Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)

Chương 57: Lấy lòng cha vợ




Cha Phạm hôm nay thật sự là quá sảng khoái. Ông rất thích chơi cờ nhưng mỗi tội khả năng chơi cờ lại có chút kém. Lão Triệu nhà hàng xóm thường xuyên lấy cái này ra để chế nhạo ông.

Nhiều lần như thế khiến cha Phạm bực mình lắm, nhưng mà ông không không làm gì được. Mỗi lần như thể đều khiến lão Triệu cười đến độ vềnh râu lên trời, còn ông thì tức đến đấm ngực dậm chân.

Sáng nay cha Phạm muốn thử thách con rể mới, nên rủ cậu ta ra ngoài chạy bộ. Đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất mà sức khỏe yếu thì không làm được tích sự gì cho đời. @

Nhìn dáng vẻ của cậu ta cũng cao lớn, nhưng phải tận mắt chứng kiến mời được. Nếu cậu ta yếu ớt thì bảo làm sao ông ta có thể yên tâm giao con gái cưng của mình được.

Sau khi bắt cậu ta chạy khoảng chục vòng quanh sân chơi, thấy cậu ta mặt không đổi sắc, hơi thở vẫn còn nhẹ nhàng thì cha Phạm cũng gật gù.

Coi bộ cũng không tệ lắm.

Trên đường về thì cha Phạm gặp được lão Triệu hàng xóm đang đánh cờ với mấy ông cùng xóm. Lão Triệu đang cười ha ha chiếu tướng người chơi cùng.

Cha Phạm muốn tránh mặt đi đường vòng để ông ta không nhìn thấy ông. Nếu để cho con rể thấy tài chơi cờ không tốt của ông thì thật là mất mặt. Nhưng không ngờ rằng lão Triệu đã già rồi mà vẫn còn tai tinh mắt thính quá mức.

Lão Triệu liếc thấy bóng dáng của cha Phạm đã hồ hởi vấy tay, miệng liên tục gọi to.

"Lão Phạm đấy hả, đi tập thể dục về xong rồi sao? Lại đây làm ván cờ nào?"

Cha Phạm từ chối.

"Không được, hôm nay con gái cưng của tôi về nhà. Tôi phải về nhà nấu cơm trưa cho nó, để hôm khác đi."

Lão Triệu không chịu buông tha.

"Con bé Chi Dao nhà ông về rồi sao? Lâu rồi tôi cũng chưa gặp nó. Nó có khỏe không thế?"

"Có, khỏe lắm."

Còn việc sang chơi thì bỏ qua một bên đi, ông ta thăm Chi Dao thì ít mà muốn kéo ông chơi cờ thì nhiều.

"Tôi đi về trước đây, các ông cứ chơi cờ tiếp đi."

Cha Phạm định đi thẳng ai ngờ lão Triệu lại cười to.

"Nấu cơm gì giờ này, còn chưa tới tám giờ sáng. Ông không muốn chơi vì sợ thua tôi thì cứ nói đi, tôi cũng đâu có cười ông đâu.

Cha Phạm nóng máu, nhất thời không thể kiềm chế được cơn giận liền nói.

"Chơi cờ thì có gì mà sợ. Ai sợ thua cơ chứ?"

"Ai không chơi thì là người sợ thua. Không sợ thì ông lại đây đánh một ván."

"Ông..."



Cha Phạm nghẹn họng.

Trần Đình Phong nói đỡ lời cho ông.

"Cha cháu vừa tập thể dục xong có hơi mệt. Để cháu chơi với bác một ván thay cha cháu vậy."

Não Trần Đình Phong nhanh chóng suy nghĩ, có thể đây chính là cơ hội cải thiện tình cảm của cha vợ đối với anh không chừng.

Ông Quang là người rất ham thích chơi cờ. Từ nhỏ đến lớn cứ có thời gian rảnh rỗi là ông ấy kéo anh vào chơi cùng. Dần dần đánh nhiều thì cũng quen tay. Giờ cha anh cũng không phải là đối thủ của anh.

