Con gái tương lai tìm đến tận cửa

Chương 25 : Hoa bách hợp




Chương 25: Hoa bách hợp

Lâm Bôi Nhạc vào phòng, mặt tràn đầy oán giận: “Hiệu trưởng, cô có thật sự nghe rõ điều em nói lần trước không vậy…”

“Ha ha ha, thật sự xin lỗi, cô quên mất, lần sau nhất định sẽ gọi em theo cách bình thường.” Thẩm Băng Lan cười xin lỗi, nhưng trên khuôn mặt không có chút áy náy nào.

Lâm Bôi Nhạc thở dài: “Lần này cô lại tìm làm em có chuyện gì nữa, mà tại sao lần này lại giờ chạy thể dục?”

“Bỏ tiết thể dục không phải tốt sao?” Thẩm Băng Lan khẽ hừ một tiếng, “Em không cần chạy bộ còn tưởng em rất vui chứ!”

“Không, em rất rất thích chạy bộ!” Lâm Bôi Nhạc lập tức phủ nhận, tiết chạy bộ cùng tiết thứ hai tự học buổi tối, là thời gian cậu mong đợi nhất trong ngày.

“Một người lười biếng như em mà thích vận động sao?” Thẩm Băng Lan cười khinh bỉ, lại nhìn Lâm Bôi Nhạc từ trên xuống dưới, “Nhưng gần đây cô thấy em có chút thay đổi đó.”

“Hả? Em có thay đổi chỗ nào đâu?”

“Có, em không còn giống cái kiểu lười nhác đến nỗi cho người khác cảm giác, coi như bị phụ nữ mạnh mẽ đè… Khục, giống như kiểu có chuyện xảy ra cũng không phản kháng vậy, bây giờ thì có chút sức sống rồi, bắt đầu giống người bình thường rồi.” Thẩm Băng Lan rất tán thưởng.

“… Hiệu Trưởng thân mến, cô không nên nói với ngôn ngữ thổ bỉ như vậy!”

“Khụ khụ, tóm lại hôm nay cô gọi em đến để bàn với em vài chuyện.”

“Vâng, chỉ cần có tiền, cô muốn nói chuyện gì cũng được!”

“Tuổi còn nhỏ mà trong mắt chỉ có tiền thôi, cô thực sự lo lắng cho tương lai của em đó!” Thẩm Băng Lan hiện rõ vẻ thất vọng cùng cảm thông, “Em cũng hẳn là biết cô đang chuẩn bị chia lại các lớp đi.”

“Em biết, nhưng hình như không quan hệ tới em đi, hay là hiệu trưởng tính chuyển em xuống lớp thực nghiệm mới?”

“Cũng không phải, em nên biết là việc chia lớp sắp tới phụ thuộc vào điểm số. Mà bài kiểm tra xếp lớp chiếm 60%, bài kiểm tra hàng tháng chiếm 20%, còn thi học kỳ chiếm 20% còn lại. Điểm tổng hợp của ba điểm số này là căn cứ để chia lớp.”

“Oh…” Lâm Bôi Nhạc không hiểu gì cả, chỉ biết gật đầu cho có, nghĩ việc này thì có liên quan gì tới em.

Thẩm Băng Lan làm khuôn mặt nghiêm túc: “Cho nên lần kiểm tra này rất là quan trọng, mà đề kiểm tra đều bài tập của Nhất Trung, độ khó rất lớn.”

Lâm Bôi Nhạc tiếp tục không hiểu gì cả, chỉ biết liên tục gật đầu, tỏ vẻ lợi hại quá.

“Thứ hai là kiểm tra rồi, cho nên, cô hi vọng là trong tuần này em có bỏ một chút thời gian, phụ đạo cho Hà Nhu!”

“Hở?” Lâm Bôi Nhạc bất ngờ, tim đập nhanh như trống, khóe miệng cong lên, thế nhưng liều mạng giả vờ mình thiệt thòi, “Hiệu trưởng, cô rõ ràng là lấy công mưu tư [note11129] …”

“Nếu cô thật sư lấy công mưu tư, trực tiếp đưa bài thi cho Hà Nhu, hoặc trực tiếp cho con bé học ở lớp tên lửa là được! Cô muốn Hà Nhu dựa vào bản thân mình mà thi đậu lớp tên lửa nên mới tìm đến em!”

Lâm Bôi Nhạc gãi gãi đầu: “… Ân, em biết cô là người có đạo đức mà, hôm nay cô tìm em chính là vì chuyện này sao… Nhưng mà lấy điểm số của nàng, ở lại lớp tên lửa đâu phải vấn đề lớn.”



“Cô chỉ muốn chắc chắn hơn thôi, dù sao Nhu Nhu học không tốt môn toán…” Thẩm Băn Lan thở dài, “Chuyện này cô cũng không ép buộc em phải làm, chỉ muốn hỏi ý kiến của em, nếu em không muốn thì quên đi.”

