Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 7




"Cần gì phải cược chứ, Diệp Tinh Lăng nhất định sẽ thua." Nhiều người khẳng định tới tấp.

Ở trong mắt bọn họ, trình độ của cô với Lục Đào chênh lệch quá lớn, thậm chí không đáng để đánh cược.

Hạ Lăng vô cùng bình thản, sau khi làm nóng người xong liền ra hiệu trọng tài có thể bắt đầu. Trọng tài kia là do mấy thực tập sinh muốn xem náo nhiệt lựa chọn ra, thấy Hạ Lăng chuẩn bị xong, liền hỏi ý kiến Lục Đào, khi xác nhận Lục Đào cũng chuẩn bị xong, hô vang bắt đầu.

Các cô gái khi nhào lộn đều yếu thế hơn, nhưng khi Hạ Lăng lấy tay chống đất, duỗi người ra bắt đầu xoay tròn, tất cả mọi người đều không thể dời mắt đi được. Hai chân duỗi thẳng đá một vòng cung duyên dáng, tuyệt đẹp trên không trung, vô cùng gọn gàng linh hoạt, mơ hồ mang theo cảm giác điêu luyện thành thạo lại không kém phần ưu nhã. Đã thấy qua nhiều người nhào lộn, nhưng có thể đem điệu nhảy đường phố mạnh mẽ phóng khoáng tạo thành xúc cảm tao nhã diễm lệ này, quả thật hiếm có khó tìm, không, phải nói là có một không hai*.

(*) câu gốc là 凤毛麟角: phượng mao lân giác, 绝无仅有: tuyệt vô cận hữu. Nghĩa cũng tương tự như mấy câu mình dịch phía trên.

Rất nhiều ánh mắt đều dừng ở trên người Hạ Lăng, mãi không dời đi được.

"Woa, đây là nhào lộn sao?" Một người nữ sinh giật mình nói:

"Quá đẹp, nhìn không giống như là Hip-hop."

"Đúng nha." Một nam sinh khác tiếp lời:

"Vừa đẹp, vừa 'soái', nhảy quá chất luôn."

Hạ Lăng bây giờ không chú ý đến cuộc thảo luận của những người xung quanh, cô chỉ cảm thấy thế giới liên tục quay cuồng trước mắt mình, tỏa ra ánh sáng lung linh lại thành thạo điêu luyện. Mặc dù phương hướng phát triển của cô không phải là Hip-hop, nhưng không có nghĩa là cô không giỏi à nha. Kiếp trước, có một cảnh quay trong MV cần phải nhào lộn, đạo diễn vốn đề nghị cô dùng thế thân, nhưng Hạ Lăng nhất quyết tự mình ra trận. Vì cảnh quay đó, cô đã khổ luyện rất lâu, về sau đã luyện thành thạo. Sau khi quay xong MV thì lâu lâu cũng lấy nó ra làm tiêu khiển, coi như là tập luyện thường ngày, rèn luyện sự cân đối và dẻo dai cho cơ thể.

Khi đó Bùi Tử Hoành cũng nói, cô được ông trời chiếu cố, nếu là người khác thì phải tập đến tận mấy năm cũng chưa xong, nhưng cô luyện lại giống như cô đang chơi vậy, tùy tiện thôi cũng có thể xoay chuyển ra bao nhiêu vòng tuyệt đẹp.

Thế nhưng... sau đó là bao nhiêu mồ hôi công sức mà cô bỏ ra, mới có thể tạo dựng nên nền tảng vững chắc, học một mà biết mười tất cả các vũ đạo trên đời này

Tâm tư Hạ Lăng trôi dạt đi xa, Bùi Tử Hoành, hắn có bao giờ nghĩ đến, đằng sau đó là bao nhiêu mồ hôi công sức mà cô bỏ ra, mới có thể tạo dựng nên nền tảng vững chắc, học một mà biết mười tất cả các vũ đạo trên đời này

Bên tai là những âm thanh kinh ngạc đang đếm từng con số. Đầu tiên là đếm bên phía Lục Đào: "32, 33, 34..."

Tiếp theo là đếm của cô: "29, 30, 31..."

Cô và Lục Đào nhảy cùng một lúc, nhưng tốc độ của cô so với Lục Đào chậm hơn rất nhiều. Cũng phải thôi, sở trường của Lục Đào là hip-hop, chú trọng những động tác gọn gàng mà xuất sắc, mà năm đó khi cô quay MV, cái đạo diễn muốn là những động tác chậm mà đẹp mỹ lệ, về sau thì khỏi nói, đi theo phong cách ôn nhu mềm mại.

Về phương diện tốc độ này, cô đúng là chưa từng luyện. Lục Đào càng xoay càng nhanh, tựa hồ không biết mệt mỏi, "... 46, 47, 48...".

Hạ Lăng thì vẫn cứ từ từ, "40, 41, 42..."

Nhưng ánh mắt Lục Đào càng lúc càng kinh ngạc, anh chưa bao giờ thấy qua trừ mình ra còn có người có thể kiên trì lâu như vậy, quay người đổi tầm nhìn, càng lúc càng nhìn Hạ Lăng nhiều hơn.

Hạ Lăng giữ vững nguyên tắc, anh ta không dừng, cô cũng không dừng.

Cuối cùng Lục Đào không chịu nổi nữa, lúc mọi người hô to "67" cũng là lúc anh dừng lại.

Không quan tâm mọi người đưa khăn mặt và nước cho mình, Lục Đào vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm động tác của Hạ Lăng, mím chặt môi, hết sức chăm chú. Hạ Lăng tiếp tục xoay tròn, xung quanh vẫn không ngừng đếm: "59, 60, 61..."

