Diệp Kiều ngoài mặt gật đầu, trong lòng thì nổi đóa: Chung chung lại, yêu cầu để trở thành một quân tẩu cũng chẳng thấp đâu! Giác ngộ là cái gì? Có cho cô linh thạch để dùng được không?Dường như Cố Trăn hiểu được một phần suy nghĩ của Diệp Kiều, trong mắt đều là ý cười: “Làm quân tẩu không dễ dàng, nhưng anh sẽ chỉ dạy em hết sức mình.
Sau này em cứ nghe những lời anh nói là được!”Hôm nay Diệp Kiều nghe lọt tai mọi thứ là chuyện mà Cố Trăn không lường trước, vừa vui mừng lại vừa có một loại cảm giác thành tựu mà xưa nay chưa từng cảm nhận qua.
So với những chiến công, huân chương mà anh phấn đấu có được trong quân đội thì cái này còn làm anh vui sướng hơn gấp trăm lần.“Anh, anh nhìn em đi, muốn nhan sắc không có nhan sắc, muốn văn hóa không có văn hóa, em chính là một người chân đất mắt toét, giác ngộ của em không cao như anh nghĩ đâu? Em lại càng không xứng với anh! Hay là anh tìm cho em một người chị dâu đi?”“Chuyện giữa chúng ta mọi người đều biết cả, là do mẹ không yên tâm về em nên mới cưỡng ép gán ghép chúng ta lại với nhau, việc này chẳng công bằng với anh chút nào.
Hiện tại mẹ đã qua đời rồi, ra đi cũng không có gì tiếc nuối, anh không cần phải thật sự nghe lời mẹ.
Về sau em coi anh như anh trai của em, anh coi em là em gái, ai nói cứ nhất thiết phải là vợ chồng? Nếu như em là em gái anh đi, anh trai cũng vẫn bảo vệ và chăm sóc em như vậy đúng không?!”Cố Trăn nghe thấy đề nghị của Diệp Kiều xong thì mặt tối sầm lại.
Tâm tình vốn đang không quá tồi bỗng trở nên buồn bực, không nghĩ đến trong lòng Diệp Kiều còn ấp ủ loại suy nghĩ sau khi mẹ nuôi qua đời, cả trước đó nữa thì Diệp Kiều luôn rất nghe lời, anh còn tưởng rằng em ấy cũng nguyện ý gả cho anh, trở thành vợ của anh.
Chẳng lẽ qua sự việc lần này Diệp Kiều đã hiểu chuyện, thay đổi cả tư tưởng luôn?“Đương nhiên không đúng!”Cố Trăn trả lời hậm hực, anh là người biết giữ lời hứa, mặc dù trước đây khi anh còn chưa động lòng với Diệp Kiều, anh vẫn đồng ý với mẹ nuôi, mà anh đã nói thì sẽ làm được, càng đừng nói tới bây giờ tình cảm của anh đã khác!Hơn nữa đừng nói chi đến chuyện xứng đôi với không xứng đôi trong mắt Cố Trăn, tuy rằng Diệp Kiều còn rất nhiều khuyết điểm, nhưng bù lại cô ấy là một cô gái lương thiện, đáng yêu.
So với ai kia tâm tư ham hư vinh, tấm lòng không thuần khiết thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.“An An, sau này em đừng nói thế nữa.
Anh đã hứa với mẹ cưới em về làm vợ thì chắc chắn sẽ không đổi ý.
Hơn nữa, em là một cô gái tốt, không có gì là không xứng với anh.
Nếu em cảm thấy trong lòng vẫn không thoải mái thì có thể học thêm vài việc em thích, chỉ cần không quá đáng thì anh đều ủng hộ em, hoặc là nếu em muốn tiếp tục đi học cũng được hết.”Mặc dù Cố Trăn nói thì có vẻ như đang thương lượng với cô, nhưng ngữ khí lại tỏ ra đáng tin, rõ ràng là không cho Diệp Kiều cơ hội có lựa chọn thứ hai.
Mà cho dù cô có thêm lựa chọn nào khác, lựa chọn đó cũng là cái tốt nhất do anh sắp xếp cho Diệp Kiều bĩu môi, nghĩ thế nào cũng thấy người này thật bá đạo, nhưng cô tuyệt đối không có ý muốn làm một cô vợ nhỏ ở nông thôn đi bên cạnh Cố Trăn, từ giờ về sau trở thành đá kê chân của các nữ chính khác, làm quân cờ trong đống âm mưu và ‘chiến trường’.
Cần tranh thủ thì vẫn nên tranh thủ, cô không định nhúng chàm vào câu chuyện này.“Này, anh cũng đã nói là vì mẹ nên mới cưới em.
Coi như anh không thấy ấm ức thì em cũng ấm ức vậy.
Dựa vào đâu mà sau này em không thể tìm một người thật lòng thật ý yêu em chứ?”“Thay vào đó em lại phải sống chung với một người chồng đến với em vì trách nhiệm, tự miễn cưỡng bản thân cưới em.
Tuy rằng em lớn lên không xinh, không ưu tú nhưng em vẫn còn quyền lợi cơ bản là được theo đuổi hạnh phúc! Anh không thể cướp nó khỏi em được!”Diệp Kiều thấy thuyết phục nhẹ nhàng không có tác dụng nên dứt khoát bất chấp dùng luôn suy nghĩ của chính mình hiện tại ra nói lí lẽ.
Cố Trăn có thể hy sinh chính mình, kệ anh ta! Dựa vào đâu mà lôi cả cô vào? Cô muốn phản kháng!.