Tưởng Tốn lái motor một mạch, ban ngày trên đường có người, cô hãm tốc độ, thỉnh thoảng còn có mấy dân làng nhận ra quần áo của cô chào hỏi cô, dọc đường còn có mấy thanh niên la với cô: “Chị dâu!”
Tưởng Tốn vẫy tay ra dấu một cái, xe motor đi qua tựa như một cơn gió.
Không bao lâu, xe dừng trước cửa một quán cơm nhỏ, còn chưa đến giờ cơm trưa, nên bên trong không có lấy một người khách. Tưởng Tốn ôm mũ bảo hiểm đi vào, hai người đang cắn hạt dưa trong quán cơm hỏi cô: “Ăn cơm sao?”
Tưởng Tốn nói: “Tìm người, đã đến rồi.”
“À, là tìm Tiểu Tôn phải không? Cô ấy ở trong phòng bao đó, cô đi sang bên kia, một phòng bao thẳng chính là nó.”
Quán cơm không lớn, qua một lối đi nhỏ, có ba phòng bao, phòng bao thẳng ở bên cạnh nhà vệ sinh, cửa mở, liếc mắt là thấy người trong đó.
Một nam một nữ, đều là người đã thấy hôm qua.
Tôn Hoài Mẫn đứng phắt dậy, sắc mặt khó coi: “Tới rồi à?”
“Ừ.” Tưởng Tốn đi vào, “Chờ bao lâu rồi?”
“Nửa tiếng.”
Mặt Tưởng Tốn không có vẻ xấu hổ: “Ngủ quên mất.”
Tôn Hoài Mẫn cười khẩy: “May mà cô không ngủ tới chiều đấy.”
Tưởng Tốn cười: “Vậy tôi đi ngủ nướng nữa nhé?”
Tôn Hoài Mẫn còn muốn nói nữa, người đàn ông bên cạnh kéo cô ta một cái, cười nói với Tưởng Tốn: “Cô Tưởng, lần này chúng tôi mời cô tới là có chuyện thương lượng, mời cô ngồi.”
Tưởng Tốn cũng không làm khó Tôn Hoài Mẫn nữa, nhân tiện ngồi xuống. Người đàn ông đó đi đóng cửa, nói: “Tôi vẫn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Thiệu Bân.”
Tưởng Tốn để mũ bảo hiểm lên trên bàn, nói: “Có chuyện thì nói đi.”
Thiệu Bân cười: “Thực ra trước đây tôi từng gặp cô.”
Tưởng Tốn hiếu kỳ: “Hửm?”
“Tôi từng xem ảnh của cô, một tấm ảnh cô chụp chung với Tiểu Tôn.”
Tưởng Tốn nhớ ra có một tấm ảnh như vậy. Năm ngoái Từ Kính Tùng đi núi Minh Hà, Tôn Hoài Mẫn cũng đi theo. Mấy người bọn họ chụp ảnh chung, nhân lúc cô không chú ý cũng chụp cô vào, Tôn Hoài Mẫn còn cực kì hào phóng in ra đưa cho cô.
Tưởng Tốn gật đầu: “Ờ.”
Thiệu Bân nói: “Cô và Tiểu Tôn là họ hàng, vậy mọi người chúng ta cũng coi như là bạn, tôi sẽ không nói quanh co, lần này chúng tôi tới, chủ yếu là muốn xin cô Tưởng giúp cho một chuyện.”
Tưởng Tốn nói: “Nói đi.”
Thiệu Bân đẩy Tôn Hoài Mẫn một cái. Tôn Hoài Mẫn nghiêng đầu, rất lâu sau, mới không cam lòng nói: “Cái người họ… Anh Hạ ấy, không phải cô cho anh ta bao xe sao? Sao bây giờ tới đây vậy?”
Tưởng Tốn nói: “Anh ta còn chưa trả tiền xe cho tôi, tôi đến đòi nợ.”
Tôn Hoài Mẫn thoáng khựng lại: “Cô ở cùng anh ta ư?”
Tưởng Tốn cười, không trả lời.
“Đây mới mấy ngày, không ngờ nhanh như vậy…” Tôn Hoài Mẫn nói, “Cô và anh ta mới quen tổng cộng một tháng, nghe nói mấy ngày nay cô sống cũng không tốt lắm.”