"Ôi mẹ ơi, đến Lục Đào cũng ngừng rồi mà cô ta còn chưa chịu ngừng nữa..."

"Nhưng bây giờ cô ấy còn chưa hơn được Lục Đào."

"Nói thì nói vậy nhưng cậu nhìn bộ dạng Diệp Tinh Lăng bây giờ đi, nhanh thôi sẽ vượt qua được."

"66, 67, 68... Aaaa vượt qua rồi! Vượt qua được Lục Đào rồi!" Một trận náo nhiệt vang lên, số người giúp Hạ Lăng đếm không ngừng tăng lên: "69, 70, 71..."

Dường như bọn họ là vì cô ngoài dự đoán mà vượt qua Lục Đào nên cực kì phấn khích, dù sao chuyện lạ không phải mỗi ngày đều xảy ra. Hạ Lăng chú ý lắng nghe, lúc đám người hét lên con số "75", cô cuối cùng cũng dừng lại.

Thắng Lục Đào là được rồi, không cần thắng nổi trội quá. Xung quanh vang lên những giọng nói tiếc nuối ~

"Tiếc quá tiếc quá, đang gây cấn mà."

"Không sao, dù gì nhảy cũng lâu lắm rồi, con gái mà, thể lực không theo kịp là bình thường."

"Đúng vậy..."

Mọi người bàn luận ầm ĩ, chỉ có Lục Đào sắc mặt rất khó coi

"Tại sao không nhảy nữa?"

Cô hời hợt:

"Mệt."

Anh ta nhìn cô chằm chằm như muốn xác nhận tính chân thật trong lời nói của cô. Cô chỉ mỉm cười với anh ta:

"Anh thua rồi." Lục Đào lúc này mới hoàn hồn, vẻ mặt nhăn nhó một lúc. Ngay lập tức, xanh mặt đến trước mặt cô quỳ xuống.

"Diệp Tinh Lăng, tôi xin lỗi."


Anh ta dứt khoát quỳ xuống, có gan làm có gan chịu.Cái mà Hạ Lăng muốn chỉ là thái độ của anh ta, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều phải biết cô không dễ trêu chọc, đừng đến gây chuyện với cô.

Lục Đào thua thì cũng thua rồi, Hạ Lăng không làm khó nữa, chỉ nói:

"Đứng dậy đi."

Sau đó quay người muốn rời khỏi.

"Diệp Tinh Lăng!"

Lục Đào ở phía sau gọi cô. Hạ Lăng dừng bước, nghe thấy anh ta hỏi:

"Cô học nhào lộn ở đâu vậy?"

Cô không nói gì, chỉ đưa lưng về phía anh ta khoát khoát tay, tiếp tục đẩy đám người đi ra ngoài. Lạc Lạc đợi ở bên ngoài không biết từ lúc nào, nhìn thấy Hạ Lăng, liền bổ nhào tới:

"Tinh Lăng, sao cậu có thể đánh cược nguy hiểm như vậy, lỡ như thua thì làm thế nào? Sao cậu tùy hứng như vậy chứ!"

Lạc Lạc vừa nói, hốc mắt theo đó cũng đỏ ửng lên, trưng ra bộ dạng muốn khóc tới nơi. Nếu nói trong lòng Hạ Lăng không cảm động thì là nói dối, một người cô không thân quen, chân thành quan tâm cô như vậy... nhưng cô không tiếp nhận nổi. Đời trước trải qua phản bội và tuyệt vọng, Hạ Lăng không bao giờ muốn trải qua lần nữa, đời này kiếp này cô càng không muốn có quan hệ tình cảm với bất kì ai, điều đó khiến cô sợ hãi.

"Đừng khóc vì tớ."

Cô đẩy Lạc Lạc ra, quay người.

"Chuyện của tớ không liên quan đến cậu."

Phía sau lưng yên lặng, sau đó Lạc Lạc càng ra sức ôm lấy cô.

"Sao lại không liên quan đến tớ, chúng ta là bạn bè mà."

"Bạn bè..." Hạ Lăng nhắm mắt lại.

"Trong từ điển của tớ, không có hai chữ này."

Thân thể nhỏ bé kia cứng đờ, Hạ Lăng do dự một chút, cuối cùng vẫn đẩy Lạc Lạc ra, trong giây phút đó, cô có cảm giác lưu luyến và trống rỗng. Tuy nhiên, nó chỉ trong một khoảnh khắc. Xung quanh truyền tới từng lời nghị luận, hiển nhiên đối với đám người vây xem mà nói, trận so tài hôm nay thật giống chuyện cười, đầu tiên là Hạ Lăng đại thắng Lục Đào, sau đó trở mặt với Lạc Lạc.

Rất nhiều người hướng về phía Hạ Lăng chỉ trỏ, giọng nói hưng phấn.

"Ban đầu khi cô ta thắng Lục Đào, tao thực sự bội phục lắm nha, ai ngờ một khi nở mày nở mặt thì đối xử với bạn bè như vậy đó. Cô ta không nghĩ tới lúc trước khi cô ta sắp bị đá ra khỏi trại huấn luyện, là ai một mực ở bên cổ vũ cô ta."

"Đúng vậy nha, sói mắt trắng* qua cầu rút ván là đây chứ đâu."

(*sói mắt trắng: chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa độc ác)

"Không sai."

Hạ Lăng đi đến trước cửa phòng trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, nhịn không được quay đầu, thân ảnh bé nhỏ của Lạc Lạc đứng yên bất động, cô ấy đứng lẫn trong đám người vô tình hữu ý mà mỉa mai cô, bóng dáng ấy trông thật cô đơn và bất lực.

Hạ Lăng kìm lòng, quay đầu rời đi.