Lâm Bôi Nhạc tầm nhìn còn chưa hồi phục, tiếp đến là một tiếng thét với âm lượng cực cao như đâm xuyên qua tai! Nhưng còn chưa dừng lại ở đây, người để mông đặt trên mặt Lâm Bôi Nhạc đột nhiên đứng dậy, chân liên tục dẫm, lại còn đạp lên mặt. Lâm Bôi Nhạc bị dẫm đến mắt miệng méo sẹo, kêu đau liên hồi.
“Anh là ai? Nơi này là chỗ nào? Không được lại gần tôi!” Người kia thét lên một tràng dài, sau đó chân đạp một cú thật mạnh vào đầu Lâm Bôi Nhạc. Lâm Bôi Nhạc đau đến nỗi phải lăn xuống giường.
“Cái địt, mẹ nó ai vậy!” Lâm Bôi Nhạc che mũi, còn trong trạng thái mơ hồ, mở mắt nhìn kỹ, vậy mà là một nữ sinh. Nhìn qua, tuổi cũng gần bằng Lâm Bôi Nhạc.
Nàng hoảng sợ túm lấy ga giường, liền chạy ra bên ngoài.
“Cái địt…” Lâm Bội Nhạc cảm thấy mình thật là người tốt, gặp được loại tình huống như này cũng không chửi bậy.
Lúc này Lâm Bôi Nhạc cũng không nghĩ nhiều, não nhanh chóng phản ứng, tuyệt đối không thể để cho nữ sinh đi ra ngoài được.
Ga giường là chuyện nhỏ, nếu để cho xung quanh hàng xóm nhìn thấy một nữ sinh khỏa thân trùm ga giường lên người chạy ra khỏi phòng của cậu, sợ rằng sẽ lập tức gọi cảnh sát !
Lâm Bôi Nhạc nhanh tay nhanh chân, đem nữ sinh đẩy ngã xuống giường, đè thân thể của nàng bịt miêng nàng lại, động tác ăn khớp mà nhịp nhàng, để chính mình cũng không khỏi hoài nghi bản thân đời trước có phải từng làm rồi hay không?
“Ừm,ô, ô, ô!” Nữ sinh liều mạng giãy dụa, nhưng việc này quan hệ tương lai của mình, Lâm Bôi Nhạc cũng liều mạng ấn nàng xuống.
“Nghe tôi nói đây! Nghe tôi nói đây!” Lâm Bôi Nhạc quát lên ,“Cô trước phải bình tĩnh lại, tôi chẳng phải người tốt lành gì … Ấy lộn, tôi không phải là người xấu! tôi sẽ không làm gì cô cả! Còn quần áo của cô chính là cô cởi, không có liên quan tới tôi! Cô đừng có vu oan cho tôi, nhà tôi nhìn vậy thôi chứ có camera đó ! Còn nữa cô làm sao vào được đây? Đây là vi phạm xâm nhập gia cư bất hợp pháp cộng thêm bôi nhọ danh dự người khác! Có thể quy vào tội hình sự đó, bất quá cô nếu có thể giải thích rõ ràng thì tôi sẽ không gọi cảnh sát… Được rồi, bình tĩnh lại chưa, có thể nói chuyện chứ?
Lâm Bôi Nhạc xả một tràng dài như đạn pháo, đầu tiên là trấn an rồi lại hù dọa, nữ sinh hình như nghe hiểu được, chỉ là nàng nhìn chằm chằm Lâm Bôi Nhạc không chớp mắt.
“Tôi sẽ thả cô ra, nhưng cô không được chạy, cũng không la lên, bình tĩnh lại nói chuyện rõ ràng được không?” Lâm Bôi Nhạc từ từ thả tay ra, nhưng vẫn cảnh giác.
Cô gái gật đầu đồng ý.
Lâm Bôi Nhạc nhẹ nhàng thở ra, thả cô ta ra. Nhưng vẫn trong tư thế chuẩn bị bất kì lúc cũng có thể nhảy tới đè cô nàng lại.
“Xin hỏi, anh , anh có phải là Lâm Bôi Nhạc không?” Thiếu nữ nắm thật chặt ga giường, mí mắt nháy lên một cái.
