Buổi tối Vũ Lập mua thức ăn mang về, mọi người qua loa ăn xong, ai làm việc nấy.
Thời gian còn sớm, Tưởng Tốn không ngủ được, trong phòng không có tivi, cô đành phải nằm trên giường một mình chơi điện thoại di động. Giường nhỏ, người bên cạnh dựa một cái là chiếm hơn một nửa. Cô lách vào trong, nói: “Ra ngoài chút đi.”
Hạ Xuyên dịch mông sang bên cạnh, cụp mắt nhìn laptop, hỏi cô: “Đang chơi tìm điểm khác biệt à?”
Tưởng Tốn nói: “Không phải, đang chơi Happy Xiao Xiao Le.”
“Lại đổi rồi à?” Hạ Xuyên gõ bàn phím mấy cái, hỏi, “Đó là cái gì?”
Tưởng Tốn nói: “Tiêu diệt động vật nhỏ.”
Hạ Xuyên liếc nhìn, chỉ nhìn thấy một đống hà mã, cáo, cú mèo và ếch trên màn hình, bốn phía giống như đốt pháo hoa vậy, di chuyển một cái biến mất mấy con, rất nhanh đã chết, Tưởng Tốn chơi lại.
Anh cười một tiếng, lắc đầu, tiếp tục xem laptop một lúc. Chờ qua hơn nửa tiếng, anh đóng laptop lại, tiện tay ném tới chân giường, hỏi: “Vòng này em chơi bao lâu rồi?”
Tưởng Tốn nói: “Hơn nửa tiếng?”
“Vòng mấy rồi?”
“Vòng 343.”
Hạ Xuyên để gối xuống, nằm xuống rút lấy điện thoại di động của cô, hỏi: “Chơi thế nào?”
Tưởng Tốn nói: “Anh muốn chơi à?”
“Chơi qua vòng này rồi đi ngủ.”
Tưởng Tốn lại gần: “Chỉ còn lại một cơ hội thôi, muốn chơi tiếp thì phải tốn tiền mua chai năng lượng.”
Hạ Xuyên nói: “Nào!”
Tưởng Tốn bấm màn hình nhỏ giọng hướng dẫn anh, mèo mù vớ cá rán, vậy mà một lần chơi qua, Tưởng Tốn cười nói: “Anh được đấy!”
Hạ Xuyên ném điện thoại di động của cô lên bàn đọc sách, nói: “Ấu trĩ!”
Tưởng Tốn chỉ bức tường: “Này, dòng chữ đó của anh là sao vậy?”
Hạ Xuyên theo ngón tay nhìn sang, dưới giấy khen có một dòng bút chì nguệch ngoạc, vẽ ngổn ngang không biết thứ gì, còn có một dòng chữ nhỏ gần như không thấy rõ. Anh nhíu mày, lại gần nhìn kĩ, rốt cuộc nhìn rõ rồi, mấy chữ nguệch ngoạc đó là: Ngô Xuân Phương, anh yêu em.
Vẻ mặt Hạ Xuyên như thường: “Viết hồi nhỏ, không nhớ rõ nữa.”
Tưởng Tốn hỏi: “Lúc mấy tuổi?”
“Ai mà nhớ được, chắc là tiểu học.”
Tưởng Tốn như cười như không: “Ấu trĩ!”
Đồ nhỏ nhen! Hạ Xuyên giúp cô cởi quần áo.
Thời tiết khá ấm, trong phòng còn bật máy điều hòa, sau khi làm hai người đổ đầy mồ hôi, lại tắm lần nữa. Tưởng Tốn dính vào giường là ngủ, Hạ Xuyên vỗ vỗ mông cô, thấy cô không phản ứng, anh mới tắt đèn, cũng ngủ theo.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là sau nửa đêm, người bên cạnh đột nhiên xuống giường. Cô vừa xuống đất, Hạ Xuyên liền ôm ngang eo cô một cái, nửa ngủ nửa thức hỏi: “Đi đâu thế?”
Giọng Tưởng Tốn khàn khàn: “Uống nước.”
Hạ Xuyên mở mắt ra, ngồi dậy, vuốt tóc cô, dựa vào ánh trăng quan sát cô: “Chỗ nào khó chịu ư?”
