Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)

Chương 17: Ép buộc nói chuyện




Bầu không khí im ắng đến kỳ lạ, đèn đường bắt đầu được bật lên hắt lên trên mặt đất ba cái bóng dài ngắn khác nhau. Trần Đình Phong im lặng nắm chặt lấy tay Phạm Chi Dao, anh tham lam ngắm nhìn từ gương mặt đã sớm khắc ghi vào xương tủy mình từ rất lâu đến gương mặt là phiên bản thu nhỏ của anh.

Phạm Chi Dao bị anh giữ chặt lại, cánh tay anh rắn chắc như sắt thép khiến cô không thể tránh thoát. Cô còn đang bế Tiểu Hòa nên càng không dám dùng sức quá mạnh, cô sợ sẽ khiến con trai mình bị ngã.

Giọng nói của Phạm Chi Dao nghẹn ngào như vỡ ra.

“Anh bỏ tay em ra.”

“Bỏ em ra để em lại đi mất sao?”

“Không phải…”

Trần Đình Phong nhanh chóng nhận ra mình đang làm cô bị đau, anh vội vàng buông tay ra. Phạm Chi Dao chưa kịp thở nhẹ nhõm thì đã thấy trong lòng mình như bị hẫng một cái, Tiểu Hòa đang được cô bế trên tay đã được Trần Đình Phong bế lên.

Cô vội vàng vươn tay đòi lại.

“Anh mau trả con trai cho em.”

Nghe giọng nói của cô như sắp khóc đến nơi, Tiểu Hòa thấy mình bỗng dưng bị người chú lạ mặt này bế lấy thì cậu nhóc cũng vùng vằng đòi xuống.

“Thả cháu xuống. Chú là ai? Mau trả cháu lại cho mẹ cháu.”

Trần Đình Phong dễ dàng bế chặt Tiểu Hòa bằng một tay, còn một tay giữ chặt lấy tay của Phạm Chi Dao. Anh nhìn thẳng vào cô.

“Về nhà rồi nói chuyện được không em.”

Phạm Chi Dao bướng bỉnh kiên quyết không nghe.

“Vậy thì anh phải trả lại Tiểu Hòa cho em trước đã.”



Trần Đình Phong thấy thái độ của cô như vậy thì đành gật đầu. Anh đưa Tiểu Hòa cho cô bế. Tiểu Hòa thấy mình lại được về trong vòng tay của mẹ thì nhanh chóng dùng cả hai tay ôm lấy cổ Phạm Chi Dao. Ngước đôi mắt long lanh như hạt nhãn nhìn Trần Đình Phong đầy cảnh giác.

Phạm Chi Dao thấy anh trả lại con trai cho mình, cô vội vàng an ủi Tiểu Hòa.

“Tiểu Hòa, đừng sợ. Mẹ ở đây.”

Tiểu Hòa thơm một cái lên má mẹ.

“Tiểu Hòa không sợ.”

Trần Đình Phong thấy hai mẹ con Phạm Chi Dao coi mình như hồng thủy mãnh thúy thì trong lòng xót xa. Anh cười cay đắng, rốt cuộc tại sao năm đó anh lại không chịu đi tìm cô cầu xin cô tha thứ đế đến nay anh đã bỏ lỡ bọn họ trong suốt bảy năm.

Ánh mắt anh lóe lên một tia sáng. Nếu Phạm Chi Dao không đồng ý tiếp nhận anh một lần nữa thì anh sẽ cưỡng chế bằng mọi cách bắt cô tiếp nhận.

Anh không muốn lãng phí một giây một phút nào nữa.

Trần Đình Phong đột ngột hơi khom người một tay đỡ lưng Phạm Chi Dao, một tay luồn qua đầu gối cô, nhẹ nhàng ôm cả hai mẹ con cô lên. Phạm Chi Dao hoảng sợ ôm chặt Tiểu Hòa.

“Anh mau bỏ xuống, anh sẽ làm Tiểu Hòa ngã mất.”

Trần Đình Phong thản nhiên bước gần đến chiếc siêu xe đang chờ ở phía ngoài.

“Vậy thì em đừng có lộn xộn.”

“Anh….”

Phạm Chi Dao khó chịu, sao bây giờ anh lại như biến thành một con người khác như thế này. Ngày trước anh không tùy tiện khống chế người khác như thế này.

Tiểu Hòa tròn mắt, cậu bé lại có chút phấn khích.

Người chú lạ mặt này khỏe ghê. Chú ấy có thể đồng thời bế cả mẹ và cậu bé lên mà nhìn vẫn không có gì là khó khăn, lại còn có thể đi nhanh đến như vậy nữa.



Trần Đình Phong ba bước thành hai, nhanh chóng đã đến vị trí của xe đậu. Anh nhẹ nhàng thả hai người trong lồng ngực mình xuống, mở cửa xe rồi nói.

“Vào đi, anh đưa hai mẹ con em đi ăn tối trước đã.”

“Em không….”

Phạm Chi Dao bế Tiểu Hòa lùi lại, cô luống cuống lắc đầu. Trần Đình Phong bây giờ khác Trần Đình Phong bảy năm trước cô quen biết quá nhiều. Cô có chút sợ hãi với việc đối mặt với anh.

Trần Đình Phong lạnh giọng.

“Phạm Chi Dao! Chúng ta cần nói chuyện.”

Anh nhìn xuống Tiểu Hòa trong ngực cô, ẩn trong lời nói là lời đe dọa ngầm.

“Hay là em muốn chúng ta ngay trước mặt con giải quyết mọi vấn đề.”

Nước mắt của Phạm Chi Dao đã bắt đầu đọng dưới khóe mắt. Cô nhắm mắt lại, cố ngăn không cho nước mắt chảy xuống. Biết là mình không thể trốn thoát, cô đành ngoan ngoãn bước vào trong xe. Phạm Chi Dao bế Tiểu Hòa lùi sát lại bên cửa xe, cố gắng tránh xa người đàn ông kia nhiều nhất có thể.

Trần Đình Phong đóng cửa lại, nhìn cô gái đang nhìn anh đề phòng. Anh trầm giọng bảo tài xế ngồi phía trước.

“Lái xe đi.”

“Vâng.”

Lái xe không nói gì thêm, bắt đầu khởi động xe lăn bánh trên đường, rời xa trường mẫu giáo tiến về nhà hàng trung tâm.

Anh lẳng lặng nhìn cô, hai bàn tay dày rộng đan vào nhau. Lúc nãy cả hai mẹ con đều yên vị trong ngực anh, còn bây giờ bọn họ chỉ hận không thể cách xa anh ra ngay lập tức.

Bất luận thế nào, hai người này anh chắc chắn sẽ đưa về bên cạnh mình. Cuộc đời con người nào có mấy cái bảy năm mà lãng phí. Chỉ cần đưa cô về bên cạnh anh, anh sẽ làm cho cô cam tâm tình nguyện sinh con đẻ cái, sống cùng anh cả một đời.