Con Đường Tám Ngàn Dặm

Chương 10




Editor: Jasmin

Buổi sáng Mạnh Quân thức dậy, cổ chân quả thực đã hết sưng, bắp chân tuy có hơi đau, nhưng không nghiêm trọng, đi lại thường ngày không vấn đề. Cô nghe thấy ngoài sân có động tĩnh, lập tức chạy đến bên cửa sổ, nhưng là Bách Thụ đang chuẩn bị ra ngoài. Bách Thụ nhìn thấy cô, còn vẫy vẫy tay chào.

"Meo meo ~~" cành cây thạch lựu kêu xào xạc, hổ con nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống.

Trần Việt từ gian chính đi ra. Cậu mặc áo thun trắng quần xám rộng rãi, bưng cái bát sứ đựng thức ăn cho mèo đi tới bên bậc thềm ngồi xuống. Hổ con đi lại gần, liếm liếm tay Trần Việt, cắm đầu vào trong bát bắt đầu ăn.

Trần Việt cũng không đi, ngồi xổm trên đất, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu con mèo.

"Chậc chậc," Mạnh Quân nói: "Cậu nuôi nó được bao lâu rồi?"

Trần Việt ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Ba tháng."

Ban mai, ánh nắng chiếu rọi từ phương đông, vát nghiêng xuống bốn hướng trên khoảng sân nhỏ, chiếu rọi đến căn gác của Mạnh Quân, hướng của Trần Việt lại khuất ở chỗ bóng râm.

Trần Việt nhìn thấy cô rất rõ ràng, cô lại không quá nhìn rõ được khuôn mặt cậu, cứ như thể một tấm màn kim sa cắt nghiêng xuống giữa sân.

"Chân tôi khỏi rồi, cách hôm qua của cậu quá hiệu nghiệm." Lời nói của Mạnh Quân nhẹ nhàng, chân vẫn đang mang dép lê xoay xoay vặn vặn.

Trần Việt mỉm cười: "Vậy tốt rồi."

Mạnh Quân nghĩ ngợi, lại nói: "Nhưng chân tôi vẫn còn hơi đau."

Trần Việt nói: "Không sao, qua hai ngày sẽ hết thôi."

Ngón tay Mạnh Quân gảy gảy lên bệ cửa sổ, đợi một hồi, hỏi: "Vậy cậu vẫn đưa tôi đến trường chứ?"

Trần Việt lại ngẩng đầu, nói: "Đưa."

Ra cửa, hôm nay cậu chạy chiếc xe điện ba gác, cô tự động leo lên ngồi một cách thuần thục, nhìn vào một bên của xe máy, đột nhiên lại hỏi: "Cậu dạy tôi láy xe máy được không?"

Trần Việt bảo: "Rất dễ học. Biết chạy xe đạp sẽ biết chạy xe máy."

Im lìm vài giây.

Mạnh Quân nói: "Tôi không biết chạy xe đạp."

Lúc này Trần Việt mới xoay qua nhìn cô một cái: "Xe đạp mà vẫn chưa biết chạy?"

Mạnh Quân cảm thấy bị khinh bỉ: "Tại sao nhất định phải biết?"

Trần Việt suy nghĩ một hồi, bỗng dung lại cười, nói: "Cũng đúng, tay chân cậu thực sự hơi không đồng điệu."

Cậu không hay cười tùy tiện kiểu vậy, như ánh nắng sa xuống, Mạnh Quân nhìn chăm chú trong chốc lát; lại ngồi thẳng lên, phản bác: "Ai không đồng điệu? Nói như thể cậu xem tôi vận động rồi á."

Cô không nhớ rồi.

Trần Việt chỉ nhắc hai chữ: "Quần vợt."

Bấy giờ Mạnh Quân mới nhớ lại năm nhắt cả hai đều cùng lớp quần vợt, nhưng chuyện cậu từng dạy quần vợt cho cô thì cô không nhớ, toàn bộ chuyện đã qua: "Ấy là tôi không học nghiêm túc."

Trần Việt: "Cũng đúng."

"....." Nghe thế nào Mạnh Quân cũng cảm thấy câu của cậu kỳ kỳ, hỏi: "Cậu nói tôi không phải học sinh tốt đó hả?"

