma cờ bạc, nhiều lần còn bị đòi nợ đến tận công ty.”

“Không biết Tiểu Lệ đã phải trả nợ giúp hắn bao nhiêu lần.”

“Hừ, Phùng Đức Hoa đúng là một tên khốn, có tay có chân mà để một người phụ nữ như Trương Lệ nuôi hắn. Nếu hắn đối tốt với Tiểu Lệ chúng tôi không thèm nói, quan trọng là hắn mỗi ngày chỉ biết đánh bài, ngay cả nấu cơm cũng phải đợi Trương Lệ về nấu cho hắn ăn.”

Phùng Đức Hoa thật sự không được lòng người khác, đồng nghiệp của Trương Lệ không nói tốt cho hắn lấy một câu.

“Trong bữa tiệc công ty Tiểu Lệ giành được phần thưởng đặc biệt, bọn tôi còn nói cô ấy rốt cục cũng đổi vận, kết quả…”

Lý Linh Ninh nghe được ba từ “Giải đặc biệt”, liền truy hỏi: “Là giải gì?”

“Chính là phần bảo hiểm nhân thọ với khoản bồi thường tối đa lên đến 35 triệu tệ.” Đồng nghiệp sững người trong giây lát: “Đồng chí, chị nói xem có khi nào vì tiền bồi thường bảo hiểm tên khốn họ Phùng kia giết luôn Tiểu Lệ chứ?!”

Lý Linh Ninh lấy được đầu mối hữu dụng: khi còn sống công ty vừa mua cho cô ta một phần bảo hiệm nhân thọ 35 triệu tệ.

Ra khỏi công ty của Trương Lệ, Lý Linh Ninh lập tức gọi điện thoại cho Hàn Khiêm.

Vừa hay Hàn Khiêm cũng hỏi thăm xong tình hình bên phía hội quán Tiểu Phương. Anh ấy cúi đầu nhìn phiến đá phủ đầy rêu xanh bên vệ đường nghe điện thoại của Lý Linh Ninh.

“Poker, tôi thấy tên Phùng Đức Hoa này rất đáng nghi.”

Hàn Khiêm nghĩ tới kết quả điều tra ở hội quán, tâm trạng chán nản.

Hàn Khiêm: “Tôi biết rồi, trở về bàn bạc sau.”

Tình hình điều tra bên này của Hàn Khiêm cũng gần giống với Lý Linh Ninh. Phùng Đức Hoa là một người rất tệ, mấy người trong hội quán khi nhắc đến hắn đều tỏ thái độ căm ghét. Không cần Hàn Khiêm hỏi nhiều, mấy người đánh bài tôi một câu anh một câu nói hết sạch sành sanh.

Phùng Đức Hoa khá có tiếng trong hội quán, quanh năm suốt tháng đều ở đây đánh bài. Dã tâm của hắn rất lớn, chỉ mong làm giàu từ trò đỏ đen nên mỗi lần đặt cược đều không nhỏ. Thế nhưng hắn không bao giờ gặp may, chơi 10 ván thua hết 9, thua sạch túi, nợ chồng chất.

Tuy nhiên mấy ngày nay, Phùng Đức Hoa hứa hẹn với các chủ nợ cho hắn khất vài hôm nhất định sẽ trả hết. Hắn không có công việc, không có nguồn thu cố định, hắn có thể chắc chắn như vậy làm như hắn đã biết sắp tới mình sẽ nhận được một khoản tiền vậy.

Lý Linh Ninh về cảnh cục sớm hơn Hàn Khiêm, Hàn Khiêm vừa xuống xe, cô ấy lập tức thuật lại chuyện đồng nghiệp của Trương Lệ đã kể.

“Tôi đã hỏi mấy người Phùng Đức Hoa đang nợ tiền, bọn họ đều nói hắn một mực khẳng định chỉ trong thời gian ngắn sẽ trả hết nợ.” Hàn Khiêm và Lý Linh Ninh đưa mắt nhìn nhau, hai người đều cùng chung một ý nghĩ.

“Nói như vậy Phùng Đức Hoa có lẽ sớm đã biết Trương Lệ xảy ra chuyện và hắn sẽ nhận được tiền bảo hiểm từ hợp đồng của Trương Lệ.” Lý Linh Ninh nói.

