Như bản thân tự phân tích, Mạnh Quân không giỏi trong việc yêu xa. Đêm đầu tiên trở lại Thượng Hải, cô rất nhớ Trần Việt, không ngừng nghĩ về Vân Nam, nhớ cả Vân Đóa.
Đêm xuống, Trần Việt ôm Vân Đóa nói chuyện video với cô, chú mèo nhỏ kêu meo meo làm nũng với cô.
Mạnh Quân bóc mẽ: “Con mèo xấu xa này, lúc người ta ở đó thì lạnh lùng lên mặt, đi rồi mới nhớ tới xun xoe lấy lòng.”
Trần Việt ở bên kia màn hình cười khẽ: “Em không cảm thấy tính cách của nó rất giống em sao? Cảm xúc dễ thay đổi, vừa hung dữ vừa bám người.”
Mạnh Quân đặt tách trà xuống, tắt đèn phòng khách đi vào phòng ngủ: “Dạ dạ dạ, giống em, giống em. Quạt gió giống em, kẹo nổ giống em, lựu giống em, mèo cũng giống em. Dù sao trong mắt anh, ma cũng giống em.”
Trần Việt cầm chân mèo, nói: “Vậy thì đó phải là một con ma rất đẹp.”
Mạnh Quân nằm xuống giường. Đầu bên kia điện thoại, Vân Đóa nằm bò trên vai Trần Việt làm nũng, dụi đầu vào cằm anh.
Mạnh Quân hầm hừ: “Cái con mèo lưu manh này, anh bỏ nó xuống đi, tức chết em.”
Trần Việt cười: “Em còn ghen với cả mèo à?”
Mạnh Quân nói: “Anh không được nựng cổ nó nữa!”
Vậy là Trần Việt giơ tay về phía màn hình, nựng nựng cổ Mạnh Quân.
“…” Mạnh Quân không nhịn được cười: “Đúng rồi, tập ‘Let’s Go Again’ kia thứ sáu tuần sau sẽ phát sóng. Đến lúc đó nhất định sẽ thu hút được sự quan tâm của dư luận, có lẽ quốc khánh năm nay, sẽ có người đến thị trấn Thanh Lâm tham quan.”
Trần Việt nói: “Bọn anh không xác định được thị trường lớn đến mức nào, công suất có đủ hay không nên không mong đợi sẽ có một lượng khách quá lớn. Trước mắt từ từ tìm hiểu, tiến hành từng bước một theo chất lượng.”
Hai người trò chuyện đến tận nửa đêm, Trần Việt cũng lên giường nằm, thấp giọng thì thầm bên tai Mạnh Quân. Mạnh Quân lăn lộn trong chăn điều hòa, nửa khuôn mặt vùi vào gối, thủ thỉ: “Em muốn ngủ với anh ~”
Rõ ràng chỉ vừa mới tách nhau ra buổi trưa, mà tựa như đã lâu lắm rồi.
Trần Việt dỗ dành: “Em đừng cúp máy, nếu nửa đêm giật mình tỉnh giấc thì nói chuyện với anh, anh ở ngay bên cạnh em, có được không?”
Mạnh Quân: “Dạ ~”
Cô an tâm chìm vào giấc ngủ. Giữa đêm trời bỗng nổi cơn giông, kèm theo sấm chớp. Cô trở người, lẩm bẩm: “Mưa rồi…”
Trong lúc mơ màng, nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của anh ở bên kia: “Ngày mai trời sẽ trong.”
Cô thiu thiu hỏi: “Bên đó có mưa không anh?”
“Cũng đang mưa.”
“Ồ.” Cô lại ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, quả nhiên trời nắng đẹp. Mạnh Quân tràn đầy năng lượng bắt tay vào công việc. Mấy bản etude cô viết ở Vân Nam hồi tháng Sáu, nội bộ công ty đánh giá rất cao, chỉ cần trau chuốt lại đôi chút là có thể trực tiếp đưa vào album của Fanta-six. Mạnh Quân cũng chính thức ký hợp đồng mới với công ty để chịu trách nhiệm cho toàn bộ album.
