Con Gái Gian Thần

Chương 49




TA THẬT CÓ LỖI VỚI QUỐC GIA, CÓ LỖI VỚI NHÂN DÂN, CÓ LỖI VỚI ĐẠI THẦN XUYÊN KHÔNG.

Khách chen chúc nhau đầy trong tiệm, mọi người đứng vây quanh một cậu thanh niên đang ngồi sau bàn, rủ rỉ bàn tán. Người kia bộ dạng hoạt bát, khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đã ra dáng đàn ông, mặt mũi sáng sủa, mi thanh mục tú, ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái, khóe miệng cười mỉm, trong mắt lộ ra sự tự tin của kẻ xuyên không.

Người mẫu ngồi đối diện là một cụ ông, theo Trịnh Diễm đoán, ông cụ này chắc là rảnh rỗi, buồn quá đi dạo lung tung. Cụ ông ngồi ngay ngắn, một tay sờ râu, tay vịn gậy chống, chờ người kia vẽ cho.

Khỏi phải nói, tay nghề tên kia được gom góp, ngồi hí họa như vậy một lúc, vẽ được đại khái, sau đó tỉ mỉ chỉnh lại các nét, vì cụ ông nhà người ta không thể ngồi yên không cử động cả ngày được. Cho dù chỉ là đường nét xung quanh, nhưng cũng rất giống, mọi người chung quanh lại ca tụng một hồi.

Trịnh Diễm chỉ cảm thấy rất đờ mờ. Dưới ngòi bút của Thịt (tác giả tự gọi mình) chỉ có một người duy nhất vẽ phác họa giỏi mà thôi – tôi nói cho bạn biết, tại vì chính Thịt cũng không đếch vẽ được cái gì nên mới để khả năng hội họa của nhân vật chính khá khẩm hơn – tay nghề vẽ phác họa của Trịnh Diễm cũng không tồi. Có thể dễ dàng nhận thấy, trình độ vẽ phác họa của thanh niên văn hóa cũng như Thịt,như vừa kêu meo meo hai tiếng, chân ướt chân ráo đứng trước ngưỡng cửa của hội họa mà thôi. (Á? Hình như cái vật kì quái gì đang lăn vào…)

Thanh niên văn hóa cười tủm tỉm, trước những ánh mắt tán thưởng của ‘dân bản xứ’, khiêm tốn nói: “Chút tài mọn thôi mà.”

Mệ nó chứ chút tài mọn! Một phương pháp hội họa hoàn toàn mới phải được hình thành theo hệ thống, đòi hỏi sự suất hiện của công cụ vẽ hoàn toàn mới khác, tên khốn khiếp ngươi nói cho ta nghe, phải qua mấy đời mới phát triển được như vậy, hả? Đúng là sâu bọ đi đục khoét! Ngươi dựa vào gì mà hạ thấp kết tinh trí tuệ của người khác hả?!

Cậu bé xui xẻo Trịnh Đức Hưng không đọc được suy nghĩ của cô cô, chỉ cho rằng Trịnh Diễm đang nhìn chằm chằm vào trước cửa tiệm nhà người ta, ngẩn người, tưởng tiểu cô cô thích cái này. Thầm nghĩ tuy cái này hơi kì lạ, nhưng cũng không quái khác người, cũng không phải cái gì ghê gớm. Chủ động hỏi thay: “Cái này bao nhiêu?”

Tranh đã vẽ xong, thanh niên văn hóa đứng yên một chỗ, nhìn chưởng quầy, tiểu nhị chào bán bút chì, còn bán kèm cả dao gọt nhỏ. Trịnh Đức Hưng hỏi, tiểu nhị trả lời: “Một trăm đồng một cây, ba ngày đầu khai trương giảm giá, mua mười tặng một.”

Trịnh Đức Hưng dù không có nhiều tiền bằng Trịnh Diễm, nhưng cũng coi là ông chủ nhỏ, vui vẻ ném ra hai xâu tiền khiến tiểu nhị ngã ngửa: “Bán hai mươi cây. Còn dao nhỏ thì sao?”

Xuyên qua gần mười năm, bỗng phát hiện mình có đồng hương, tâm trạng Trịnh Diễm vô cùng phức tạp! Nhìn người ta xem, đã ‘phát minh’ những thứ có lợi cho quốc kế dân sinh, cũng mở cửa hàng, còn mình thì… chỉ được cái ăn hàng! ‘Phát minh’ gì đó của nàng, toàn để ăn ngon hay không ngon không thôi?

