Con gái tương lai tìm đến tận cửa

Chương 11 : Cho con, con muốn mà!




“Thôi đi, cha định nói tiếp tình mẹ rộng lớn như biển cả mênh mông chứ gì… Cha có giỏi thì đi đánh Lâm Giai Vận kia, vậy thì người mới là đàn ông!”

“Ta đánh Giai Vận làm cái gì, em ấy không phải là con gái ta.”

“Huynh trưởng như cha![note10942]”

“Em ấy không có khiến ta phải lo lắng như con!”

“Là do người không xuống tay được!” Nguyệt Thư đem tô không đẩy ra, tức giận nói, “Đồ siscon, rửa chén đi!”

“Ta đã nói ta không phải là siscon…” Lâm Bôi Nhạc nhỏ giọng phản bác, đem tô bỏ vào bàn rửa chén, đột nhiên phản ứng lại, làm thế nào mình lại phải là người rửa chén?

Lâm Bôi Nhạc quay đầu lại nhìn thấy Nguyệt Thư đang che miệng cười trộm, cứ như chiếm được món hời lớn. Nhưng thấy Lâm Bôi Nhạc quay lại, khuôn mặt nhỏ lập tức thay đổi, giả vờ như rất nghiêm túc.

“Nhìn con kia, chả có chút tiền đồ nào.[note10943] ” Lâm Bôi Nhạc lắc đầu, bắt đầu rửa chén.

“Hà …” Lâm Bôi Nhạc rửa sạch sẽ xong, duỗi người một cái, nằm trên giường, “Hôm nay, con có hai lựa chọn, thứ nhất cha mang con ra ngoài đi chơi, thứ hai nằm lì trong nhà, xem TV chơi điện thoại. Theo ý kiến của ta cực kỳ ủng hộ cái thứ hai.”

“Cha, người làm con đau lòng quá!” Nguyệt Thư đập mạnh vào giường, làm vẻ mặt bị tổn thương, “Con còn tưởng hôm nay cha không đi học là muốn mang con ra ngoài làm quen với xung quanh, hồi này con cảm thấy rất cảm động đó, không nghĩ tới cha chỉ đơn giản muốn trốn học thôi!”

“Vậy con muốn đi chơi ở đâu? Con cũng đâu có biết chỗ nào ở đây đâu.” Lâm Bôi Nhạc híp mắt, lười biếng nói.

“Con mặc kệ, đi đâu cũng được, con muốn ra ngoài, nhanh lên đi!” Nguyệt Thư đẩy người Lâm Bôi Nhạc, liên tục thúc giục.

“Rồi rồi rồi, đi thì đi, Cha dẫn con đi sở thú chơi!”

“Chỗ đó chỉ có con nít mới tới thôi!”

“Vậy rốt cuộc con muốn đi chỗ nào?”

“…Sở thú cũng được, lần cuối con đi là lúc còn nhỏ.”

“Thật sao, là cha mang con đi sao?” Lâm Bôi Nhạc đi lấy thẻ căn cước, di động bỏ vào túi, nghĩ một chút lại từ trong tủ lấy ra một xấp tiền.

“Đúng đó, lúc ấy cả nhà ba người chúng ta … Đáng tiếc là bà già trơ trẽn Lâm Giai Vận kia cũng đòi đi theo!”

“Lâm Giai Vận này thì Lâm Giai Vận, đừng có để cái miệng hại cái thân.” Lâm Bôi Nhạc gõ đầu nàng một cái.



“Lại vì nàng đánh con! Con mới là con gái ruột của cha đó!” Hai mắt Nguyệt Thư đẫm lệ

“Đừng có giả bộ, cha đang dạy con phải hiểu lễ phép với người lớn, với lại ta không có dùng lực.” Lâm Bôi Nhạc đưa ra mấy tờ tiền 100 tệ cho Nguyệt Thư, “Con muốn tiền tiêu vặt không?”