Tôn Hoài Mẫn liếc nhìn tay cô, vết thương trên móng tay rõ ràng, muốn bỏ qua cũng không được. Cô ta nói: “Cô chỉ là một người dân nhỏ bình thường, đi theo anh ta toan tính cái gì? Nếu như toan tính tiền…” Tôn Hoài Mẫn nói khẽ, “Cô muốn bao nhiêu, có thể ra một cái giá.”
Tưởng Tốn nhướng mày: “Cái gì cơ?”
Tôn Hoài Mẫn nghiêm mặt: “Tôi biết gia đình bọn họ chẳng qua chỉ là một nhà giàu mới nổi mà thôi, có thể có bao nhiêu tiền chứ? Cô liều mạng kiếm tiền như vậy, một người phụ nữ suốt ngày làm tài xế cho người ta, chẳng qua là muốn tương lai sống sung sướng thôi. Anh Hạ đó không phải hiền lành gì, cô mới quen anh ta mấy ngày mà đã gặp bao nhiêu khổ như vậy, sau này cũng sẽ không sống yên được… Tôi là muốn tốt cho cô, cô muốn bao nhiêu, có thể ra một cái giá.”
Tưởng Tốn có nhiều hứng thú: “Điều kiện thì sao?”
“Tôi muốn bản báo cáo kia.”
Tưởng Tốn trầm tư một hồi: “Ông chủ cô bảo cô tới ư?”
Tôn Hoài Mẫn nói: “Việc này cô không cần quan tâm, cô chỉ cần đồng ý là được.”
Tưởng Tốn biết rõ còn hỏi: “Báo cáo gì cơ?”
“Đừng dài dòng nữa, cô biết đó.”
Tưởng Tốn nói: “À, bản báo cáo đánh giá tác động môi trường? Đã bị Từ Kính Tùng cầm đi rồi, cô không biết à?”
Tôn Hoài Mẫn trả lại một câu: “Bản đó là giả, cô không biết ư?”
“Nói như vậy…” Tưởng Tốn nheo mắt, “Cô đã gặp Từ Kính Tùng rồi?”
Tôn Hoài Mẫn há miệng, sầm mặt, nói: “Không.”
Tưởng Tốn cười, dựa ra sau: “Cô toan tính cái gì, mà bán mạng cho ông chủ của cô như vậy?”
Tôn Hoài Mẫn nói: “Liên quan gì đến ông chủ của tôi.”
“Bản thân cô muốn bản báo cáo đó ư?”
“Ừ, chờ cô ra giá.”
“Cô có tiền à?”
“Có.”
Tưởng Tốn hỏi: “Ở đâu ra?”
“Cô quan tâm tôi như vậy từ lúc nào thế?” Tôn Hoài Mẫn cười, “Không cần nói khách sáo nữa, lần này là tôi muốn gặp cô. Tưởng Tốn, không phải cô yêu tiền nhất sao? Tình cảm của cô với anh Hạ đó sâu đậm thế nào? Tình cảm không thể làm cơm ăn, cô cũng không phải là loại phụ nữ ngu xuẩn xem tình yêu còn quan trọng hơn tiền đó.”
***
Một chiếc xe van dừng trước cửa quán cơm nhỏ, hai người đàn ông trong xe xuống, người trong quán cơm phun vỏ hạt dưa, hỏi: “Ăn cơm sao?”
“Xem thực đơn thử.”
Ngồi xuống chờ thức ăn, một người nói: “Tôi không đói mà.”
“Không đói cũng ăn một chút đi.” Người kia rót một ly trà.
“Nhà ai ăn cơm trưa vào mười giờ rưỡi hả?”
“Vậy cậu đừng ăn, nhìn tôi ăn.”
***
Trong phòng bao.
Tưởng Tốn nói: “Tôi tham tiền vậy ư?”
Tôn Hoài Mẫn giống như nghe chuyện cười: “Cô không tham thì ai tham? Dáng vẻ đó của cô… Thực ra cô cũng có thể suy nghĩ thật kĩ, đã kéo dài hai ngày, mấy bài viết các cô đăng trên mạng cứ nói có nội tình đen tối gì đó, nội tình đen tối đâu? Anh Hạ kia lần lữa không tung, chẳng qua là muốn chờ một cái giá tốt thôi.”