Đây là album đầu tay của nhóm, trách nhiệm nặng nề nhưng cơ hội cũng to lớn. Mạnh Quân nhanh chóng đi vào trạng thái làm việc không ngơi nghỉ, mọi người trong lúc làm việc khó tránh khỏi bất đồng căng thẳng, nhưng tâm trạng của cô rất nhẹ nhàng thư thái, có vấn đề giải quyết vấn đề, có khó khăn giải quyết khó khăn. Chỉ có điều cô cũng tung vài chiêu, những phần sáng nhất trong mỗi bài hát đều tránh được Tiểu Ngũ một cách hoàn hảo. Tất nhiên, thực lực của Tiểu Ngũ chính là vấn đề đáng lo ngại, không lên được nốt cao cũng không xuống được nốt thấp, đây cũng là một trong những nguyên nhân chính. Mà đặc điểm chất giọng của những thành viên còn lại được cô phát huy đến mức tối đa. Mặc dù Tiểu Ngũ bất mãn, nhưng các thành viên còn lại đều vô cùng biết ơn Mạnh Quân, thêm vào đó Nhã Linh hoàn toàn không can thiệp vào quyết định của Mạnh Quân mà còn muốn thông qua album phân bổ lại vai trò và độ nổi tiếng của các thành viên trong đội, cũng nói thẳng với Tiểu Ngũ: ‘Bình thường không chịu rèn luyện, ngày càng bị mọi người bỏ xa, còn biết trách ai đây.’
Về phần tình cảm, Mạnh Quân đã từng rất sợ yêu xa, nhưng sau khi biết được tâm ý của Trần Việt, trong lòng cô đầy ắp cảm giác an toàn, không còn sợ hãi một chút gì đối với tương lai.
Quãng thời gian yêu xa này không hề khó khăn như cô tưởng tượng.
So với lời nói, Trần Việt tựa hồ giỏi biểu đạt bằng từ ngữ hơn. Những lời mà anh không nói trong cuộc sống hàng ngày sẽ hiện ra trong khung chat.
Anh sẽ đặt trà sữa, hoa, trái cây cho cô, sẽ viết ‘Nhớ em’, ‘Yêu em’, ‘ Thích em nhất’, và khi đêm xuống sẽ viết:
‘Ngủ ngon, em yêu’
Lần đầu tiên nhìn thấy bốn chữ này, Mạnh Quân vùi mặt trong chăn cười suốt một phút, sau đó nhất mực bắt anh phải gửi bằng giọng nói. Vẫn như thường lệ, anh không làm gì được cô, đành phải gửi bằng giọng nói. Lần đầu hơi bỡ ngỡ, giọng nói còn ngại ngùng, sau này lại trở thành thói quen.
‘Ngủ ngon, em yêu’ dịu dàng đưa cô vào giấc mơ ngọt ngào mỗi đêm.
Sau khi ‘Let’s Go Again’ phát sóng, dàn đồng ca của núi rừng một lần nữa gây chấn động, thị trấn Thanh Lâm xinh đẹp cũng lọt top tìm kiếm hot. Lí Đồng rất vui, gọi điện thoại nói chuyện với cô suốt nửa tiếng.
Khoảng thời gian đó đang là kỳ nghỉ hè, các bạn nhỏ lần lượt thêm WeChat của cô. Dương Lâm Chiêu nói với Mạnh Quân, nghỉ hè cậu bé đi Côn Minh chơi. Long Tiểu Sơn nói, ca phẫu thuật đục thủy tinh thể của ông nội rất thành công, trong thị trấn không chỉ chi trả tiền khám chữa bệnh mà còn có chương trình bữa ăn cho người cao tuổi, ông nội được một ngày ba bữa miễn phí. Tây Cốc nói, cả nhà cô bé sắp chuyển đến thị trấn, sau này có thể về nhà mỗi ngày, không cần ở lại ký túc xá của trường; còn nói sang năm ba mẹ không còn phải đi làm ăn xa nữa, ngôi nhà mới của cô bé hướng ra núi nên gia đình sẽ mở nhà nghỉ. Ngày nào cô bé cũng sẽ được gặp ba mẹ.
