Con gái tương lai tìm đến tận cửa

Chương 15: Không quan tâm!




Lâm Bôi Nhạc biết rằng trí tuệ của mỗi người khác nhau, trình độ cũng không giống nhau, có chỗ đối với cậu mà nói chỉ cần liếc qua liền hiểu ngay, nhưng đối với người khác phải nói từng bước một họ mới hiểu được.

Vì hiểu được điểu này, Lâm Bôi Nhạc giải thích cực kì kỹ càng, chỉ rõ từng bước làm, để cho Thầy Vương lấy làm ngạc nhiên.

Nếu so Thập Tứ Trung với các trường khác thì chỉ coi là hơn trung bình một chút, mỗi năm chỉ tới ba bốn mươi học sinh đỗ đại học, đại học top đầu càng ít, từ trước đến nay chỉ có mười người, trường mỗi năm đều thắp nhang cầu nguyện, vài năm mới xuất hiện một người.

Thầy Vương đã dạy ở Thập Tứ Trung được hai mươi năm, lúc mới ra giảng đường có khát vọng vì xã hội dạy dỗ ra một thiên tài, nhưng rồi bị hiện thực cùng thời gian bóp nát đi. Lúc đó, ông cũng cảm thấy cuộc đời ông vốn nên như vậy, cố gắng lên một chức vụ cao, sau đó chậm rãi về hưu… Thế nhưng khi gặp được Lâm Bôi Nhạc, đột nhiên ông cảm thấy ước mơ lúc còn là thanh niên trở về.

Gần đây ông đều nằm mơ tới lúc Lâm Bôi Nhạc nhận được thông báo trúng tuyển đại học Thanh Hoa, sau đó Lâm Bôi Nhạc sẽ mời ông lên bục giảng, giọng nói đầy biết ơn “Em cảm ơn thầy Vương những năm nay đã vất vả dạy dỗ em…”

Kỳ thật không chỉ có một mình ông nghĩ vậy, một người giáo viên có thể dạy học sinh của mình vào được đại học tốt nhất cả nước, đối với nghề giáo viên chính là niềm tự hào lớn nhất và khẳng định việc dạy học của họ.

Đương nhiên, Lâm Bôi Nhạc không biết đến ý nghĩ của thầy Vương, hiện tại cậu chỉ đang cố gắng tích góp kinh nghiệm cho tương lai của mình thôi. Lâm Bôi Nhạc đang viết lên trên bảng đen từng dòng cách làm, thầy Vương còn đang giúp cậu xóa bảng.

“… Cách làm là như vậy.” Lâm Bôi Nhạc đem phấn viết thả xuống, “Có ai nghe không hiểu chỗ nào không?”

“Hiểu rồi…” Cả lớp đều gật đầu, Lâm Bôi Nhạc nhìn một vòng, đột nhiên thấy một thiếu nữ đang cười nhìn cậu. Lâm Bôi Nhạc vô ý thức nhìn sang chỗ khác, mặt có chút đỏ lên, cầm bài kiểm tra đi xuống bục giảng.

Thầy Vương vỗ tay đầu tiên, tiếp theo trong lớp vang vài tiếng vỗ tay nữa, tiếng so với trước đó lớn hơn một chút, xem như đồng ý cùng cảm ơn bài giảng của Lâm Bôi Nhạc.

“Em Lâm Bôi Nhạc giảng rất tốt, cách làm bài rất rõ ràng!” Thầy Vương rất vui, khen Lâm Bôi Nhạc mấy câu, lại giơ phấn lên viết, “Thầy giảng lại cho các em lại một lần nữa…’

“Mình giảng thế nào? Có sai chỗ nào không?” Lâm Bôi Nhạc ngồi xuống bàn.

“Không có.” Dương Trinh Hinh trả lời lạnh nhạt, nàng đang sửa lại câu cuối trong bài kiểm tra của mình, “Lần nay bạn tiếp tục hạng nhất.”



“Ừ?” Lâm Bôi Nhạc sửng sốt một chút rồi phản ứng lại, nhẹ gật đầu.

“Nhưng lần này, mình chỉ thấp hơn bạn không tới ba mươi điểm, so với lần trước chênh lệch càng rút ngắn.” Ánh mắt Dương Trinh Hinh xuyên qua mắt kính, nhìn thẳng vào Lâm Bôi Nhạc.

“Ồ, ô…” Lâm Bôi Nhạc tiếp tục gật đầu, nói thật cậu cũng không biết trả lời làm sao. Nhìn cách nói như vậy, Dương Trinh Hinh hẳn là tiếp tục đứng hạng hai đi. Nhưng tiếp theo nên nói gì đây? Vẫn còn cách biệt hơn hai mười mấy nữa bạn cố lên! Câu trả lời có vẻ không chính xác lắm.


Dương Trinh Hinh nhíu mày, đẩy cặp mắt kính lên, lấy ra một tờ giấy nháp: “Bạn giảng câu cuối đề một, mình lại nghĩ ra cách làm khác, bạn coi xem cách làm có đúng không?”

“Được, bạn nói đi.” Lâm Bôi Nhạc gật đầu.

“Nếu như làm theo cách này…”

Thầy Vương trên bục giảng đang giảng rất sung sức, Dương Trinh Hinh ở dưới đang nói lại cách làm của nàng, ngòi bút múa lượn trên tờ giấy.

