CỐ ÍCH THUẦN THỞ DÀI BẢO: “GIÓ NỔI RỒI.”
Cố Ích Thuần có lòng muốn cắn chết Tề vương! Ông đã nhàn vân dã hạc (tự do, không trói buộc), nhưng tốt xấu gì cũng từ thế gia mà ra, trải qua một số chuyện, dù gì cũng là một người đẹp lão có văn hóa, không nhìn ra tâm tư của Tề vương mới là lạ!
Ông hiểu tình hình hiện nay của Trịnh Tĩnh Nghiệp, vô tình đắc tội với Đông cung. Muốn sửa sai làm thân với Thái tử còn không kịp, mụ nội nó, còn định nhảy ra nhập bọn chung với Tề vương? Địa vị Thái tử Đông cung đã mười tám năm, con lớn cũng mười hai tuổi, vợ xuất thân từ danh môn Trần thị, mười năm trước đã chính thức bắt đầu tham dự chính sự, tưởng dễ đối phó à?
Mẹ của Thái tử không phải Hoàng hậu, cũng không phải người được sủng ái nhất hậu cung, cũng chẳng chen được lên hàng cung phi, thậm chí nhà ngoại Thái tử cũng chẳng có thế lực để dựa vào. Dưới tình huống như vậy, chỉ nhờ vào cái danh con trai trưởng mà lên làm Thái tử từ khi mười hai tuổi, Thái tử này đơn giản vậy sao?
Còn nữa – “Vì sao cháu lại nói với ta? Vì sao? Tại sao lại không đến trước cửa tướng phủ, mà nói với ta, hả?” Cố Ích Thuần hỏi liền ba câu, khiến Cố Tuyên choáng váng. Vì sao muốn cầu hôn lại không trực tiếp nói với cha ruột của con bé? Xem ta là hạng người nào?
Cố Tuyên gượng cười trả lời: “Không phải cháu đang tới hỏi ý kiến người sao? Thúc phụ xem thử có thể được không?”
Ánh mắt Cố Ích Thuần lạnh lẽo, khiến Cố Tuyên cũng phải rùng mình. Nhìn Cố Tuyên cúi đầu, Cố Ích Thuần hừ một tiếng.
“Là chủ ý của Tề vương hay do cháu xúi giục?”
Cố Tuyên nuốt nước miếng: “Mọi người đều cho rằng…”
“Rút cuộc là ai?”
Cố Tuyên ngoan ngoãn trả lời: “Tề vương.” Thật ra y là một quân sư quạt mo, chỉ đưa đề nghị muốn duy trì quan hệ tốt với Trịnh Tĩnh Nghiệp thôi, sau đó thì Tề Vương làm thật.
Ông cố nội nó! Cố Ích Thuần thầm ân cần thăm hỏi tiên đế các triều một lượt trong bụng.
“Nghĩ cũng không được nghĩ, muốn cũng không được nghĩ, muốn cũng không được nghĩ,” Cố Ích Thuần biến thành máy phát thanh, mắng Cố Tuyên một trận xối xả, “Lũ chúng mày nghĩ cái gì mà méo mó thế hả? Muốn thì ít ra hãy kéo ta vào đường nào quang minh chính đại ấy! Mày đi theo hắn làm trò gì thế? Cố gia còn thiếu cái gì? Chẳng lẽ phải liều mạng nhỏ chui rúc xung quanh như mày sao? Mày tuổi con chuột hả?”
Ban đầu Cố Tuyên bị mắng đến ngu người, qua vài câu sau thì cũng thể hiện là người có tố chất trình độ cao, trở lại như khi mới tới. Hỏi lại Cố Ích Thuần: “Có gì không tốt chăng?”
Nếu y không phải họ Cố, Cố Ích Thuần cũng chẳng muốn để ý tới làm gì! “Tụi bây tưởng Trịnh Tĩnh Nghiệp ngốc à?”