“Vậy sao mấy người không tìm thẳng anh ta?”
Tôn Hoài Mẫn kiếm một cái cớ tốt: “Tôi quen cô, tìm cô không phải trực tiếp hơn sao? Cô muốn tiền vào túi cô hay là vào túi anh ta?”
Tưởng Tốn hỏi: “Cô khẳng định tôi có thể lấy được bản báo cáo đánh giá tác động môi trường ư?”
Mắt Tôn Hoài Mẫn sáng lên: “Cô có thể, nhất định có thể!”
Tưởng Tốn cười: “Cô thật coi trọng tôi quá, nhưng tôi không thích lấy tiền của cô.”
Tôn Hoài Mẫn sững sờ, cắn răng, nói: “Cô bao nhiêu tuổi rồi, sao ấu trĩ như vậy? Tình hình bên này cô hiểu bao nhiêu? Cô hiểu rõ tập đoàn Đức Thăng sao?”
Tiền không có hiệu quả, Tôn Hoài Mẫn làm việc có lý: “Tập đoàn Đức Thăng có gần mười ngàn công nhân, toàn bộ trấn Ninh Bình mới bao nhiêu người chứ? Cả trấn Ninh Bình, hễ là người có khả năng lao động, trừ một số ít làm việc bên ngoài ra, thì những người khác đều ở Đức Thăng! Cô đi hỏi thử những dân làng khác xem, bọn họ có hi vọng Đức Thăng đóng cửa hay không. Cô cho rằng mình đang làm chuyện vĩ đại lắm à? Không phải! Loại người như các người, tự cho là giỏi, tự nhận là vĩ đại, thực ra các người đang ép những người dân kia vào chỗ chết. Nếu bọn họ muốn làm loạn thì đã làm loạn từ lâu rồi. Cô xem bây giờ đi, người đứng về phía mấy người mới bao nhiêu người chứ?”
Cô ta càng nói càng kích động: “Mấy ngàn công nhân thất nghiệp, ai chịu trách nhiệm? Cô cho bọn họ cơm ăn sao?”
“Bọn họ có cơm ăn hay không, liên quan gì đến tôi?” Tưởng Tốn thờ ơ như không.
Tôn Hoài Mẫn nhíu mày: “Cô…”
Tưởng Tốn hờ hững nói: “Trên đời này mỗi ngày bao nhiêu người chết đói, liên quan gì đến tôi? Chết đói là chuyện của bọn họ, có tay có chân không biết làm việc à? Trước năm 1993, lúc không có nhà máy của các người, bọn họ chết đói cả ư?”
Thiệu Bân bên cạnh rốt cuộc mở miệng: “Cô Tưởng, nếu những chuyện này không liên quan gì đến cô, vậy tại sao cô không chấp nhận điều kiện của chúng tôi chứ?”
Tưởng Tốn nhìn về phía anh ta, một lát sau, nói: “Anh bao nhiêu tuổi?”
Thiệu Bân sửng sốt: “À… Ba mươi bảy.”
Tưởng Tốn nói: “Con trai chú Thủy hai mươi bốn tuổi, năm ngoái vừa tốt nghiệp đại học. Đông Đông năm nay mười tuổi, nói mấy người cũng không biết, nó ở trại trẻ mồ côi, hai chân dị tật… Anh ba mươi bảy, chắc cũng làm việc ở đây rất nhiều năm rồi, anh chưa từng sờ qua lương tâm của mình sao?”
Thiệu Bân suy nghĩ một chút: “Lợi nhuận hàng năm của tập đoàn Đức Thăng có thể nuôi sống hơn mười ngàn gia đình, thuế nộp lên có thể xây nhiều công trình cơ sở hạ tầng, qua nhiều năm như thế đã đóng góp trăm trường học, đã cứu vô số trẻ em mắc bệnh ung thư máu. Tôi làm việc đàng hoàng, mỗi một xu trong đó cũng có một phần của tôi. Hành động của các người rất chính trực, nhưng các người chỉ nhìn thấy điều các người muốn nhìn thấy, bỏ qua tất cả nỗ lực mà một xí nghiệp làm ngoài việc sản xuất.”
Tưởng Tốn nói: “Anh chỉ nhìn thấy điều các anh muốn nhìn thấy, bỏ qua việc bọn họ dùng nước khoáng thay cho nước uống. Ba trăm mạng người cũng có một phần của anh.”