“Cái này…” Nguyệt Thư hiện rõ trên mặt là rất muốn, nhưng nàng cảm thấy rất xấu hổ nếu cầm lấy. Nếu là cha lúc tương lai, nàng khẳng định rất mừng nhảy nhót khắp nơi, hơn nữa còn nhõng nhẽo với cha để có thêm một ít.

Thế nhưng trước mắt nàng, cha mới mười bảy tuổi, cùng tuổi với nàng thậm chí còn nhỏ hơn mấy tháng. Nếu lấy tiền, nàng có cảm giác… bị người ta bao nuôi, cảm giác rất tội lỗi à.

“Con giữ đi, trong túi có tiền lúc nào cũng yên tâm hơn.” Lâm Bôi Nhạc đưa tiền trước mặt Nguyệt Th. Đầu năm nay, tiền chính là sức mạnh của một người, không có tiền đi ra ngoài đường liền không cảm thấy an toàn.


“Ai nha, cái này…” Nguyệt Thư gãi gãi mặt, ngượng ngùng cười.

“A, con không muốn thì thôi vậy…” Lâm Bôi Nhạc thu tay lại.

“Cho con, con muốn mà!”

Nguyệt Thư tay mắt lanh lẹ, đem tiền từ trong tay Lâm Bôi Nhạc cướp lấy.

Lâm Bôi Nhạc thả lỏng tay, mặc cho Nguyệt Thư đem tiền cướp đi, nhìn bộ dáng của nàng không nhịn được cười.

Nguyệt Thư xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, tức giận cầm tiền quẳng xuống dưới đất: “Không lấy, quân tử không nhận đồ bố thí![note10944] ”

“Con nhớ mang điện thoại hôm qua ta đưa đó.” Lâm Bôi Nhạc cười “Ha Ha” hai tiếng, rồi mặc kệ phản ứng của nàng, đi ra ngoài. Nguyệt Thư cảm thấy rất chán, đem tiền nhặt lên bỏ vào túi.

Thang máy mở cửa, Nguyệt Thư rất tự nhiên ôm cánh tay Lâm Bôi Nhạc: “Cha, chúng ta bây giờ đi đâu, đi thẳng sở thú luôn hả?”

“Đừng nói lớn tiếng như vậy, bên ngoài gọi là anh.”

Nguyêt Thư nghiêng đầu nói: “Onii-chan!!”

“Kiểu bình thường là được rồi, mẹ con là người Nhật Bản hả?”

“Không phải, con là trăm phần trăm thuần chủng người Trung Hoa à!” Nguyệt Thư vỗ vỗ ngực.

Lâm Bôi Nhạc khóe miệng giật giật, sao lại dùng từ thuần chủng, cảm giác cứ như đang nói về động vật ấy.


“Chúng ta tới tiệm bán điện thoại trước, ta mua SIM điện thoại cho con đã, nhớ mang điện thoại theo đó.”

“Con mang theo rồi, cha trước khi ra khỏi nhà đã nói một lần rồi.”

Hai người đến tiệm bán điện thoại, Lâm Bôi Nhạc lấy thẻ căn cước đi làm một thẻ SIM.

“Các em là học sinh à, tại sao hôm nay không đi học?” Chị bán hàng nhìn ngày sinh trên thẻ căn cước, thuận miệng hỏi một câu.

Lâm Bôi Nhạc còn chưa kịp mở miệng, Nguyệt Thư đã cười híp mắt nói: “À, trường bọn em hôm nay mở đại hội thể thao, nên hôm nay không có học.”

“Ừ, vậy sao…” Chị bán hàng nhìn màn hình vi tính, cũng không nghĩ nhiều, để Lâm Bôi Nhạc ký tên.

Lâm Bôi Nhạc ký tên xong nhìn Nguyệt Thư, không nghĩ con bé này nói dối tốt đến nỗi không nháy mắt như vậy. Người ta có câu nuôi không dạy là lỗi của cha, về sau mình phải thay cho bản thân tương lại dạy dỗ lại nàng.

