Thành phố Dương ngày 13 tháng 7, cơn mưa xối xả một vùng.
Trời phủ mây mù, sấm chớp đì đùng, mưa ùn ùn kéo đến, rõ ràng là ngày tháng bảy nhưng lại mang theo chút u ám.
Tương Đào mặc áo mưa dừng xe điện ở ven đường. Còn không kịp khóa xe, anh ta cấp tốc bế con trai Tương Tiểu An đang ngồi phía sau chạy thẳng vào bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam thành phố Dương ở phía đối diện.
Có lẽ do gần đây thời tiết nóng lạnh thất thường, người khám bệnh đông như mắc cửi. Người lớn trẻ nhỏ đều nóng sốt viêm họng, người đăng ký khám bệnh xếp hàng từ trong ra tận cửa lớn.
Cửa mở, một cơn gió lọt qua khe cửa, Tương Đào vội vàng siết chặt con trai mình vào lòng.
Đại sảnh bỗng nhiên trở nên ồn ào hơn, có tiếng thủy tinh bị đập xuống nền nhà, Tưởng Tiểu An đang nằm trong lồng ngực ba bỗng giật mình hoảng sợ làm rơi chú khỉ bông xuống đất, cậu bé thấp giọng kêu khẽ: “Ba ơi, con sợ!”
Tưởng Đào vỗ vỗ lên lưng con trai, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, có ba ở đây!”
Tương Đào nhón chân, liếc nhìn đám người đang lôi lôi kéo kéo, đám đông quá nhốn nháo nên anh ta không thấy rõ, anh ta đoán có lẽ là đang cãi nhau với bác sĩ.
Anh ta ngồi xổm xuống tính nhặt con khỉ bông lên nhưng có một ngón tay tróc da của một người đã nhanh hơn anh ta một bước, người đó nhặt nó lên và đặt vào tay của Tương Tiểu An.
Tương Đào ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo jacket đen, đội chiếc mũ lưỡi trai đen, tóc mái dài che khuất đôi mắt, không nhìn rõ mặt, phía dưới cằm có một vết thẹo to bằng ngón tay cái, làn da sần sùi, cũng bị bong tróc từng mảng lớn, trông vô cùng đáng sợ.
Tương Đào mở miệng nói cám ơn nhưng cơ thể vô thức lùi về sau hai ba bước, cách xa người đàn ông ấy một chút.
Ông ta hình như không quan tâm đến động tác của Tương Đào, chỉ chăm chú nhìn đứa bé đang nằm trong lồng ngực của anh ta, rồi dường như nghĩ ra điều gì đó, ông ta lên tiếng hỏi: “Đứa bé bị cảm hả?”
Thấy người đàn ông liên tục chú ý đến con trai mình, Tương Đào không thích lắm nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời: “Gần đây thời tiết như điên vậy, ngày hôm qua cháu nó còn rất khỏe vậy mà sáng nay đã nóng sốt hừng hực.”
Người đàn ông gật đầu: “Khi cho mấy đứa trẻ ngủ phải lưu ý hơn một chút, con trai tôi lúc nhỏ cũng thường hay bị cảm.”
“Ba ơi con đau đầu quá!” Tương Tiểu An ôm lấy khỉ bông, vùi đầu vào lồng ngực Tương Đào.
“Tiểu An ngoan, con ráng đợi một chút, lát nữa bác sĩ sẽ đuổi mấy bạn sâu làm đau con ra ngoài là con khỏe ngay thôi.”
“Vâng!”
Tương Tiểu An ngước đầu, thấy người đàn ông xa lạ đang nhìn mình, cậu bé cũng tròn xoe đôi mắt nhìn thẳng về phía ông ta. Khi cậu bé trông thấy vết sẹo trên mặt ông ta liền tò mò hỏi: “Chú ơi! Chỗ đó… Có phải vì chú cũng không chịu nghe lời ba giống như Tiểu An không?”
