“Lâm Bôi Nhạc, nàng là cái gì của bạn vậy?”
“Chết tiệt, đây là bạn gái của cậu hả, xinh đẹp vậy?”
“Cậu lúc nào kiếm ra được bạn gái, thằng phản bội kia!”
“Bạn ơi, bạn học lớp nào? Tên là gì đó?”
“Bạn gái cái gì, mọi người không nghe thấy nàng vừa gọi Lâm Bôi Nhạc là anh sao? Đây chắc là em của cậu ấy thôi?”
…
Lâm Bôi Nhạc chưa kịp mở miệng, mọi người liền tụ năm tụ bảy bắt đầu tám chuyện. Nhiều chuyện là bản năng tự nhiên của con người, nhất là khi cả ngày chỉ có mỗi việc học thì bất kì chuyện gì khác thường ngày đều rất đáng bàn luận.
Nguyệt Thư ôm tay Lâm Bôi Nhạc không chịu buông ra, nhìn hai người cực kì gần gũi, Lâm Bôi Nhạc cố gắng kéo ra nhưng không được.
Dương Trinh Hinh lạnh lùng nhìn hai người, nàng nhớ là Lâm Nguyệt Thư em họ dưới quê của Lâm Bôi Nhạc, đối phương không phải học sinh trường này.
“Mọi người khỏe, mình là em của Lâm Bôi Nhạc, tên là Lâm Nguyệt Thư.” Nguyêt Thư cười hì hì chào hỏi.
“Bạn là em gái ruột của cậu ấy sao? Lâm Bôi Nhạc, sao chưa từng nghe bạn nói có em gái?”
Lâm Bôi Nhạc bị dính chiêu của Nguyệt Thư làm ngẩn hết cả người, tạm thời không biết nên nói cái gì, nhưng nghĩ tới lúc hai người gặp Dương Trinh Hinh, liền lắc đầu nói: “Không phải là em gái ruột, là bà con xa từ quê lên chơi.”
Nói xong, cậu kéo tay Nguyệt Thư đi ra ngoài, nhưng Nguyệt Thư không biết lấy đầu sức lớn đến vậy, đứng yên một chỗ nhất quyết không chịu đi, mở miệng nói với giọng nhõng nhẽo: “Anh đừng nói như vậy chứ, anh cứ như muốn chối bỏ việc chúng ta ở chung một nhà với nhau vậy?”
“Cái gì?”
“Ở chung?”
“Mình nhớ cha mẹ cậu ta không có ở nhà đi!”
“Trong nhà chỉ có hai người họ?”
“… Thật hay giả đó?”
“Người anh em tại sao cậu lại làm vậy, không phải cậu nói không nên yêu sớm mà!”
…
Nháy mắt cả lớp nóng hết lên, ở chung chữ này có tác động cực lớn đối với sự tò mò của học sinh cao trung, đại biểu sự khác biệt trong cuộc sống tẻ nhạt thường ngày, thú vị nhất là đối phương là người nổi tiếng trong trường.
Nhìn thấy nụ cười châm chọc của Nguyệt Thư, Lâm Bôi Nhạc rất tức giận, khẩn trương nhìn về Hà Nhu, đối phương vẫn là nở nụ cười điềm tĩnh, ngồi xem kịch.
Lâm Bôi Nhạc yên tâm lại, nhưng lại cảm thấy rất thất vọng, lớn tiếng giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm, nàng chỉ tạm ở lại nhà mình thôi! Không có làm gì cả!”
“Anh sao lại nói vậy!” Nụ cười trên mặt Nguyệt Thư nháy mắt biến mất, đột nhiên hất tay Lâm Bôi Nhạc ra, vành mắt đỏ lên, như sắp rơi nước mắt, “Mấy hôm này chúng ta không phải đều ngủ chung sao? Mà hôm qua anh còn xin nghỉ dẫn ta đi chơi sao?”
Trong nháy mắt, cả lớp đều yên lặng, cứ như thời gian bị dừng lại vậy.
“Chết tiệt…” Sau một lát, không biết là ai phát ra tiếng trước, tựa như bắn phát súng xuất phát, tất cả mọi người lập tức phản ứng, tiếng nói trong lớp như tiếng súng gatling gun vậy.
“Chết tiệt các người làm rồi sao?”
“Quá giỏi đi mà!”
“Lâm Bôi Nhạc, tôi nhìn lầm cậu!”
“Biết ngay mà, mình cứ suy nghĩ làm sao hôm qua bạn lại xin nghỉ?”
“Không tham gia lễ khen thưởng vì mang bạn gái đi chơi, anh bạn quá giỏi rồi?”
“Thượng Đế ơi, ai đi lấy lưu huỳnh với lửa đi, hôm nay phải đốt cháy tên này!”
“Trạng nguyên, mình cứ tưởng bạn chắc chắn là trai tân, thật sự rất xin lỗi!”
“Anh bạn, cho mình biết cảm giác như thế nào đi?”