Quà của bọn trẻ đã sớm được gửi đến nhà, Mạnh Quân nâng niu cất kỹ trong tủ sách. Trước khi rời đi, Mạnh Quân đã thống kê số đo của bọn trẻ, dựa theo gu thẩm mỹ của mình mua quần áo cho chúng rồi gửi đến thị trấn Thanh Lâm. Sau khi nhận được, Trần Việt phân phát cho từng đứa dựa theo ghi chú dán trên bao bì.
Mạnh Quân vốn định đầu tháng Tám sẽ về Vân Nam thăm Trần Việt, nhưng công việc quá bận không cách nào thực hiện được. Cô tính bất luận thế nào cuối tháng Tám cũng phải về thăm anh, vì muốn tạo bất ngờ cho anh nên ngoài miệng lại nói chỉ có thể đợi đến kỳ nghỉ quốc khánh 1 tháng 10.
Khoảng thời gian đó, trạng thái sáng tác của cô cực kỳ sung mãn. Theo kế hoạch, album đầu tay của Fanta-six có chín bài hát, cô chịu trách nhiệm hoàn toàn sáu bài trong số đó, ba bài còn lại phụ trách phần soạn nhạc. Ngoài ra, mỗi tuần cô còn có thể đăng một etude viết ngẫu hứng lên tài khoản video của mình.
Cuối tháng bảy, cô đăng bài tình ca ‘Anh trên mây’ du dương mập mờ.
“Hoàng hôn Lộ Tây, mây trên trờiQuạt gió biếng lười, anh, thiếu niênTrăng treo cành lựu, mưa trong đêmTrời Vân Nam cao, trăng Thượng Hải sángNgược xuôi đi về, a, tám ngàn dặmAnh đó anh, anh dưới tàng cây, anh trên mây, anh thẹn thùng dịu dàng thương yêu nhất,Muốn làm con mèo nhỏ cuộn tròn trong ngực anh…’Vẫn như mọi khi, chưa đầy một tiếng sau khi bài hát được đăng lên, ‘Ánh nắng chiếu trên cây hạch đào’ đã bình luận. Lần này ‘cô ấy’ nói rất ít, chỉ gửi biểu tượng mặt cười, nói ‘Thích’.
Mạnh Quân đoán, vì bị tỏ tình bằng bài hát nên ‘cư dân mạng’ xấu hổ thẹn thùng. Cô càng muốn trêu anh, nhắn riêng cho ‘Ánh nắng chiếu trên cây hạch đào’
‘Yêu bạn lắm ~ (trái tim)’Lúc nhìn thấy thông báo của điện thoại, Trần Việt đang xem vận hành thử thiết bị ở cơ sở đua xe bên ngoài thị trấn cùng Bách Thụ.
Nhìn thấy câu đó, anh nghĩ liệu có phải Mạnh Quân đã phát hiện ra điều gì rồi không, hay chỉ đơn giản là gần đây tâm trạng tốt nên hồi âm cho fan kỳ cựu. Anh nghĩ là vế sau, thế là dùng giọng điệu con gái nhắn lại:
‘Mình cũng yêu bạn, tiếp tục cố gắng nhé, sẽ luôn ủng hộ bạn. (mỉm cười) (đáng yêu)’Ở Thượng Hải, Mạnh Quân bấm vào khung chat, vừa nhìn vào câu trả lời cô liền biết anh vẫn chưa hay biết gì. Cô vui không để đâu cho hết, thầm nghĩ thế này cũng tốt, cứ để nó trở thành một bí mật nho nhỏ.
Nhưng cô lại không nhịn được, muốn biết suy nghĩ của anh. Tối đến, cô gửi bài hát cho Trần Việt, hỏi anh có hay không.
Trần Việt trả lời: “Hay, nhưng tên bài hát hơi lưu manh.”
Anh nói: “Đọc thế nào cũng thấy lưu manh.”
Mây trên anh.
Anh trên mây.