Người đàn ông khẽ nở nụ cười, lắc đầu: “Vết sẹo này là do trong lúc chú làm việc chẳng may bị thương.”
Tương Tiểu An ngây ngô hỏi lại: “À… Vậy nơi đó còn đau không?”
Người đàn ông sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì Tương Tiểu An lấy một que kẹo trong túi đưa cho ông ta, giọng điệu trong vắt tựa như một viên kẹo ngọt: “Chú ơi, tặng chú một cây kẹo! Ăn kẹo vào sẽ không còn cảm thấy đau nữa.”
Tay người đàn ông run run nhận lấy cây kẹo từ cậu bé. Ông ta nhìn cậu bé bằng ánh mắt dịu dàng, rồi đưa tay muốn xoa đầu cậu bé một cái.
Tương Đào thấy toàn bộ da tay người đàn ông như con rắn lột da, chẳng biết đối phương mắc bệnh gì nên theo bản năng anh ta ngăn cản người đàn ông đụng vào con trai mình. Chứng kiến bàn tay người đó lơ lửng giữa không trung, Tương Đào nhận ra mình có hơi lo lắng thái quá, anh ta vội nở nụ cười ngượng ngùng, đổi chủ đề: “Thằng bé sốt cao quá, đợi khám không biết đến chừng nào.”
Người đàn ông thu tay về, rút ra một cây dù khá cũ từ chiếc balo có in logo nhỏ xíu hình thành phố Dương đưa cho Tương Đào, rồi chỉ qua phòng khám nhi ở đối diện: “Phía bên đó là phòng khám nhi của một bác sĩ họ Trương, ông ấy khá lớn tuổi. Tuy không bằng được bệnh viện bên này, nhưng con nít không thể chần chừ. Anh chạy qua bên đó khám tạm, làm sao giúp bé hạ sốt thật nhan, dù sao cũng đỡ hơn chờ ở đây.”
Tương Đào nhìn đoàn người xếp hàng dài ở trước mặt khẽ do dự, nhưng rồi anh ta vẫn nhận lấy cây dù, không ngớt nói tiếng cảm ơn người đàn ông lạ mặt, sau đó bế Tương Tiểu An chạy vọt vào trong màn mưa.
Bùm!!!
Tương Đào vừa bế con đến trước cửa phòng khám lập tức nghe thấy một tiếng nổ cực lớn phát ra từ bên phía bệnh viện Nhân dân, đoàn người xô đẩy nhau chạy tán loạn khỏi bệnh viện.
Anh ta nhìn đứa con trai trong lồng ngực, bỗng chốc rùng mình một cái.
*
Sở Từ nằm cuộn người trên giường, hàng lông mày nhíu chặt, mặt đổ đầy mồ hôi, anh khẽ rên, hàm răng cắn chặt vào nhau tựa như đang cố nén cơn đau thấu trời.
Chiếc radio đầu giường vẫn phát tiết mục đêm khuya, phát thanh viên là một giọng nữ, thanh âm khàn khàn, như tiếng gió rì rào ngoài khơi xa, trải qua tang thương, xuyên qua thời gian, xuyên vào lòng người biến thành lời an ủi những con người phải nghe tiết mục rạng sáng mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Di động đột ngột reo lên, Sở Từ vươn mình ngồi dậy, lau mồ hôi trên mặt, rồi nhận máy: “Alo, là tôi… Được! Trước tiên hãy phong tỏa toàn bộ sảnh bệnh viện, tôi đến ngay.”
Sở Từ tắm sơ qua một chút, mở tủ quần áo. Dãy quần áo trước mặt anh chỉ duy nhất một màu đen được xếp ngăn nắp, anh rút đại một cái mặc vào, vẩy vẩy mái tóc ướt rồi nhanh chóng ra cửa.
Bom độc cyanua - đây đã là vụ nổ thứ ba ở thành phố Dương.