Cố Tuyên trả lời: “Trịnh tướng là người thông minh, một người thông minh sẽ rất thức thời,” nếu đã nói ra, y cũng không che giấu lấp liếm nữa: “Đông cung không hài lòng với Trịnh tướng đã lâu, Trịnh tướng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan rồi.” Cố gắng thuyết phục, rồi lại thuyết phục.
Cố gia đều có người ở Đông cung lẫn Tề vương, không chỉ như thế, gia đại nghiệp đại, có không ít vương tôn có quan hệ thân thích xa gần với gia tộc bọn họ. Đương nhiên, mọi người đều lấy việc duy trì lợi ý của gia tộc làm tiền đề, từ những tính toán nhỏ nhặt nhất. Về cơ bản thì tình hình ở các gia tộc khác cũng không khác biệt lắm. Nhờ sự che chở của gia tộc, con đường làm quan của Cố Tuyên có vẻ thuận lợi, nhưng muốn lên cao thêm bậc nữa thì nhất định phải dựa vào sức của chính mình. Cái gọi cầu phú quý trong hiểm nguy, cũng là thế cả.
Y là bề tôi của Tề Vương, Tề Vương tốt, y cũng tốt. Mẹ của Tề Vương là Chiêu nghi, đứng đầu Cửu tần, xuất thân từ thế gia Hàn thị, thứ trưởng tử (con trưởng, nhưng không phải chính thất sinh) của Tề Vương là đứa cháu Hoàng thượng yêu thích nhất, cái gì của Tề Vương cũng tốt hơn Thái tử, có điều lại nhỏ hơn Thái tử hai tháng. Hận! Từ khi bắt đầu lập Thái tử, hai người đã không hợp nhau.
Chỉ cần là người hơi có đầu óc chính trị cũng có thể nhìn ra, thế lực Đông cung không ngừng bị suy yếu. Những thuộc hạ cũ của Đông cung cũng lần lượt bị mất chức, từng người, từng người hoặc bị điều đi, hoặc không ít cũng nhiều gánh vài tội danh. Mặc kệ Trịnh Tĩnh Nghiệp có cố ý hay không, có phải Hoàng đế đang bày mưu đặt kế hay chăng, một sự thật khách quan chính là: Thái tử đang suy yếu.
Nếu không thừa dịp này để vật nhau một trận thì sau này chẳng còn cơ hội nữa đâu. Thái tử đăng cơ, nhất định cũng chẳng có ý tốt gì với cậu em trai chướng mắt này đâu, sẽ dao cùn cắt thịt, xẻo Tề Vương thành từng lát mang nấu lẩu. Cố Tuyên xuất thân từ thế gia, có lẽ không bị liên lụy nhiều, ít nhất sẽ không bị giết, nhưng, nếu không phản sẽ chẳng có tiền đồ, Thái tử không giống một người rộng lượng.
Theo Cố Tuyên, đề nghị này cũng được coi là đôi bên cùng có lợi, Trịnh gia không có căn cơ, khó có thể bảo toàn sau khi Thái tử thượng vị. Nếu hợp tác với Tề Vương thì không như thế, đầu tư vào vị quân chủ tiếp theo, qua hai triều đại thì có thể đứng vững, tính thế nào cũng có lời. Không có lí do nào để từ chối cả.
Cố Tuyên cho rằng kế hoạch của Tề Vương có thể thành công, cũng vì đã căn cứ vào điều này. Bên cạnh đó, quan hệ giữa Trịnh Tĩnh Nghiệp và Cố Ích Thuần không phải bình thường, Cố Tuyên lại là cháu trai của Cố Ích Thuần, y hi vọng mình có thể thúc đẩy sự hợp tác này thành công. Không ngờ đã bị Cố Ích Thuần đập về.
Cố Ích Thuần quả quyết: “Đừng nhắc lại nữa.”
Cố Tuyên vẫn chưa từ bỏ ý định: “Đó là Tự vương đấy.”
