Con Đường Vô Tận

Chương 37: Bên trong Tổng bộ Thánh Đức Chúa




Viết xong lúc 12h nhưng khuya rồi nên để sáng up luôn :P

.

.......

.

"Cùng nhau nâng chén rượu nào haha"

"Hai ba uống hết 100% nhá Tam Trưởng Lão Bá Gia"

"Ta nào ngại ngùng gì Đại Trưởng Lão Võ Đang đây chứ haha"

Bầu không khí sôi động và vui vẻ đang diễn ra tại gian phòng đãi tiệc ở Bá Gia.

Từng món ăn nồng đậm mùi dược liệu hiếm có và từng bình rượu to được các người hầu đem lên phục vụ một cách liên tục.

Những mỹ nhân xinh đẹp nhảy múa trong tiếng đàn du dương của các nhạc công được Bá Gia mời về trong ánh mắt hài lòng và đầy sự thưởng thức của những người đang có mặt ở đây.

Bá Đạo đang thực sự tiếp đãi Võ Đang một cách nồng hậu và nhiệt tình.

Trên đời mấy ai lại tiếp đãi khách trong buổi gặp mặt để giải quyết mâu thuẫn giữa đôi bên cơ chứ.

Chắc chỉ có thể là Bá Gia ở thời điểm này.

"Không biết Giáo Chủ Võ Đang Trương Vô Kỵ đây có hài lòng với sự sắp xếp của ta không chứ"Bá Đạo quay sang Trương Vô Kỵ hỏi một cách đầy trầm ổn.

Nếu là một gia tộc hoàn toàn xa lạ đến Bá Gia để thoả thuận hay giải quyết bất kể điều gì thì chắc cuộc tiếp đãi đang diễn ra sẽ không tồn tại.

Nhưng Võ Đang lại hoàn toàn ngoại lệ bởi mối quan hệ làm ăn lâu năm với Bá Gia.

Mối quan hệ làm ăn của Bá Gia và Võ Đang được tạo nên từ nhu cầu thiết yếu của Võ Đang đó là Trận Pháp để bảo vệ cả Võ Đang khi kẻ có ý không tốt muốn xâm nhập hoặc tấn công.

Định kì mỗi năm,Bá Gia sẽ cử các Trưởng Lão hoặc thậm chí đích thân Bá Đạo đến Võ Đang bảo trì các Trận Pháp luôn ở trạng thái tốt nhất và tạo ra thêm nếu Võ Đang có nhu cầu.

Đổi lại,Võ Đang thanh toán bằng linh thạch,dược liệu hoặc thậm chí là Trận Pháp nếu Võ Đang có từ khám phá các di tích cổ xưa.

Nói chung hai bên đều sòng phẳng về giao dịch và "tiền trao cháo múc" không ai chịu thiệt trong cuộc làm ăn này.

"Đa tạ Giá Chủ Bá Gia Bá Đạo đây đã đón tiếp khách là Võ Đang chúng ta đây một cách nồng hậu làm ta rất bất ngờ"Trương Vô Kỵ chấp tay trả lời.

"Ta không nghĩ cuộc gặp để giải quyết hiểu lầm giữa đôi bên lại thoải mái đến như vậy"

Trương Vô Kỵ vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ gặp khó khăn trong việc giải quyết vấn đề với Bá Gia.

Thậm chí hắn còn đề ra kế hoạch dự phòng nếu Bá Gia không chấp nhận giải quyết ổn thỏa.

Trên đời này,mọi chuyện vô lý hoặc khó tin đến mức nào cũng có thể xảy ra nên không thể đoán trước điều gì.

Nhưng có vẻ kế hoạch dự phòng đó có lẽ Trương Vô Kỵ nên cất vào túi quần rồi.

"Chỉ là sự tôn trọng tối thiểu đối với những mối làm ăn với Bá Gia chúng ta"Bá Đạo khách sáo trả lời.

"Vậy trong lúc những Trưởng Lão của đôi bên đang nhiệt tình tham gia bửa tiệc,hai Giáo Chủ như chúng ta có thể ra ngoài để nói chuyện chính sự được chứ"Trương Vô Kỵ liền vào thẳng vấn đề trọng tâm.

Thời điểm này không thể tuyệt hơn để bàn chuyện về vấn đề mấu chốt,khi các Trưởng Lão vẫn đang vui vẻ bên bàn tiệc thì các Giáo Chủ có bàn chuyện một cách tránh ảnh hưởng đến cảm xúc hoặc bị phân tâm khi hai bên đang đi vào chính sự.

Nếu các Trưởng Lão đôi bên muốn hỏi lý do vì sao các Giáo Chủ lại không đợi bọn họ đến để cùng tham gia nói chuyện chính sự thì lý do không thể hợp lý hơn.

"Tất nhiên là được,mời theo ta đến căn phòng kín để bảo mật thông tin hơn và tránh có kẻ nghe lén trong lúc trò chuyện"Bá Đạo chu đáo dẫn đường đi cho Trương Vô Kỵ.

