Hàn Thần Hạo không thèm nghe lời nào của Dương Nhược Uyển nữa mà một mực kéo cô đi thẳng ra xe, đưa tay mở cửa xe rồi đưa cô ngồi vào trong bản thân hắn cũng trực tiếp ngồi vào và nhìn cô lên tiếng:
"Dương Nhược Uyển ta mong con đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta... nếu không cái việc được tự do bên ngoài của con cũng bị ta quản thúc đó..."
Nghe hắn nói vậy thì cô im bật lại sau đó thì liền nhìn người ba nuôi cao ngạo của mình mà hỏi:
"Túi xách của con đâu...?"
Hắn nghe cô hỏi thế thì đưa tay lấy chiếc túi xách đang nằm bên cạnh mình đưa nó cho cô rồi lên tiếng:
"Điện thoại của con ta thấy nó cũng đã cũ rồi nên đã ném đi... lúc về ta sẽ cho người mang điện thoại mới đến cho con."
Dương Nhược Uyển nghe thấy hắn nói vậy thì cơn bực tức trong người mình không kìm được mà nhìn hắn quát:
"Người có thôi đi không hả... ngay cả điện thoại con người cũng quyết định ném nó đi mà chẳng hỏi chủ nhân của nó có đồng ý không... ba rốt cuộc người muốn bức ép con đến khi nào đây hả?"
Lần đầu tiên trong đời đây là Hàn Thần Hạo thấy được vẻ tức giận thật sự của cô, hắn cũng thật không ngờ rằng có ngày bản thân mình lại bị cô quát mắng trước mặt người khác như vậy, ngay lúc này hắn cũng không hề chịu thua mà lạnh giọng đáp lời:
"Dương Nhược Uyển bản thân con bướng bỉnh ta không nói... bây giờ con còn dám lớn tiếng với ta như thế nữa... phép tắt ta dậy con... con bỏ đi đâu hết rồi?"
Tài xế và trợ lý Tiêu ngồi trước thấy bản thân như rơi vào hang cọp luôn rồi, thật không ngờ bọn họ lại có thể chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp này rồi hai người họ lại thầm cầu nguyện cho bản thân mình không bị vạ lây.
Khi hắn vừa nói dứt lời thì cô quay mặt qua hướng khác mà im lặng không thèm trả lời hắn thêm câu nào nữa.
Khoảng 15 phút sau thì chiếc xe cũng đã dừng lại ở sân của Hàn gia, ngay sau khi chiếc xe dừng hẵng lại thì cô liền đưa tay mở cửa xe và nhanh chóng rời khỏi, lúc này quản gia thấy cô thì liền cúi chào:
"Cô chủ mừng cô trở về."
Phớt lờ quản gia thì cô đi thẳng một mạch vào trong nhà không quan tâm ai hết. Quản gia thấy cô như vậy thì thầm nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó, nên ông đi đến trước mặt của Hàn Thần Hạo rồi nói:
"Ông chủ mừng trở về nhà."
Nghe quản gia chào thì hắn gật đầu rồi nhìn ông mà lên tiếng:
"Chuẩn bị một ít thức ăn cho cô chủ."
"Vâng."
Cô đi thẳng lên phòng trở về căn phòng lúc trước của mình thì cô mím môi nhìn mọi thứ xung quanh liền nghĩ: "Hóa ra bốn năm qua căn phòng ngủ này vẫn được quét dọn sạch sẽ như vậy... căn phòng này vẫn giống với lúc trước không hề thay đổi bất cứ thứ gì... xin chào tôi Dương Nhược Uyển đã trở về rồi."
Ở đây hắn đứng trước cửa phòng cô đưa mắt nhìn cánh cửa đang khép hờ thì thở dài lắc đầu một cái rồi đưa tay đẩy cửa đi vào mà lên tiếng:
"Đồ của con ta đã mang lên giúp, mau đi tắm rồi xuống dưới dùng bữa khuya đi."
Đang nằm trên giường nghe thấy giọng hắn nói thì cô mở mắt ra quay qua nhìn rồi nói:
"Con no rồi... không cần phiền phức vậy đâu... cũng khuya rồi ba về phòng mình đi con phải đi tắm rồi."
"Con đừng ngang bướng tắm nhanh đi ta sẽ ở dưới phòng ăn đợi con xuống."
Nói xong Hàn Thần Hạo quay người rời đi, cô thấy hắn đã đi thì liền đứng dậy đi đến chiếc vali đưa tay kéo chiếc vali đến chỗ tủ rồi mở ra sắp xếp đồ vào trong tủ.
Làm xong cô cầm lấy đồ đi vào trong phòng tắm vài phút sau, cô đi ra trên người khoác lên mình chiếc đầm suông ngủ hai dây thêm áo khoác mỏng bên ngoài, xong việc cô đi xuống lầu vào trong phòng ăn thì thấy hắn đang ngồi đợi, trên bàn là mấy món ăn khuya đã được mang lên.
Cô chầm chậm đi đến rồi đưa tay kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh hắn rồi lên tiếng:
"Ngày mai con sẽ đến công ti... "
Hàn Thần Hạo nghe cô nói vậy thì đưa mắt nhìn rồi nói:
"Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi... ta sẽ đưa con đến công ti vào ngày kế tiếp... mau dùng bữa đi."
Bữa khuya của hai người rồi qua rất nhanh, sau khi cô dùng xong phần của mình thì liền rơi đi, lên đến phòng thì cô liền đóng khóa cửa lại rồi đi đến chiếc rèm cửa đưa tay kéo nó ra rồi mở khóa cửa ban công sau đó thì bước đi ra ngoài ngắm bầu trời đầy sao.
Cô cứ thế mà đứng hơn hai tiếng đồng hồ ở đó mà ngắm mọi thứ bên dưới, thấy bản thân khá mệt thì đi vào trong và nằm thẳng trên giường mà mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Sáng hôm sau
Mới 5 giờ sáng cô đã đi xuống dưới lầu, quản gia đang phân công việc cho người làm nhìn thấy cô liền đi đến hỏi:
"Cô chủ... sao lại dậy sớm vậy...?"
Cô nghe quản gia An hỏi thì mỉm cười lắc đầu mà trả lời:
"Bác An con quen rồi... người giúp con pha một ly cafe đen được không ạ?"