Mạnh Quân ngẫm nghĩ giây lát, thiếu chút nữa cười điên: “Trần Việt, anh học điều xấu!”
Nhưng bởi vì câu nói này, cô lại nảy sinh cảm hứng. Tối hôm đó, cô viết lại lời cho bài ‘Anh trên mây’, biến thành một bài hát gợi tình,
‘Màn trắng, giường trắng, em trắng, ánh trăng trắng,Để em trên lòng bàn tay anh, ưm —— ưm —— nở rộ,Chìm vào em nào,Vượt qua núi đồi rừng rậm trên cơ thể, tim loạn nhịp,Mơ thấy anh,Mây mưa trong nhau —— điên đảo, si mê, gió thổi sóng cồn.Anh đó anh, anh đó anh à a à a à a a a a ~ ~ ~’Một giai điệu uốn lượn, mập mờ diễm lệ, phóng khoáng và ngập tràn tình yêu. Ca từ ‘Chìm Vượt Mơ Mây’ giấu trong đầu mỗi câu hát là sự trần trụi chỉ thuộc về riêng hai người.
(*) ‘Chìm Vượt Mơ Mây’ đồng âm với ‘Trần Việt Mạnh Quân’.Trần Việt chỉ nghe một lần, gương mặt đỏ lên từng li một, giọng nói cũng chậm lại, không chịu nổi.
Anh nói: “Em không sợ bị chặn à?”
Mạnh Quân: “Có chặn em cũng muốn bày tỏ tình yêu và nỗi nhớ dành cho anh.” Thêm một câu: “Nhớ cả tinh thần và thể xác.”
Trần Việt che mặt, cười đến gập người.
Không ngờ chính là, bài hát gợi tình này thế mà lại nhanh chóng nổi tiếng. Một lần Mạnh Quân đi đến quán bar, còn nghe thấy nhạc nền.
Khi đó Mạnh Quân, Nhã Linh và Một Hai Ba Bốn Năm Sáu đến quán bar chơi. Bài hát chủ đề mà Mạnh Quân viết cho album là một bản rock có tiết tấu nhanh mạnh, mấy cô gái trẻ không nuôi dưỡng được cảm xúc để thể hiện, hát không ra chất ngông cuồng nổi loạn, mấy lần thu âm đều không đạt được hiệu quả mong muốn. Nhã Linh hết cách đành phải dẫn mấy cô gái đến quán bar tìm cảm giác, xem ca sĩ nơi đây biểu diễn.
Đêm đó ca sĩ của quán trình diễn vô cùng xuất sắc, đưa khán giả đến điểm chạm cảm xúc bằng giọng hát nội lực đầy tự sự, cả quán bar như muốn nổ tung. Mạnh Quân ngồi trên ghế dài thưởng thức, trong đầu bỗng hiện ra một đoạn hồi ức.
…
Đó hẳn là mùa đông năm nhất.
Khương Nham đang làm thêm công việc bán thời gian, Mạnh Quân vô tình nhìn thấy trên tờ rơi có mục ca sĩ quán bar. Cô không để ý tới lương bổng, chỉ muốn thử xem bài hát của mình có được ai thích không. Cô bấm điện thoại gọi, bên kia hẹn thời gian, bảo cô sáu giờ chiều chủ nhật đến thử giọng.
Cô đeo guitar, vừa bước ra khỏi cổng trường thì gặp Trần Việt mới đi dạy gia sư về. Khoảng thời gian này, không thể nào có chuyện cô về nhà, lại đang là mùa đông, trời đã tối, Trần Việt hỏi cô: “Cậu đi đâu vậy?”
Mạnh Quân nói: “Tớ đến quán bar phỏng vấn.”
Trần Việt: “Ở đâu?”
Mạnh Quân nói địa chỉ.
Trần Việt ‘À’ một tiếng, hỏi: “Cậu đi một mình?”
Mạnh Quân nói: “Không thì sao chứ?”
Trần Việt chưa từng đến quán bar bao giờ, nhưng không hiểu sao anh cảm thấy đó là một nơi rất hỗn loạn: “Tớ đi với cậu nhé.”
