Cơn Gió Đến Muộn

Chương 38




Trời mờ sương, Sở Từ kéo hành lý xuống taxi, cảnh viên trực ban chưa kịp mở miệng chào đã thấy anh lướt qua nhanh như một cơn lốc.

Mới 5 giờ sáng, trong cảnh đội không có một ai, văn phòng tối đen như mực, Sở Từ mở cửa phòng làm việc quăng túi xách rồi ngã người trên sofa ngủ thiếp đi.

*

Ba ngày trước.

Tại ngục giam quốc tế Kansai.

Bức tường cao hơn 10m như một con quái vật sừng sững giữa vùng trời biển mênh mông. Qua rất nhiều lần kiểm tra Sở Từ mới được vào nhà tù giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm và biến thái nhất thế giới trong truyền thuyết.

Nhà giam Kansai cấm thăm thù, vì Sở Từ từng là cảnh sát hình sự từng truy bắt “Judge” nên anh có đặc quyền đến đây. Nhà giam tọa lạc trên một hòn đảo biệt lập, Sở Từ ngồi trên ghế thăm nuôi chờ cảnh ngục giải Judge đến, từng ngọn gió biển thổi qua những song sắt trên đầu tường mang theo mùi bùn đất ẩm mốc.

Thời gian chờ đợi rất lâu, Sở Từ ngồi một mình vô thức nhớ lại những chuyện cũ.

Khoảng bốn năm trước Sở Từ tiếp nhận một vụ án giết liên hoàn. Những nạn nhân là phụ nữ trẻ tuổi, trong độ tuổi từ 18 đến 25. Tất cả đều bị hành hạ cho đến chết, sau khi chết họ bị móc hai mắt, thi thể vứt trong thùng rác. Tại hiện trường chỉ lưu lại một bức thư ghi chữ Judge, nên báo chí đặt tên cho hung thủ là Judge.

Hung thủ chạy xuyên qua biên giới các quốc gia lẩn trốn, ngoại trừ biết được nạn nhân đều trong độ tuổi 18 đến 25 thì hầu như không còn bất kỳ đặc điểm nào khác. “Judge” có năng lực phản trinh sát cao, hầu như không phạm án hai lần trong cùng một địa điểm. Cảnh sát quốc tế buộc phải thành lập tổ chuyên án lần theo dấu vết suốt một năm nhưng không có thu hoạch.

Sau đó, Sở Từ căn cứ vào vị trí phát hiện thi thể, anh phát hiện Judge thường có phạm vi hoạt động cố định trong khoảng nửa năm. Từ manh mối đó, anh tra được một nhóm buôn ma túy xuyên quốc gia có tên là AK. Để không đánh rắn động cỏ, Sở Từ nằm vùng, gia nhập vào hàng ngũ của AK. Với thân thủ nhanh nhẹn và đầu óc linh hoạt nên chỉ trong một năm anh đã trở thành trợ thủ đắc lực nhất của ông trùm tổ chức này, và cũng nhờ đó anh phát hiện ra có một kẻ cố vấn luôn nấp phía sau tổ chứ này. Chẳng bao lâu sau, cảnh sát bắt được hung thủ gây ra 10 vụ án mưu sát liên hoàn – Judge lộ bộ mặt thật.

Coong… coong….

Tiếng xích sắt truyền đến đưa Sở Từ về thực tại.

Hai cảnh ngục giải Judge đến phòng thẩm vấn, họ dặn Sở Từ khi bấm chuông sẽ cho biết thời gian thẩm vấn đã hết, sau đó hai người bọn họ mở cửa sắt.

Judge mặc bộ áo tù, tóc dài che khuất nửa con mắt. Hắn cúi đầu ngồi trên ghế không nói lời nào.

Sở Từ nhìn chằm chằm Judge cả nửa phút, rồi anh đột ngột đứng dậy, bấm chuông cửa.

Chuông cửa reo lên hai tiếng, cảnh ngục chạy tới mở cửa.

“Tôi muốn gặp quản ngục, người này không phải Judge.” Sở Từ khẳng định.

Cảnh ngục liếc nhìn Judge đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng thẩm vấn, lắc đầu: “Thưa anh, đây chính là phạm nhận mà anh muốn gặp.”

Sở Từ nhắc lại: “Tôi cần gặp quản ngục.”

Cảnh ngục không hiểu tại sao Sở Từ lại nói Judge này không phải là Judge thật, nhưng thấy Sở Từ vẫn kiên trì, anh ta liền đáp lại: “Quản ngục không có ở đây, nhưng nếu anh có bất kỳ nghi vấn gì đều có thể đến tìm McGonagall.”

McGonagall là cảnh ngục lớn tuổi nhất ở nhà giam Kansai, khi quản ngục không có ở đây thì ông ta là người phụ trách chính.

McGonagall nhanh chóng đến nơi, đây là một người đàn ông trung niên, có vóc dáng to lớn, nét mặt khá hung dữ, ông ta có một vết sẹo rất sâu từ mắt trái đến thái dương, trông vô cùng đáng sợ.