Tưởng Tốn lắc đầu: “Không sao, hơi tức ngực thôi.”
Hạ Xuyên bật đèn đầu giường.
Tưởng Tốn khỏa thân ngồi ở mép giường, đầu mày khẽ nhíu, sắc mặt không tốt lắm. Hạ Xuyên liếc về phía ban công một cái, lập tức xuống giường.
Cửa ban công đã đóng chết, nhưng cửa sổ bên cạnh lại không đóng chặt, còn hở một chút. Anh đóng chặt cửa sổ, mặc quần áo vào đi ra ngoài. Tưởng Tốn hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Lấy ít đồ.”
Hạ Xuyên rất nhanh quay lại, tay cầm một cái ấm nước và một cái máy lọc không khí.
Tưởng Tốn nhận lấy nước ấm anh đưa, uống mấy hớp, cơn tức ngực chóng mặt đỡ hơn nhiều, cô hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Hạ Xuyên ra dấu ngoài cửa sổ một cái: “Đang xả khí thải.”
Tưởng Tốn hiểu, im lặng uống hết nước ấm, hỏi: “Anh không uống ư?”
Hạ Xuyên cầm lấy cái ly trong tay cô, rót một ly uống mấy hớp, uống xong hỏi: “Đỡ hơn một chút chưa?”
Tưởng Tốn gật đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Hạ Xuyên hôn bờ vai trần của cô, Tưởng Tốn nằm trong lòng anh: “Mỗi đêm đều sẽ xả khí thải sao?”
“Ừm, nửa đêm nửa hôm xả mấy tiếng.”
Tưởng Tốn nói: “Ban ngày không ngửi thấy.”
“Thời gian nghỉ Tết dài, mãi chưa làm việc lại nên không khí tốt hơn một chút.”
Tưởng Tốn suy nghĩ, hỏi: “Ngày mai anh định làm gì?”
Hạ Xuyên vuốt ngực cô, lơ đãng nói: “Ngày mai sẽ biết.”
Hôm sau, chưa tới bảy giờ sáng, bên bờ sông Ninh giăng một tấm biểu ngữ màu đỏ, thanh niên phân phát bút màu nước. Lúc đầu chỉ có mười mấy, hai mươi người tới, thời gian càng trôi về sau, người tới càng ngày càng nhiều, chú Thủy giơ loa phóng thanh cầm tay nói: “Tiền bạc đầy túi, lương tâm chó tha! Triệu chữ kí, trả lại quê hương ta! Tiền bạc đầy túi, lương tâm chó tha! Triệu chữ kí, trả lại quê hương ta!”
Các dân làng từng người đứng xếp hàng kí tên, bên bờ sông Ninh chen chúc thành biển người.
Mười một giờ sáng, một nhóm dân làng hơn năm mươi người do một người đàn ông răng hô bốn mươi, năm mươi tuổi dẫn đầu tới xua đuổi người tham gia, mắng nhiếc, cướp biểu ngữ, đánh nhau, rất nhanh đã diễn biến thành một trận ẩu đả. Lầu hai quầy bán đồ vặt bên bờ sông Ninh, một chiếc điện thoại di động quay lại tất cả.
Mười hai giờ trưa, bài viết đầu tiên trên mạng xuất hiện, hình ảnh và video chính là cảnh ẩu đả vào một tiếng trước.
Hai giờ trưa, bài viết đầu tiên bị xóa, đồng thời, mấy chục bài viết lại xuất hiện trên các trang mạng khác nhau, hơn nữa đã đổi mới nội dung sau này, nhắc đến việc cảnh sát Hà Xương đã can thiệp vào việc điều tra vụ án tổn thương người khác, bắt cóc của tập đoàn Đức Thăng.
Ba giờ trưa, tiếp tục đổi mới, Từ X X của tập đoàn Đức Thăng đã bị cảnh sát phát lệnh truy nã.
Bốn giờ chiều, giấy kiểm tra sức khỏe của dân làng được công bố trên mạng.
Năm giờ chiều, thông báo trước sẽ tung nội tình đen tối giật gân của tập đoàn Đức Thăng.