“Eh, kỳ thật… em cũng không có ý kiến gì.” Lâm Bôi Nhạc nhếch miệng cười, ngón tay quẹt miệng một cái, con mắt chỉ dám nhìn sang chỗ khác, “Em thì sao cũng được…”

“Vậy cứ như vậy đi! Hôm nay vừa vặn không có tiết tự học buổi tối, em qua nhà cô dạy bù cho con bé, cô sẽ bảo Nhu Nhu dẫn đường cho em. Vậy tối nay em tới được không?”

“A a, Vâng được ạ…” Lâm Bôi Nhạc không cần nghĩ nhiều gật đầu như giã tòi, rồi nhanh chóng xoay người không muốn Thẩm Băng Lan thấy khuôn mặt mình lúc này, “Em xin phép về trước.”

“Ừm? Lần này không đòi tiền nữa hả.”

“Eh…” Lâm Bôi Nhạc bất ngờ, lại vội vàng xoay người lại, “Em quên, vậy hiệu trưởng chuẩn bị trả em bao nhiêu?”


Thẩm Băng Lan không trả lời, bẻ lái sang chuyện khác: “Đúng rồi, quên nói với em, sau khi chia lớp, quy tắc chỗ ngồi cô cũng dự định đổi một chút.”

“Đổi thành cái gì?”

“Phương pháp cũ đều là thành tích giống nhau thì ngồi cùng để tăng tính cạnh tranh nhưng không hiệu quả lắm. Lần này cô chuẩn bị thay đổi thành giỏi ngồi với kém, có thể giúp đỡ lẫn nhau tiến bộ.”

“Em cảm thấy… Không cần thiết đâu, ngồi kiểu bây giờ tốt mà, có cạnh tranh không phải rất tốt sao?”

Lâm Bôi Nhạc khẽ nhíu mày, nếu như vậy thì cậu với Dương Trinh Hinh phải tách ra? Ngồi cùng bàn với nhau hơn một năm rồi, nói thế nào thì cũng có tình cảm, thật sự ngồi sang chỗ khác thì khó chịu lắm.

Mọi khi cậu cảm thấy tiết học nhàm chán thì cậu thích nhất là nhìn chằm chằm mặt Dương Trinh Hinh, cứ nhìn là một tiết trôi qua rất nhanh, đổi chỗ ngồi rồi kiếm đâu chỗ để giết thời gian đây?

“Không phải mọi người đều giống Dương Trinh Hinh có lòng cầu tiến, mà muốn điểm số của lớp tăng lên, lấy thừa bù thiếu không thể trách khỏi! Ví dụ, em đứng hạng nhất khoa học tự nhiên đi…”

Lâm Bôi Nhạc nhanh chóng cắt lời đối phương: “Khoa văn em cũng đứng hạng nhất.”

“Đừng ngắt lời! Cô dự tính chia lớp xong sẽ để em ngồi cùng với Nhu Nhu, vừa vặn con bé học văn tốt, em thì giỏi khoa học tự nhiên, hai người có thể giúp đỡ nhau tiến bộ…”

Lâm Bôi Nhạc kinh ngạc nhìn Thẩm Băng Lan, khuôn mặt bắt đầu đỏ lên, không nghe thấy bất cứ thứ gì, bên tai chỉ có tiếng tim đập của mình, cậu cảm thấy mình cứ như đang trên thiên đường vậy.

“Thật sự em không có ý kiến gì… Cô là hiệu trưởng, tất cả do cô quyết định.” Lâm Bôi Nhạc cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ gật đầu đồng ý.



Nguyệt Thư nhìn khuôn mặt Lâm Bôi Nhạc: “Cha, hôm nay có chuyện gì mà người vui mừng vậy?”

Lâm Bôi Nhạc đang làm cơm, miệng khẽ hát một bài nhạc: “Vui mừng gì? Con đừng nói lung tung, hôm nay cũng như mọi ngày thôi!”

“Chắc chắn có chuyện gì đó… Cha nhặt được tiền hả?”


“Không khác bao nhiêu, con đi rửa tay đi, cơm sắp chín rồi.”

“Vâng…”

“Cha đi học, con nhớ kỹ phải rửa chén đó!” Hai người ăn cơm xong xuôi, Lâm Bôi Nhạc dặn dò một câu, vội vàng đi ra ngoài.

“Đêm nay, mấy giờ cha mới về?” Nguyệt Thư ở phía sau hô lên.

“Ta sẽ không về khuya đâu, yên tâm đi”

“… Có chuyện gì đó, tuyệt đối có gì đó xảy ra!” Nguyệt Thư nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Bôi Nhạc, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Căn cứ theo định luật Murphy, bạn càng vội vàng bao nhiêu thì thời gian trôi chậm bấy nhiêu. Cảm giác bồn chồn đứng ngồi không yên của Lâm Bôi Nhạc đang chứng thực cho điều đó.

Dương Trinh Hinh lâu lâu lại quay sang lườm Lâm Bôi Nhạc, ánh mắt lạnh lùng như kẻ ngồi kế bên là một con khỉ ngu ngốc vậy.