Nghe Sở Từ báo, ông không phủ nhận ngay như cảnh ngục kia mà hỏi Sở Từ lý do vì sao anh lại hoài nghi điều này, Sở Từ nói ra từng nghi vấn của mình cho McGonagall nghe.

McGonagall lập tức cho người xét nghiệm DNA của hắn, kết quả nhận được khiến ai nấy đều kinh hãi.

Judge hiện tại không phải là Judge mà chính là cảnh ngục Neil đã hi sinh vào ba tháng trước.

Vậy mà…

Neil bây giờ không chỉ có tướng mạo giống như Judge mà chính bản thân anh ta khăng khăng mình chính là Judge, chính là người giết chết mấy chục người phụ nữ trẻ tuổi.

Judge thật mất tích một cách bí ẩn, cảnh ngục Neil bị người ta “thay mận đổi đào” ngay trong cuộc bạo loạn vào ba tháng trước, đó chính là âm mưu đã được thiết kế một cách tỉ mỉ và mục đích cuối cùng chính là…

McGonagall cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, ông ta lập tức báo cáo tình huống lại cho quản ngục, sau đó dẫn Sở Từ đến gặp một người.

McGonagall đi đằng trước, trong tay ông ta cầm cảnh côn, chiếc giầy bốt bằng da giẫm trên nền đất phát sinh những tiếng lanh lảnh, phạm nhân giam giữ hai bên nghe thấy tiếng bước chân liền kêu lên những tiếng rít gào.

McGonagall đến trước cửa phòng giam 1421 rồi dừng lại. Tất cả các tội phạm ở nhà giam này đều được giam giữ biệt lập, hệ thống camera hiện đại nhất thế giới được lắp đặt trong phòng giam khép kín. Phía dưới hàng số có một cửa sổ to bằng lòng bàn tay, cửa sổ có những song sắt to bằng ngón tay cái.

Một đôi mắt xanh thẳm từ trong cửa sổ nhìn ra, giọng điệu ngả ngớn: “Có bạn mới à babe?”

“Ái chà, đẹp trai v~!”

McGonagall giới thiệu với Sở Từ: “Đây là Ted, náo động quốc tế với biệt danh “Sát thủ Barbie”, tin tức nào trong ngục giam hắn cũng biết.”

Sở Từ nhìn người đàn ông mặc áo tù màu xám trắng qua cánh cửa sổ phòng giam. Hắn rất cao, khá điển trai, ánh mắt thâm sâu, khi cười lộ ra lúm đồng tiền, dễ lấy được lòng tin của người khác.

Ted Marson sát hại bảy thiếu nữ tóc vàng mắt xanh nên mệnh danh sát thủ Barbie, cuối cùng vì say rượu lái xe va chạm với cảnh sát nên mới bị bắt.

Sở Từ quét mắt nhìn hắn, trong phòng giam Ted cũng quan sát Sở Từ, sau đó hắn mất hứng: “Hóa ra là cảnh sát à, hết vui!”

“Ted, tôi muốn hỏi anh vụ bạo loạn xảy ra vào ba tháng trước.” McGinagall nói nhỏ, từ khe hở trên cửa sổ thép tuồn vào trong một gói thuốc lá, “Quy tắc cũ!”

Kansai giam giữ từng phạm nhân riêng biệt, nhưng mỗi tuần một lần, mỗi lần 2 tiếng đều được ra ngoài hít khí trời.

Ted là ống khói thuốc, có những lúc lung lay sẽ khai. Trong ngục giam muốn biết chuyện gì sẽ ngầm đánh đổi một bao thuốc lá lấy tin tức ngầm từ hắn.

Ted không nhận bao thuốc, hắn cảnh giác lùi về sau hai bước, giọng cũng không còn thả lỏng như trước.

“Tôi không nhận vụ giao dịch này.”

McGinagall tăng giá: “Một tháng thuốc.”

Ted lắc đầu, vô cùng cương quyết.

“Ba tháng!”

Ted không lay động.

Sở Từ và McGonagall nhìn nhau, chỉ e rằng sự việc còn trầm trọng hơn bọn họ tưởng tượng.

“Một năm!” Sở Từ mở miệng, giọng dứt khoát, trầm ổn nhìn thẳng vào Ted.

Ted nheo mắt muốn cảm nhận hương thơm của thuốc lá, hắn liếm liếm môi, bắt đầu lung lay.

Hắn bước ra nói chuyện với Sở Từ qua lớp cửa sổ: “Anh nói xem, tôi có thể tin được không?”

Sở Từ cười khẽ, hỏi ngược lại hắn: "Chuyện anh nói, tôi tin được không?”

Ted lúng túng nhún vai, hít một hơi dài: “Tôi không biết gì nhiều, chỉ biết trong cuộc bạo loạn vào ba tháng có liên quan đến người ở trại giam số một, còn có kẻ đã thoát thân… nhưng đó chỉ là tin đồn.”

Kể đến đâyTed không nói thêm gì nữa.

Kansai tuy là nhà tù được thành lập để giam giữ các tên biến thái, giết người điên cuồng, nhưng phạm nhân cũng có phạm nhân này phạm nhân kia, đánh số dựa theo cấp độ nguy hiểm, hệ số càng nhỏ nguy hiểm càng cao.

