Thành phố Lô – Hoa viên Kim Đỉnh.
8 giờ sáng cuối tuần, thành phố náo nhiệt vừa mới mở đôi mắt ngái ngủ, vẫn còn thấm đẫm tầng sương, ánh mặt trời chiếu lên những phiến lá xanh biếc, tạo nên những bóng cây loang lổ ánh sáng, bầu trời trong xanh, gió nhẹ êm đềm, đàn chim nhỏ ríu ra ríu rít rời tổ.
Căn hộ 1304 tại hoa viên Kim Đỉnh là của một nữ diễn viên họ Liễu, là người rất sạch sẽ, thím Từ ngày nào cũng đến đây dọn dẹp một lần. Thím lấy chìa khóa mở cửa, thím biết cô Liễu đã về nhà cách đây mấy hôm nên thím đi vào rất nhẹ nhàng, khẽ khàng dọn dẹp phòng khách.
Hoa viên Kim Đỉnh là tiểu khu xa hoa bậc nhất, mỗi căn hộ diện tích đều khá lớn. Do cô Liễu không thường ở nhà nên việc vệ sinh rất nhanh. Phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp và cuối cùng là nhà vệ sinh. Thím Từ mở cửa kính phòng tắm, nước ướt đẫm tấm kính, thi nhau chảy xuống, có tiếng nước chảy. Như thường ngày, thím sẽ hỏi cô Liễu còn lâu không, nếu nhanh thì thím đứng ngoài chờ; nếu lâu hơn thím sẽ chuyển qua làm việc khác rồi quay trở lại sau.
Thím gọi hai tiếng nhưng không ai đáp lại, thím cúi đầu nhìn không biết nước tràn ra ướt nhẹp giày của thím từ bao giờ.
“Cô Liễu, tôi mở cửa ra nhé!” Thím nghĩ có lẽ Liễu Yên đi ra ngoài quên tắt nước.
Thím mở toang cửa phòng tắm, màn hơi nước đua nhau tràn ra ngoài, một lát sau tầm mắt thím mới rõ ràng hơn.
Không nhìn không biết, đến khi tận mắt chứng kiến, thím Từ hét lên thất thanh, chân khụy xuống nền đất.
Mặt mũi Liễu Yên sung tấy nằm trong bồn tắm, t.rần t.ruồng, da thịt trắng như tuyết, cơ thể đầy vết bầm, nước tràn qua cơ thể của cô ta, mái tóc đen bồng bềnh trên mặt nước, hai mắt nhắm nghiền, môi tím ngắt, là dáng vẻ của người chết.
“Có người chết – Có người chết --!”
*
Hoa viên Kim Đỉnh có tổng cộng 19 toà, mỗi tòa cao 21 tầng, xung quanh đều có bảo vệ, ngoại trừ khu biệt thự của tập đòan Hoàn Á thì không còn kiến trúc nào khác, do vậy tầm nhìn ở hoa viên này rất đẹp, giá cũng rất cao, một năm tiền lương của một công chức như Sở Từ cũng chỉ đủ mua một mét vuông.
Đến căn hộ 1304, Sở Từ không vào thẳng bên trong, anh đứng ở ngoài quan sát tầng 13. Mỗi một tầng chỉ có bốn căn hộ, hai căn hộ dùng chung một thang máy. Anh nhấn chuông căn hộ 1303, một bà lão ra mở cửa.
Nhìn qua mắt mèo thấy có nhiều người tập trung trước cửa bà đã biết nhà đối diện chắc chắn xảy ra chuyện, Sở Từ đến hỏi bà lập tức khai mọi chuyện.
“Cô gái ở đối diện chuyển đến tháng ba năm ngoái. Tôi nghe Tiểu Từ, người giúp việc, nói cô ta là một diễn viên, công việc khá bận rộn nên ít khi về nhà. Tuy nhiên, lần nào cô ta về cũng đã quá nửa đêm, lại còn đi cùng một người đàn ông. Tôi đã lớn tuổi, rất khó ngủ nên đêm đến chỉ cần động tĩnh nhỏ tôi cũng không ngủ được. Người đàn ông đó đi giày da kêu cộp cộp là lại đánh thức tôi… Tối hôm qua hình như 10 giờ rưỡi, cô ta và người đàn ông về nhà. Ngày hôm nay lại xảy ra chuyện này… Đúng là số khổ…”
“Bà xác định là 10 giờ rưỡi ạ?” Sở Từ hỏi.
