Con Gái Trở Về

Chương 11




19

Nhưng sau khi trả lời thì anh lại hỏi tại sao tôi cần tiền gấp như vậy.

Có lẽ lúc này tâm tình khó chịu không có chỗ nào giãi bày, tôi không kìm nén được mà thật sự nói hết cho anh ấy nghe.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, cuối cùng anh chỉ nhỏ giọng "Không sao, mười phút nữa tiền sẽ đến, để sáng mai tôi đưa em về."

Tôi định từ chối nhưng Phó Tầm đã trực tiếp quyết định thay tôi.

Sau khi cúp điện thoại, tôi lắng nghe tiếng tim đập rộn bên trong ngực mình.

Sáng hôm sau, Phó Tầm gửi tin nhắn cho tôi từ rất sớm, tôi xin chủ nghiệm cho nghỉ học rồi định đến khách sạn tìm ba, thì tình cờ gặp Phó Tầm ở cổng trường.

Anh đậu xe trước khách sạn rồi đi bộ ra cổng trường đợi tôi.

Phó Tầm hôm nay không mặc vest hay giày da mà chỉ mặc một bộ trang phục bình thường, người đàn ông vốn dĩ trưởng thành như anh ấy, khi dựa vào gốc cây châm thuốc lại toát lên vài phần tươi trẻ của thiếu niên.

Nhưng mà khi anh ngẩng đầu lên thì cảm giác tươi trẻ kia ngay lập tức biến mất.

Đôi mắt của Phó Tầm khiến người ta có cảm giác như bị nhìn thấu nội tâm. Hình như những người trải qua thăng trầm trong giới kinh doanh đều có ánh mắt sắc bén giống như vậy.

Trong lúc tôi đang ngẩn người thì Phó Tầm đã bước tới gần hơn.

"Đi thôi."

Tôi gật đầu và đi theo sau anh ấy.

Phó Tầm đến khách sạn đón ba tôi và chở chúng tôi về nhà.

Lúc ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng của Phó Tầm thì ba tôi cứ nhấp nhổm không yên, ông ấy chỉ dám ngồi sát mép ghế một chút vì sợ làm bẩn xe của Phó Tầm.

Nhưng mà chuyện khiến tôi ngạc nhiên chính là… trên suốt quãng đường đi, Phó Tầm lại quay sang nói chuyện phiếm với ba tôi.

Con người xa cách khó gần giống như lời đồn kia đã không còn nữa, người đàn ông trước mắt tôi thật sự rất dễ gần.

Sau vài giờ xuất phát, Phó Tầm đã đưa chúng tôi đến bệnh viện. Trước khi vào bên trong, Phó Tầm lấy ra rất nhiều thuốc bổ từ trong cốp xe và nói là để tặng cho mẹ tôi dưỡng bệnh.

Ba tôi luôn miệng nói cảm ơn, hai tay hơi xoa xoa không được tự nhiên cho lắm.

Khi vào trong phòng bệnh.

Tôi nhìn thấy mẹ thì nhẹ nhõm thở ra một hơi dài.

Nước da của mẹ tôi không tệ, khuôn mặt cũng không hốc hác gầy gò giống như tôi tưởng tượng.

Sau khi chào hỏi một hồi, đúng lúc cô y tá đến thay bình treo cho mẹ và nhắc nhở chúng tôi đổ thùng rác trong phòng.

Tôi vội lên tiếng đáp lời, nhưng còn chưa kịp làm gì thì Phó Tầm đứng bên cạnh đã chủ động cúi xuống buộc chặt túi rác, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Tôi lại ngẩn người vài giây.

Chỉ sợ kiểu người như Phó Tầm khi ở nhà thì còn chẳng bao giờ đổ rác.

Trong cả ngày hôm sau, Phó Tầm đã dùng hành động để cho tôi biết anh không phải là Phó tổng, mà chỉ là Phó Tầm.

Mua thực phẩm, đưa cơm, mua nhu yếu phẩm hàng ngày, thậm chí còn cầm theo phích để xếp hàng nhận nước nóng.

Mấy việc này là Phó Tầm chủ động giúp đỡ cho tôi, chứ bình thường toàn là bảo mẫu ở nhà anh làm, căn bản anh không cần động một ngón tay.