“Ừ, vẫn còn chưa dốt lắm, biết là đề nghị kết thông gia cho Tự vương cơ đấy,” Cố Ích Thuần giễu cợt, ông ghét là quan hệ thông gia kiểu này nhất, “Thế thì sao nào? Tề vương cảm thấy chỉ cần mình mở lời thì nhất định người ta sẽ vội vàng đồng ý à? Dựa vào cái gì? Tự vương? Tự vương năm nay bao tuổi? Nó còn chưa hiểu chuyện đời, đợi đến khi trưởng thành, không hài lòng với cuộc hôn nhân này thì biết phải làm sao? Mày đừng có khiến không thành thông gia lại ra kẻ thù! Đến lúc đó Tự vương không bằng lòng thì chẳng lẽ sẽ bắt nó trói lại sao?! Ngu xuẩn!”
Cố Tuyên cũng không phải là kẻ để người khác tùy ý mắng chửi, mắng mấy câu, rồi đồng ý với ta thì nghe chửi bao nhiêu cũng được. Còn đây vừa chửi một trận mà chẳng chịu giúp cho một tay, dù là chú họ, ít nhiều trong lòng Cố Tuyên cũng cảm thấy khó chịu: “Thúc phụ cảm thấy không thể được sao? Người biết Trịnh tướng sẽ nghĩ gì à? Người…”
Giọng điệu của Cố Ích Thuần hòa hoãn hơn: “Tề Vương nói gì thì ngươi làm cái đó? Không nghĩ tới chuyện con gái Trịnh gia đã đính thân rồi sao?”
“Chuyện này… chưa từng nghe ai nói cả.”
“Đệ ấy từng nói, thương đứa con gái này nhất, ngày sau muốn để con bé tự chọn chồng.”
Cố Tuyên: “…” Không hề có quy củ này trên đời, Trịnh gia đúng là nhà giàu xổi, không hề có quy củ.
“Chuyện gì cũng phải cân nhắc kĩ rồi hẵng tiến hành. Chẳng hạn như cháu, chắc mẩm sẽ thành công, thế có từng nghĩ nhỡ đâu không như ý nguyện? Vậy chẳng phải đã tạo thêm một kẻ thù cho Tề Vương rồi không? May mà cháu chưa tùy tiện đến cửa nhà người ta, nếu không cháu nói đi, con gái Trịnh gia sẽ vừa ý hay sẽ chướng mắt với Tự vương? Để Trịnh tướng lâm vào thế khó xử, thì cháu được lợi gì? Ông ấy không dám động vào Tề vương, còn cháu thì sao?”
Lời này đúng là phù hợp với lời khuyên của thân phận bề trên dành cho kẻ dưới, Cố Tuyên cũng cảm thấy bớt bực bội, Cố Ích Thuần tiếp: “Khi gặp chuyện, chớ nghĩ thắng, trước hãy nghĩ bại, mới có thể đứng ở nơi bất bại.”
Cố Tuyên hoàn toàn tin phục, đứng dậy lạy dài, cung kính cáo từ.
Nhìn bóng lưng của y, Cố Ích Thuần nói: “Xem ra, ta thấy Tề Vương không bằng Thái tử rồi.” Thân người Cố Tuyên thoáng khựng lại, con mắt nhìn người của Cố Ích Thuần đã được khảo nghiệm qua thời gian.
Trước chịu khổ, sau ngọt bùi, Cố Tuyên vội vàng chạy về báo cáo với Tề Vương.
Ngày hôm sau, Trịnh Tĩnh Nghiệp nhận lời mời tới uống trà, Cố Ích Thuần thở dài nói: “Gió nổi rồi.”
Bão, bắt đầu từ những gợn gió thoảng kia.
“Huynh đã nói vậy với Cố Tuyên thật à?”
“Không thì nói thế nào nữa? Để nó về rồi bảo rằng, Trịnh Tĩnh Nghiệp không muốn kết thân với Tề Vương sao? Trước đắc tội với Thái tử, sau đụng chạm Tề Vương, đệ sợ chưa đủ phiền toái à? Từ nay về sau không ít những chuyện thế này, chẳng bằng từ chối tất ngay từ đầu. Dù sao con bé cũng chỉ mới tám tuổi,” Cố Ích Thuần cười rất âm hiểm, “Muốn tự chọn chồng cho mình, hừm, ít nhất phải chờ thêm bảy, tám năm.”
