“Tiểu Tề, mau xin Cục trưởng Diệp lệnh lục soát.”
Cúp điện thoại, Sở Từ dặn dò Tiểu Tề trước, sau đó đứng thừ người ra một chỗ.
Ánh nắng chói chang chiếu bên ngoài cửa sổ, dòng xe cộ đang chạy băng băng trên đường, cuộc sống vẫn như thế…
Anh chẳng có cảm giác thoải mái hơn được chút xíu nào, trái lại tựa như có một hòn đá đè nặng lên tim anh, khiến anh không thể thở nổi.
… Vì đã có lời khai của nhân chứng, lệnh lục soát nhanh chóng được phê duyệt.
Sở Từ chủ trì cuộc họp, toàn bộ lãnh đạo Cục cảnh sát cũng đến tham dự, Cảnh Nguyệt cũng được mời đến phòng họp. Sở Từ là người phát biểu đầu tiên.
Trước hết anh sắp xếp lại tiến trình vụ án một lần, tỉnh lược những điểm không cần thiết trong quá trình điều tra:
“Trải qua điều tra vụ án “Nổ bom độc cyanua 713”, chúng ta đã xác nhận được một số tội trạng như sau:
- Thứ nhất, trong 23 nạn nhân tử vong trong “Vụ án 713” có 4 nạn nhân thuộc khoa dược bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam, bốn người này cũng liên quan đến việc chọn mua dược phẩm giữa bệnh viện và công ty TNHH dược phẩm sinh học Trường Sinh, lợi dụng chức quyền thu nhận nhiều lợi ích.
- Thứ hai, xuất hiện hành vi hối lộ quan chức bệnh viện của nhân viên công ty TNHH Trường Sinh trong việc tiêu thụ dược phẩm kém chất lượng.
- Thứ ba, Hàn Chí Viễn - quản lý kênh bán hàng thành phố Dương của công ty TNHH Trường Sinh bị tình nghi hối lộ nhân viên chính phủ, có hành vi tham ô, đe dọa và cố ý hại người, hiện tại hắn đã lẩn trốn và đang bị truy nã toàn tỉnh.
- Thứ tư, một trong ba dược phẩm cung cấp cho bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam là Clindamycin Phosphate có dấu hiệu không an toàn. Những bệnh nhân sử dụng loại thuốc này đã có những phản ứng phụ dẫn đến tử vong hoặc bị bệnh nặng, số lượng thực tế đã lên đến 137 người, bệnh viện giám sát kém và trốn tránh trách nhiệm.
- Thứ năm, hành vi phạm tội tạt axit vào Vương Văn Hạo của nghi phạm Trương Đại Vĩ là thật.
- Thứ sáu, có nhân chứng chứng kiến một người đàn ông mặc áo jacket đen, đội mũ lưỡi trai ném bom độc cyanua. Qua điều tra đã xác thực nghi phạm chính là Kim Việt Thanh, công tác tại công xưởng hóa chất, có thể dễ dàng lấy được cyanua mà không bị phát hiện. Vợ và con trai của Kim Việt Thanh là Trác Tĩnh và Kim Huy cũng vì truyền dịch ở bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam mà xuất hiện phản ứng cực kỳ nghiêm trọng. Tháng 9 năm ngoái Trác Tĩnh qua đời, còn tháng 5 năm nay Kim Huy bị bại liệt não. Kim Việt Thanh hoàn toàn có động cơ phạm tội.”
Nói đến đây ánh mắt Sở Từ đảo quanh từng gương mặt nghiêm túc của các thành viên trong phòng họp:
“Bây giờ tôi xin bổ sung thêm hai suy đoán cá nhân của tôi:
- Thứ nhất, mười ngày trước con trai của Kim Việt Thanh qua đời, cũng chính là lần đầu tiên ông ta ném bom độc cyanua. Thi thể con trai không được chôn cất cũng không bị thiêu mà để ở trong phòng trẻ em ở căn nhà 307 khu 117 hoa viên Kim Hải.
- Thứ hai, khả năng Hàn Chí Viễn đã bị Kim Việt Thanh bắt cóc, ở nhà của Hàn Chí Viễn chúng ta thu được mấy tin nhắn đe dọa chưa kịp cháy hết; tuy nhiên Hàn Chí Viễn vẫn cho rằng người bắt cóc hắn là Trương Đại Vĩ.
- Cuối cùng, tôi cho rằng tính mạng Hàn Chí Viễn hiện tại đang rất nguy hiểm, chúng ta phải lập tức hành động, bắt Kim Việt Thanh.”
