“Này này, hình như mình không làm gì có lỗi với bạn mà lớp trưởng.” Lâm Bôi Nhạc cảm thấy rất tổn thương.
Dương Trinh Hinh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Vào tiết rồi, đừng quấy rầy mình nghe giảng được không?”
“Được rồi, mình sẽ ngậm miệng…”
Thực sự Lâm Bôi Nhạc nghe không vô được, mỗi lần Lý Quốc Trụ lấy bài kiểm tra của cậu để giảng, đối với cậu cứ như tử hình công khai trước thiên hạ vậy, cậu đành phải nhìn bài kiểm tra Dương Trinh Hinh.
Chữ viết của Dương Trinh Hinh rất đẹp, nhưng hơi nhỏ với mỏng, làm cho người khác cảm thấy người viết có điều gì đó giấu kín trong lòng. Lâm Bôi Nhạc nhìn qua chữ viết của Hà Nhu, vừa mượt mà lại rất đáng yêu. Có thể chữ viết đại diện cho tính cách mỗi người.
Hiện tại là tháng ba, trong không khí lộ ra từng làn gió lạnh, không có một chút cảm giác mùa xuân nào.
“Thật là lạnh quá…” Lâm Bôi Nhạc chà hai tay vào nhau, than thở nói.
“Có quan hệ gì tới bạn?” Dương Trinh Hinh nói khẽ.
“Eh? Mình không có nói bạn… Mình đang nói về thời tiết.” Lâm Bôi Nhạc sửng sốt, giải thích, “Kỳ thật mình biết bạn cũng không lạnh lùng vậy, bạn rất tốt bụng, bài kiểm tra của mình là do bạn xếp lại.”
Dương Trinh Hinh không có trả lời, tay không dừng viết lại những chữ trên bảng, trong mắt như chỉ có bài kiểm tra của mình.
Lâm Bôi Nhạc thấy thế cũng không dám tiếp tục quấy rầy, lại ngẩn người nhìn chằm chằm mặt Dương Trinh Hinh.
Ngày bình thường nhìn Dương Trinh Hinh rất giống người phương Tây, thế nhưng nhìn gần lại, phát hiện ra mặt của nàng có nhiều chỗ đặc thù của người Trung Quốc, vẻ đẹp kế thừa cả Trung Tây, như sự kết hợp giữa Lý Nhược Đồng với Dương Dĩnh vậy. Nếu nàng chịu khó ăn mặc thêm một chút, chắc chắn sẽ lên thêm một bậc nữa.
“Bạn có thể đừng nhìn mình được không?” Dương Trinh Hinh lườm Lâm Bôi Nhạc, thản nhiên nói, “Mình rất không thích.”
“Bình thường mình cũng nhìn bạn, cũng đâu có thấy bạn nói gì…” Lâm Bôi Nhạc nói thầm, nhưng thấy mình là người đuối lý, thế là cúi đầu nhìn bài kiểm tra.
Tan học, Lâm Bôi Nhạc vẫn như cũ không được lấy lại bài kiểm tra của mình, bởi vì Lý Quốc Trụ còn muốn đem bài giảng cho lớp khác. Mặc dù nói là giảng xong liền trả lại, nhưng Lý Quốc Trụ thường xuyên quên, bình thường phải hơn một tuần mới nhớ ra.
Lâm Bôi Nhạc cảm thấy không sao, dù sao coi như cậu lấy về, cậu cũng không thèm nhìn tới.
Các lớp năm hai sau khi tan học xong, mỗi lớp phải chạy xung quanh trường, coi như lớp thực nghiệm cũng không ngoại lệ.
Các học sinh như ong vỡ tổ chạy ra khỏi phòng học, chạy tới hành lang xếp hàng. Dương Trinh Hinh làm lớp trưởng, nên giơ bảng lớp đứng đầu chạy đầu tiên.