Muốn làm thông gia à, các ngươi cứ chờ đến khi thổ huyết đi.
Trịnh Tĩnh Nghiệp cười theo: “Cách này cũng tốt.”
“Còn về phía Đông cung, rút cuộc là đệ muốn làm gì?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp thở dài: “Tấm lòng bản tướng luôn hướng về trăng sáng.”
Cố Ích Thuần không để mình bị quay lòng vòng: “Nếu đệ muốn lừa ai thì chưa từng không thành công.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp cười: “Cũng thế cả thôi.”
***
Trịnh Tĩnh Nghiệp tuyệt đối không muốn dỗ dành vị Thái tử này! Có gì hay mà làm! Từ trước tới nay, những kẻ anh ta tán thưởng đều chỉ giả vờ tài giỏi. Trịnh Tĩnh Nghiệp ghét nhất là kẻ làm ra vẻ, hơn nữa, Thái tử tán thưởng những người như vậy, phần lớp là không hợp với Trịnh Tĩnh Nghiệp. Mà nhìn những kẻ kia cũng biết Thái tử không có tiền đồ gì.
Đúng là Trịnh Tĩnh Nghiệp nghĩ oan cho Thái tử, nhớ lại, khi Thái tử được sắc phong chỉ mới mười hai tuổi, toàn bộ người dưới đều do Hoàng đế sắp xếp cho. Hoàng đế thương con, nhưng càng coi trọng đất nước, chọn những kẻ thích hợp làm thành viên nòng cốt nhất cho anh ta. Trong số những người trong cung, làm những chuyện như vậy, chỉ có thế gia là giỏi nhất.
Ôm trán.
Tướng phủ và Đông cung gây nhau, thật ra kẻ đầu xỏ là Hoàng đế!
Chả cần quan tâm nguyên nhân khiến hai bên không hợp nhau là gì, Trịnh Tĩnh Nghiệp và Tiêu Lệnh Hành muốn giải quyết cũng khá là khó khăn. Hai bên đều có nỗi khổ, Trịnh Tĩnh Nghiệp đại diện cho chính quyền trung ương, trên thực tế, ông chính là nhị bá chủ của đất nước, còn Thái tử chẳng qua chỉ là ‘đứng đầu quân dự bị’ mà thôi, – không thể điều động hay sử dụng tài nguyên quốc gia. Còn chỗ khổ của Trịnh Tĩnh Nghiệp chính là, tư nguyên trong tay Thái tử không nhiều, nhưng, Trịnh Tĩnh Nghiệp mãi mãi không thể trở thành người đứng đầu, trong khi Thái tử chỉ cần Hoàng đế qua đời là có được đế vị.
Dựa vào một số quy tắc, nhất định Thái tử là kẻ ngu xuẩn nhất trong số các Hoàng tử, không thì nào bị người khác dắt mũi như vậy. Sự thật không phải như thế. Có thể lên làm Thái tử, phải có ưu điểm khác người, nếu không thì anh ta nào đảm đương nổi cái chức ấy. Tình hình hiện tại của Thái tử, khi các hoàng tử khác đều không phải con của Hoàng hậu, anh ta đã chiếm được chữ ‘trưởng’ kia, thì sẽ rất có tương lai.
Thái tử còn nhờ vào bên vợ, dệt nên một mạng lưới quan hệ. Con trai trưởng của anh ta năm nay cũng đã mười hai, đã có thể kết thân ngay lập tức. Mấy năm gần đây bản thân anh ta nhiều lần bị đả kích, nhưng nhớ cái mác ‘Hoàng đế tương lai’ trên đầu nên luôn thu hút kẻ khác.