Nàng đã khiến cho quần thể người xuyên không tinh anh xuất sắc này mất thể diện, Trịnh Diễm lệ rơi đầy mặt. [Ta thật có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân, có lỗi với đại thần xuyên không, so với người ta, ta rõ là dân bản địa chính cmn gốc?! Khốn khiếp!]

‘Dân bản địa’ thiên triều Đại Khích, là Quận quân được Hoàng đế sắc phong, quần thần chứng thực, con gái của Tể tướng đương triều, bạn nhỏ Trịnh Diễm, sau khi đứng bên nhìn đại diện xuyên không bắt tay vào phát triển văn hóa, chỉ muốn nói: Áp lực như núi!

Thằng cháu ngốc của nàng không thèm trả giả mà còn hào hứng gom đồ bỏ vào bao, Trịnh Diễm cảm thấy ngứa tay muốn đập cậu một phát! Trịnh Đức Hưng, cháu đúng là tên ngốc lắm tiền thiếu thường thức chuyên làm bàn đạp cho tụi nhân sĩ xuyên không, NPC nhà quê đúng tiêu chuẩn.

Kì lạ là, một người xuyên không thâm niên như Trịnh Diễm, theo góc độ của người bản địa, có ấn tượng rất tệ về kẻ xuyên không này. Tâm trạng này, chúng ta có thể coi như ‘Cảm giác khó chịu khi bị mất vị trí độc quyền’.

Bởi vì quá bi phẫn, bút cũng không mua, Trịnh Diễm quay trở về nhà, thành ra lễ vật tặng cho đám cưới Trịnh Uyển rất đúng quy củ.

***

Cuối cùng thanh niên đủ tuổi chưa lập gia đình Trịnh Uyển cũng phải kết hôn, hai mươi tuổi ở thời đại này không phải là kết hôn sớm đâu. Sau khi trải qua sự kiện khắc chết công chúa mà còn có một Trưởng công chúa bằng lòng chịu gả con cho, ái chà, có thể nói bề ngoài của anh rất hấp dẫn.

Ngược lại với Trịnh gia có một ổ con trai, mẹ vợ của Trịnh Uyển, Trưởng công chúa Nghi Hòa sinh ra cả đống con gái. Theo công tác thống kê sơ bộ (số còn sống), có bảy nữ, một nam, cộng thêm ba đứa cháu gái, số cháu trai: không. Vì thế, cha vợ của Trịnh Uyển, Tân An Hầu Quách Bái Lương, ngay cả tì nữ cũng không dám ngủ. Rất khổ!

So với Quách Bái Lương thì Trịnh Diễm còn khổ hơn, nàng vừa vị thanh niên văn hóa đả kích, trở về nhà còn nghe thông gia nhà nàng, anh vợ của Trịnh Uyển, tên là Quách Tĩnh! (nhân vật chính trong truyện Anh hùng xạ điêu của Kim Dung).

Nhất định là do cách phát triển của ta không đúng!

Trơ mắt nhìn thân thích của mình lần lượt được giới thiệu với người cùng tên cùng họ với con rể Hoàng lão tà (nhân vật trong AHXĐ), Trịnh Diễm thấy thất thần trong giây lát! Thế giới này quá điên cuồng! Mãi đến khi Trịnh Du huých nàng: “Đang nghĩ gì thế? Đi gặp cô dâu với tỉ nào.”

Hai chị em tay lớn nắm tay bé, đi chọc cô dâu.

Quách thị là một mỹ nhân, không xinh đẹp thì Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng chẳng làm mối cho. Nhưng mà ở cái triều đại có tập tục hại cha, nữ tử bình thường rất hung hãn, mẹ của Quách thị lại là Trưởng công chúa, cũng như Trưởng công chúa Khánh Lâm, có thể không tham gia chính sự, nhưng sinh hoạt không chịu thiệt thòi. Một người mẹ như vậy giáo dục con cái, Trưởng công chúa Khánh Lâm không thể không huấn luyện đặc biệt cho chị suốt nửa năm trời.

Ừm, kết quả cũng không tệ. Dù sao trong mắt chị em Triệu thị, Trịnh Du, cô dâu mới có vẻ khá điềm đạm nho nhã. Triệu thị vì bận rộn, nói được vài câu, kéo Trịnh Du đi phụ một tay, để lại một mình Trịnh Diễm nói chuyện với chị dâu.