Cảnh viên Tần Hàm đang báo cáo tình hình sơ bộ về vụ nổ này: “Hiện tại thống kê được đã có 182 người bị nạn, xác định 23 người tử vong, chuyển về bệnh viện quân khu 17 người … Không giống như hai lần trước là không gây thương vong. Từ ca! Lần này nó muốn ra tay tàn sát thật rồi!”
Càng về cuối ngữ điệu của Tần Hàm càng nghẹn ngào, không thể khống chế tâm trạng của mình, ngay trong thời gian làm việc cũng quên mất phải xưng hô là đội trưởng hoặc lão đại.
Sở Từ nhíu mày, thần sắc không thay đổi. Anh là người có thể khống chế tâm tình cực tốt, khả năng này cũng nhờ hai năm nằm vùng mà có được.
Anh vuốt nhẹ bánh lái, ánh mắt sắc bén, ngữ điệu chắc chắn: “Tần Hàm, chúng ta nhất định bắt được hắn.”
Tần Hàm quen Sở Từ hơn 20 năm, chưa bao giờ anh ấy nghi ngờ lời nói của Sở Từ. Anh ấy điều chỉnh lại cảm xúc, một lần nữa lên tiếng: “Lão đại, em tin anh!”
Thành phố Dương có hơn ba trăm ngàn người, mười hai đường cao tốc dẫn đến khắp các thành phố trong cả nước, là khu vực tập trung những nhà máy sản xuất hóa chất lớn.
Mức thu nhập bình quân đầu người của thành phố Dương chỉ nằm ở mức trung bình trong 23 quận huyện của tỉnh. Ăn không đủ no nhưng cũng chẳng lo chết đói, tuy đôi lúc có trộm cắp, ẩu đả nhưng trong vòng năm năm qua thì đây là lần đầu tiên xuất hiện vụ giết người tàn ác như vậy.
Bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam nằm ở khu vực có dân cư tập trung đông đúc nhất thành phố, quanh đó là các trường học và khu dân cư. Cho dù là cuối tuần thì người chờ khám vẫn xếp thành một hàng dài ở sảnh bệnh viện từ sáng sớm.
Nổ bom độc cyanua lại xảy ra ngay tại sảnh, có thể tưởng tượng được số lượng người thương vong trong vụ nổ lần này nhiều đến mức nào.
Sở Từ đến bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam lúc 9 giờ 47 phút, cách thời gian xảy ra vụ nổ là 2 tiếng 03 phút.
Mưa đã tạnh, bầu trời quang đãng, ánh mặt trời ló dạng, phóng viên của các tòa soạn và đài truyền hình bủa vây phía bên ngoài cổng.
Sở Từ sở hữu gương mặt tuấn tú, mày kiếm mắt sao, mũi thẳng môi bạc kết hợp cùng đôi chân dài thẳng tắp. Khi anh vừa đến thành phố Dương đã lộ tấm ảnh chụp trộm cơ bụng tám múi gây sốt cộng đồng mạng, từ đó sở hữu luôn danh hiệu Soái ca của Cục cảnh sát thành phố Dương.
Lượng fans của anh cao gấp ba lần toàn cảnh viên của Cục cảnh sát, thật đúng với danh xưng “Ngôi sao cảnh cục”.
Anh vừa đến nơi lập tức bị phóng viên vây lấy, tranh nhau hỏi, muốn biết được chút nội tình từ anh:
“Đội trưởng Sở, cảnh sát đã khóa chặt nghi phạm chưa?”
“Lần đánh bom ở bệnh viện này là do phần tử khủng bố gây ra sao? Đội trưởng Sở có phát biểu ý kiến gì không?”
“Đội trưởng Sở, vụ nổ bom hai lần trước và lần này là do một hung thủ gây ra? Khi nào cảnh sát có thể bắt được hung thủ?”
…
Tuy rằng cảnh sát đến kịp thời và phong tỏa tin tức nhưng trên đời này có bức tường nào không lọt gió, người làm truyền thông có biết bao nhiêu thủ đoạn moi tin, vì vậy họ cũng hỏi thăm được thông tin ở một vài nơi.