Ngày hôm sau, bài viết trên mạng bị xóa.
Chín giờ sáng, các dân làng dùng rác thải xây dựng chặn chi nhánh số 1 và chi nhánh số 2 của tập đoàn Đức Thăng, thanh niên đứng trên núi rác cao cao, giơ loa phóng thanh kêu: “Rốt cuộc phải chết bao nhiêu người thì mới có thể đánh thức lương tri của mấy người! Tôi phải bảo vệ người thân của tôi như thế nào, bảo vệ quê hương của tôi như thế nào đây!”
Người đàn ông răng hô mắng anh ta: “Mẹ nó mày chán sống rồi hả!”
Dân làng nhằm vào hắn: “Mày cần tiền không cần mạng, mày làm việc cho bọn chúng, sớm muộn gì cũng chết trong tay bọn chúng thôi, ôm tiền nằm quan tài đi!”
Người đàn ông răng hô vén tay áo: “Mẹ mày đứng ra đây cho tao!”
Tiếng kêu la bên tai không dừng: “Rốt cuộc phải chết bao nhiêu người thì mới có thể đánh thức lương tri của mấy người! Tôi phải bảo vệ người thân của tôi như thế nào, bảo vệ quê hương của tôi như thế nào đây!”
Mười hai giờ trưa, ba chiếc máy xúc bắt đầu xúc rác thải xây dựng đi, có người chặn đường, xông thẳng không nhường. Chú Thủy bị thương, khiến người dân phẫn nộ, các dân làng chặn máy xúc lại.
Hai giờ trưa, bài viết bị xóa khải tử hoàn sinh.
Ba giờ trưa, một người phụ nữ trung niên đối mặt với các dân làng nói lớn: “Mấy người không cần nuôi gia đình, nhưng tôi còn phải nuôi. Tôi còn phải nuôi hai đứa con nhỏ, nuôi bố mẹ tôi và bố mẹ chồng tôi. Cô út của tôi, cả gia đình dì tôi, toàn bộ đều làm việc trong đó! Mấy người hỏi thử người nhà mấy người đi, ai mà không phải đang làm việc trong đó. Trấn Ninh Bình chúng ta, toàn bộ đều dựa vào nhà máy này. Trong đó gần mười ngàn công nhân, trong thôn trừ người ra ngoài làm việc ra, người lớn tuổi, ai mà không phải đang đi làm trong đó? Ngay cả Lưu Căn Thủy cũng đi làm trong đó! Tại sao ông ta nổi loạn chống đối? Bởi vì ông ta đổ bệnh của con trai ông ta lên đầu nhà máy, không vơ vét được tiền, cho nên mới nổi loạn. Mấy người còn nghe lời ông ta ư! Mấy người không nghĩ cho mình, thì cũng phải nghĩ cho người nhà đang làm việc trong nhà máy của mấy người chứ!”
Các dân làng do dự.
Chú Thủy vội chạy trở lại, bịt vết thương vừa băng xong, đỏ mắt la lớn: “Tôi không cần một xu, tôi cần công lý! Lương tâm của mấy người bị chó ăn cả rồi, vì tiền cái gì cũng làm ra được! Hôm nay tôi liều mạng với mấy người! Tôi chết ở đây, các người khiêng xác của tôi đến đài truyền hình, khiêng đến trung ương, nhất định phải vạch trần bọn chúng!”
Chú Thủy lao thẳng đâm tới cột đèn đường, người bên cạnh vội vàng ngăn ông ấy lại.
“Chú điên rồi à!”
“Mau kéo chú Thủy lại!”
“Chúng tôi liều mạng với mấy người! Mấy người một đám chó chết!”
Tưởng Tốn đứng xa xa, dựa vào xe van, chụp bên đó mấy tấm, vừa chụp vừa hỏi: “Vương Tiêu đâu?”
A Sùng ở trong xe đổi mới bài viết, nói: “Đi chơi rồi, mặc kệ cô ấy đi!”