Cố gắng chờ đợi đến lúc tan học, Lâm Bôi Nhạc chậm rãi lấy sách vở bút viết, bỏ vào trong balo, mà từ hồi trước tới giờ cậu chưa bao giờ mang bất kì thứ gì về nhà.

“Chúng ta đi thôi, Lâm Bôi Nhạc.” Hà Nhu đi tới bàn Lâm Bôi Nhạc, mỉm cười nói.

Thứ tư có hội nghị họp toàn thể công nhân viên chức, không có giáo viên đi kiểm tra, vì lo lắng cho an toàn của học sinh nên để lớp bình thường với lớp thực nghiệm ra về cùng giờ.

“Ừm, đi thôi.” Lâm Bôi Nhạc quay đầu lại, đeo chiếc balo.


Lúc này, Dương Trinh Hinh cũng đứng dậy, yên lặng đi theo hai người.

“Bạn cùng đường sao?” Lâm Bôi Nhạc quay đầu thuận miệng hỏi.

“Bạn ấy học cùng với chúng ta.” Hà Nhu mỉm cười giải thích nói, “Chúng mình là bạn thân, cho nên thường xuyên qua nhà mình học bài.”

“Oh… Thì ra là vậy.” Nụ cười trên miệng Lâm Bôi Nhạc đóng lại, cậu chỉ biết gãi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ, đây rõ ràng người ta đánh cảnh cáo đừng có tưởng bở.

Vui mừng làm cái rắm gì, giờ thì mất mặt chưa? Lâm Bôi Nhạc không nói ra ngoài, chỉ tự coi thường chính mình.

Dương Trinh Hinh ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt lạnh ngắt.

“Thật sự xấu hổ khi nói điều này, nhưng mình có cảm giác như đang gian lận vậy, để hai người có điểm toán tốt nhất dạy mình học… ”

Ba người vừa ra khỏi cổng trường, Hà Nhu xoay người một vòng, nhìn Lâm Bôi Nhạc, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.

Mặt trời đã xuống tận chân trời, cả không gian tràn ngập màu đỏ sậm pha một ít màu vàng, khiến thế giới mang vẻ đầy mệt mỏi, liền chồi non vừa mọc lên cũng đầy mệt mỏi.


Nhưng ánh hoàng hôn chiếu vào mắt Hà Nhu, khiến đôi mắt nàng đẹp như ngọc lưu ly.

“Không sao, mình cảm thấy việc này bình thường mà.” Lâm Bôi Nhạc lắc đầu, trên mặt nở một nụ cười.

Sau đó không ai nói gì cả.

Bầu trời chậm rãi tối dần, Ba người nhanh chóng tới một chung cư gần Thập Tứ Trung. Đi vào chung cư, Hà Nhu đưa một dép lê cho cậu.

Căn phòng của Hà Nhu rất gọn gàng, tường có màu xanh nhạt, không thấy có chỗ nào bừa bộn. Bên trong tủ sách xếp đầy những kiệt tác của Trung Quốc lẫn nước ngoài, trên tường còn dán thời khóa biểu học tập.

Lâm Bôi Nhạc không dám nhìn lung tung, ngồi xuống nghiêm túc, sau đó bắt đầu giảng đề cho Hà Nhu. Dương Trinh Hinh ngồi kế bên yên lặng nghe, không nói câu nào, cứ như mình không tồn tại, chỉ lặng lẽ viết lại vào vở.

Khoảng hơn hai giờ sau, Lâm Bôi Nhạc đứng dậy chào tạm biệt, ở nhà còn có người đang đợi cậu về.

“Cảm ơn bạn đã dành thời gian giúp mình, tặng bạn ít quà nhỏ, bạn đừng từ chối đó.” Hà Nhu đưa Lâm Bôi Nhạc xuống lầu, kín đáo đưa một bình sữa chua cho cậu.

Lúc này, bầu trời cũng đã tối đen.

“Eh, cảm ơn.” Lâm Bôi Nhạc cười cười, không có từ chối.

“Ngày mai gặp.”

“Ừm, ngày mai gặp.”

Lâm Bôi Nhạc đi được vài bước, không nhịn được quay đầu lại, Hà Nhu vẫn đứng đó vẫy tạm biết. Cậu thầm mỉm cười, lớn tiếng nói: “Bạn trở về phòng đi!”

“Ah, chết quên…” Nhưng còn chưa đi ra khỏi khu chung cư, Lâm Bôi Nhạc đột nhiên phát hiện ra mình để quên balo, cái tính vứt bừa bãi chả lúc nào chịu thay đổi.

“Bây giờ chỉ còn hai chúng mình thôi” Hà Nhu nhìn Dương Trinh Hinh, cúi đầu cười, khuôn mặt đỏ bừng.

Dương Trinh Hinh không nói gì, chỉ mím môi lại.

Hà Nhu dịu dàng gỡ kính của Dương Trinh Hinh xuống, nhìn cô thật lâu. Sau đó nâng mặt cô lên, trao một nụ hôn nhẹ nhàng.

Chuyện sau đó chỉ là hình ảnh thân thể hai cô gái, chậm rãi ngã xuống giường…