Từ lúc nghèo khó đến mức tưởng chừng phải đi xin cơm, Trịnh Tĩnh Nghiệp cố lăn lộn rồi trở thành Tể tướng của một quốc gia, không cần phải nói về năng lực của ông thêm nữa – dù ở đâu cũng chưa từng bị giáng chức, những kẻ đối nghịch với ông đều chết rất thảm. Thật sự còn linh hơn cả miệng quạ đen của Cố Ích Thuần.
Đối đầu với một người như vậy, Thái tử cũng chịu áp lực tâm lý lớn lắm chứ. Một người chịu áp lực tâm lí quá lớn thì dễ có cử chỉ thất thố. Nhất là từ khi mười hai tuổi được sắc phong làm Thái tử đến nay, rất ít khi phải áp lực như vậy, nhất thời khó thích ứng. Đối phó với sao Tang môn như Trịnh Tĩnh Nghiệp, liên tục bị thất bại, thắng lợi duy nhất chính là đã khiến Vu Nguyên Tề về kinh. (Sao Tang Môn: đại khái là sao mang điềm xấu, chiếu mệnh.)
Bấy giờ Thái tử cũng sốt ruột muốn xuất chiêu, may mà anh ta đã cưới một Thái tử phi tuyệt vời. Thái tử phi là một phụ nữ thông minh, cô ta từng nói với Thái tử: “Việc gì Điện hạ phải tranh chấp cùng Tể tướng? Tể tướng là Tể tướng của Hoàng thượng, để ngài thấy chàng và Tể tướng không hợp nhau, Thánh nhân sẽ nghĩ thế nào?”
Thái tử tạm thời bình tĩnh hơn: “Theo nàng thì phải làm sao?”
Thái tử phi Trần thị nhẹ giọng đáp: “Không biết Thánh nhân có ý định gì?”
Tiêu Lệnh Hành chiếu cố Trịnh Tĩnh Nghiệp, quên mất ý kiến của cha anh ta. Đột nhiên nhớ ra, đã lâu rồi anh ta chưa trò chuyện cùng cha mình. Anh ta vội vàng củng cố thế lực, vội vàng câu thông cùng thế gia, cố gắng học tập để mang phiếu điểm vẻ vang về cho cha mình, nhưng hết lần này đến lần khác lại quên mất ngài.
Bây giờ có muốn bù đắp cũng không kịp. Mẹ anh ta đã chết, thiếu mất một kênh trao đổi giữa hai cha con. Hoàng thượng sủng ái Miêu Quý phi như vậy, nhưng quan hệ của Đông cung và Miêu phi kém thân, muốn cướp người từ trong tay Miêu phi, độ khó không chỉ ở mức bình thường.
“Từ lâu ta đã không trò chuyện với cha rồi.”
“Bây giờ Điện hạ đi tìm thánh nhân, chẳng lẽ lại có thể hỏi trực tiếp rằng: cha có gì bất mãn với con? Nếu không có bất mãn, sao lại để Trịnh Tĩnh Nghiệp bắt nạt trên đầu Đông cung như vậy? Chẳng lẽ lại hỏi thế thật sao? Sắc lệnh nào cũng đều do chính Thánh nhân hạ xuống đấy!”
Tiêu Lệnh Hành suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Nàng nói thử xem?”
“Hai người là cha con, làm con quan tâm đến cha thì còn cần lí do gì sao? Hằng ngày ở chung với nhau, dù sao cha con ruột cũng thân thiết hơn so với người ngoài chứ,” lại thở dài, “Không được, thiếp phải năng đến điện Chiêu Nhân hơn mới được.”
“Ủy khuất cho nàng rồi.”
Hai vợ chồng đều không muốn gặp Miêu phi, xuất thân của Miêu phi không cao, tính tình cũng chẳng hợp, không nói lời khiêm tốn, lại còn ngồi nhận lễ của vợ chồng Thái tử, xem cả hai như con. Chẳng may, Hoàng đế vui vẻ khi thấy chuyện này, cho rằng Miêu phi không có tâm cơ, thẳng thắn với Đông cung. Ngược lại, biểu hiện của Đông cung thì tạm được. Thật ra, khi mới vào cung, biểu hiện của Miêu phi cũng khiến người khác phát thẹn, Đông cung coi thường cô ta cũng là bình thường, tuổi chẳng lớn hơn Thái tử mà ra oai gì không biết.