Tính tình của mẹ rất thoải mái, bình thường cũng hay thích nói đùa trêu chọc người ta.

Buổi tối lúc ăn cơm, mẹ vừa cười vừa hỏi Phó Tầm "Tiểu Phó này, có phải… cháu thích Chân Nhất nhà chúng ta không?"

Tôi đỏ mặt "Mẹ!"

Tôi đang định giải thích thì đột nhiên Phó Tầm lại lên tiếng trước.



"Vâng ạ.

"Dì đúng là tinh mắt."

Sau đó mọi người cũng không nói về chủ đề này nữa, nhưng phản ứng của từng người đều khác nhau.

Mẹ cười toe toét đến tận mang tai, trong khi ba vội vàng đút cơm cho mẹ ăn, tính tình ông ấy nhút nhát lại thật thà, mặc dù không nói câu nào nhưng khóe miệng cũng đã hơi nhếch lên một chút.

Phó Tầm vẫn lặng im không nói lời nào.

Chỉ mình tôi.

Từ đầu đến cuối, hai tai đỏ bừng.

20.

Phó Tầm sống trong một khách sạn ở gần bệnh viện.

Vào buổi tối, tôi dẫn Phó Tầm đến quán thịt nướng mà tôi thích ăn từ thời còn đi học.

Không gian của quán khá nhỏ. Lúc định ngồi xuống, Phó Tầm nhìn vào mặt bàn vẫn còn hơi bẩn thì lập tức cau mày.

Nhưng anh không vẫn không nói gì cả.

Tôi lấy khăn giấy ướt trong túi ra và cẩn thận lau mặt bàn.

Quán không có nhiều người nên đồ nướng được dọn lên rất nhanh.

Tôi lại gọi thêm rất nhiều bia, thịt nướng mà không có bia thì mất hết linh hồn của thịt nướng.

Ngày hôm đó chúng tôi đã uống rất nhiều.

Tôi nhìn người đàn ông bàn bên kia đang uống bia cùng tôi mà không khỏi bồi hồi.

Chúng tôi nói về cuộc sống buồn tẻ của anh ấy, rồi lại nói đến chàng trai mà tôi đã phải lòng khi còn đi học.

Ngày xưa tôi từng thầm mến một bạn học nam, cậu ấy cao gầy và được khen là đẹp trai nhất lớp.

Mà cậu ấy có vẻ cũng thích tôi.

Cậu ấy luôn đối xử khác biệt với tôi so với những bạn nữ trong lớp, cậu ấy thường hay trò chuyện cùng tôi, mỗi sáng sẽ nhét vào ngăn bàn của tôi một đống đồ ăn vặt, và nếu ai đó nói xấu tôi thì sẵn sàng ném cả chai nước vào mặt người ta.

Nhưng mà… ngay khi tôi nghĩ cậu ấy cũng thích tôi, thì tôi lại tình cờ gặp được cậu ấy nắm tay hoa khôi lớp bên, 2 người họ cùng nhau đi ra từ một quán ăn nào đó.

Cảm giác bọn họ cực kỳ thân mật.

Cứ như thế, tình cảm thầm kín của tôi đã kết thúc mà không để lại chút dấu vết gì.

Mãi sau này tôi mới hiểu những cử chỉ đó không được coi là thích, cùng lắm chỉ là quan tâm mà thôi.

Khi tôi nói đến đây, Phó Tầm bật cười và bảo kiểu nam sinh như thế sẽ không phù hợp với tôi.

"Vậy thì người nào mới hợp?"

Vì men say của rượu nên tôi mới dám hỏi câu này.

Phó Tầm cười dịu dàng và rót cho tôi một tách trà ấm.

"Như tôi chẳng hạn.

"Có thể chăm sóc cho em."



Sau khi rời khỏi quán ăn, Phó Tầm nói muốn đến thăm ngôi trường mà tôi đã học.

Tôi đưa anh đến trường cấp ba cũ của tôi.



Cổng trường đã khóa nên tôi không vào trong được, tôi cùng anh ấy đứng bên ngoài và chỉ vị trí lớp học mà tôi từng học, cũng chỉ về phía sân chơi mà tôi thường tập thể dục giữa giờ.