Đúng á, lúc làm giáo viên thì hung dữ với học sinh, lúc làm học sinh thì ngỗ nghịch với giáo viên, còn cầm bóng đập vào cậu cơ.

Trần Việt khởi động xe ba gác, nói: "Khi cậu là học sinh, khi cậu làm giáo viên đều như nhau."

"Bốp!" Mạnh Quân đánh một cái nhẹ vào lưng cậu.

Trần Việt: "......"

Cả hai đều im lặng mấy giây, tim đập loạn nhịp.

Hồi lâu sau, Trần Việt nói: "Tốt như nhau."

Mạnh Quân khẽ khàng: "Lời này bản than cậu tin không?"

Lần này Trần Việt chọn nói thật: "Không tin."

Mạnh Quân tức thì lại muốn đánh cậu, thôi nhịn đi.

Ánh nắng xuyên qua bóng cây, rải rắc những đốm sáng lên mặt họ.

Trần Việt quay lại chủ đề, nói: "Xe đạp vẫn nên học lúc nhỏ thì tốt hơn."

Mạnh Quân hỏi: "Tại sao?"

Trần Việt nói: "Còn nhỏ lớn gan hơn, không sợ ngã."

Mạnh Quân ủ rũ nói: "Lúc nhỏ tôi toàn ngồi xe tới trường, không có cơ hội đi xe đạp."

Trần Việt không đáp, qua một hồi thì nói: "Thứ bảy dạy cậu."

"Rồi nhé." Mạnh Quân nói: "Đến lúc đó cho cậu thấy, tôi có phải học sinh tốt hay không!"

.......

Sáng sớm chủ nhật, Lí Đồng đã đến chỗ của họ, vừa đến là làm bữa sáng cho mọi người. Cô vào sân trong dựng một cái bếp than nhỏ, giăng dây thép gai, bắt đầu đốt lửa.

Mạnh Quân dậy trễ, lúc xuống lầu mọi người đều ăn cả rồi. Lý Đồng thì đang dọn dẹp, đưa cho cô cuốn bột dày màu trắng được bọc trong giấy thấm dầu. Bên trong cuộn sợi rong biển, mộc nghĩ và xúc xích giăm bồn, còn được quét sốt lên.

Mạnh Quân cắn một miếng, lớp vỏ bột gạo bên ngoài mềm mịn cuộn bên trong rau cải hương nồng, đúng là mỹ vị.

"Lí Đồng, đây là gì vậy?"

"Khối mồi nướng."

"Ngon quá đi."

"Vậy lần sau tôi lại nướng cho nhó."

"Được á."

Sau khi Mạnh Quân và Lí Đồng sau khi làm thân, mới biết được cô ấy là người Bản nạp, học sư phạm ở Côn Minh. Sau khi tốt nghiệp vào bốn năm trước thì đến trấn Thanh Lâm dạy trường cơ sở. Đội ngũ giáo viên bên này ít, một người làm việc của ba người, cả ngày bận đến nỗi không gặp được ai, không giống Mạnh Quân, nhàn rỗi đến độ mọc nấm.

Mạnh Quân rất thích Lí Đồng. Dáng người cô thanh tú, da không tính là trắng, nhưng "mi thanh mục tú", mũi cao răng trắng, là một cô gái xinh đẹp dân tộc Thái, cười lên trông rực rỡ như ánh nắng trên cao nguyên.

Cô ấy là kiểu điển hình của cô gái Vân Nam, lần đầu gặp sẽ ngại ngùng, thân rồi thì hoàn toàn năng động, với bạn bè thì tốt đến mức moi cả ruột gan, thi thoảng lại cho Mạnh Quân rất nhiều đồ ăn vặt. Chỉ có điều, làm vậy lại không phải vì cô.

Lí Đồng ở tại ký túc xá của trường, nhưng dăm ba bữa lại chạy tới đây. Mạnh Quân suy đoán theo hướng có thể, nếu cô ấy không thích Bách Thụ, thì là thích Trần Việt.

Cô vừa ăn vừa đi ra ngoài, xém chút là đá trúng bậc cửa.

Trần Việt đang đứng trước xe máy đợi cô, nói: "Nhìn đường, đang nghĩ gì vậy?"