Lâm Bôi Nhạc không thích vận động, nhưng rất thích những buổi chạy này, bởi vì cậu với Hà Nhu đi cùng một hàng.
Hà Nhu cột tóc đuôi ngựa rất đơn giản, nhưng vừa giản dị lại xinh đẹp, luôn luôn nở nụ cười dịu dàng với Lâm Bôi Nhạc. Đương nhiên, nàng đều nở nụ cười dịu dàng với bất kì ai, bất kể nam hay nữ, cũng không chỉ với Lâm Bôi Nhạc. Cho nên Lâm Bôi Nhạc tự biết rõ bản thân, cũng không có đa tình.
Nhưng mỗi lần thấy Hà Nhu cười với cậu, trái tim không thể không đập mạnh.
Đang xếp hàng, Hà Nhu nói khẽ: “Nữ sinh hôm nay là bạn gái của bạn sao?”
“Không phải đâu… Nàng thật sự là họ hàng của mình, mà có quan hệ máu mủ với nhau, chúng mình thật sự không có làm gì cả, đừng nghe mọi người nói lung tung.” Lâm Bôi Nhạc vô ý thức giải thích, nói chuyện rất lúng túng.
Cậu dám chắc là bộ dáng của mình rất kỳ lạ, rõ ràng đã quyết tâm không nghĩ tới Hà Nhu. Nhưng sâu trong bên trong của cậu vẫn không muốn Hà Nhu hiểu lầm. Kỳ thật đối phương hiểu lầm thì đã sao, có quan hệ gì tới đâu?
“Ừm, mình tin bạn không phải con người tùy tiện.” Hà Nhu hơi cong mắt lên, nhu tình xước thái.[note11056]
Lâm Bôi Nhạc lập tức tâm hoa nội phóng[note11057] , cảm giác hôm nay ánh nắng đẹp hơn mọi ngày, nhưng cậu phát giác được cảm xúc về sau, lại xem thường mình, bởi vì một câu nói của cô gái liền vui như vậy, có hơi mất mặt.
Hà Nhu luôn luôn tỏa ra một mùi thơm, không giống vói Dương Trinh Hinh mang mùi nước gội đầu, mùi thơm của Hà Nhu càng thêm nhẹ nhàng, làm lòng người cứ bồng bềnh trên mây.
Lúc chạy bộ, mái tóc đuôi ngựa cứ hất lên hất xuống trong mắt Lâm Bôi Nhạc, làm trái tim cậu cứ lên xuống liền hồi.
Bộ đồng phục trắng xanh xen kẽ, bây giờ tỏa ra một luồn không khí tuổi trẻ, giống như trong không khí có hương vị ngọt lịm.
Tiết học buổi sáng kết thúc, Lâm Bôi Nhạc lập tức chạy đến trạm xe buýt chờ xe, ngồi hơn nửa giờ mới trở lại chung cư, sau đó đi vào siêu thị mua đồ ăn, rồi về thẳng nhà.
“Tiểu Lâm, buổi sáng hôm nay cô đi mua đồ ăn, nhìn thấy có một cô gái đi vào nhà con, bạn gái con hả?” Đối diện là bác hàng xóm cũng vừa trở cháu trai về, cười nói.
“Là họ hàng thôi ạ, tới chơi vài ngày, cô cũng đừng nghĩ lung tung, con làm đâu ra có bạn gái?” Lâm Bôi Nhạc chào hỏi hai câu, mở cửa vào nhà.
Nguyệt Thư đang nằm trên giường xem TV cười ha ha, nhìn thấy Lâm Bôi Nhạc trở về, chỉ lười biếng kêu lên “Cha về”.
“Con đừng có suốt ngày nằm trên giường, đứng dậy hoạt động đi.” Lâm Bôi Nhạc chạy xuống bếp vừa vo gạo vừa hô lên.
“Biết rồi!” Nguyệt Thư thuận miệng đáp lời, nhưng cũng không thèm đứng lên, vẫn như cũ nằm trên giường xem TV.