Bà lão gật đầu: “Tôi vừa xem xong tin tức buổi tối là nghe được tiếng giày da, khẳng định không sai.”
“Bà đã từng nhìn thấy mặt người đàn ông đó chưa ạ?”
Bà lão lắc đầu: “Tôi toàn nhìn lén qua mắt mèo, người đàn ông cao gầy, mặc áo gió màu đen, đội mũ, không nhìn rõ dáng người!”
Hỏi thăm xong hàng xóm, Sở Từ mới vào căn hộ 1304. Nhân viên bên khoa pháp chứng đang thu thập chứng cứ. Sau khi Sở Từ và Hàn Khiêm nắm được tình huống hiện trường mới bắt đầu tiến hành điều tra.
Đầu tiên anh tiến vào phòng ngủ, phòng ngủ không như phòng khách, là nơi riêng tư tiết lộ chính xác phong cách sống của một người.
Điều khiến Sở Từ khá bất ngờ chính là phòng ngủ của Liễu Yên được bài trí theo tông màu trung tính mang phong cách Bắc Âu, màu trắng đen là chủ đạo kết hợp chất liệu gỗ thô. Sở Từ liếc nhìn tấm ảnh chân dung gợi cảm của Liễu Yên rất lớn treo ở đầu giường. Anh mở tủ quần áo, trong tủ là những bộ trang phục nhiều kiểu dáng và màu sắc, hoàn toàn khác với cách bài trí trong phòng.
Sau khi quan sát hết một lượt, khoa pháp chứng vẫn còn đang lấy vật chứng trong phòng tắm, Sở Từ ra ngoài lấy lời khai người đã báo án, cũng chính là người giúp việc của Liễu Yên, Từ Tiểu Bình.
Từ Tiểu Bình quấn một chiếc thảm lông ngồi trên sofa uống nước liên tục. Sắc mặt thím trắng bệch, dĩ nhiên là bị một phen hoảng sợ.
“Thím phát hiện nạn nhân lúc nào?”
“Sáng nay tôi đến lúc 8 giờ. Đầu tiên tôi dọn dẹp phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp, rồi mới đến nhà vệ sinh. Tôi dọn phòng vệ sinh cuối cùng nên có lẽ khi phát hiện chưa đến chín giờ.” Từ Tiểu Bình nhớ rõ ràng vì đây là những công việc thím làm thường ngày.
“Nạn nhân có bạn trai hay người bạn cố định nào không?” Sở Từ liếc nhìn căn hộ ba phòng ngủ, hai phòng khách với diện tích hơn 150 mét vuông này. Liễu Yên chỉ là diễn viên kịch, con của một gia đình bình thường, rất khó mua được căn hộ tại hoa viên Kim Đỉnh.
Từ Tiểu Bình gật đầu: “Cô Liễu có một người bạn trai rất giàu có, căn hộ này là do bạn trai cô ấy mua. Những khoản chi xài của cô Liễu cũng là do người bạn trai này chu cấp.”
“Thím gặp bạn trai của cô ta chưa?” Sở Từ hỏi.
“Không có. Nhắc tới cũng thấy lạ, tôi chưa từng gặp người bạn trai này, ngay cả ảnh chụp cũng không. Có một lần do tò mò nên tôi có dọ hỏi, cô Liễu nói bạn trai của cô rất bận, lại không thích chụp ảnh nên trong nhà chỉ có ảnh của cô Liễu.”
Sau khi hỏi xong, Sở Từ mới đến phòng tắm, nơi xảy ra án mạng. Phòng tắm khá rộng, có tấm kính mờ phân chia phòng tắm và khu vệ sinh. Để không làm ảnh hưởng đến hiện trường nên chỉ có một nhân viên pháp chứng thu thập chứng cứ và một vài pháp y. Vì bị nước rửa trôi trong một khoảng thời gian dài nên cơ bản cũng chẳng còn chứng cứ gì.