“Nhưng trong hai ngày Trương Lệ mất tích hắn quả thật đang đánh bài ở hội quán Tiểu Phương, mấy người ở đó có thể làm chứng cho hắn.” Hàn Khiêm tiếp tục.

“Còn không… có thể Phùng Đức Hoa thuê người giết, hắn bỏ ra một khoản tiền giết vợ của mình, sau đó gạt lấy tiền bảo hiểm.”

Hàn Khiêm gật đầu: “Có khả năng này. Bây giờ chúng ta cần theo dõi hắn 24/24, nếu hắn thuê người, có lẽ sau khi phi vụ thành công hung thủ chắc chắn sẽ liên hệ hắn. Đợi tôi lấy thêm thông tin từ Chu Huyền, xem có ai đã từng liên hệ với Phùng Đức Hoa hay không?”

“Được!”

*

Nghĩ đến chuyện sau kỳ nghỉ trở về Trần Niệm có thể thoát khỏi gia đình này, nên cô ta đã có một giấc ngủ ngon hiếm có. Ngày mới bắt đầu, cô ta dọn dẹp hành lý, làm xong bữa sáng mới đi.

Mẹ chồng biết chuyện Trương Siêu đặt cho Trần Niệm một chuyến du lịch nên bà ta khó chịu với cô ta cả ngày. Thấy Trần Niệm kéo vali chuẩn bị đi, bà ta bắt đầu cằn nhằn trước sau.

“Mẹ, con đi về sẽ mua quà cho mọi người.” Ánh mặt trời xán lạn, Trần Niệm nở nụ cười, chào tạm biệt mẹ chồng.

“Tiêu tiền con trai tôi mua quà, cô nói xem tiền của nó từ trên trời rơi xuống chắc. Con đàn bà hoang đàn… Tiểu Siêu nhà tôi cưới phải cô đúng là vận xui tám đời.”

Trần Niệm đóng cửa, khép lại tiếng chửi bới của mẹ chồng.

Cô ta ngước nhìn bầu trời xanh biếc, chim én chao lượn, máy bay bay ngang bầu trời để lại vệt trắng dài, mây trắng từng cụm từng cụm như những cây kẹo bông ngọt lim.

Trần Niệm thở phào, bỗng chốc cảm thấy thư thái.

Trần Niệm đến công ty du lịch, hướng dẫn viên đang phất cờ tập trung du khách, kiểm tra danh sách rồi cùng nhau xếp hàng lên tàu.

Trên tàu có hơn ba mươi người, đa số đều là nhân viên của một công ty. Nghe nói đây là phúc lợi hàng năm của công ty, kỳ nghỉ năm ngày bốn đêm tham quan đảo bằng du thuyền.

Hướng dẫn viên là một cô gái trẻ tuổi, sau khi tự giới thiệu cô ta phát thẻ phòng, hai người ở cùng một phòng, nếu muốn ở riêng phải trả thêm phụ phí.

Ở cùng phòng với Trần Niệm là một cô gái tầm hai mươi tuổi, nói giọng địa phương, cô gái khi cười rất đẹp, đôi mắt nheo lại thành một đường, tên Điền Điềm.

“Chị…. Chị cũng đi một mình sao?”

“Thành phố Lô chơi vui không ạ? Đây là lần đầu tiên em đến đây, người yêu em đang ở đây, em đến thăm anh ấy nhưng anh ấy bận quá nên em đành đi chơi một mình.”

Trần Niệm tính cách hướng nội, Điền Điềm nói mười câu, cô ta mới trả lời một câu.

Cô gái trẻ tuổi miệng liến thoắng, tựa như nói không biết mệt, cũng không thèm để ý đến thái độ lạnh nhạt của Trần Niệm, vẫn nhiệt tình nói chuyện với cô ta.

Cô gái kể về người đàn ông cô ta yêu, nói đến ước mơ của mình.

Trần Niệm lẳng lặng lắng nghe, nhìn Điền Điềm tuổi trẻ tràn ngập thanh xuân cô ta không khỏi ước ao.

Trần Niệm cũng từng rất vui khi yêu một người đàn ông, cũng có ước mơ… nhưng sau đó…

Trần Niệm nằm trên giường nhớ về quá khứ mười mấy năm trước.