Trong lòng Mạnh Quân vốn có đôi chút lo lắng, nghe anh nói vậy liền hỏi: “Cậu đi làm gì?”
Trần Việt nói: “Tớ chưa đến quán bar bao giờ, tò mò.”
Mạnh Quân ‘À’ một tiếng, xốc lại chiếc đàn trên vai, nói: “Cho dù tớ có được chọn hay không, cậu cũng không được nói cho người khác biết. Đây là bí mật.”
Trần Việt gật đầu: “Được.”
Hai người cùng nhau lên xe buýt, Trần Việt chỉ túi đàn trên lưng cô, nói: “Cần tớ đeo giúp không?”
Mạnh Quân lắc đầu: “Không nặng lắm.”
Trên đường đi, cô cầm dây đeo thất thần, nghĩ tới bài hát sẽ biểu diễn. Nơi đến là một con hẻm nhỏ sâu hút. Mặc dù trời đã tối nhưng chưa đến giờ quán bar mở cửa, trong hẻm vắng tanh không một bóng người, chỉ có ánh đèn neon chớp tắt.
Mạnh Quân nghĩ thầm, may mà Trần Việt đi cùng, nếu không cô sẽ rất sợ. Quán bar nằm ở tầng hầm, hai người men theo cầu thang hẹp đi xuống, trong quán không có khách, vô cùng yên tĩnh. Ánh đèn lờ mờ, một người đàn ông ngồi bên quầy bar uống rượu.
Mạnh Quân chào hỏi anh ta, nói là đến phỏng vấn. Người đàn ông vừa nhìn thấy Mạnh Quân hai mắt lập tức sáng rực, niềm nở bảo cô lên sân khấu hát.
Mạnh Quân ngồi dưới ánh đèn chùm, ôm đàn, nhìn Trần Việt một cái. Sau đó cúi đầu gảy đàn, cất tiếng hát.
Giọng ca thiếu nữ trong trẻo, vang vọng trong căn phòng trống.
Người đàn ông kia chẳng biết có nghe nhạc hay không, ánh mắt quét từ gương mặt Mạnh Quân đến bộ ngực và vòng eo nhỏ nhắn giấu trong chiếc áo len ôm sát của cô, rồi đến đôi chân thon dài mảnh mai bọc trong chiếc quần jean, quét tới quét lui, bắt gặp ánh mắt im lặng của Trần Việt.
Mạnh Quân hát xong, người đàn ông không bình luận gì về bài hát mà hỏi một câu chẳng hề liên quan: “Đây là bạn trai của em à?”
Mạnh Quân nói: “Bạn học.”
Người đàn ông nói: “Ờ. Bài hát em viết rất hay, chất giọng cũng tốt. Chúng ta thảo luận chi tiết về chuyện hợp tác đi.”
Mạnh Quân lập tức nở nụ cười: “Được ạ.”
Người đàn ông nói: “Có điều đây là bí mật công việc, có thể bảo bạn em về trước không?”
Mạnh Quân sửng sốt.
Người đàn ông kia nói: “Người đẹp, ca sĩ trước ở chỗ chúng tôi đã được công ty âm nhạc phát hiện và ký hợp đồng. Tôi có thể nói sơ qua cho em nghe.”
Trong quán bar lờ mờ dưới mặt đất, Mạnh Quân liếc nhìn người đàn ông kia rồi nhìn Trần Việt.
Trần Việt không đi, đứng yên như vậy nhìn cô, nói: “Mạnh Quân, chúng ta về đi.”
Mạnh Quân không nhúc nhích.
Trần Việt bước lên phía trước, lấy cây đàn guitar trên tay cô bỏ vào hộp, sau đó cất hộp đàn vào túi, đeo lên lưng, nói: “Đi thôi.”
Mạnh Quân ngây người mấy giây, đứng dậy khỏi ghế, nhặt áo khoác trên thảm lên rồi đi cùng anh.
Lên xe buýt, cô ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một lúc thì cúi đầu lau nước mắt. Trần Việt nghiêng người đứng cạnh cô, thân hình của chàng trai và túi đàn che cô lại, không để người qua lại nhìn thấy nước mắt của cô.