Tuy chưa biết tài chơi cờ của người kia ra sao, nhưng với thái độ của cha vợ là biết ông ấy không giỏi chơi. Nếu anh ra mặt, có thua thì cũng là hậu bối thua trưởng bối, không có gì xấu hổ.

Còn nếu thắng, thì tốt quá. Chắc chắn cha vợ anh sẽ vui mừng, biết đâu cha vợ hài lòng mà mở cửa cho anh rước con gái của cha về.

Phải xông vào hang cọp thì mới bắt được cọp con. Phải lấy lòng cha vợ thì mới có vợ mang về.

Lão Triệu đánh giá người thanh niên lạ mặt đang đứng bên cạnh cha Phạm. Ông ta hỏi cha Phạm.

"Đây là ai đấy?"

"Con rể của tôi đấy."

"Chi Dao đã lấy chồng rồi sao?"

Lão Triệu ngạc nhiên, tiếc nuối thở dài.

"Tôi còn đang đợi con bé Chi Dao về để làm mai cho đứa cháu bên ngoại của tôi..."

"Đã thế thì, cậu thanh niên kia lại đây chơi một ván xem khả năng nào."

"Vâng."

Cha Phạm vội cán cậu.

"Cậu có chơi được không thế?" Tài chơi cờ của lão Triệu không phải hạng xoàng xĩnh đâu đấy. Cả cái xóm này lão

Triệu là kẻ cao tay nhất.

Cha Phạm lo lắng.

"Nếu không được thì cứ đi về đi."

Có mất mặt thì để một mình ông mất mặt cũng được.

"Con vẫn thường chơi ở nhà với cha con. Cha con chơi cờ cũng khá lắm, cha đừng lo."

Cha Phạm lặng lẽ nuốt lại lời nói ngược vào trong. Ông thông gia của ông là cựu thủ tướng đấy. Chẳng lẽ ông lại không tin vào tài năng của ông ấy.



Người ta còn điều hành được cả một đất nước, chẳng lẽ lại không thể khống chế được một ván cờ.

Con trai của cựu thủ tướng...

Chắc là cũng không đến nổi tệ đi.

Trần Đình Phong ngồi đối diện với lão Triệu, hai người sắp xếp lại bàn cờ. Lão Triệu âm thầm quan sát con rể lão

Phạm, công nhận là nhìn bề ngoài thì cũng ra dáng lắm.

Nhưng cứ phải thử thì mới biết được.

Trần Đình Phong làm động tác mời với lão Triệu.

"Kính lão đắc thọ, mời bác đi trước."

"Được. Vậy bác không khách sáo."

Lúc đầu Trần Đình Phong còn khiêm tốn giấu mình, dần dần thành đại sát tứ phương. Lão Triệu toát mồ hôi hột, ông ta còn xem thường mấy người trẻ thời nay làm gì còn mấy đứa chơi giỏi cờ tướng đâu.

Không thể ngờ được rằng đối thủ quá mạnh. Lão Triệu chỉ chống đỡ được một lúc thì đành phải ngả mũ đầu hàng.

Trần Đình Phong hạ quân pháo xuống nghe cái cạch, nói với lão Triệu.

"Chiếu tướng."

Lão Triệu thở dài.

"Được rồi, cháu thắng rồi."

"Bác đã nhường rồi."

Cha Phạm cười ha hả sung sướng. Cậu con rể này của ông không tệ, đánh cờ hay lắm. Ông nhìn gương mặt dần méo mó của lão Triệu mà thật là hả dạ.

Giờ nhìn lại thấy đứa con rể này của ông cũng khá là thuận mắt.

Cha Pham nói với theo lão Triều.

"Lúc nào rảnh rỗi thì sang nhà tôi chơi nữa nhé."

Lão Triệu tím mặt tức tối. Cứ đợi đấy, ông ta nhất định cũng kiếm được đứa con rể giỏi chơi cờ để đấu lại con rể ông ta mới được.

Nhưng mà....

Lão Triệu tức đến đầu bốc khói. Ông ta chỉ sinh được hai thằng con trai thì lấy đâu ra con rể bây giờ.