“Hả, tôi đúng là Lâm Bôi Nhạc.” Mặc dù không biết vì vào thiếu nữ đột nhiên lễ phép như vậy, nhưng Lâm Bôi Nhạc vẫn thừa nhận.
“. . . Cha.”
“Hả??”
“Cha! Cha! Là con đây, con gái của người đây!” Thiếu nữ đột nhiên ôm lấy Lâm Bôi Nhạc, giọng nói nghẹn ngào.
Lâm Bôi Nhạc nháy mắt điên rồi, WTF? Đây là trò lừa gạt kiểu mới hả? Cô coi tôi là thằng ngu, hay chính cô là kẻ ngu.
“Được rồi được rồi, cô trước hết đem quần áo mặc vào đi, nhanh mặc vào đi.” Lâm Bôi Nhạc cũng chả có tí tâm trí tranh luận vấn đề này, miệng vừa nói,vừa đẩy thiếu nữ ra.
Tóm lại đối phương cứ trong tình trạng khỏa thân thế này rất nguy hiểm, giống như một quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ.
“Chắc là lúc vượt thời gian bị hủy …” Khuôn mặt thiếu nữ bỗng hoảng loạn, đột nhiên ôm đầu la lên. Trên giường lăn qua lăn lại, tiếng hét so với lúc này còn tuyệt vọng hơn nữa, như một bà cô trung niên bị đàn ông vứt bỏ , chớp mắt như mất tất cả vậy, “A! ta ….., ta …., còn có …. của ta nữa!”
Lâm Bôi Nhạc nghe hoàn toàn không hiểu cô nàng đang nói cái gì, cõ lẽ nàng đang tưởng tượng đồ vật trong tương lai, nhìn cứ như thật vậy. Tuy nhiên, hiện tại việc đó không quan trọng, Lâm Bôi Nhạc vội vàng lấy từ tủ quần áo của Lâm Giai Vận mấy bộ quần áo, ném cho thiếu nữ, sau đó tự mình đi đến cửa chính đứng.
“Cha, cái này nhỏ quá, mặc không được !” Tiếng nói tức giận của thiếu nữ truyền tới.
Ở Cao trung Trường Hòa, cuối tuần có thể tự do ăn mặc, nên quần áo Lâm Giai Vận đều mang tới trường, còn lại toàn là quần áo cũ mấy năm trước.
“Được rồi, để tôi kiếm cho cô cái khác … “
“Dừng dừng, đừng tới đây, để con tự tìm!” Thiếu nữ liên tục ngăn cản, sau đó là đủ loại âm thanh lục tung cả lên.
“Này, đừng có phá nhà tôi” Lâm Bôi Nhạc tức giận nhắc nhở.
“Chết tiệt biết ngay mà … hai mươi năm trước thật sự là lạc hậu.” Thiếu nữ lẩm bẩm trong miệng, sau loạt âm thanh nữa, “Được rồi, cha vào đi.”
Lâm Bôi Nhạc tiến tới, đối phương mặc chính là áo sơ mi cùng quần của Lâm Bôi Nhạc. Khuôn mặt khá xinh đẹp, cộng cặp lông mày làm nàng có khí chất một nữ tướng.
Lâm Bôi Nhạc hơi bất ngờ, sau khi mặc quần áo suýt nữa không nhận ra.
Thiếu nữ tiện tay quẳng cái áo lót, nói với giọng điệu tràn đầy khinh bỉ: “Đây là đồ của Lâm Giai Vận, hắc hắc, thật sự nhỏ đó.”
Lâm Bôi Nhạc nhìn bộ ngực phẳng của thiếu nữ, trong miệng không khỏi phát ra tiếng cười nhạo.
“Là do quần áo của cha quá lớn! Cho nên mới không nhô lên mà!” Thiếu nữ nổi giận cố gắng kéo căng quần áo, đường cong thân thể dần lộ ra, “Cha nhìn xem, vẫn có mà!”
Lâm Bôi Nhạc trông thấy cái thứ đó từ từ nhô lên, mặt đỏ bừng lên, lập tức nhìn sang hướng khác: “Được rồi,được rồi, tôi không muốn nhìn, cô đi ra khỏi đây nhanh lên!”