Cô ta luôn nghĩ nhịn một chút, cố gắng nhẫn nhịn một chút Trương Siêu nhất định sẽ thay đổi tốt hơn.

Hắn đã từng nói sẽ đối xử tốt với cô ta.

Hắn nói vì cô ta từ chức ở nhà trông con nên hắn phải nỗ lực gấp đôi để biến giấc mơ của cô ta thành sự thật.

Hắn cùng từng nói muốn cô ta có một gia đình hạnh phúc.

Trần Niệm nhớ lại rất nhiều kỷ niệm, từ ngày đầu tiên quen Trương Siêu đến hiện tại. Thật ra cô ta không biết bản thân cô ta làm sai ở đâu mà đột nhiên khiến chồng mình thay đổi như vậy.

Cô ta nghĩ mãi không ra.

Sắc trời tối dần, mặt trời lặn sâu dưới đáy biển, trên mặt biển chỉ còn tầng ánh sáng vàng lấp lánh.

Điền Điềm ra ngoài nhận điện thoại, sau khi quay trở lại gương mặt rầu rĩ không vui. Trần Niệm lấy cho cô gái một quả táo.

Điền Điềm nhận lấy, vô tình trông thấy vết bầm ở cánh tay Trần Niệm: “Chị… tay chị bị sao ạ?”

Trần Niệm lập tức rụt tay lại kéo ống tay áo che đi: “Không có gì!”

“Có phải chồng chị đánh chị không?” Điền Điềm là một cô gái thông minh, trời tháng tám vô cùng oi bức, ai cũng diện áo thun ngắn tay, quần short, chỉ có một mình Trần Niệm mặc kín cổng cao tường. Lúc đầu Điền Điềm còn nghĩ Trần Niệm sợ nắng đen da… thì ra là để che vết thương trên người.

Trần Niệm lắc đầu, không biết giải thích chuyện này với cô gái trẻ này như thế nào.

“Đây là lần thứ nhất ông ta đánh chị hay là…” Điền Điềm cẩn thận hỏi dò.

Nhìn phản ứng của Trần Niệm, Điền Điềm đoán ngay được đây không phải là lần đầu tiên Trần Niệm bị đánh.

“Chị ly hôn đi, mấy chuyện bạo hành gia đình có lần đầu nhất định sẽ có lần thứ hai, tuyệt đối không được chịu đựng! Trên đời này cóc ba chân mới khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì dễ như bỡn!”

Trần Niệm nghe câu hình dung của Điền Điềm lập tức bật cười, cô ta nhìn ra mặt biển êm ả ngoài cửa sổ, trăng treo cao trên màn trời thăm thẳm, từng ngôi sao lóe sáng lấp lánh.

“Em còn nhỏ!”

Điền Điềm nghĩ đến chuyện của mình không khỏi thở dài: “Thật ra em cũng chẳng có tư cách khuyên chị, chính em cũng đâu hạnh phúc gì cho cam. Em thích một người đàn ông đã kết hôn, còn tha thiết đến tìm người ta. Em đâu muốn phá gia đình người ta, chỉ là… em thật sự rất yêu anh ấy, chỉ muốn đến nhìn anh ấy một lát.”

Có lẽ do hai người xa lạ, sau chuyến du lịch chẳng ai biết đến ai nên Điền Điềm kể hết mà không e dè.

“Em cũng biết anh ấy rất yêu vợ mình, chỉ muốn vui đùa với em mà thôi, nhưng em không quan tâm. Vợ anh ấy mắc bệnh tim không thể thỏa mãn nhu cầu của anh ấy, nhưng em thì có thể, em không cần danh phận, cứ tồn tại mối quan hệ thế này thôi. Vậy mà bây giờ anh ấy lại muốn chia tay với em, em năn nỉ thế nào cũng vô dụng… Chị nói xem có phải em ngu lắm không.”

Trần Niệm nắm chặt tay Điền Điềm: “Chia tay là đúng! Em còn trẻ, em sẽ gặp được người thật sự yêu em.”

Điền Điềm lắc đầu, sẽ không… Cô ta đã dành hết tình yêu cho người ấy, làm sao có thể yêu người khác.

Trần Niệm quay đầu nhìn cô gái cố chấp này, đột nhiên lại muốn nói chuyện.