Mạnh Quân ăn xong miếng khối mồi nướng cuối cùng, nói: "Cậu có từng nghĩ tới, tại sao Lí Đồng lại cứ mãi chạy tới chỗ tụi mình?"

Trần Việt ngồi lên xe, bảo: "Chưa từng nghĩ."

Mạnh Quân thấy hơi sai sai: "Ủa? Không phải để tôi học hả? Cậu ngồi lên làm gì?"

Trần Việt nhìn cô: "Cậu học ở đây?"

Đường thôn không phải ngoằn ngoèo thì cũng dốc lên dốc xuống.

"Ờ." Mạnh Quân vịn lên vai cậu, leo lên ngồi phía sau, nói tiếp: "Cậu có thể nghĩ xem."

Trần Việt chưa rõ lắm: "Nghĩ gì cơ?"

Mạnh Quân nói: "Lí Đồng đó."

Trần Việt đã nổ máy xe.

Gió núi xông đến, Mạnh Quân khoan khoái nheo mắt lại, nói: "Tôi đoán một là cô ấy thích Bách Thụ, một là thích cậu. Nhưng xác suất thích Bách Thụ lớn hơn."

Trần Việt biết Lí Đồng thích Bách Thụ, nhưng cậu lại đang nghĩ tại sao Mạnh Quân cho rằng Bách Thụ có sức hút hơn cậu.

Bách Thụ mặc dù tên Bách Thụ, nhưng ngoại hình lại không cao. Cậu ta có chiều cao vừa vặn, dáng người rắn chắc, gương mặt bầu bĩnh như trẻ con. Mạnh Quân thò người ra, hỏi cậu đang ngồi phía trước: "Cậu có cảm thấy, Bách Thụ hơi giống gấu Kumamon?"

"..." Trần Việt nói: "Không cảm thấy."

Mà Trần Việt lại càng hoang mang hơn, tại sao Mạnh Quân lại cho rằng Kumamon càng có sức hấp dẫn hơn cậu.

Lại nghe cô lẩm bảm phía sau: "Vừa nhìn là tôi đã biết cô ấy thích Bách Thụ, mồm miệng Bách Thụ cũng ghê gớm lắm, đã biết ăn nói mà còn dí dỏm. Lần trước cậu ấy đến trường làm động viên cho học sinh cấp ba, ăn nói được lắm. Xong rồi còn đến hỗ trợ văn phòng giáo viên, chọc cho mấy thầy cô cười điên cười khùng luôn. Lí Đồng nhìn cậu ta, ánh mắt lấy lánh toàn sùng bái. Làm việc thư ký, còn rất có năng lực nữa chứ. Thành thục lão luyện, lại không sến sẩm, còn rất chân thật, làm việc thiết thực, hiếm có."

Mạnh Quân cảm thán: "Kiểu cô gái nhỏ như Lí Đồng, lại thích kiểu như vậy."

Trần Việt nói: "Cô ấy vẫn lớn hơn cậu, cậu lại gọi là cô gái nhỏ."

Mạnh Quân xua tay: "Á, nói lộn rồi."

Trần Việt hỏi: "Cậu không thích kiểu này?"

"Tôi nông cạn lắm, chỉ nhìn mặt." Mạnh Quân rất điềm nhiên, lại chia sẻ với cậu những phát hiện mới của mình, "Hơn nữa, bọn họ một người là Bách Thụ, một người là Ngô Đồng, đến cái tên cũng thấy khớp rồi thấy chứ? Đợi một chút, tên cậu cũng là cây nè, cũng khớp lắm nha."

Trần Việt nhìn đường đằng trước, nói: "Không phải cây, là bóng cây."

"Bóng cây?" Mạnh Quân ở phía sau cậu cong môi, ý này thì lại có hơi khớp với tên của cô rồi. Cô không nhận ra rằng nụ cười bất tri bất giác của mình lại mang một niềm ái muội.

Xe máy chạy ra ngoài trấn, tới một con đường ruộng khuất nẻo, trên mảnh ruộng vừa mới cấy mạ.

Ruộng nước một màu vàng xanh pha lẫn, mạ non lẻ loi đung đưa trong gió, trông hơi ngốc ngếch.