Quách thị cũng không phải người không rõ phải trái, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng rất thật lòng mà nói với chị: “Từ sau chuyện Ngụy Tĩnh Uyên, đích trưởng hầu môn, tước vị có thể đến đâu? Không như con trai Tể tướng, nay Trịnh Ngũ lang sắp ra làm quan, lại có cha nó ở đó, tiền đồ tươi sáng hơn người khác nhiều. Mà cứ nhìn nếp sống của Trịnh gia đi, không nạp thiếp thu tì. Chẳng lẽ dì ruột lại hại con sao?” Sau khi phân tích hai phương diện từ sinh hoạt đến công tác, Quách thị không còn hờn dỗi gì nữa.

Đối xử với em chồng cũng khách khí hơn: “Hai năm trước cũng từng gặp muội, không ngờ, khụ khụ.” Thành người một nhà.

Trịnh Diễm cũng cười vô cùng ngọt ngào: “Là duyên phận đó. Mà Ngũ nương có đói bụng không?”

Tim Quách thị đập loạn, ở nhà chị đứng hàng thứ bảy: “Được rồi, bây giờ tẩu cũng không thể ăn nhiều.” Trước khi hành lễ người nhà có dặn.

Trịnh Diễm gật đầu: “Vậy khi nào tẩu đói bụng thì nói, muội sẽ lén đưa cho.”

Quách thị cười nói: “Vậy làm phiền muội – mà ở trong nhà, thức dậy mấy giờ thế?” Bắt đầu thu thập thông tin từ em chồng, tranh thủ để lại ấn tượng tốt.

Trịnh Diễm nói: “Tại vì muội còn nhỏ nên dậy hơi trễ,” đỏ mặt, “Mọi người dậy sớm hơn, cha lâm triều, thì mẹ cũng dậy theo. Tẩu cứ dậy cùng lúc với Ngũ ca, sau bữa sáng, chỗ mẹ không còn việc gì nữa thì có thể quay về nghỉ tiếp cũng được.”

Quách thị hé miệng cười: “Dì nói muội đúng là quỷ linh tinh, quả thật không sai!” Cười bóp bóp tay Trịnh Diễm.

“Mẹ có ít con gái, rất dễ ở chung~”

Quách thị không nhịn được vỗ đầu Trịnh Diễm.

Hai chị em dâu ở chung vui vẻ với nhau, trong thư phòng, Trịnh Tĩnh Nghiệp cùng vài thành viên Trịnh đảng lại đen mặt!

***

“Tin xác thực?” Trịnh Tĩnh Nghiệp rất ít khi chủ động đặt câu hỏi, trên người vẫn còn đang mặc áo đỏ, định bụng ra ngoài uống rượu chúc mừng với khách.

Lý Ấu Gia từ Kim Ngô vệ trở thành Kinh Triệu doãn đứng nghiêm bên cạnh, vẻ mặt căm phẫn: “Không sai. Vãn sinh làm Kim Ngô lâu ngày, luôn liên hệ với những tên du thủ du thực to nhỏ trong kinh, nay thành Kinh Triệu, bọn chúng cũng không dám gạt. Tin tức này, không mười thì cũng chín.”

Vu Nguyên Tề rất tức giận: “Dù có ân oán đến đâu, cũng không được gây chuyện vào lúc này chứ!” Ông cũng xem là một nửa cậu của Trịnh Uyển.

Trịnh Sâm nói: “Em dâu cũng là em họ của Thái tử, chạy tới hôn lễ của em họ mình thì Thái tử được lợi gì?”

Chẳng là, trước đây Lý Ấu Gia đứng ra bảo đảm cho hôn lễ của Trịnh Uyển, tuyên bố cam đoan rằng không ai có thể gây sự, cũng bởi ông ta quản lí an ninh trật tự trong kinh. Trong khi thời này có một phong tục – cướp dâu. Mỗi khi có người kết hôn, chắc là do tụi thanh niên rảnh quá, kết bè kết lũ đứng chặn đường không cho hàng ngũ đi qua, gọi là cướp dâu.

Ban ngày ban mặt, lại còn trong kinh, cũng không phải thời buổi loạn lạc, gia đình hai bên không dễ đối phó, đánh vào đội tiễn dâu, uy hiếp đòi tiền thưởng. Đây cũng là tập tục cướp dâu còn sót lại từ thuở sơ khai, mọi người đều biết chừng mực. Đương nhiên, nếu là ở nơi hẻo lánh xa xôi, nói không chừng sẽ sửa thành phiên bản đầy đủ.