Cô ta ngẫm nghĩ một lát rồi kể lại chuyện tình của mình cho Điền Điềm nghe.

...

Gió biển nhẹ thổi, người đàn ông trong bộ âu phục đứng trên boong thuyền hút hết một điếu thuốc.

Ting ting…

Người đàn ông lấy di động ra nhìn.

Lam Râu Mép: Chúc buổi tối tốt lành.

Người đàn ông ném tàn thuốc xuống biển, nhắn tin.

Số 3: Có lẽ… ác mộng sắp bắt đầu.

Lam Râu Mép: Bất kỳ lựa chọn nào cũng phải trả cái giá rất đắt.

Người đàn ông nở nụ cười tự giễu.

Hắn cất di động vào túi quần, không trả lời.

Trần Niệm ngủ đến quá nửa đêm. Cô ta chợt nghe hình như có tiếng gõ cửa dồn dập, cô ta liếc nhìn Điền Điềm đang ngủ say ở giường bên cạnh, cô ta ngồi dậy, khoác áo rồi ra mở cửa.

“Ai đó?” Trần Niệm mở cửa. Bên ngoài là một người đàn ông trung niên áo mũ chỉnh tể, khoảng tầm 40 tuổi, dáng vẻ khá thật thà.

“Xin chào! Tôi là Dao Tri Hành, là bạn của chồng cô!” Dao Tri Hành suy nghĩ một lát, sau đó đưa một tấm danh thiếp ra cho Trần Niệm.

Trần Niệm nhận danh thiếp, liếc nhìn: Dao Tri Hành – Giám Đốc Công ty Mậu Dịch Hành Tri.

“Làm sao chồng tôi có thể quen được một người như ông đây?” Trần Niệm trả lại danh thiếp cho Dao Tri Hành. Mậu dịch Tri Hành là một trong mười xí nghiệp có tiếng nhất thành phố Lô, rất nhiều cửa hàng trang sức trong các trung tâm thương mại đều lấy hàng thông qua mậu dịch Tri Hành. Mặc dù Trương Siêu có tiền nhưng so với nhân vật lớn như Dao Tri Hành thì vẫn có sự chênh lệch rất lớn.

Dao Tri Hành nở nụ cười, vẫn đeo gang tay, hắn cất danh thiếp lại vào túi áo: “Cứ coi như có duyên đi. Anh ta từng giúp tôi nên chúng tôi quen biết nhau.”

Tuy Trần Niệm không thể nào tin được chuyện Dao Tri Hành có quen với Trương Siêu nhưng cảm thấy một người nhiều tiền như ông ta có lẽ sẽ không lừa mình; hơn nữa, thái độ của người này khá lịch thiệp, nói chuyện cũng có lễ độ nên cô ta lơi lỏng cảnh giác.

“Nếu ông là bạn chồng tôi, vậy ông tìm tôi có việc gì?”

Dao Tri Hành nhìn quanh một cái, trong hành lang không một bóng người, hắn lui về sau chỉ vào người bên trong phòng: “Có thể mời bà Trương ra boong tàu nói chuyện được không, chắc cô cũng không muốn quấy rầy bạn cùng phòng!”

“Ông có chuyện gì không?” Trần Niệm nhỏ tiếng.

“Lẽ nào bà Trương không muốn biết bí mật trong căn gác mà Trương Siêu luôn không cho bất cứ ai vào sao?” Dao Tri Hành nói xong liền bỏ đi, cũng không thèm quan tâm Trần Niệm có đuổi theo sau hay không.

Trần Niệm cảm nhận được Dao Tri Hành có chút kỳ lạ, nửa đêm nửa hôm đến tìm cô ta, còn bắt cô ta ra boong tàu nói chuyện. Cô ta vốn không muốn đi, nhưng Dao Tri Hành lại nhắc đến bí mật trên căn gác của Trương Siêu, chính điều này đã thu hút cô ta.

Cô ta do dự một chút, cuối cùng cũng đi theo.

Du thuyền đã ra giữa biển, bốn bề lặng lẽ, gió biển thổi mạnh từng cơn.

Dao Tri Hành đứng trên boong thuyền nhìn đường chân trời mênh mông, nghe tiếng bước chân phía sau, tim cũng đập mạnh liên hồi.