Hai bên nhìn nhau chán ghét.
Trần thị vô cùng khinh ghét Miêu phi, trong hậu cung, chỉ có danh môn khuê tú như Thục phi mới có thể khiến Thái tử phi cam tâm tình nguyện gọi một tiếng ‘Mẫu phi’ mà thôi.
Đã không thích nhau thì ít gặp một chút.
Bây giờ lại phải bắt đầu quan hệ, cũng không phải chuyện đơn giản. Miêu phi chẳng ngốc, nếu ai muốn thân cận ai muốn bất hòa với mình mà không nhìn ra, thì sao có thể lăn lộn ở hậu cung. Cho nên Tiêu Lệnh Hành mới bảo Trần thị phải vất vả rồi.
Tiêu Lệnh Hành cũng muốn tự thân đi liên lạc tình cảm với cha mình.
Hoàng đế rất bất ngờ: “Sao con lại rảnh đến chỗ ta thế này?”
Nghe thế tim Tiêu Lệnh Hành hẫng một nhịp, cúi đầu đáp: “Gần đây con cảm thấy không thể luôn tận hiếu, trong lòng thật bất an.”
“Con có lòng là tốt rồi, là Thái tử, hiếu hay không, không cần phải lúc nào cũng thừa phụng (ở bên chăm sóc) trẫm. Con cứ dụng tâm để ý triều chính, làm một Thái tử giỏi giang, ấy mới là cái Hiếu lớn nhất.”
Tiêu Lệnh Hành quỳ một chân, đến bên đầu gối của Hoàng đế: “Không gặp được cha, trong lòng bất an. Không nghe dạy nghiêm, sẽ sinh buông thả.”
Tâm trạng Hoàng đế vui hơn, xoa đầu con: “Con cái lớn vậy rồi mà còn đến đây làm nũng sao?”
Tiêu Lệnh Hành thừa cơ nói ra phiền não của mình, cảm thấy người Đông cung thường xuyên bị lưu động, trình bày: “Sao bọn họ lúc nào cũng gây ra chuyện như vậy? Thật khiến người đau lòng, thất vọng.”
Không ngờ, Hoàng đế lại bảo: “Cái này phải xem lại cách nhìn người của con, không phải thấy ai ra vẻ đạo mạo là tin ngay. Cũng do ta không tốt, chỉ biết tới danh môn thế gia mà không nghĩ tới người khác, cũng biết đạo lý, chỉ là không ngờ,” ánh mắt tràn yêu thương, “lại ủy khuất con ta.” Lại mừng rỡ, “Nhưng may mà có Trịnh Tĩnh Nghiệp một lòng trung thành vì đất nước, suy nghĩ cho con…”
Theo lời Trịnh Tĩnh Nghiệp, Đông cung là Đông cung của Hoàng thượng, Thái tử cũng là con của ngài, không nên để thần tử vung tay múa chân. Có điều, làm thần tử, ông không thể dễ dàng tha thứ nếu có người gây ảnh hưởng xấu đến Thái tử, nếu Đông cung gặp vấn đề gì, ông sẽ báo cáo chi tiết cho Hoàng đế. Hoàng đế cực kì vui vẻ, cho rằng ông rất trung thành.
Tiêu Lệnh Hành cứng họng.
Cuộc nói chuyện với Hoàng đế không thành công lắm, nhưng Tiêu Lệnh Hành đã có thu hoạch ngoài mong đợi: Suy nghĩ hiện tại của cha mình. Coi như cũng khiến người ta vừa lòng.
Còn tất cả những gì Trần thị gặp ở điện Chiêu Nhân thì vô cùng không vừa ý: cô ta vô cùng bất hạnh khi đến đúng thời khắc đặc biệt, ngự y tuyên bố Miêu phi đã mang thai.