Thế giới tu tiên vốn gian tàn hiểm ác không điều gì có thể cản thủ đoạn tiểu xảo tinh vi nghe lén thế nên cứ cẩn thận là tốt hơn.

Nếu để thông tin quan trọng vô tình hoặc cố tình lọt ra bên ngoài chỉ khiến vạn kiếp bất phục không thể tệ hơn.

"Mời"Trương Vô Kỵ cũng hiểu đạo lý việc này nên một lần nữa đi theo Bá Đạo.

Cuộc gặp mặt lần này hơn phân nửa là Trương Vô Kỵ có thể giải quyết ổn thỏa.

Hoặc cũng có thể là không mà cũng chẳng ai biết được chuyện gì cả.

.

......

.

"Tên Bá Vương kia,lại để Giáo Chủ nhắc nhở ngươi dậy nữa rồi"

"Có nghe không đấy"

"Dậy đi Bá Vươngggg"

"Ơ..ơ..có chuyện gì đấy"Bá Vương vừa tỉnh giấc liền nói những câu mớ ngủ.

CỐP

"Ui daaaaaa"

Bá Vương lặn lội qua lại trên giường kêu la thảm thiết.

"Giáo Chủ đã căn dặn ngươi đến sớm để nhận Đả Cẩu Bổng Pháp mà lúc này vẫn nửa tỉnh nửa mơ hừ"

Hồng Bàng hết lời để nói chỉ biết thở dài.

Nếu hôm nào Thành Long không muốn đi gọi Bá Vương dậy để luyện tập thì chắc chắn chỉ có Hồng Bàng hắn.

Đơn giản bởi vì hắn là quản lý của Thành Long Bang.

"Ta biết rồi quản lý,ta cũng đâu muốn mọi chuyện như vậy đâu"Bá Vương nhăn mặt đáp lại.

"Ngoài ra...."

Hôm qua Bá Vương hắn thật sự mệt mỏi vì khảo nghiệm chứ chẳng phải là cố tình hay gì.

"Đừng có nhiều lời,chuẩn bị mọi thứ rồi theo ta"

"Lúc nào cũng có lý do để biện minh cho sự chậm trễ của bản thân ngươi haiz"

BỊCH BỊCH

Hồng Bàng lắc đầu đi ra ngoài chờ đợi mặc kệ Bá Vương đang giải thích.

Đã nghe Bá Vương giải thích quá nhiều với lý do dậy trễ suốt gần cả năm qua khi hắn ở đây để luyện tập và rèn luyện bởi Thành Long.

Hiện tại thì Hồng Bàng hắn nào còn tâm trạng để nghe Bá Vương giải thích chỉ làm hắn thêm mệt đầu mà thôi.

"Haiz,hôm nay lại để người khác đánh thức dậy rồi"Bá Vương xoa lấy mái tóc dài rối bời.

"Rèn luyện thể tu thật sự cần bù đắp giấc ngủ quá nhiều àh"

Bình thường với việc tu tiên và thăng tiến tu vi sẽ khiến việc ăn uống,đại tiện lẫn đi ngủ sẽ dần tiêu biến theo cấp bậc tu vi vì những sinh hoạt vốn của phàm nhân sẽ không còn cần thiết.

Chỉ cần có linh lực trong cơ thể luôn ở trạng thái toàn thịnh thì người tu tiên có thể thanh lọc cơ thể,loại bỏ cảm giác đói,buồn ngủ,lẫn đi đại tiện.

Nghe có vẻ khá là không ổn cho lắm nhưng với việc tu luyện bế quan của mỗi người thường tính bằng năm,trăm năm thậm chí ngàn năm tuổi thọ thì sẽ hiểu được vấn đề này.

Nếu để cơn đói,buồn ngủ hoặc mắc đại tiện trong lúc mấu chốt để thăng tiến làm phiền thì xem như thời gian tu luyện vừa qua đã đốt đi một cách vô ích.

Vậy nên những tu tiên trong lúc bế quan tu luyện đều thường xuyên thanh lọc cơ thể để tránh những đáng tiếc không nên có.

Riêng Bá Vương vẫn giữ lại thói quen đi ngủ để hồi phục sức lực chứ không phải là linh lực sau mỗi lần luyện tập vất vả.

Hoặc đơn giản là thời gian qua hắn chỉ luyện tập Thể Tu nên không cần bế quan để thăng tiến Tiên Tu.

"Mọi thứ đã sắp xếp xong,đem bỏ vào Thẻ Trữ Vật thôi"

"Hây daaa"

BỊCH BỊCH

Bá Vương bắt đầu ném từng túi tiên đan khổng lồ lẫn đồ đạt của hắn vào Thẻ Trữ Vật với tốc độ nhanh chóng.

"Đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trong căn phòng này,người ở tiếp theo có thể đến thay thế bổn công tử rồi đấy haha"Bá Vương hài lòng cười lớn.

"Thẻ Trữ Vật nhận được từ sư phụ Thành Long sắp đầy rồi,rời khỏi Thành Long Bang phải mua thêm vài ba cái mới được"

Thẻ Trữ Vật có chức năng không khác Túi Đồ Không Gian của Bá Vương là mấy,chủ yếu là sức chứa của nó đều trên dưới 100 cân mà thôi.