Trần Niệm kéo cao áo khoác, gió đêm thổi tóc cô ta bay tán loạn, cô ta đưa tay giữ tóc, “Ông Dao, vậy bây giờ ông đã có thể nói rõ ông đến tìm tôi có việc gì chưa?”

Giọng Trần Niệm nhẹ nhàng, ánh mắt trong veo, như một chú dê con lạc vào bầy sói.

Dao Tri Hành quay đầu, thầm đánh giá Trần Niệm.

Hắn nhìn thật kỹ chú dê con, tìm kiếm vị trí để ngoạm lấy nó.

Ánh mắt hắn xẹt qua vết bầm ở cánh tay, Dao Tri Hành lắc đầu thương hại: “Haizza…. Một người tốt như cô Trương đây tại sao lại gả cho tên đàn ông thối tha như Trương Siêu chứ!”

“Ông Dao!” Trần Niệm nhìn thẳng vào mắt Dao Tri Hành.

“Vết bầm trên cánh tay không phải do bị hắn đánh ư?” Dao Tri Hành chỉ vào cánh tay vô tình bị lộ ra của Trần Niệm.

“Ông Dao, rốt cuộc ông muốn nói gì? Căn gác của chồng tôi cất giữ bí mật gì?” Bị người khác trông thấy vết thương trên người mình trong lòng cô ta vô cùng khổ sở, cô ta giấu cánh tay sau lưng, thúc giục.

“Cô Trương muốn ly hôn?”

“Làm sao ông biết?” Trần Niệm lập tức cảnh giác.

“Dĩ nhiên là chồng cô nói tôi nghe!” Dao Tri Hành từ từ đi về phía Trần Niệm, âm thanh của hắn như vọng từ nơi âm u sâu thẳm, lạnh thấu xương: “Hắn biết cô muốn ly hôn, sẽ phải chia đôi tài sản, nên hắn cực kỳ tức giận. Do đó, hắn quyết định sẽ giết cô.”

“Ông nói gì?” Trần Niệm không thể tin nổi.

Dao Tri Hành, kéo cánh tay của cô ta, lặp lại: “Tôi nói chồng cô quyết định giết cô!”

“Tôi không tin!” Trần Niệm gạt tay Dao Tri Hành, nhưng hắn chặn đường đi của cô ta. “Cô sẽ tin!”

Ngữ điệu của hắn khá bình tĩnh, không gợn sóng, ánh mắt không chút e dè. Hắn nắm chặt tay Trần Niệm, lôi cô ta về phía boong tàu.

“Ông muốn làm gì, mau thả tôi ra. Cứu, cứu tôi với!” Trần Niệm hét to.

Dao Tri Hành cũng không ngăn cản. Mặc kệ cho Trần Niệm la hét, mặc kệ cô ta giãy dụa.

Dao Tri hành tựa như Sứ giả địa ngục, kéo Trần Niệm vào cõi chết.

“Cứu… Ông thả tôi ra… Tôi đảm bảo không báo cảnh sát… Van ông… Van ông thả tôi ra.”

Trần Niệm không ngừng giãy dụa, đánh lia lịa vào tay Dao Tri Hành nhưng cánh tay hắn như một cây thép cho dù cô ta phản kháng mức nào cũng không có tác dụng.

“Đừng phí sức, bọn họ không nghe thấy, cô không phát hiện ở đây không có ai sao?!” Dao Tri Hành nhìn Trần Niệm, ánh mắt thương hại: “Từ khi cô leo lên con thuyền này, cô cũng đã bắt đầu bước chân vào địa ngục.”

Trần Niệm trừng mắt, công ty du lịch này là do Trương Siêu chọn… vì thế…

Trương Siêu thật sự muốn giết cô ta!

Trần Niệm cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lỗ chân lông đều dựng hết lên!

Trương Siêu muốn giết cô ta!

Trong một khoảnh khắc cô ta đột nhiên có suy nghĩ chết cũng tốt.

Trên đời này không ai lo lắng cho cô ta.

Cha mẹ chết sớm.

Con cái ghét bỏ.

Ba mẹ chồng căm hận.

Ngay cả người chồng bắt cô ta làm trâu làm ngựa suốt mười mấy năm cũng muốn giết cô.