Sở Từ cẩn thận quan sát. Cách trang trí phòng tắm và phòng khách cơ bản giống nhau, theo phong cách Bắc Âu. Trên bồn rửa mặt bày ngay ngắn bộ sản phẩm dưỡng da của phụ nữ, bên trên một khuôn mặt cười vẽ bằng son môi chiếm hơn nửa diện tích tấm gương, phía dưới mặt cười là chữ L, có kích thước bằng lòng bàn tay. Son môi bị hơi nước làm nhòe đi để lại những vệt đỏ chảy thẳng xuống.
Sở Từ dấy lên chút nghi ngờ, cảm giác vụ án này có điểm không đúng.
Sau khi phòng pháp chứng thu thập xong vật chứng, liền rời đi. Sở Từ vào trong phòng tắm, Cảnh Nguyệt bắt đầu quá trình nghiệm thi sơ bộ.
“Nạn nhân Liễu Yên, nữ, độ tuổi từ 25 đến 27. Cơ thể có nhiều vết bầm, khả năng trước khi chết đã từng có quan hệ t.ình d.ục rất dữ dội, nghi là SM.” Cảnh Nguyệt vừa kiểm tra thi thể vừa né sang một bên để Lý Linh Ninh chụp ảnh, Hàn Khiêm ghi kết quả báo cáo sơ bộ. Cô phán đoán dựa vào những vết bầm cũ mới chồng lên nhau.
Cảnh Nguyệt quan sát thật kỹ những vết siết cổ nông sâu khác nhau: “Bộ mặt sung xanh tím, môi tím tái, kết mạc xuất huyết, tai và mũi cũng xuất huyệt, tuyến giáp, niêm mạc họng và amidan có hiện tượng sung huyết và chảy máu dưới đáy lưỡi. Nạn nhân bị gãy xương sụn giáp trạng kèm xuất huyết, gãy xương sụn sừng. Bài trừ khả năng hiện trường bị hạ nhiệt, thời gian tử vong vào khoảng 10 giờ đến 12 giờ, nguyên nhân tử vong là bị ngạt chết.”
“Từ 10 giờ đến 12 giờ tối qua Khang Thanh đang ở phòng thẩm vấn, hung thủ không phải cô ta?” Lý Linh Ninh lên tiếng.
Hàn Khiêm: “Cậu không nghe giáo sư Cảnh nói nạn nhân từng có SM à??? Khang Thanh là phụ nữ làm sao có thể phát sinh hành vi này.”
“Trong cơ thể nạn nhân có lưu lại t.inh d.ịch không?” Sở Từ cau mày, hiện tại vụ án hầu như đi vào ngõ cụt.
Tất cả suy luận và chứng cứ đều nhắm về Khang Thanh, nhưng cái chết của Liễu Yên dường như đã phản lại tất cả.
Cảnh Nguyệt lắc đầu: “Trong cơ thể nạn nhân và ngay tại hiện trường cũng không phát hiện t.inh d.ịch.”
Trong thùng rác và đường ống thoát nước cũng không tìm thấy b.ao c.ao s.u… Vì vậy, có lẽ hung thủ đã mang nó đi.
“Hung khí?”
“Nạn nhân bị một dây vải tầm 6-8cm siết nhiều lần đến chết. Trên người không có dấu vết giãy dụa hay phản kháng. Cần mang về nghiệm thi mới có thể xác định được trong cơ thể nạn nhân có thuốc mê hay không.” Cảnh Nguyệt trả lời.
“Dây vải tầm 6-8cm?” Sở Từ lẩm bẩm.
“Đội trưởng, bên này có phát hiện.” Chu Huyền đứng bên ngoài hô to.
Sở Từ lập tức chạy ra ngoài, Lý Linh Ninh đảo mắt, tính đi theo sau.
“Bên này cũng đã xong, có thể chuyển thi thể đi!” Cảnh Nguyệt đứng dậy liếc nhìn lại Liễu Yên, cô luôn cảm thấy khuôn mặt cô ta khá giống Tống Ngọc Tri.
Chu Huyền phát hiện ra một căn mật thất bên trong phòng ngủ chính, căn này không thuộc phạm vi lau dọn.
Chu Huyền đạp cửa, trong phòng bày đày công cụ SM như xiềng xích, roi da, vòng cổ, dây bông, ngựa gỗ, dây treo…
Sở Từ trợn tròn mắt, đúng như Cảnh Nguyệt nói…. Liễu Yên thật sự ham mê SM.