Hệ lụy vụ án là rất lớn, lãnh đạo Cục Cảnh Sát cũng nhất trí thông qua việc truy bắt hung thủ Kim Việt Thanh.
Cuộc họp kết thúc, cảnh đội chia làm hai tổ hành động, một tổ do Sở Từ dẫn dắt lục soát nhà của Kim Việt Thanh, hi vọng có thể thu hoạch thêm được những đầu mối hữu dụng, một tổ do Tần Hàm dẫn đường tìm kiếm hung thủ trong phạm vi thành phố.
Vì khả năng Kim Việt Thanh còn giấu thi thể của con trai Kim Huy nên Cảnh Nguyệt theo nhóm Sở Từ đến nhà Kim Việt Thanh.
Sở Từ, Cảnh Nguyệt, Tân Yến và Trần Thần, bốn người đi cùng một chiếc xe.
Bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, Trần Thần và Tân Yến ngồi ở hàng ghế sau. Cô ấy nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Tân Yến, rồi lại liếc mắt nhìn Cảnh Nguyệt và Sở Từ, cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô ấy nhúc nhích cái mông một chút.
Cô ấy thuộc dạng người nếu một phút không được nói chuyện sẽ chết ngay, nên nhịn một lúc lâu rốt cục cũng tìm đề tài tán gẫu: “Lão đại, em nghe Tần Hàm nói Kim Việt Thanh là người tốt.”
“Ừm!” Mắt Sở Từ nhìn chăm chăm con đường phía trước. Nếu như không có biến cố này xảy ra, anh tin tưởng cả đời Kim Việt Thanh sẽ là một người tốt.
Chỉ vì… cuộc sống giáng cho ông ta một đòn, khiến ông ta phải đưa ra một lựa chọn khác.
“Lão đại! Em cho rằng nếu chỉ Khoa dược thi không thể nào làm ra được chuyện lớn thế này, phía sau nhất định còn một ông trùm giấu mặt.”
Sở Từ siết chặt bánh lái, không trả lời cô ấy.
Tất cả mọi người đều biết, nhưng được phép tra đến đâu không phải do bọn họ quyết định.
Giống như chuyện vì để không tạo thành khủng hoảng trong dân chúng nên cho đến bây giờ cảnh sát cũng chỉ yêu cầu bệnh viện giao nộp toàn bộ thuốc kém chất lượng của công ty TNHH Trường Sinh chứ chưa hề công khai chuyện nguồn thuốc của bệnh viện có vấn đề.
Mọi người nhanh chóng đến số 117 hoa viên Kim Hải.
Vẫn là cụ ông gác cổng lần trước, trông thấy Sở Từ ông lão vui vẻ chào hỏi.
Cụ ông vừa gác cổng vừa là nhân viên quản lý tòa nhà nên có chìa khóa dự phòng của các căn hộ.
Sở Từ đưa cho ông lão xem giấy lục soát, đưa thẻ ngành, do đó ông lão phải đưa mọi người đến phòng 307, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa.
“Lục soát thì lục soát nhưng mong mọi người đừng làm loạn nhà của tiểu Kim nhé!”
Cụ ông cũng không đi ngay mà đứng ngay cửa giám sát, ông sợ nhóm người của Sở Từ làm loạn nhà của Kim Việt Thanh.
Vừa mở cửa Cảnh Nguyệt đã ngửi thấy mùi xác phân hủy, tuy phần nào bị mùi hương tươi mát che bớt nhưng là người tiếp xúc nhiều với tử thi, cô chắc chắn mình không ngửi sai.
Cảnh Nguyệt nhìn sang phòng trẻ em, quay sang Sở Từ gật gù, hai người có suy nghĩ giống nhau.
Cửa phòng trẻ em bị khóa trái, Sở Từ mở mấy lần vẫn không được, anh đang tính giơ chân đạp cửa lập tức nghe tiếng cụ ông la thất thanh.
“Đồng chí cảnh sát, anh có quyền lục soát nhưng không được phá hoại tài sản cá nhân!” Chả biết cụ ông học ở đâu lại còn biết dùng từ tài sản cá nhân.
“Trần Thần, cô đưa tấm thẻ đi xe bus cho tôi” Sở Từ đành quay sang nói với Trần Thần.
“Dạ!”
Trần Thần nhanh tay rút thẻ đi xe bus cho Sở Từ, ánh mắt tha thiết mong chờ, đáy lòng hiếu kỳ không biết lão đại học được chiêu bắt gà trộm chó này từ bao giờ.
Sở Từ cầm thẻ luồn vào khe cửa, rồi không biết anh làm thế nào cánh cửa được mở ra.