Lâm Bôi Nhạc hơi ngẩng đầu, khuôn mặt Dương Trinh Hinh sát bên. Vết bằm trên cổ nàng còn đọng lại còn chưa tan ra, may là mặt không có vết thương nào.

Mọi người đều nói con lai rất xinh đẹp, thậm chí rất nhiều nữ sinh hi vọng tìm một người phương tây sinh ra đứa con lai. Mặc dù trước kia, Lâm Bôi Nhạc rất xem thường việc này, nhưng gần đây cũng hiểu ra được, bởi vì Dương Trinh Hinh thật sự rất xinh đẹp.

Làn da trắng nón như ngâm trong sữa bò, mũi cao thẳng, gương mặt xinh đẹp kế thừa ưu điểm của cả phương đông lẫn phương tây, giống như búp bê vậy.

Chỉ là trên mặt đeo cặp mắt kính đen không hợp, nhìn có vẻ hơi quê mùa, mái tóc nâu hơi lộn xộn, xem ra cũng không có chăm sóc kỹ lưỡng. Nhưng mùi thơm từ dầu gội đầu xông vào mũi, khiến bên trong cậu có cảm giác khó hiểu.

Mặc dù Lâm Nguyệt Thư bình thường cũng có mùi thơm, nhưng ở trên người nàng chưa từng có mùi thơm khiến người khác cảm thấy nhẹ nhàng như vậy.


“Bạn nhìn mình làm gì, mình vừa nói cách làm bạn có nghe không đó?” Dương Trinh Hinh nhíu mày, kéo cổ áo, che vết bằm trên cổ.

“Mình có nghe.” Lâm Bôi Nhạc lấy lại tập trung, gật

“Bạn nghe mình nói cái gì?” Dương Trinh Hinh mím môi, giọng nói lạnh nhạt.

“Cách làm của bạn rất tốt, nhưng có chút vấn đề…” Lâm Bôi Nhạc lấy cây bút từ trên tay Dương Trinh Hinh, trong lúc lấy vô tình đụng phải tay đối phương, Dương Trinh Hinh rút tay về cực kì nhanh, khiến cho Lâm Bôi Nhạc có chút bị tổn thương, cậu bắt đầu chỉ chỗ sai trên giấy nháp, “Cách của bạn hoàn toàn giữa trên…. Nếu thay như vậy, thì cách làm của bạn không làm được.”

“Nhưng…” Dương Trinh Hinh muốn cãi lại, thế nhưng phát hiện ra mình cãi không được. Lâm Bôi Nhạc chỉ đúng chỗ sai nghiêm trọng trong cách làm của nàng, muốn cũng không tìm ra chỗ để cãi lại.

Dương Trinh Hinh im lặng, mím chặt môi, chậm rãi nắm chặt bàn tay, trên mặt bắt đầu đỏ lên.


Lâm Bôi Nhạc nhìn thấy sắc mặt của đối phương, bỏ bút xuống, tự giác rời khỏi tầm mắt của đối phuong, không có việc gì làm liền ngồi gấp giấy.

“Được rồi, hiện tại các em có thể kiểm tra lại bài kiểm tra của mình, mọi người có thể tự do thảo luận, có cái gì không biết phải đi hỏi ngay, chắc chắn chỗ nào cũng phải hiểu đó!” Thầy Vương đem bài thì bỏ xuống, đi đến từng bàn chỉ lại bài, “Lâm Bôi Nhạc với Dương Trinh Hinh, hai em có thể đi vài vòng, nhìn xem các bạn khác có chỗ nào không hiểu, chỉ cho các bạn cách làm.”

Cả lớp bắt đầu ồn ào.

“Vâng.” Lâm Bôi Nhạc đứng lên, bắt đầu đi.

Dương Trinh Hinh cúi đầu, cắn môi, chần chờ một lát, cũng rời chỗ ngồi đi theo Lâm Bôi Nhạc.

“Lâm Bôi Nhạc, tới đây chỉ cái!”


“Ở đây, Lâm Bôi Nhạc!”

“Lâm Oppa, câu cuối cùng nói lại một lần nữa đi!”

Mấy đứa bạn liên tục vẫy gọi.

Không phải hồi này vừa nói đều hiểu sao? Nãy giờ là giả vờ hiểu hả. Lâm Bôi Nhạc nghĩ thầm, đi tới một bàn gần nhất.

Nhưng có gì rất kỳ lạ, dù người khác không gọi được Lâm Bôi Nhạc tới, cũng không gọi Dương Trinh Hinh, mà tự thảo luận với người khác.

Dương Trinh Hinh cứ như vậy bị lờ đi, nàng cúi đầu đứng ở ngoài hành lang, tiếng động ồn ào trong phòng học không có liên quan gì tới nàng, một người một thế giới.

Cũng không phải là Dương Trinh Hinh không giỏi, cũng không phải cả lớp đều chán ghét nàng, mà bạn cùng lớp đều đang vô tình hay cố ý xa lánh nàng mà thôi.

Nguyên nhân có thể là người cha không rõ kia, cũng có thể vẻ bề ngoài khác biệt với người chung quanh. Không ai biết việc này bắt đầu từ ai, dù sao thì về sau mọi người đều như vậy.

Không có ai cảm thấy có gì không ổn, bởi vì mọi người không làm gì quá đáng với nàng, chỉ đơn giản là không quan tâm tới thôi, rất quá đáng sao?