Bây giờ Lý Ấu Gia không phải Kim Ngô vệ, nhưng dù gì vẫn là Kinh Triệu, ông đứng ra thì ít ra cũng bảo đảm đến bảy phần. Ông làm ăn với lưu manh trong kinh mấy năm, cũng có chút thông tin. Nghe được tin báo:Kim Ngô vệ mới nhận chức, định dung túng để người đánh vào đội ngũ đón dâu lần này!

Không phải nhắm vào đội tiễn dâu, muốn Trịnh gia mất mặt. Có côn đồ liều mạng nhận làm, có kẻ lanh trí chạy tới chỗ Lý Ấu Gia thông báo. Lúc Lý Ấu Gia biết tin thì đang chuẩn bị thay áo đi uống rượu mừng!

Đệt! Rượu mừng tạm thời không uống, xách đầu tên kia, hỏi kẻ mật báo: “Ngươi biết có ai ở đó không? Định động thủ ở đâu?” Gọi nha dịch, kẻ đưa tin trở thành người dẫn đường. Đi đường tắt bắt hết đám lưu manh chuẩn bị gây sự.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, mới chạy tới báo cao.

Việc nghĩa không nhường ai, Vu Nguyên Tề tạm thời tiếp nhận công tác bảo vệ Tướng phủ, bố trí xong, tới bàn chuyện cùng mọi người.

Trịnh Tĩnh Nghiệp nghe Trịnh Sâm hỏi vậy, cười lạnh: “Không có lợi cho hắn, nhưng chúng ta gặp chuyện là được. Tam lang đi tiếp khách đi, các em, các cháu còn nhỏ, chưa dùng được. Đại lang (chỉ Vu Nguyên Tề) trông chừng bên ngoài một chút.” Giữ Lý Ấu Gia lại mật đàm.

“Ngồi đi.” Trịnh Tĩnh Nghiệp bắt chuyện.

Lý Ấu Gia chỉ dám ngồi một phần ba ghế, thầm nghĩ, lần này có người xui xẻo rồi, thật tốt, thật tốt! Bị mất chức Kim Ngô vệ, Lý Ấu Gia không cam lòng đến mười hai vạn phần! Người thay thế ông lại chọc giận Trịnh Tĩnh Nghiệp, Lý Ấu Gia không biết nên chia buồn cho gã xúi quẩy kia hay tranh thủ cười trên nỗi đau của người khác.

“Việc này phải làm thế nào, xin Tướng công chỉ bảo.” Lý Ấu Gia hạ thấp người, không phải ông là một người kém tự tin, mà đạo hạnh Trịnh Tĩnh Nghiệp quá sâu.

Đang hỏi, bên ngoài có thanh âm: “Ta có việc gấp cần gặp!”

Trịnh Tĩnh Nghiệp cất giọng: “Chuyện gì?”

Cửa vừa mở, là người của Lý Ấu Gia: “Kim Ngô Vệ tới đòi người, e rằng gây chuyện sẽ không tốt.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp phun hai chữ: “Cho hắn.” Lý Ấu Gia không nói hai lời: “Thả người. Miễn là Kim Ngô vệ để giấy lại, sau đó cứ để hắn đưa người đi.”

Xử lí xong tiết mục xen giữa này, Lý Ấu Gia đã bình tĩnh hơn: “Xin Tướng công hãy phân phó.”

“Lần trước ông có nói, Chu gia rất bất mãn với Vi Tri Miễn?”

“Đúng thế.” Trong đầu Lý Ấu Gia hiện ra tư liệu về Chu gia. Chu gia này, chính là nhà mẹ đẻ của Chu thị, người bị Vi thị đóng dấu đầy người, con gái ngoan bị hại thành dạng đó, nhà mẹ đẻ sao vui nổi?

Trịnh Tĩnh Nghiệp khiến người khác khâm phục ở chỗ, có thể biến chuyện nhỏ thành bão lớn, tính kế bạn mà bạn không hay biết.

Lúc Lý Ấu Gia nghe Trịnh Tĩnh Nghiệp nói xong, không kiềm được, trong mắt lóe ra tia sáng quỷ dị: “Vãn sinh đi làm ngay!”