Khi Dương Nhược Uyển buông bỏ mọi thứ thì rời khỏi nơi đó, nhờ sự giúp đỡ của thuộc hạ Trần Tuấn Triệt nên mọi tin tức của cô đều bị phong tỏ hết.
Cô không phải nhẫn tâm bỏ rơi con gái nhỏ của mình mà là cô vẫn chưa chấp nhận mọi thứ đang diễn ra.
Bốn năm qua Dương Nhược Uyển sinh sống tại Pháp thành phố Pari, trong một khu trung cư căn nhà đầu tiêng tại lầu 7 chính là nơi hiện tại cô đang sống.
Dương Nhược Uyển đang loay hoay trong bếp thì một cậu bé khoảng chừng sáu tuổi khuôn mặt lãng tử chạy vào ôm lấy chân cô mà làm nũng nói:
"Mami... có thức ăn chưa... tiểu Lãng rất đói bụng..."
Cô nghe thấy giọng của cậu bé như thế thì tắt bếp đưa tay cởi tạp dề ra sau đó thì cúi người xuống bế cậu bé lên đi đến bàn ăn đặt cậu bé xuống ghế mà nhẹ nhàng lên tiếng:
"Lãng nhi con chờ Mani một chút... ta dọn thức ăn ra có được không...?"
"Vâng ạ..."
Sau khi dọn thức ăn lên thì cô và cậu nhóc vui vẻ mà dùng cơm. Sau khi ăn xong thì cô dọn dẹp rồi đi tắm còn cậu bé tiểu Lãng thì ngồi học bài.
Khi cô đi tắm ra thì thấy cậu bé đang ngủ trên ghế thì mỉm cười sau đó nhẹ nhàng bế cậu đi vào phòng ngủ đặt nhẹ lên giường đắp chăn cẩn thận lại cho cậu rồi cô khom người hôn lên cái má bánh bao của cậu một cái rồi thì thầm:
"Con trai của mami của ngon."
Nhẹ nhàng ra khỏi phòng cô đi ra phòng khách đến tủ lấy một chai rượu vang đi đến ghế ngồi rồi nhâm nhi một mình.
.
.
.
Hàn Thần Hạo vì giữ lời hứa với cô con gái nhỏ là sẽ đưa cô bé đi Pari chơi, khi cô bé được hắn dắt đi đến nơi mà mình thích thì bản thân vô cùng phấn khích trên máy bay cô nhóc không ngừng luyên thuyên với hắn.
Hai ba con đến Pháp thì liền có xe đón đến khách sạn mà hắn đã đặt trước, bế cô nhóc trên tay hắn không nhịn được mà hôn lên má cô nhóc một cái sau đó nuông chiều mà nói:
"Bảo bối tối nay baba đưa con đi dạo phố có được không... còn bây giờ thì con nên ngủ một giấc đi."
Hàn Nhược Tuyết nghe hắn nói vậy thì vui vẻ gật đầu đưa tay ôm chầm lấy cổ hắn mà nói:
"Vâng ạ... baba hứa rồi đó."
Về đến phòng thì hắn đặt cô nhóc lên giường sau đó thì hắn lấy điện thoại gọi cho ai đó. Khi hắn tắt máy quay người lại thì thấy Hàn Nhược Tuyết đang ngủ rất ngon lành trên giường.
Hắn đi đến ngồi xuống đưa tay đắp chăn lên cho cô nhóc rồi nhẹ nhàng nói:
"Tuyết nhi... baba có linh cảm là mẹ con đang ở đây... ta hi vọng rằng linh cảm của ta sẽ là sự thật... nếu là như vậy thì con có thể gặp lại mẹ rồi... Tuyết nhi... ngủ ngon..."
Hôm nay là noen nên không khí ở thành phố Pari vô cùng nhộn nhịp, Dương Nhược Uyển đưa đang đứng trước cổng trường tiểu học để đón con trai, khi cô nhìn thấy cậu liền mỉm cười dịu dàng ngồi xuống dang tay đón cậu nhóc.
Trên đường trở về nhà thì cô nhìn cậu nhóc mà lên tiếng:
"Lãng nhi... tối nay mami đưa con đi dạo có được không...?"
Cậu nhóc nghe cô nói vậy thì đưa tay hoan hô sau đó liền chòm lên hôn chụt một cái vào má cô rồi nói:
"Mami tuyệt nhất..."
Tối đến, cô đưa con trai đi dạo phố hai mẹ con vui vẻ mà ngắm nhìn khung cảnh noen thì cậu nhóc nhìn thấy kẹo bông thì liền nhìn cô mà lên tiếng:
"Mami... con muốn ăn kẹo bông có được không ạ...?"
Nhược Uyển thấy vẻ mặt khao khát này của cậu con trai liền mềm lòng đưa tay xoa đầu nhóc rồi nói:
"Được nhưng mà chỉ được ăn một cái thôi đó...?"
Nghe thấy cô đồng ý thì cậu nhóc nhảy lên rồi đáp:
"Được ạ... cảm ơn mami..."