Mùi hôi thối nồng nặc ngay lập tức ùa ra ngoài, phả vào mặt mọi người.
“Ọe….” Trần Thần không chịu nổi muốn nôn.
Cụ ông đứng ngay cửa cũng thay đổi sắc mặt, chớp mắt một cái liền ngất đi.
“Trần Thần, cô dìu ông lão xuống lầu nghỉ ngơi.”
Căn phòng này kéo chặt rèm cửa, không có bất kỳ một tia sáng nào. Cảnh Nguyệt ra bật đèn.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ ràng bài trí căn phòng này. Ở vị trí nào cũng có thể bắt gặp mấy chiếc xe đồ chơi, quả bóng rổ in hình Spider Man, nhìn sơ là biết đây là phòng cho bé trai. Cảnh Nguyệt đeo găng tay, xốc chăn ở trên giường ra.
Dưới chăn trống rỗng, không hề có thi thể, nhưng trên giường vẫn còn in dấu hình người.
Cảnh Nguyệt nhoài người trên nền đất, tỉ mỉ xem xét, sau đó dùng nhíp gắp mấy con trùng bỏ vào túi vật chứng.
“Nạn nhân tử vong cao chừng 140cm, thời gian khoảng tầm mười ngày!” Cảnh Nguyệt lên tiếng.
Cô dùng kéo cắt phần drap giường có in dấu người bỏ vào túi vật chứng, ánh mắt nhìn thước đo chiều cao in ở trên tường:
“Tuy không có thi thể nhưng khả năng người chết chính là Kim Huy, con trai của Kim Việt Thanh, kết quả chính xác cần xét nghiệm DNA trên mẫu tóc của tử thi mới có thể biết được.”
Sở Từ ra khỏi căn phòng, bắt đầu lục soát toàn bộ gian phòng, Cảnh Nguyệt giao công việc còn lại cho Tân Yến rồi đi theo sau Sở Từ lấy chứng cứ.
Căn nhà của Kim Việt Thanh được bố trí vô cùng ấm áp, Cảnh Nguyệt đảo qua từng món đồ, từ nửa chai thuốc kháng sinh đặt gần tivi cho đến những tách nước xanh xanh đỏ đỏ, nơi đâu cũng có thể cảm nhận được không gian sinh hoạt ấm áp của một gia đình hạnh phúc.
Ngăn kéo phòng ngủ có khá nhiều album ảnh, toàn bộ đều là ảnh chụp cả ba người trong gia đình, ai nấy cũng nở nụ cười rạng rỡ. Còn có một quyển nhật ký, bên trong ghi lại tỉ mỉ những khó khăn khi Kim Việt Thanh một mình chăm sóc con nhỏ sau khi vợ qua đời, hành trình mới đầy cam go của ông ta.
Dù cho cuộc sống có khó khăn nhưng bọn họ vẫn cố gắng duy trì hạnh phúc.
Sở Từ khép lại quyển nhật ký, tâm trạng nặng nề. Anh nhìn Cảnh Nguyệt đang đứng nghiêng người, sắc mặt vẫn duy trì như bình thường: “Giáo sư Cảnh, tôi có thể hỏi vì sao giáo sư lại chọn học y không?”
Cảnh Nguyệt nghe câu hỏi của Sở Từ, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay mình mấy giây rồi mới nhàn nhạt trả lời: “Tôi mong đây là một đôi tay cứu người!”
Cảnh Nguyệt trả lời rõ là nhạt nhẽo nhưng cả đời cô mãi mãi không thể quên được ngày hôm đó.
Mùa hè năm năm về trước, cũng là tháng ngày tràn ngập ánh mặt trời tươi sáng như bao ngày, cô phụ trách một ca phẫu thuật thần kinh. Ca phẫu thuật rất thành công, đáng lẽ là chuyện vui mừng biết bao nhiêu. Thế nhưng sau đó cô mới biết được bệnh nhân ấy là kẻ giết trẻ em liên hoàn, số lượng trẻ em chết dưới tay hắn có hơn mười lăm bé.
Cô nhốt mình trong phòng ròng rã ba ngày trời, sau đó đưa ra quyết định chuyển hướng sang học pháp y.
Cảnh Nguyệt đứng dậy: “Đội trưởng Sở, tôi chỉ tin tưởng “Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai”.”
Sở Từ gượng cười, mây mù trong lòng anh dần tản đi, đôi mắt lấp lánh như phát sáng nhìn về phía Cảnh Nguyệt, miệng anh lẩm bẩm: “Đúng! Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai.”
Vì vậy tên hung thủ nấp trong bóng tối uống máu ăn thịt người kia nhất định sẽ bị trừng phạt.