Nên việc một người có đến vài Thẻ Trữ Vật trong người là chuyện bình thường.

Chỉ là khiến kẻ khác có được một vố lớn tài sản nhất định khi cướp giật được hoặc lấy được sau khi giết chủ nhân của những tấm thẻ Trữ Vật đó.

"Vậy đi thôi,chậm trễ lại bị Hồng Bàng than vãn thì mệt mỏi vãi...."

Bá Vương chạy đến cửa phòng đang có Hồng Bàng kiên nhẫn chờ đợi.

"Xin lỗi Quản Lý,ta dọn dẹp đồ đạc một chút nên có hơi chậm trễ,mong thông cảm àh"

"Vậy đi thôi Bá Vương,hôm nay dù sao là ngày cuối ngươi ở Thành Long Bang này nên ta cũng không muốn...."

CỐP

"Ui daaaa"

"Bỏ lỡ cơ hội đánh ngươi tiếp haha"Hồng Bàng cười lớn vỗ vai Bá Vương.

.

......

.

Tổng bộ Thánh Đức Chúa.....

Nơi này luôn toát lên vẻ đáng sợ như bản chất hoạt động của Thánh Đức Chúa.

Từ huyết khí luôn lan tỏa trong không khí làm người khác phải buồn nôn,tiếng cười loáng thoáng của những kẻ tra tấn của Thánh Đức Chúa hành hạ tù nhân để ép cung.

Xác chết đựng trong bao tải lấm tấm máu chảy ra từ đó đang được vận chuyển đến nơi tiêu hủy sau khi đã lấy hết đi nội tạng hoặc thứ giá trị.

Vậy nên Thánh Đức Chúa luôn là nỗi khiếp sợ đối với những kẻ vô tình chuốc oán với bọn hắn.

Người ở lục địa mà Bá Vương đang cư ngụ cũng không mấy "thích thú" với những sát thủ máu lạnh của giáo hội Cửu Cấp Thế Lực duy nhất ở đây.

"Nhanh chóng đến căn phòng tra tấn số 7 để đưa tên thiếu gia Thất Cấp Gia Tộc đã chết kia đến lò đốt xác đi"

"Mau áp giải tên Tán Tu dám phản kháng với thế lực dưới trướng Thánh Đức Chúa chúng ta đến phòng tra tấn số 12"

"Cái lò đốt xác hoạt động chậm chạp quá,đống xác rác rưởi đang chất đầy ngày một nhiều,mau báo Hộ Pháp xây thêm lò đốt xác đi"

Hoạt động sôi động của Thánh Đức Chúa đều diễn ra mỗi ngày không ngừng nghỉ ở đây.

"Oẹ"

"Cái nơi quỷ dị gì thế này Chu Chỉ Nhược?"

Tống Thanh Thư lúc này đã đến Tổng bộ Thánh Đức Chúa cùng với Chu Chỉ Nhược.

Hắn vốn tưởng ở đây chỉ là tổ chức sát thủ như mọi người ở lục địa này biết về Thánh Đức Chúa.

Nhưng có vẻ sự thật phũ phàng đang diễn ra dưới ánh mắt căng thẳng của Tống Thanh Thư.

Cảnh tượng điên rồ ở đây làm hắn nôn thốc nôn tháo tại chỗ.

"Mới chỉ như vậy mà ngươi đã chịu không nỗi,ta còn chứng kiến và làm chúng trực tiếp những việc ở đây nếu có thời gian đấy"

XÈO XÈO

Chu Chỉ Nhược vỗ lưng Tống Thanh Thư đã ngừng nôn mửa và dùng linh lực dọn dẹp đống thứ nhầy nhụa ngỗn ngang của Tống Thanh Thư vừa thải ra.

"Nhưng những thứ này thật sự khó chấp nhận với ta lúc này,nó quá vô nhân tính"

Tống Thanh Thư ngước mắt nhìn Chu Chỉ Nhược với đôi mắt đang cay xè.

Dù thật sự muốn trả thù Võ Đang nhưng nếu như này thì Tống Thanh Thư hắn có khác gì là kẻ vô nhân tính.

"Cứ từ từ mà tận hưởng cuộc sống khi tham gia Thánh Đức Chúa,rồi ngươi sẽ thích ứng và quen nhanh chóng như ta lúc trước thôi"

Chu Chỉ Nhược dùng tay nâng cằm Tống Thanh Thư lên và trao cho hắn một nụ hôn nồng cháy làm Tống Thanh Thư chỉ biết đứng đực ra đó tận hưởng không chút sức phản kháng.

"Hãy cảm thấy may mắn khi được tham gia Cửu Cấp Thế Lực tàn bạo nhất hành tinh này đi Tống Thanh Thư haha"

.

.

(Nếu có lòng hãy giúp đỡ 1 tym và 1 comment vì nó là động lực để tôi tiếp tục viết truyện nhé)