Thiệu Bân hỏi: “Cô rốt cuộc toan tính cái gì? Cô không quan tâm sự sống chết của bọn họ, vậy rốt cuộc toan tính điều gì?”
Cô rốt cuộc toan tính cái gì ư?
Hôm nay trên đường cô tới đây, trong không khí có mùi thối nhàn nhạt, ven đường đầy cây cối ngừng phát triển. Tối qua lái motor ra ngoài, cô chú ý được cửa sổ mọi nhà đều đóng chặt, không nhà nào mở cửa sổ.
Mà trên núi Minh Hà, tuyết đã tan, đang chờ đón mùa xuân.
Chim di trú ở Hà Xương sẽ bay trở về.
Con của nhà anh A Gia cũng đi học lại.
Đoàn thồ hàng kiếm được tiền trở về.
Bầu trời trên vách núi đầy sao, bãi cỏ đong đưa theo gió, hương trà bơ ở Mộc Khách kéo dài xa xa…
Người tốt sẽ xin lỗi vì sai lầm trong quá khứ, mà vĩ nhân sẽ sửa chữa chúng.
Tất cả việc này vốn nên kết thúc vào chín năm trước.
Tưởng Tốn không nói gì cả, xách mũ bảo hiểm đi ra ngoài.
Tôn Hoài Mẫn đuổi theo ra: “Tưởng Tốn!”
Tưởng Tốn phớt lờ cô ta.
“Tưởng Tốn, cô đứng lại đó cho tôi!”
Tôn Hoài Mẫn níu cô lại, Tưởng Tốn hất tay cô ta ra.
Tôn Hoài Mẫn la: “Có phải kiếp trước tôi đã giết cô nên kiếp này cô thật tâm đối nghịch với tôi không!”
Tưởng Tốn cười một tiếng: “Cô có bệnh à?”
Tôn Hoài Mẫn nổi giận đùng đùng: “Tôi rốt cuộc làm gì có lỗi với cô. Từ Kính Tùng là tôi quen trước, cô dựa vào cái gì mà giành với tôi! Cô dựa vào cái gì mà quyến rũ anh ấy!”
Thiệu Bân đuổi theo kéo cô ta, Tôn Hoài Mẫn dùng sức đẩy anh ta ra, “Tôi với anh ấy vốn rất vui vẻ, tôi có thể gả cho anh ấy nhanh thôi. Đều là cô, thứ *** cô, cô giống như bố cô vậy, bố cô hại mẹ tôi còn chưa đủ, cô lại tới hại tôi! Đồ ***, đồ sao chổi, đồ đê tiện, đồ đê tiện gặp ai cũng ngủ, cả ngày giả vờ thanh cao, cô là một con điếm! Cô trả Từ Kính Tùng lại cho tôi ——”
Tôn Hoài Mẫn nổi điên, đột nhiên vung một bạt tai, “chát” một tiếng, vậy mà như sấm sét, cô ta đã dùng hết sức lực toàn thân.
Thiệu Bân sững sờ, lập tức kéo cô ta đi tới cửa, Tôn Hoài Mẫn quay đầu: “Đ… A ——”
“Ầm” một cái, một cái mũ bảo hiểm đập trúng mặt cô ta. Tôn Hoài Mẫn còn chưa kịp phản ứng, tóc cô ta đột nhiên bị người ta túm, chân tóc đau điếng, cô ta bị người ta kéo ngược lại, ngay sau đó “chát” một tiếng, chịu một cái tát nặng nề.
Tôn Hoài Mẫn la hét.
Má trái Tưởng Tốn đỏ bừng, tay phải đánh đến mức ngứa ran, đứng trước mặt cô ta, lạnh mặt nhìn cô ta.
Thiệu Bân nói với người túm tóc Tôn Hoài Mẫn: “Anh buông tay ra, có phải đàn ông không, ra tay với phụ nữ vậy!”
Hạ Xuyên túm tóc lại dùng sức kéo một cái, Tôn Hoài Mẫn đau đến mức đánh vào mặt anh, anh khống chế cô ta.
Hạ Xuyên cười khẩy: “Tôi không đánh phụ nữ, chỉ đánh ***.”