…
Mạnh Quân nhớ lại chuyện này, trong lòng ấm áp khôn tả, vừa về đến nhà lập tức hớn hở gọi video ngay cho Trần Việt. Nhưng Trần Việt không nhớ. Mạnh Quân vì vậy mà vô cùng đắc ý, cuối cùng cũng có một chuyện cô nhớ mà anh không nhớ. Cô nghĩ tương lai nhất định sẽ có nhiều ký ức từ từ trỗi dậy.
Bây giờ nhớ lại, trước mắt cô vẫn còn hiển hiện hình bóng anh lúc che chắn cho cô trên xe buýt, bao bọc cô trong bến cảng chắn gió an toàn trong đêm đông.
Mạnh Quân nói: “Nếu hồi đại học anh thổ lộ với em, có lẽ em sẽ thích anh.”
Trần Việt: “Không sao, bây giờ cũng không muộn.”
Mạnh Quân co người trong chăn, nũng nịu: “Em rất nhớ anh… mong 1 tháng 10 mau tới để em có thể về Vân Nam thăm anh. Mau tới mau tới đi mà ~”
Trần Việt không lên tiếng, trong lòng mềm nhũn đến rối mù.
Cô còn nói: “Muốn ăn nấm ganba và nấm tay xanh quá, nhưng năm nay không kịp nữa rồi, phải đợi đến sang năm.”
Trùng hợp khi đó trên công trường đã hoàn tất việc lắp đặt và chạy thử tuabin gió, tất cả đều đã đi vào hoạt động bình thường; dự án phát triển du lịch ở thị trấn Thanh Lâm cũng bước vào giai đoạn kết thúc, học sinh lại đang được nghỉ hè, Trần Việt không còn bận rộn như trước, anh đổi ngày nghỉ với đồng nghiệp, dồn ngày nghỉ phép, quyết định bay về Thượng Hải tạo bất ngờ cho Mạnh Quân.
Trước đó anh đã chuẩn bị túi đá khô giữ lạnh đồng thời liên hệ với ông cụ hái nấm trên núi, sáng sớm hôm lên đường, anh mua hết mớ nấm ganba và nấm tay xanh vừa mới hái, cho vào thùng xốp rồi mang lên tàu, máy bay và tàu điện ngầm.
Đến nhà Mạnh Quân đã hơn chín giờ tối. Quản lý dưới lầu nhớ anh, mở cửa sảnh chính cho anh, Trần Việt đứng chờ thang máy, nghĩ đến sẽ lập tức được nhìn thấy cô, nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên mừng rỡ của cô, nhịp tim bỗng đập nhanh hơn. Anh nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên vách tường gạch men bóng loáng, trên môi nở nụ cười, là dáng vẻ hạnh phúc.
Thang máy từ bãi đậu xe ngầm lên tầng trệt, Trần Việt thu lại biểu cảm. Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông đứng bên trong, mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen.
Ánh mắt giao nhau, Trần Việt nhận ra anh ta. Anh bước vào thang máy, thấy số tầng ‘29’ đang sáng màu đỏ.
Hai người đàn ông đứng trong thang máy, cửa thang máy chầm chậm đóng lại trước mặt họ, không khí đặc quánh thành một khối.
Thang máy bắt đầu đi lên, 1 ——2 ——3 ——
Lâm Dịch Dương lên tiếng trước: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đến tìm cô ấy bàn công việc.”
Giọng điệu của anh ta bình thường, nhưng nội dung thì giấu kim.
Trần Việt hết đỗi bình tĩnh, nói: “Anh đến, cô ấy biết không?”
Những lời này như kim châm đâm vào lòng Lâm Dịch Dương đau nhói, không chỉ bởi vì Trần Việt không chút nghĩ ngợi liền xác định Mạnh Quân không hề hay biết chuyện anh ta đến đây, mà còn bởi vì Trần Việt hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm của họ một cách vô điều kiện.