Mạnh Quân xuống xe, cho rằng cậu chọn địa điểm có vấn đề, nói: "Cậu có lòng chọn chỗ này á? Lỡ may đi không vững, tôi té xuống ruộng rồi sao?"

Trần Việt nói: "Có tốt hơn là rơi xuống vách núi?"

Mạnh Quân không nói nữa.

Trần Việt gạc chân chống xe, nói: "Cậu ngồi lên trước đi."

Mạnh Quân trèo lên xe.

Trần Việt: "Hai tay để lên tay láy."

Mạnh Quân làm theo.

Trần Việt: "Vặn một cái."

Mạnh Quân cầm chặt.

"......" Trần Việt nhìn vào mắt cô, nói: "Vặn."

Mạnh Quân thử vặn một cái, vẫn là không thể.

Trần Việt đưa tay, nắm lấy mu bàn tay cô, nói khẽ: "Hướng về trước."

Mạnh Quân bất động, vốn là người hấp tấp, nên sốt ruột bảo: "Nói nửa ngày, cậu cũng không làm mẫu cho tôi một chút hả?"

Chẳng phải đã nói muốn làm học sinh tốt à....

Trần Việt cuối đầu, khẩy khẩy trán, nhìn cô dùng hai tay nắm lấy tay ga. Cậu nhấc tay lên, để lơ lửng trên không, cuối cùng dùng ngón trỏ gãy gãy vào không khí, ý bảo cô bỏ tay ra.

Mạnh Quân âm trầm rút tay về. Trần Việt nắm lấy tay ga, đẩy hướng cổ tay về trước, vặn được rồi. Lại hướng về sau, cũng vặn như thế.

"À....." Mạnh Quân được làm rõ rồi, học cũng nhẹ nhàng hơn.

Trần Việt chỉ rõ từng cái cho cô xem: "Bên tay trái này, nắm lấy, đây là ly hợp; tay phải vặn, là tay ga; nắm ở đây, là phanh trước, dùng điều khiển bánh trước. Nhớ lấy, khi tốc độ đang rất nhanh thì không được bóp."

Điều này Mạnh Quân có thể lí giải, cô gật đầu: "Sẽ bay xuống ruộng, nên dùng phanh sau."

Trần Việt chỉ xuống dưới: "Phanh sau ở dưới chân."

Mạnh Quân cuối đầu, đạp thử một cái.

"Sang số ở đây, bất cứ khi nào sang số cũng phải nắm ly hợp, nhớ kỹ, nhả ly hợp phải chậm." Cậu đứng cạnh chiếc xe, giảng giải cho cô một từng thứ một.

Âm giọng rất trầm, rất dễ nghe. Làm việc nhẫn nại, không có nửa điểm hấp tấp, cũng không lấy lệ. Tâm trí Mạnh Quân hơi mơ hồ, cảm thấy tính cách của người đàn ông này trái ngược với cô.

Yên xe khá cao, cô ngồi phía trên đầu, tầm mắt vừa vặn ngang tầm với cậu. Cô liếc cậu một cái, cậu đang cuối đầu nói cho cô về mấy vấn đề khi sang số. Tóc đen rủ trước trán, góc mặt đường nét rõ ràng.

Cậu ngẩng đầu, con ngươi đen láy chạm vào ánh mắt cô: "Mấy điều này, nhớ hết rồi chứ?"

Cô chớp mắt một cái: "Nhớ hết rồi."

Lòng còn dư âm, không kìm được, cô đột nhiên cười một cái.

Cậu không quá thoải mái, hỏi: "Cười gì?"

Cô thuận miệng nói: "Cậu nhẫn nại như vậy, rất thích hợp làm giáo viên."

Trần Việt không nói nữa, cô nghiêng nghiêng đầu, hỏi: "Trần Việt, cậu đối với ai cũng nhẫn nại vậy sao?"

Cậu không trả lời câu hỏi này ngay, một lát sau, nói: "Không rõ. Chưa có ai đề cập."

Cậu để cô thao tác tại chỗ vài lần, sau khi cô đã quen rồi, nói: "Có thể đề máy. Nhưng cậu không thể láy, bắt đầu giữ thăng bằng sẽ hơi khó, trước tiên đi từ từ ở mức 1, được không?"