Lâm Bôi Nhạc cũng không để ý nữa, hiện tại cậu phải nhanh chóng nấu cơm.
Thường là bữa trưa cậu không có trở về nhà, dù sao chỉ có nghỉ được hai giờ, mà nỗi việc đi về nhà cũng tốn hơn một giờ. Cho nên đều là ngồi ăn cơm ở đối diện trường, hoặc là mua một phần cơm trắng, cho thêm tương ớt sa tế hoặc nước tương là được, sau đó lên lớp học nghỉ trưa.
Bởi vì lần đầu tiên, cho nên cậu tiết kiệm thời gian, làm đơn giản hai món, với cơm cũng khá ổn.
Xem ra còn kịp… Lâm Bôi Nhạc nhìn đồng hồ trên tường.
“Con đừng xem TV nữa, mau lại đây ăn cơm!” Lâm Bôi Nhạc tiện tay đem TV tắt, thúc giục nói.
“Eh? Cha, người gấp làm gì, con đang xem tới lúc gây cấn nhất mà!” Nguyệt Thư tức giận, dậm chân dậm tay.
“Buổi chiều cha còn phải đi học, nhanh lên không có thời gian.”
Nguyệt Thư sửng sốt, gãi gãi mặt: “Cha, người không cần để ý tới con vậy đâu, giờ này đồ ăn trưa ở ngoài bán rồi mà.”
“Con ăn thức ăn ở ngoài không tốt đâu, ăn cơm nhà vẫn tốt hơn.”
“Cha, tại sao con cảm thấy người càng giống ông cụ non vậy…”
Hai người cơm nước xong xuôi, Lâm Bôi Nhạc vứt lại một câu “Nhớ rửa chén.”, sau đó chạy nhanh ra khỏi nhà.
Mặc dù xưa nay Lâm Bôi Nhạc không bao giờ đi học sớm, thế nhưng trừ cái đó ra, cậu là một học sinh tốt luôn tuân thủ nội quy trường học… Ấy chết, do Nguyệt Thư quấy rối buổi sáng, từ vựng tiếng anh còn chưa chép.
Lâm Bôi Nhạc nói dối không tốt lắm, tuy nói thứ hai xin nghỉ trốn thoát được một lần, nhưng buổi chiều thầy giáo còn có tiết, trốn hai buổi liên tục rất là không tôn trọng thầy giáo! Thế là cậu tăng tốc, giống chó săn chạy hết tốc lực về phía trạm xe buýt.
Lúc chạy tới trường còn tốt kịp giờ, bạn đại diện lớp tiếng anh đang trả lại bài tập về nhà, chuẩn bị phát ra, thế là Lâm Bôi Nhạc trực tiếp lấy một tờ, viết lại chữ viết rồng bay phượng múa mặc kệ đúng sai.
Dương Trinh Hinh đang nghiêm túc xem chỗ sai trong bài của mình, lạnh lùng nhìn bộ dáng “Tự cam đọa lạc”
[note11058] của Lâm Bôi Nhạc, nhẹ nhàng hừ một tiếng, trong mắt hiện rõ tiếc hận .
Sau đó tiếp tục vùi đầu nhìn chỗ sai trong bài kiểm tra.
“Em Lâm Bôi Nhạc lớp mười một, nghe thấy tiếng phát thanh, nhanh chóng tới phòng hiệu trưởng! Em Lâm Bôi Nhạc lớp mười một, nghe thấy tiếng phát thanh, nhanh chóng tới phòng hiệu trưởng!”
Chưa được bao lâu, trong lớp vang lên âm thanh phát thanh. Lâm Bôi Nhạc vừa chép tới đoạn cuối cùng của bài văn, cậu tùy tiện viết thêm mười từ đơn, sau đó ném cho bạn học, ngẩng đầu bước ra khỏi lớp học.
Đúng là chép bài xong, cả người đều khác một trời một vực.