Sở Từ nhíu mày, đi thẳng một mạch không lên tiếng. Anh đi qua đường cảnh giới, bỏ lại nhóm phóng viên ở bên ngoài, xoải đôi chân dài vào trong bệnh viện.
Hiện nay bệnh viện đã bị phong tỏa, người không có trách nhiệm không được vào.
Hiện trường tại tầng trệt khá ngổn ngang, mặt đất có rất nhiều mảnh kiếng bể và tư trang, đi gần đến phòng truyền dịch có dấu vết bị axit ăn mòn, xung quanh có vết máu, các cảnh viên đang thu thập vật chứng tại hiện trường.
Sở Từ quan sát thật kỹ một lần nữa rồi mới lên tầng trên.
Lầu một là khu nội trú, người bị nạn nằm la liệt trong ngoài, có người già với mái tóc điểm bạc, có trẻ em khuôn mặt non nớt, thanh niên trai tráng, và có cả phụ nữ. Các nhân viên y tế chạy qua chạy lại, nhưng vẫn còn rất nhiều người chưa có giường.
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, hành lang tràn ngập mùi thuốc sát trùng xen lẫn vị tanh nồng, không khí oi bức và ẩm ướt thật khiến cho người ta nghẹt thở.
Sở Từ đi từ đầu hành lang bên này sang đến bên kia, nhíu mày mấy lần, hai mắt ửng đỏ, bàn tay buông thõng hai bên cuộn chặt thành nắm đấm. Anh hít một hơi thật sâu để cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này tức giận chẳng thể giải quyết được vấn đề gì, chỉ có bắt hung thủ ra trước pháp luật mới là phương cách tốt nhất.
“Lão đại!” Tầm Hàm đưa một ly café cho Sở Từ, “Bệnh viện vốn đã không đủ nhân lực, gần đây lại có dịch cảm cúm nên hầu hết các y bác sĩ đều tập trung ở tầng trệt hỗ trợ. Tên khốn đó cho nổ bom ngay tại sảnh nên phần lớn những người trúng độc là các nhân viên của bệnh viện. Hiện tại chỉ còn cách điều thêm bác sĩ và y tá từ các bệnh viện khác và các phòng khám sang đây.
Sở Từ gật đầu. Tối hôm qua anh đọc tư liệu vụ án đến gần năm giờ, vừa đặt người xuống giường thì bị dựng dậy, thật sự không còn đủ minh mẫn cho lắm, anh thấp giọng hỏi: “Có thấy ai tình nghi không?”
“Trần Thần và Tiểu Tề vẫn đang lấy lời khai, tình hình cũng không khả quan cho lắm, bây giờ chỉ hỏi được thông tin của những người bị nhẹ. Sau khi phát nổ những người chứng kiến lập tức bỏ chạy, muốn tìm lại tất cả các nhân chứng e rằng khá khó khăn.” Giọng Tần Hàm đầy lo âu.
“Không phải bên ngoài có giới truyền thông à? Đưa ra thông báo: quả bom phát nổ tỏa ra một lượng chất độc rất lớn, những ai hít phải khí độc này đều cực kỳ nguy hiểm. Để đảm bảo an toàn, tất cả người dân có mặt tại bệnh viện sáng nay vui lòng sắp xếp quay lại để kiểm tra; sau đó tiến hành lấy lời khai từng người.” Trong đầu Sở Từ suy nghĩ lý do vì sao tên nghi phạm đột nhiên thăng cấp.
“Camera thì sao?”
Tần Hàm lắc đầu: “Bệnh viện mới thay đổi thiết bị, những máy thu hình cũ đã được tháo gỡ, chưa kịp lắp đặt mới, e rằng hung thủ dựa vào điểm này.”
“Những nạn nhân tử vong đưa qua chỗ lão Lương chưa. Sau khi xác định thân phận thì thông báo gia đình đến Cục cảnh sát, hỏi xem gần đây nạn nhân có đắc tội với ai không, nếu có thì tiến hành điều tra chi tiết hơn.” Sở Từ suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp, “Lát nữa cậu tìm kiếm những nhà máy hóa chất có sử dụng loại chất độc này.”