Mạnh Quân vui vẻ đáp lại: "Được."

Trần Việt nổ máy, đá chân chống, giữ lấy phía sau xe, nói: "Chạy đi."

Mạnh Quân ngồi trên xe, hai chân nhấc khỏi mặt đất. Trọng tâm hơi lảo đảo, cô có chút hoảng: "ế......!"

Trần Việt ở phía sau giữ vững, cô lấy lại được trọng tâm. Cậu nói: "Cậu đừng sợ, tôi ở đằng sau giúp cậu. Cậu tăng ga đi, cho xe chạy từ từ."

Mạnh Quân hơi căng thẳng, nhẹ giọng nói: "Cậu đừng để tôi té đó."

Tiếng Trần Việt trầm tĩnh: "Không đâu."

"Nếu mà té là cậu phải đền cho tôi."

Trần Việt: "......."

Cậu nói: "Đã nói là không để cậu ngã, nhất định sẽ không để cậu ngã."

Mạnh Quân từ từ tăng ga, xe bắt đầu đi về trước.

Trần Việt bước dài theo phía sau cô, dặn dò: "Hai tay thả lỏng, đừng quá căng thẳng. Cổ xe linh hoạt hơn chút."

Mạnh Quân làm theo, xe chạy đi chậm rãi giữa mảnh ruộng, mỗi khi cô cảm thấy như bị mất tay láy rồi rơi xuống, lúc trái tim như treo lơ lửng, nguồn sức lực từ phía sau luôn có thể vững vàng giữ cô trở lại, quay về trọng tâm ban đầu, trái tim cô cũng vì thế ổn định lại.

Bọn họ đi đi lại lại trên đường mười mấy chuyến.

Cô không còn sợ nữa, dần dà cũng tự nhiên hơn: "Cậu buông lỏng ra được rồi á!"

Trần Việt thả lỏng tay, để cô tự mình chạy, thế nhưng vẫn ở phía sau cô: "Cậu đừng nhanh quá."

Mạnh Quân cảm thấy đã tự nắm bắt được cảm giác thăng bằng rồi, quay đầu cười với cậu: "Tôi đã chạy được rồi. Nhanh hơn chút nữa, có được không?"

Cô vừa cười, Trần Việt đã biết là mình không thể cự tuyệt, nói: "Một chút thôi."

"Một chút." Mạnh Quân sang số, tăng ga. Nhưng do chưa nắm bắt được lực độ, tăng sức nặng, xe máy bất ngờ lao ra, Mạnh Quân không lường trước được, trong một phút quên mất hãm phanh là tay nào chân nào, ngơ ngơ không có bất kì phản ứng nào.

Nhưng Trần Việt lại phản ứng rất nhanh xông lên phía trước, trước khi xe tăng tốc một tay bắt lấy eo cô, một tay giữ ở tay phải của cô và tay ga, dùng lực bóp chặt.

Xe máy lập tức dừng lại, Mạnh Quân bổ nhào về trước một cái, đâm sầm vào lòng cậu, đụng ầm một cái vào bả vai cô đau vô cùng, giây tiếp theo lại bị phản lực dội ngược trở về, kéo dài khoảng cách với cậu.

Mạnh Quân vẫn chưa hết hoảng, cả người vẫn còn trên yên xe. Xe máy được Trần Việt ghìm lại, đứng yên tại chỗ, trông như con thú bị hàng phục.

Cô trấn tĩnh lại nhịp tim, hạ giọng: "Vẫn chưa làm chủ được sức lực."

Trần Việt nén lại hơi thở gấp, nói: "Không sao. Cậu xuống trước đã."

Mạnh Quân vừa định xướng xe, kéo tay một cái, tay của Trần Việt vẫn đang siết lấy tay cô và tay cầm.

"......." Mạnh Quân dùng mắt ra hiệu.

Trần Việt ngẩng ra, lập tức buông tay cô, xe máy nghiêng một cái, Mạnh Quân đang ngồi trên xe giật mình, Trần Việt lại nhanh chóng giữ vững bảng điều khiển, xe máy đã đứng yên, Mạnh Quân cũng lấy lại thăng bằng, Trần Việt quay mặt đi nhìn ruộng lúa.