Coi như cô ta chết rồi cũng chẳng có ai quan tâm

Chết rồi sẽ vừa lòng tất cả mọi người.

Vì vậy, sống để làm gì chứ?!

Trần Niệm nghĩ như thế nên bỗng chốc buông tay, mặc cho Dao Tri Hành lôi lôi kéo kéo.

Thế nhưng trong đầu cô ta lại xuất hiện hình ảnh tự tin của Cảnh Nguyệt trước cổng Cục cảnh sát.

Đó chính là dáng vẻ cô ta từng khát vọng.

Cô ta vẫn chưa nếm thử cảm giác biến thành người phụ nữ thành công mà cô ta từng ước ao… Chết như vậy thật sự không cam lòng.

Khó khăn lắm cô ta mới có thể hạ quyết tâm… Chết như vậy thật không cam lòng.

Cô ta không thể chết!

Cô ta cắn mạnh vào cánh tay Dao Tri Hành.

Cô ta không thể chết!

Cô ta phải sống.

Cô ta còn có ước mơ, còn có cuộc sống mới chưa bắt đầu.

“A----“ Dao Tri Hành ôm cánh tay bị cắn. Mặt hắn biến sắc, giơ tay còn lại đập mạnh vào gáy Trần Niệm, cơ thể cô ta lập tức mềm nhũn.

Dao Tri Hành vẩy vẩy cánh tay bị Trần Niệm cắn, hắn kéo ống tay áo, trên cánh tay xuất hiện một vết đỏ.

“Đáng tiếc, tôi vốn còn muốn cùng cô nói chuyện phiếm….” Dao Tri Hành thở dài, sau đó kéo cơ thể cô ta qua phía boong tàu. Cơ thể mềm mại vượt qua lan can. “Tùm” một tiếng, một vật nặng rơi xuống biển, bắn lên những giọt nước tung tóe.

Màn đêm lại trở về sự tĩnh lặng.

Ngày mai lại là một ngày mới!

***

“Tiểu Siêu, sao con lại cho vợ đi du lịch. Nó ăn của con, xài của con, bày khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó cho ba mẹ coi. Mẹ nói con quá yếu lòng, đàn bà phải dạy dỗ nhiều vào. Mau đi gọi điện cho nó đi!” Bà Trương nhìn mâm cơm chỉ có hai món rau xào tức giận chửi bới.

“Chứ còn gì! Nó đi rồi ai nấu cơm, con xem mẹ con đã bao nhiêu năm chưa đụng vào bếp núc. Xào được hai dĩa rau không nát thì mặn… Cho người ăn à?” Ông Trương gắp được hai đũa rồi cũng không muốn ăn tiếp.

“Ba mẹ…. Hai người đừng nói nữa. Cho nó đi ra ngoài cũng được, không phải suốt ngày trông thấy nó rồi bảo xui xẻo. Hơn nữa, không có nó chúng ta vẫn sống đó sao. Mai con đi thuê thêm người giúp việc bảo đảm sẽ nấu ngon hơn con Trần Niệm ấy gấp trăm lần. Ba mẹ đừng nói nữa, nhức hết lỗ tai.” Trương Siêu vừa về đến nhà ba mẹ hắn liên tục cằn nhằn, phiền chết đi được.

“Tiểu Siêu, con thuê người giúp việc, vậy vợ con coi như cả ngày chẳng phải làm gì, ngồi mát ăn bát vàng???” Bà Trương xua tay lia lịa, “Vậy cũng không được, con lấy nó về đâu phải để hưởng phước, đứa nào về làm dâu không phải hầu hạ chồng, hiếu thuận với cha mẹ chồng, đây là bổn phận của người vợ, đâu thể để nó muốn làm gì thì làm.”

“Mẹ con nói rất đúng!” Ông Trương phụ họa.

“Ba! Ba cho bà ta đi du lịch, vậy khi nào ba cho con đi du lịch đây!” Mối quan tâm của Trương Hạo hoàn toàn không giống hai người kia. Vừa về nhà, nghe ba nó nói cho mẹ đi du lịch đảo, nó thầm nghĩ: Người đàn bà kia được đi, vì vậy nó cũng muốn đi. Nó không muốn đi học.