Gió lạnh chợt nổi lên, anh ấy cúi đầu hỏi tôi, hồi còn đi học có từng nghĩ tới sẽ có người tỏ tình với tôi ở cổng trường hay không.

"Có chứ."

Đương nhiên là có, thời còn đi học thì ai mà chưa từng tưởng tượng về mấy chuyện như thế này.

Tôi hăng hái bừng bừng nói cho anh ấy biết, ngày còn học cấp 3 thì tôi đã vô số lần mơ tưởng đến chuyện sẽ có ai đó tỏ tình với tôi ở cổng trường.

Nhưng không đơn giản là tỏ tình thôi đâu.

Cậu ấy sẽ không chỉ hỏi tôi có muốn bạn gái của cậu ấy không, mà sẽ hỏi tôi là gió hôm nay có dịu dàng không, mặt trời hoàng hôn có lãng mạn không.

Hoặc là hỏi ánh trăng đêm nay có đẹp hay không.

Những suy nghĩ ngày xưa bao giờ cũng lãng mạn và trẻ con như thế.

Lúc đó tôi đã nghĩ, khi thích một người thì dù thấy hoàng hôn đẹp mắt hay cơn gió dịu dàng thì cũng muốn nói cho anh ấy biết, dù là thấy trăng hôm nay đẹp cũng muốn kể cho anh ấy nghe.

Sau khi tôi nói xong thì Phó Tầm không đáp lại câu gì.

Một lúc lâu sau, Phó Tầm bỗng nhiên thấp giọng.

"Lưu Chân Nhất."

"Hả?"

Anh ấy hỏi.

"Hôm nay gió có dịu dàng không?"

“Hoàng hôn có lãng mạn không?”

Sau một thoáng ngập ngừng, anh lại ngước lên nhìn tôi.

"Trăng đêm nay đẹp không?"

Tôi có cảm giác không nói nên lời.

Những tưởng tượng trẻ con của tôi từ hồi học cấp 3 bỗng nhiên lại trở thành hiện thực, vậy mà người nguyện ý thực hiện mong ước trẻ con đó… lại là Phó Tầm.

Sự tương phản bất ngờ này, cùng với những gì anh ấy vừa nói, lại càng khiến trái tim tôi đập nhanh hơn một chút.

Đột nhiên… trong đầu tôi chợt nảy ra một linh cảm thiết kế, ngay thời khắc đó tôi mặc kệ Phó Tầm đứng một bên rồi vội vàng bắt taxi trở về nhà.

Sau một đêm trằn trọc, cuối cùng tôi cũng vẽ được kiểu dây chuyền mà mình vừa nghĩ ra.

Hơn nữa, nó cũng đáp ứng tất cả những yêu cầu oái oăm của Phó Tầm.

Sáng hôm sau, tôi xuất hiện trước mặt Phó Tầm với quầng thâm dưới mắt.

Khi đưa bản thảo thiết kế thì tôi thấy mí mắt của người đàn ông cũng thâm quầng. Xem ra tối hôm qua anh ấy cũng ngủ không ngon.

Phó Tầm rất hài lòng với thiết kế lần này của tôi, lập tức bảo trợ lý chuyển cho tôi toàn bộ tiền thù lao còn lại.

Trạng thái của mẹ đã tốt hơn ngày trước, sang đến buổi chiều ngày thứ hai thì Phó Tầm lái xe đưa tôi trở về trường học.

Vốn tưởng rằng sau đêm đó thì quan hệ giữa tôi và Phó Tầm sẽ có biến đổi, nhưng liên tiếp vài ngày anh ấy cũng không có tới tìm tôi.

Tôi hơi thất vọng, nhưng cũng chưa đến mức không biết xấu hổ mà đi hỏi lại anh.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi đã nghĩ… có lẽ lời hứa của Phó Tầm trong phòng bệnh ngày hôm đó chỉ là làm cho mẹ tôi - một bệnh nhân, được vui vẻ hơn một chút.

Nhưng mà những lời nói của anh ấy ở trường cấp 3 thì phải giải thích thế nào đây?

Câu hỏi này tôi trả lời không được.