Tưởng Tốn không biết có nghe thấy hay không, cô thoáng dừng lại, kéo ống kính lại gần, thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Tôn Hoài Mẫn đang đứng bên kia đường, sắc mặt u ám nhìn cô, một người đàn ông trung niên dáng người trung bình đứng bên cạnh cô ta. Tưởng Tốn có nhiều hứng thú mỉm cười với cô ta. Cô ta siết nắm đấm, ngẩng đầu lên bỏ đi. Người đàn ông kia đi theo, liên tục quay đầu lại, nhìn Tưởng Tốn hai lần.
***
Trong phòng biên tập.
Một người đàn ông nhìn máy vi tính nói: “Này, mấy cô xem thử cái này có giá trị tin tức nào không?”
Người bên cạnh hỏi: “Cái nào?”
“Sự kiện ô nhiễm của tập đoàn Đức Thăng.”
“À, cái này hả, hôm qua tôi đã thấy rồi, không phải bài viết bị xóa cả rồi sao? À đúng rồi, hôm qua còn nói sẽ tung nội tình đen tối giật gân gì đó, nội tình đen tối đâu?”
“Xì, chả có cái gì cả! Tôi thấy là dọa người thôi, cho dù có thì cũng không dám tung.”
“Bỏ đi bỏ đi, chẳng liên quan gì đến chúng ta, Ninh Bình xa lắm!” Cô ấy đột nhiên nhớ đến gì đó, xoay ghế hỏi người phía sau, “Này, tôi nhớ trước đây hình như anh từng làm ở đài truyền hình tỉnh bên đó nhỉ?”
Đối phương phớt lờ, cô ấy gọi liền hai lần: “Cao An! Cao An! Hỏi anh đó!”
Cao An quay đầu: “Phải, chín năm trước tôi ở đài truyền hỉnh tỉnh bên đó.”
***
Trong trại trẻ mồ côi.
Bà viện trưởng dỗ một đứa bé: “Con ngoan nhất nghe lời nhất, hết Tết rồi, mẹ cũng phải làm việc mà. Mẹ làm việc xong thì có thể quay về thăm con.”
Đứa bé khóc sướt mướt: “Không muốn… Con muốn mẹ cơ…”
Bà viện trưởng ôm nó, sờ đầu nó: “Con đã lớn rồi, sao còn có thể khóc chứ?” Bà ấy nhìn sang cửa phòng, người kia đang cúi đầu lướt điện thoại di động, không biết đang xem gì, “Cháu mau đi đi, cháu đi rồi thì lát nữa là nó nín khóc thôi!”
Người kia hình như không nghe thấy, bà viện trưởng lại kêu lần nữa: “Nghiên Khê à, Nghiên Khê?”
Trương Nghiên Khê quay đầu lại.
Bà viện trưởng cười nói: “Cháu mau đi đi, đi làm việc của cháu đi, xong việc rồi lại tới thăm Đông Đông!”
Trương Nghiên Khê đi tới, ngồi xổm trước giường, sờ đầu Đông Đông, nhìn đôi mắt rưng rưng nước mắt của cô bé, lại cúi đầu nhìn đôi chân dị tật của nó.
Lát sau, Trương Nghiên Khê thấp giọng nói: “Đông Đông ngoan, mẹ về nhanh thôi.”
***
Trời tối, A Sùng dẫn Vương Tiêu đi sang vườn rau của nhà khác đào rau.
Hạ Xuyên đi từ trên lầu xuống, không thấy người đâu, cuối cùng tìm được Tưởng Tốn trong góc phòng khách, hỏi: “Làm gì đó?”
Tưởng Tốn ngồi xổm trước xe motor, đang nhìn lốp xe của nó, nghe vậy, quay đầu lại: “Chiếc motor này là của bố anh phải không?”
“Ừ.”
“Bao lâu không lái rồi?”
Hạ Xuyên suy nghĩ một chút: “Mấy năm rồi, sau khi ông ấy mất thì không có ai đụng tới.”
Tưởng Tốn nói: “Anh cũng không lau một chút.”
“Có lau qua mấy lần, tôi cũng không thường về đây.” Hạ Xuyên ngồi xổm bên cạnh cô, “Sao nào, thích ư?”
Tưởng Tốn nói: “Có chút nhàm chán.”