“Chẳng lẽ mỗi ngày đều được XXX để trợ giúp học tập sao, thì ra đó là lý do bạn lúc nào cũng hơn mình chục điểm!”
“Lâm Bôi Nhạc, bạn làm sao có thể làm như vậy với con gái người ta?”
…
Đối với học sinh cao trung, ngủ cùng giường cũng không phải chuyện gì thú vị. Nhưng điều thú vị là Lâm Bôi Nhạc cùng em họ ngủ cùng giường, mà đối phương là ở trong tình huống ở chung nhà chỉ có trong tiểu thuyết nữa.
Đối với học sinh cao trung đây là cuộc sống trong mơ.
Cuộc sống buồn chán rốt cuộc cũng tìm ra được một chỗ để thả hết cảm xúc ra ngoài.
“Không phải đâu, không như mọi người nghĩ đâu!” Lâm Bôi Nhạc giải thích, nhưng âm thanh nhanh trong bị chìm trong những lời bàn của cả lớp, đành phải đập mạnh vào bàn, để mọi người yên tĩnh lại.
“Mình cùng nàng, mặc dù không phải là anh em ruột, nhưng cũng có quan hệ máu mủ, trong ba đời dòng họ!” Lâm Bôi Nhạc trừng mắt nhìn Nguyệt Thư, nắm chặt cổ tay nàng, cậu rất ghét những tình tiết như thể này trong truyện , cho nên tự nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra trên người mình, thế là giải thích cặn kẽ mọi thứ cho mọi người, “Mình cùng nàng ngủ chung, do nhà mình chỉ có một giường. Nhưng ở giữa có gối chắn lại, cho nên không có xảy ra chuyện mà mọi người nghĩ, đúng không Nguyệt Thư.”
Nói xong, Lâm Bôi Nhạc trừng mắt nhìn Nguyệt Thư, ánh mắt hiện ra sự tức giận.
Nguyệt Thư ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy, anh mình nói đúng, hai chúng ta không làm chuyện gì cả…”
“Tại sao em tới trường của anh?” Lâm Bôi Nhạc cắt lời Nguyệt Thư, trừng mắt nhìn nàng.
Cậu biết giờ phút này không thể để cho Nguyệt Thư có quyền chủ động, nhất định quyền chủ động trong cuộc nói chuyện phải là cậu, nếu không Nguyệt Thư cứ cố ý quấy rối, cậu có cố gắng giải thích thì chỉ càng tảy càng đen hơn thôi. Chỉ cần đưa Nguyệt Thư về nhà, cậu liền có từ từ giải thích lại.
“Anh không nghĩ cho em gì cả… Ở nhà một mình chán lắm.” Nguyệt Thư cúi đầu xuống, làm bộ dáng chịu oan ức, “Với lại, tối hôm trước anh không phải ôm người ta nói muốn chăm sóc em cả đời sao?”
“…” Lâm Bôi Nhạc tức giận đến muốn nổ phổi, mặc dù cậu biết con gái mình rất giỏi nói dối, nhưng còn không nghĩ tới đối phương còn có cái tính đùa dai nữa.
Cậu rất muốn biết tương lai sao mình không để nàng chết trên tay đi, mà lựa chọn đem nàng sinh ra. Ánh mắt lại nhìn Hà Nhu, đối phương đang nghiêng đầu, con mắt chớp chớp, mang vẻ mặt không hiểu chuyện gì.
Dương Trinh Hinh, không nhìn cậu, trên tay cầm bút, cúi đầu nhìn bài kiểm tra của mình. Chuyện của người khác, không liên quan tới nàng.
“Chết tiệt, rốt cuộc hai người có quan hệ như thế nào?”
“Bạn ơi, ba mẹ bạn ở đâu?”
“Chuyện bắt đầu quá đáng đó, Trạng Nguyên.”
“Bạn học trường nào vậy?”
“Bạn cùng Lâm Bôi Nhạc ở chung nhà , người nhà bạn đều mặc kệ sao?”
“Lâm Bôi Nhạc, đừng có hung hăng với con gái như vậy!”
“Tại sao mình có cảm giác có mùi drama ở đây nhỉ…”
Quần chúng thấy chuyện này ngày càng thú vị rồi đây, trong mắt không che giấu khát vọng nhiều chuyện.
“Mọi người đủ rồi…” Lâm Bôi Nhạc biết rằng giờ có giải thích cũng muộn rồi, lôi Nguyệt Thư ra bên ngoài, “Đi theo anh.”
Quần chúng nhìn ra bên ngoài, nhưng tự giác không ra ngoài, cho hai người có không gian riêng.
“…” Lâm Bôi Nhạc nhìn Nguyệt Thư đang làm bộ mặt oan ức, đột nhiên không nói ra lời, bởi vì không có cái gì để nói, cậu biết rõ ràng mục đích của đối phương chính là tới đây quấy rối.
“Con làm như thế, không sợ mẹ con hiểu lầm sao?” Lâm Bôi Nhạc im lặng một hồi, nói với giọng lạnh lùng.