Thang máy lên đến tầng mười, Lâm Dịch Dương bỗng thốt ra một câu: “Anh có biết nhà ở đây bao nhiêu một căn không? Tôi thật tò mò, nếu cô ấy không có, anh có thể cho cô ấy nổi không.”
Trần Việt cười nhẹ, nói: “Đúng vậy, cho dù tôi có làm điện gió ở miền tây mười năm, cũng không kiếm được nhiều bằng một buổi concert của anh.”
Im lặng.
Trần Dịch Dương mím chặt môi, biết câu mình vừa nói quá hèn. Lúc thang máy lên đến tầng mười chín, anh ta thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Trần Việt: “Không sao.”
Lâm Dịch Dương nhìn bóng của Trần Việt trên vách thang máy, bỗng hiểu ra vì sao Mạnh Quân thích người đàn ông này. Một người dễ thay đổi cảm xúc lại thiếu cảm giác an toàn như cô, gặp phải một người xốc nổi khác, tất yếu sẽ làm tổn thương lẫn nhau. Nhưng khi gặp một người kiên định trước sau như một như Trần Việt hiển nhiên sẽ bị thu hút sâu sắc, giống như mỏ neo neo giữ con tàu trong bão tố.
Một khắc đó, Lâm Dịch Dương nhận ra rằng mình thật sự không còn cơ hội. Cũng phải, với tính cách không bao giờ chịu thua thiệt trong tình yêu của cô, tại sao ban đầu anh ta lại cho phép phòng làm việc đăng cái tin weibo kia chứ.
Thang máy dừng ở tầng hai mươi chín, cửa mở ra.
Trần Việt đi ra thang máy, Lâm Dịch Dương vẫn đứng yên tại chỗ. Trần Việt quay đầu nhìn anh ta, Lâm Dịch Dương không để lộ bất cứ cảm xúc gì trong ánh mắt: “Đừng nói tôi đã đến.”
Trần Việt chưa kịp nói gì, Lâm Dịch Dương đã tiến lên một bước, nhấn nút đóng cửa, cửa khép lại.
Trần Việt đứng một lúc rồi đi đến trước cửa nhà Mạnh Quân. Anh biết mật khẩu nhà cô nhưng sợ trực tiếp mở cửa sẽ làm cô sợ, cho nên gõ cửa. Nhưng lại quên mất chuông cửa màn hình nhà Mạnh Quân kết nối với cửa mật mã ở dưới sảnh, người tới sẽ nhấn chuông dưới sảnh, hầu như không có ai gõ cửa, cho nên trên cửa nhà cô cũng không có mắt mèo.
“Ai vậy?” Mạnh Quân ở bên trong cánh cửa hỏi. Trần Nhạc đang do dự không biết nên đợi cô mở cửa hay trực tiếp lên tiếng thì nghe thấy giọng Mạnh Quân căng thẳng: “Ai ở bên ngoài?”
Anh biết cô sợ, lập tức nói: “Trần Việt.”
Một giây sau, tiếng tay nắm cửa vang lên, Mạnh Quân đẩy cửa ra, nhìn thấy thật sự là anh, cô bưng miệng, gập người cười không ngừng: “Trời ơi, sao anh lại tới đây?! Không nói với em tiếng nào!”
Trần Việt cười, đặt thùng xốp lên kệ tủ cạnh cửa, nói: “Giao hàng đến rồi. Không phải em nói muốn ăn nấm sao, đây là mẻ nấm cuối cùng của năm nay —”
Lời còn chưa dứt, Mạnh Quân đã nhào tới ôm cổ anh, nhảy lên quắp lấy eo anh; hai tay anh vững vàng đỡ lấy cô, lòng bàn chân cô huơ đá lung tung vào chân anh, vui mừng như đứa trẻ: “Anh học được cách tạo bất ngờ từ khi nào vậy! Trời ơi, em định cuối tháng đến cho anh bất ngờ, sao anh lại về trước rồi!”
Trần Việt ngước nhìn cô, cười: “Vui không?”
“Dạ vui ~” Cô hôn anh tới tấp, hôn môi anh, mắt anh, sống mũi, má anh, cằm anh, hôn bao nhiêu cũng không đủ.