Trại giam số 1 mà Ted nhắc đến là nhà giam do King quản lý, chuyên giam giữ phạm nhân nguy hiểm và biến thái nhất.

Từ phạm nhân số 1 đến 100 do MI9 phụ trách, tất cả các bộ ngành đều không có quyền hạn thảo luận về hòa ước đó.

Chuyện này đã vượt quá quyền và thân phận của Sở Từ, anh không thể tiếp tục thăm dò nhưng chí ít anh có thể xác định án 713 và vụ án tự sát liên hoàn đều có sự tham gia của Judge.

Điều khiến Sở Từ không hiểu là vì sao tên Judge lại thay đổi thủ pháp phạm tội.

Đặc điểm lớn nhất của các sát thủ liên hoàn chính là cố định, động cơ giết người cố định, hình thức sát hại và nạn nhân cũng cố định.

Phương thức phạm tội của một tên sát thủ có kinh nghiệm sẽ không bao giờ thay đổi, đặc biệt là những kẻ như Judge – một kẻ khát máu lại biến thành người trốn ở đằng sau điều khiển. Hình thức thay đổi này không được coi là thăng cấp mà hoàn toàn được thanh tẩy, bố trí lại.

Sát thủ liên hoàn hoàn toàn thay đổi thủ pháp.

Kiên trì tự cho mình là cảnh ngục – sát thủ cảnh ngục liên hoàn.

Có lẽ khởi xướng cuộc bạo loạn ba tháng trước chính xác là trại giam số 1.

Tiếng nhạc blues mang theo chút lười biếng mê người vang vọng bên tai, hành lang văng vẳng tiếng giày da, cánh cửa sắt tại trại giam số 1 từ từ biến mất ở trước mắt.

Sở Từ bỗng tỉnh giấc, anh sờ lên trán nóng rực vì nắng chiếu vào, anh lẳng lặng dịch người sang chỗ mát.

Đồng hồ chỉ chín giờ, Sở Từ bước khỏi phòng vệ sinh vừa vặn trông thấy Lý Linh Ninh cầm một bình nước ra khỏi phòng làm việc của anh.

“Đội trưởng! Anh về rồi!” Lý Linh Ninh đứng trước mặt Sở Từ, vui vẻ cầm bình nước, nét mặt mong được khen ngợi: “Đội trưởng! Mấy hôm anh không có ở đây, ngày nào em cũng nhớ tưới cây sen đá trên bệ cửa sổ cho đội trưởng!”

Mặt Sở Từ tối sầm, anh nhớ mấy ngày trước thành phố Lô mưa liên miên. Anh chạy đến bệ cửa sổ… quả nhiên không phụ kỳ vọng của anh.

Cây sen trước khi anh đi còn xanh tươi, bây giờ gốc rễ đã biến thành màu đen.

“Đội trưởng! Anh xem em chăm sóc ok không, nó bắt đầu đổi màu rồi đó!” Lý Linh Ninh đi theo sau.

Sở Từ quay đầu lạnh lùng liếc cô ấy một cái, lấy hai chậu sen đá nhét vào tay Lý Linh Ninh: “Bây giờ giao cho cô một nhiệm vụ gian khổ.”

Lý Linh Ninh tròn xoe hai mắt, tập trung tinh thần nhìn Sở Từ, đợi anh ra lệnh.

“Đội trưởng nói đi!”

“Đi… Dựa theo mẫu này mua cây như đúc về đây cho tôi!”

Nữ thần đã trả lời bình luận của anh, “Người hiểu cây mọng nước” như anh làm sao có thể nhanh chóng bị mất mặt chứ.

“Hả? Á???” Lý Linh Ninh ôm hai chậu cây ra khỏi phòng của Sở Từ, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, cô ấy lại chạy vào bên trong.

Suýt chút nữa quên mất chuyện quan trọng muốn nói với đội trưởng.

“Đội trưởng, anh có quen thanh niên nào chất lượng cao, có nhà, có xe, không nhà không xe cũng được nhưng tướng tá phải được như đội trưởng, có sự nghiệp, còn độc thân không?”

Sở Từ quét mắt nhìn Lý Linh Ninh.

“Đội trưởng! Em nghe nói giáo sư Cảnh vừa chia tay bạn trai, vì vậy em muốn dựa vào tiêu chuẩn của anh để tìm và giới thiệu cho giáo sư Cảnh một người!”

Sở Từ nhìn Lý Linh Ninh, ho khan vài tiếng.

“Sorry đội trưởng, coi như em chưa nói gì. Ha ha, em chạy đi mua cây…” Lý Linh Ninh mau chóng cuốn xéo.

Cô ấy ảo não vỗ vào đầu mình, tại sao cô ấy lại thảo luận chuyện tình cảm với một người đàn ông cuồng phá án chứ.

Đội trưởng của cô ấy vừa rồi chắc chắn tức đến ho khan.

Haizza, không biết cây vạn tuế của đội trinh sát hình sự bọn họ bao giờ mới trổ bông… Lý Linh Ninh ngẫm nghĩ.