Hạ Xuyên đi đến nhà bếp vắt giẻ lau, hai ba cái đã lau sạch xe motor. Tưởng Tốn dựa vào xe, khoanh tay hỏi: “Có xăng không?”
Hạ Xuyên nói: “Có, năm ngoái Vũ Lập còn dùng qua một lần.”
“Cậu ta dùng motor làm gì?”
“Học lái motor.”
Xe motor lau sạch, Hạ Xuyên đẩy nó ra ngoài. Tưởng Tốn đi ra theo, chờ xe motor dựng ven đường, cô mới tiến lên đẩy Hạ Xuyên ra, nắm tay lái, ngồi lên, động tác linh hoạt.
Cô cởi nút mũ bảo hiểm, hất đầu với Hạ Xuyên một cái, ra lệnh: “Lên nào!”
Hạ Xuyên vịn thùng đựng đồ sau xe, búng ngón tay, cả buổi không có động tĩnh. Tưởng Tốn quay đầu lại, ánh mắt liếc anh một cái: “Lên đi!” Tiện tay đội mũ bảo hiểm, che hơn nửa mặt, nhưng không che được đôi mắt cô.
Ra lệnh một cách đương nhiên.
Hạ Xuyên cười một tiếng, ngồi lên phía sau cô, xe motor lún xuống.
“Rừm rừm rừm”, Tưởng Tốn đạp chân một cái, nói: “Dẫn anh đi hóng gió, ôm chặt đó!”
Hạ Xuyên quẹt quai hàm một cái, đội mũ bảo hiểm, tay tùy ý khoác lên eo cô, một xung lượng không nắm chặt, anh nhào tới lưng Tưởng Tốn, cùng đó ôm eo cô.
Tưởng Tốn nhếch khóe miệng trong mũ bảo hiểm.
Đã tháng ba, mùa đông lạnh lẽo đã qua, mùa xuân ấm áp chưa đến, ban đêm không hề lạnh như Mộc Khách, nhưng gió lạnh thổi mạnh, thổi lâu vẫn lạnh như thường.
Tưởng Tốn quen tốc độ nhanh, xe motor lao vùn vụt như ánh sáng, lúc đi qua con đường ngoằn ngoèo thì đè thấp, lúc đi thẳng thì tăng tốc xông thẳng tới, gặp sườn dốc, thân xe bay lên.
Hạ Xuyên nghĩ đến cô mặc áo choàng tắm, hai chân trần, ngón tay máu me đầm đìa xông ngang trong màn đêm, ra lệnh một tiếng: “Đi lên!”
Phá vỡ ánh sáng mà đến, tỉnh táo kiên quyết.
Tốc độ giảm dần, xe motor dừng ở đầu con đường nhỏ, phía trước có một đống rác thải xây dựng, trong khu vực nhà máy có vẻ yên tĩnh.
Tưởng Tốn cởi mũ bảo hiểm, khẽ hất mái tóc dài.
Mái tóc dài lướt qua chóp mũi Hạ Xuyên, anh ngửi được mùi thơm nhẹ của dầu gội đầu. Mấy ngày nay, mùi thơm trên người họ đều giống nhau, cùng một loại dầu gội đầu, cùng một loại sữa tắm. Hạ Xuyên hôn cô một cái qua mái tóc. Tưởng Tốn vén mái tóc dài sang bên phải, nghiêng đầu, giữ cổ anh, hôn lên môi anh.
Một lúc sau, Hạ Xuyên nâng cằm cô, tinh tế hôn môi: “Làm ở đây không?”
Tưởng Tốn nói khẽ: “Cút đi.”
Hạ Xuyên cười, nhìn sang hướng khu vực nhà máy, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra.
Phía trên khu vực nhà máy, ống khói đang bốc khói dày đặc.
Chụp xong, điện thoại di động reo, Tưởng Tốn dừng lại, liếc nhìn số gọi tới, nhận điện thoại.
Hạ Xuyên nghịch nút mũ bảo hiểm, thời gian nói chưa được mấy câu, điện thoại di động của anh cũng vang lên.
Một lát sau, hai người một trước một sau cúp máy, gần như đồng thanh.
“Tôn Hoài Mẫn muốn gặp tôi.”
“Cao An và Trương Nghiên Khê đến.”