Tần Hàm lên tiếng: “Lão đại…”
Khó khăn lớn nhất của bọn họ bây giờ chính là cảnh đội thiếu người trầm trọng, đặc biệt khoa giám định, ngay cả pháp y Lương, cho dù làm liên tục 24h không ngủ vẫn chưa hết việc.
Sở Từ đang tính nói gì đó thì cửa thang máy mở ra, một người quay sang phía Sở Từ: “Lão đại, lãnh đạo thành phố đến rồi, Cục trưởng Diệp nói anh xuống đó một chuyến.”
Sở Từ và Tần Hàm liếc mắt nhìn nhau, lần này vụ nổ bom gây ảnh hưởng rất lớn, e là lãnh đạo thành phố muốn định ngày phá án.
Sở Từ đá vào mông Tần Hàm một cái, cao giọng: “Tên nhóc này muốn nói gì thì mau lên, tôi đi xin lãnh đạo cho.”
Tần Hàm không chút khách sáo, thuật lại khó khăn về nhân lực cho anh nghe.
Sở Từ vỗ vai Tần Hàm, anh đưa tay tìm thuốc lá trong túi quần theo thói quen, chợt nhớ đây là bệnh viện nên lại thôi, để nguyên tay trong túi rồi đáp lời Tần Hàm: “Được!”
Tầng trệt chỉ có một phòng riêng duy nhất dùng để lấy lời khai, hiện tại đã được trưng dụng để đón tiếp các lãnh đạo.
Sở Từ gõ cửa đợi bên trong truyền ra một tiếng “Mời vào”, Sở Từ mới đẩy cửa vào trong.
Trong phòng có hơn hai mươi người, người đứng người ngồi, Sở Từ quét mắt nhìn, các cấp lãnh đạo trong thành phố đều có mặt đông đủ.
Cục trưởng Diệp đứng lên giới thiệu: “Tiểu Sở! Đây là thị trưởng Trương, đây là bí thư Từ, đây là…”
Sở Từ liên tục gật đầu nhưng không để tâm.
“Đây là đội trưởng đội trinh sát hình sự của cục chúng tôi, tốt nghiệp xuất sắc Học viện cảnh sát hoàng gia, cậu ấy phá được không ít các vụ án lớn.”
Thị trưởng Trương khoảng chừng 50 tuổi, hơi mập, đầu hói, gương mặt phúc hậu, mặc bộ âu phục hợp dáng người. Phía sau ông ấy là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc bộ vest sẫm màu cầm theo cặp da, chắc là thư ký.
Thị trưởng Trương quan sát Sở Từ một lúc, sau đó mở miệng giọng lãnh đạo: “Vụ nổ khí độc cyanua 713 ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng đối với thành phố Dương, có khả năng lan rộng khắp cả nước. Cục trưởng Diệp nói cậu là một tay trinh sát dày dạn kinh nghiệm. Sở Từ, đừng để chúng tôi thất vọng. Tôi cho cậu một tuần lễ, cậu có thể phá được vụ này không?”
“Tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng!” Ánh mắt Sở Từ kiên định, nhìn thẳng về phía ông ta.
“Chỉ có điều…” Ngữ điệu Sở Từ lấp lửng, nhìn thị trưởng Trương bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi.
“Tiểu Sở, cậu có khó khăn gì ư? Nói ra đi, nếu có thể chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ tận tình.”
Chờ cho Sở Từ rời đi, thị trưởng Trương mới nở nụ cười, ông ta vỗ vỗ vai Cục trưởng Diệp: “Thủ hạ của Cục trưởng Diệp đúng là “Ngọa hổ tàng long”.”
Cục trưởng Diệp ngơ ngác không hiểu.
Thị trưởng mỉm cười, không nói tiếp.