Nếu là vậy, vết máu bầm trên người cô ta rất khó phán đoán được là do ngược đãi hay do b.ạo d.âm.
“Có phát hiện gì, để tôi coi một chút!” Lý Linh Ninh kích động.
Hàn Khiêm cao lớn trông thấy tình huống ở trong phòng đầu tiên, anh ấy lập tức kéo Lý Linh Ninh ra sau lưng, “Đội trưởng phá án, cậu vào làm gì?”
Đột nhiên Hàn Khiêm trở nên nóng nảy làm Lý Linh Ninh giật mình, đầu óc mê mê tỉnh tỉnh kéo ống tay áo của Hàn Khiêm: “Poker! Không phải cậu bị thi thể kia dọa sợ đấy chứ!”
Hàn Khiêm nhìn sang hướng khác quyết định không nói chuyện với cô gái ngốc như Lý Linh Ninh.
*
Cái chết của Liễu Yên đã rửa sạch hiềm nghi cho Khang Thanh.
Qua 24 tiếng, Khang Thanh được thả.
Toàn bộ đội trinh sát đều trong tâm lý chán nản.
“Mẹ kiếp, chẳng lẽ những ngày vừa qua chúng ta đều phí công sao?”
“Vất vả lắm mới bắt được nghi phạm, lại trơ mắt để nó chạy mất, không cam lòng chút nào!”
“Không cam lòng cũng phải kìm nén, đừng nói những lời buồn bã như thế, chỉ cần còn phạm tội, chúng ta nhất định bắt được hung thủ!” Lão Tù nhìn đám đồng nghiệp.
“Đội phó, chú nói xem có khả năng những suy luận trước đây của chúng ta đều đúng, và vụ án giết người liên hoàn này thực chất là hai người, Khang Thanh bị tóm thì người kia đơn độc gây án để rửa sạch hàm oan cho cô ta?” Lý Linh Ninh suy đoán.
“Tôi cũng nghĩ đến khả năng này, nếu không thì không thể giải thích lý do vì sao hung thủ lại thay đổi thủ pháp gây án.” Hàn Khiêm nói.
Lão Tù nhìn sang Chu Huyền: “Cậu thấy thế nào?”
Chu Huyền lắc đầu: “Cháu cảm thấy không đúng, vụ mưu sát lần này giống như mô phỏng theo những vụ án trước. Ngoại trừ để lại chữ cái L thì không có thêm chi tiết nào nhắc nhở cho vụ án kế tiếp. Từ hiện trường mà nói, hung thủ khá quen thân với Liễu Yên, là mối quan hệ nam nữ, nên Liễu Yên dường như không có phản kháng, vì căn bản cô ta không hề phòng bị người này.” Dựa theo khẩu cung của người giúp việc Từ Tiểu Bình, tên hung thủ này khả năng là người bạn trai thần bí của Liễu Yên.
“Chu Huyền phân tích rất có lý. Hàn Khiêm cậu lập tức cho người theo dõi sát sao Khang Thanh, cô ta vẫn là đối tượng có hiềm nghi lớn nhất. Báo cáo nghiệm thi của Liễu Yên cho thấy cơ thể cô ta không hề có thuốc mê cho nên rõ ràng là cô ta tự nguyện, sau đó nhân cơ hội hung thủ dùng cà vạt siết chết cô ta.” Sở Từ cầm báo cáo nghiệm thi của Liễu Yên trở về, nghe được phân tích của Chu Huyền, rất đồng ý với suy đoán này của anh ấy.
“Thế nhưng làm sao hung thủ này biết được nạn nhân của vụ án kế tiếp là bị siết chết, và còn biết lưu lại cả chữ cái L?” Lý Linh Ninh hỏi.
“Hắn không biết.” Sở Từ lên tiếng.
Thấy mọi người vẫn đang mù mờ chưa hiểu, Sở Từ giải thích: “Nếu hung thủ biết được lời nhắn tại hiện trường của vụ án của Trần Khải Nhất thì nạn nhân Liễu Yên phải là thắt cổ tự tử chứ không phải bị siết chết, còn chữ L…”
Sở Từ mỉm cười, rút thanh kẹo cao su ở trong túi bỏ vào miệng: “Không phải ngay cả chúng ta cũng đâu biết được chữ cái tiếp theo hung thủ sẽ lưu lại là chữ gì sao?”