Mạnh Quân xuống xe, gạt chân chống bài bản. Cô nóng vô cùng, lau lau mồ hôi trên cổ, lại xoa xoa đôi má bị hung nóng của mình.

Trần Việt cũng gạt đi mồ hôi trên trán, nói: "Hôm nay cũng học lâu rồi, lần sau học tiếp nhé."

Mạnh Quân hiếm khi nghe lời, nói: "Được thôi."

Lúc đang nói, thì một chiếc xe ô tô chạy đến. Trần Việt theo bản năng kéo cô lại một cái, nói: "Có xe, bên lề."

Mạnh Quân bị tay cậu kéo nhẹ, ngoan ngoãn đi qua cạnh bên cậu.

Chiếc xe kia giảm tốc dừng ngay trước mặt họ.

Cửa sổ xe hạ xuống, chỗ hàng ghế đầu có vài người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông ngồi ghế lái đeo kính râm, vuốt lại kiểu tóc, làm cho nó sáng bóng, cười: "Thật khéo làm sao, đụng nhau ở chỗ này?"

Trần Việt cười nhạt một cái: "Đến hái nấm sao?"

"Nó đó." Đối phương cười lên một hàm răng trắng.

Trần Việt: "Còn chưa tới lúc, nấm còn nhỏ quá. Đừng lên núi tìm bừa."

"Biết rồi nha."

Cửa kính phía sau cũng bị hạ xuống. Một thanh niên đeo kính gọng vàng cười tít mắt, nói: "Lâu rồi không gặp anh ở thành phố, mấy vụ đạp chân ga các thứ, đang bận kiểu vậy hả?"

Trần Việt còn chưa trả lời, người đàn ông trên ghế lái từ sớm đã không ngừng liếc nhìn Mạnh Quân, cười không đứng đắng: "Bận chơi đùa với em gái rồi."

"Đừng hàm ngôn." Trần Việt nói một câu phương ngữ, "Tình nguyện viên dạy học."

Đối phương vẫn không biết điều: "Tình nguyện viên đến dâng hiến tấm long cho bọn trẻ, cũng dâng hiến một chút cho....."

Trần Việt cắt ngang: "Đã bảo đừng nói bậy!"

Người lái xe và người phía sau nhìn thấy sắc mặt Trần Việt, lúng túng ngậm miệng.

Thế nhưng người ngồi ghế phụ vẫn chưa nhìn thấy, vẫn vênh váo mà nói: "Đừng nói bừa, nói chuyện không có tố chất gì hết. Cậu muốn hỏi, thì cứ thẳng thắngng mà hỏi," Cười híp mắt quay đầu qua, "Em gái xinh đẹp quá, đã có bạn trai chưa?"

Nếu không có Trần Việt ở đây, Mạnh Quân sẽ trả lời một câu: "Có cmm."

Cô lạnh lùng đảo mắt trắng, xoay người đi nhìn đồng ruộng.

Tiếng của Trần Việt cũng lạnh đi, cảnh cáo: "Không biết tốt xấu nhỉ? Chạy đến đây làm mất thể diện, vợ ở nhà biết thì sao?"

Người cầm lái cũng biết không ổn rồi, giảng hòa: "Ây da anh Việt, nói đùa thôi...."

Trần Việt: "Người thân quen gì mà đùa?"

Vốn chỉ là quan hệ hời hợt gặp nhau trên đường thì chào hỏi, mấy người cũng mất mặt, lái xe đi mất.

Mạnh Quân đi tới cạnh xe máy chuẩn bị trèo lên, sắc mặt rất xấu, bừng bừng lửa giận.

Trần Việt noi: "Ngại quá."

"Họ là ai vậy?" Mạnh Quân không vui chất vấn, "Sao cậu lại quen biết mấy loại cặn bã đó?"

Trần Việt im lặng một lúc, nói: "Bạn tiểu học."

Mạnh Quân cắn răng nhịn xuống, nhưng tính cách của cô nào có phải kiểu nhẫn nhịn, càng nghĩ càng tức, chửi ra câu cay nghiệt: "Rác rưởi, chó ngu X"

Trần Việt im ắng, để cô trút giận.

Trên đường đi về, cả hai người không nói thêm một câu.