Chị bán hàng ngẩng đầu nhìn hai người: “Hai em là anh em hả?”

“Không phải, là chị em” Nguyệt Thư nhanh chóng trả lời, cười hì hì chỉ Lâm Bôi Nhạc, “Bên ngoài rất giống nhau phải không?’

Chị bán hàng gật đầu:“Ừ đúng là rất giống, hai chị em thân nhau nhỉ.”


“Chị, trả tiền đi, tổng cộng 200 tệ.” Lâm Bôi Nhạc bỏ bút xuống, cười nói.

Nguyệt Thư không hiểu: “Em không phải có mang tiền sao?”

“Chị, đây là SIM của chị, chẳng lẽ bắt em trai trả tiền chứ!” Lâm Bôi Nhạc trừng mắt nhìn chằm chằm, mặt làm vẻ kinh ngạc.

Nguyệt Thư bừng tỉnh, biết là Lâm Bôi Nhạc đang chơi lại nàng, nhưng chị bán hàng đang nhìn nàng chằm chằm. Nàng chỉ đành chịu bỏ tiền ra trả, đem SIM gắn vào điện thoại di động.

“Cha, trả tiền cho con đi!” Hai người vừa ra khỏi tiệm điện thoại, Nguyệt Thư đã kéo áo Lâm Bôi Nhạc.

“Cha thiếu tiền con sao?” Lâm Bôi Nhạc ngạc nhiên hỏi lại.

“Cha không thể làm vậy được đâu! Mau trả con lại 200 tệ đi!”

“200 tệ gì? Chuyện này đâu có liên quan đến ta!”


Nguyệt Thư trừng mắt nhìn, đột nhiên ôm tay Lâm Bôi Nhạc, nhỏng nhẽo nói: “Cha, con gái sai rồi, về sau con không dám nữa, cha trả tiền lại cho con đi…”

“Thật sự con biết sai rồi phải không?” Lâm Bôi Nhạc bình thản nói, “Ta là gì của con?”

“Người là người cha con yêu nhất!”

“Còn ở ngoài này?”

“Người là anh trai em yêu nhất! Onii-chan, em yêu anh!”

“Thật sự là quá biết nịnh nọt, thế giới tương lai cũng thực dụng quá…” Lâm Bôi Nhạc lắc đầu, từ trong túi móc ra hai trăm tệ. “Về sau con nhớ kỹ rằng có thể nghèo chứ không thể hèn.”

“Cha, người thật tốt!” Nguyệt Thư cướp lấy tiền, mặt mày hớn hở, “Chúng ta đi đâu tiếp theo đây?”

Lâm Bôi Nhạc nghĩ rồi nói: “Bây giờ đi làm cho thẻ ATM cho con, rồi mới đi sở thú…”

“Lâm Bôi Nhạc, bạn làm cái gì ở đây vậy hả?” Lúc này, có một tiếng nói lạnh nhạt vang đến.

Lâm Bôi Nhạc cùng Nguyệt Thư cùng lúc quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ tóc xù chạy tới.

Thiếu nữ mặc đồng phục Thập Tứ Trung, đeo một cặp kính màu đen đơn giản, làn da trắng nõn, hốc mắt hơi sâu, sống mũi cao, khuôn mặt rất đẹp, mang chút vẻ đẹp của người phương tây,

Chỉ tiếc là đối phương chỉ tùy tiện cột tóc lại, nhìn qua rất xấu. Sắc mặt lại lạnh như băng, khiến người khác rất khó bắt chuyện.

“Dì Dương?” Nguyệt Thư thốt lên.

“Cô gọi tôi là cái gì?” Thiếu nữ nghe không rõ, lại đi tới gần hơn, hơi nhíu mày lại.

Nguyệt Thư đảo mắt một cái, cười nói: “Nha… Bạn là Dương Trinh Hinh cùng lớp vói anh mình đi, giới thiệu mình là em gái của anh mình, Lâm Nguyệt Thư.”