“Nè, Cha, sao mặt người đỏ thế?” Thiếu nữ như phát hiện ra một vùng đất mới, rất hiếm lạ, nàng nhìn chằm chằm Lâm Bôi Nhạc , rồi ôm bụng cười ha ha, “Có phải người không vậy? Con cảm thấy mặt cha có chút buồn cười A ha ha ha ha.”
Lâm Bôi Nhạc đỏ mặt trừng mắt nhìn lại, cô ta mặc quần áo rồi không cần sợ nữa: “ Được rồi, cô nhanh đi đi, quần áo cứ coi như tôi tặng cô!”
“… Ài, cha, con biết điều này rất khó tin, thế nhưng con thực sự là đứa con gái duy nhất của người mà.” Thiếu nữ đặt mông ngồi lên giường, không hề di chuyển, “Đúng rồi, cha biết tên con không? Lâm Nguyệt Thư, chính cha đã đặt đó!”
Lâm Bôi Nhạc cầm điện thoại lên: “Nếu cô không đi bây giờ , tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Cha, người không thể nhẫn tâm đến nỗi đem con gái mình cho cảnh sắt bắt đi, con sẽ bị bọn họ nuốt sống thật đó!”
“Đầu tiên, tôi không biết cô. Thứ hai, cô nói cô là con gái của tôi, vậy thì bằng chứng đâu?” Lâm Bôi Nhạc thở dài, lời nói chỉ dạy, “Cô gái, cô không thấy rõ sao, cô không lừa nổi tôi đâu… À mà, tôi thật sự tò mò tại sao phải là con gái của tôi, coi như nói là bạn gái cũ hay em gái nhiều năm mất tích, đều đáng tin hơn đi.”
“Hở?” mặt Lâm Nguyệt Thư đỏ lên, vô ý thức lui lại, “Cha, người không được làm bậy nha, con biết người bây giờ còn trẻ, nhan sắc của con quả thật [ trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa] (Cá lặn chim sa, nguyệt thẹn hoa nhường) đi nữa, người cũng vạn lần không thể yêu con, chúng ta không có khả năng đâu!”
“Ha ha. .. “ Lâm Bôi Nhạc có chút sợ hãi, con bé này da mặt quả thật là rất dày, chả có chỗ nào giống mình cả, chẳng lẽ chị em với bà cô kế bên nhà chạy lộn qua?
Lâm Nguyệt Thư nổi giận, hai mắt trợn tròn: “ Ha ha là ý gì hả, con không xinh đẹp phải không?”
“Cô rốt cuộc muốn thế nào đây?”
“A a a, mặc kệ, tóm lại, con là con gái của người, người là cha con, điều này không thể sai được!”
“Xin lỗi cô gái, cô không lừa được tôi … “ Lâm Bôi Nhạc ưởng ngực ra, làm ra vẻ vô cùng tự hào, “Bởi vì, tôi từ trước đến nay, vẫn là trai tân … “
“Cha,đừng nói nữa, điều này không đáng tự hào đâu … Con chính xác là con gái của người hai mươi năm sau, ta có đem ảnh chụp, nhưng lúc vượt thời gian đều bị mất hết rồi! Đúng rồi, con đột nhiên rơi xuống, đâu có khoa học kỹ thuật làm được chuyện như vậy đâu!”
“. . .” Lâm Bôi Nhạc im lặng một hồi, “Chứng cứ không đủ.”
Lâm Nguyệt Thư nghĩ nghĩ, đột nhiên cô đập mạnh giường hét to: “Đúng rồi, con còn biết cha là một tên siscon, luôn luôn bám lấy Lâm Giai Vận bà già không muốn mặt kia, mà không bao giờ chịu thừa nhận!”
Lâm Bôi Nhạc nổi giận: “Ta không phải là siscon!”
Lâm Nguyệt Thư gật đầu như đúng rồi: “Đúng đúng đúng rồi, biểu hiện như có chết cũng không thừa nhận này! Người tuyệt đối là cha con! Người cha thân yêu của con!"