Trương Siêu gắp miếng rau cải cho vào miệng, cười cười: “Đợi ba nghỉ ba đưa con đi du lịch nước ngoài, còn ngon hơn đi đảo… Phì… Mẹ, mẹ bỏ cả bịch muối à?!”

“Được! Một lời đã định!” Trương Hạo hớn hở, nhảy khỏi ghế.

Trương Siêu xoa đầu Trương Hạo, “Ba đã bao giờ gạt con chưa!”

“Ba đừng ăn nữa. Đi! Cả nhà chúng ta ra ngoài ăn một bữa ngon!” Trương Siêu nghĩ đến sau này không cần nhìn mặt Trần Niệm lập tức cảm thấy vui vẻ.

“Được, để mẹ đi thay đồ!” Bà Trương cũng đặt chén cơm xuống.

Cả bốn người lên xe đi nhà hàng.

*

Một phía khác.

Phùng Đức Hoa tìm được dưới nệm 500 tệ, hắn lầm bẩm nguyền rủa Trương Lệ rồi sung sướng qua hội quán Tiểu Phương đánh bài.

Bên trong hội quán người đông như mắc cửi.

Bà chủ hội quán đang ở trước tivi xem phim Phụ Nữ Thời Đại.

Phùng Đức Hoa đi vào vuốt má bà chủ một cái, nói đùa: “Dạo này da dẻ của bà chủ còn mềm hơn đậu hũ non.”

Bà chủ chán ghét hắn đụng vào người mình, bà ta phất tay tát mặt hắn một cái: “Mày muốn chết à dám đụng vào bà.”

Hắn mở miệng cười ha hả, má đỏ rực vì cái tát của bà chủ nhưng không một chút tức giận, trái lại còn thêm đắc ý, dán sát vào người bà ta: “Có chết tôi chỉ muốn chết dưới thân chị.”

Phùng Đức Hoa là tên vô lại, bà chủ không thèm để ý đến hắn, vợ chết nhưng vẫn thoải mái đi đánh bài, còn trêu chọc phụ nữ khác, bà ta cũng không muốn chuốc thêm phiền phức cho mình, bà ta chỉ vào chỗ trống: “Muốn đánh bài thì ngồi vào, đừng đứng đây ngứa mắt.”

“Được rồi, hôm nay tôi chắc chắn phải gỡ lại vốn.” Nhắc đến bài là mắt hắn sáng lên, hắn cũng chỉ có gan đùa giỡn với bà chủ vài câu, chứ không dám động thủ. Hắn biết người có thể quang minh chính đại mở được hội quán lớn thế này chắc chắn sẽ có người đứng phía sau đỡ đầu.

Phùng Đức Hoa vừa mở sòng, lập tức mấy người cũng ngồi xuống, bàn mạt chược bốn người, 30 tệ một bàn.

Phùng Đức Hoa đen đủi, nhanh chóng thua hết 500 tệ.

Hắn đẩy mấy quân bài, hét lên: “Mẹ kiếp! Bố không chơi nữa!”

Thua sạch tiền nhưng Phùng Đức Hoa không đi, hắn ở trong hội quán đi qua đi lại, đứng trước căn cửa một căn phòng bí mật.

Phòng trong này đều là Đại Đầu, một bàn đánh không dưới chục triệu.

Một ông lão đứng dậy, Phùng Đức Hoa nhanh chân ngồi xuống, vuốt mấy quân bài.

“Thằng oắt con, mày biết cược một ván bao nhiêu không?” Người đàn ông đè tay hắn lại, khinh bỉ liếc nhìn bộ quần áo có vài trăm tệ trên người hắn.

“Ai nói tôi không có tiền!” Phùng Đức Hoa móc từ trong túi một tờ bảo hiểm đặt lên bàn, vẻ mặt đắc ý, “Thấy không, thấy không. Đây chính là tiền bảo hiểm hơn 30 triệu, vợ tôi bị người ta giết, mấy ngày nữa công ty bảo hiểm sẽ đền tiền, vậy ông nghĩ tôi có tiền hay không?!”

“Ha ha ha….” Những người chung quanh phá lên cười.

“Thằng này gan… dám cược cả tiền bảo hiểm của vợ. Tiền đến cửa, không có gì phải từ chối!” Người đàn ông đè tay Phùng Đức Hoa mở miệng cười ha hả, càng tỏ ra xem thường hắn.