Trần Việt ôm cô hôn một lúc lâu, cô vẫn không chịu xuống, anh cười nói: “Anh đi tắm trước đã, được không?”
Cô quấn lấy anh chặt hơn, uốn éo như con sâu làm nũng: “Ừm ~ muốn tắm cùng ~”
“Được.” Anh bế cô vào phòng tắm.
Xa cách nhau hơn một tháng, nhớ khôn xiết, bao nhiêu mê đắm tích tụ trong lòng tuôn trào.
Anh là người vô cùng kiên nhẫn, rất quan tâm đến cảm xúc của cô, nhưng hôm nay không biết vì sao, Mạnh Quân vốn tưởng rằng đã lâu không gặp anh sẽ có chút nôn nóng vội vã, thế nhưng anh còn nhẫn nại hơn trước kia, hết lần này đến lần khác, đủ các cách thức giày vò cô kêu ra tiếng.
Anh thở nặng nề, nắm lấy tay cô, hôn vào lòng bàn tay cô.
Cô đắm chìm trong dư vị, hàng mi rủ xuống, hai má ửng hồng, run rẩy thở dốc.
Trần Việt vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô, ngón tay lướt từ giữa chân mày xuống sống mũi, nhẹ nhàng chạm vào lông mi cô. Một lúc sau, nghe thấy hơi thở đều đều của cô, chợt hỏi: “Anh và anh ta ai hơn?”
Mạnh Quân mơ màng hỏi: “Ai cơ?”
Trần Việt nói: “Họ Lâm.”
Mạnh Quân từ từ mở to mắt, nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, vẫn chưa kịp phản ứng: “Phương diện nào?”
“Em nghĩ anh hỏi phương diện nào, trình độ học vấn?”
Mạnh Quân thoáng cái hiểu ra sự khác thường của anh tối nay, khẽ mắng: “Anh có bệnh hả.” Vừa nói vừa xoay người đi. Trần Việt nắm lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo cô vào lại trong lòng, cô giãy dụa muốn trốn, mỗi lần chuồn ra anh một lần túm cô lại. Lặp đi lặp lại, anh nghiêng người nằm đè trên người cô, cô không nhúc nhích được nữa.
Trần Việt áp mặt vào gò má nóng hổi của cô, môi kề sát bên tai cô, trầm giọng nói: “Nói đi.”
Mạnh Quân không lay chuyển được anh, nghiêng đầu đi, đáp cụt lủn: “Anh.”
Anh cười thầm, một lúc sau sờ eo cô: “Hơn chỗ nào?”
Mạnh Quân: “Còn chưa xong nữa!”
Cô không chịu nói. Trần Việt dọa: “Em mà không nói, mấy ngày nay đừng mong xuống giường.”
Mạnh Quân nghe vậy, tim đập thình thịch, hai mắt sáng lên: “Anh tưởng em muốn xuống giường sao.”
Trần Việt: “…”
Anh vùi đầu vào cổ cô, khẽ rên: “Mạnh Mạnh —”
Trong lòng Mạnh Quân ‘oạp’ một tiếng, anh làm nũng cơ đấy! Phạm quy!
Cô cười đến run người. Trước giờ đều là cô làm nũng, lần này bị rớt lại phía sau.
Cô ghé sát vào tai anh, giọng nũng nịu yêu kiều: “Anh, … hơn anh ta.”
“… hơn anh ta.”
“… hơn anh ta.”
“… hơn anh ta.”
Cô nói bốn tính từ.
Tai Trần Việt đỏ bừng, anh đưa tay che mắt, chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt đang cười: “Thật à?”
Nghĩ đến trước giờ anh luôn dịu dàng dỗ dành mình như vậy, Mạnh Quân chọc vào má anh: “Thật mà. Lúc mới ở bên nhau, em luôn hoài nghi anh không thích em nhiều như vậy. Anh đầu gỗ lại không biết nói chuyện, toàn phải dựa vào biểu hiện mới khiến em yên tâm.”
Trần Việt không chịu nổi: “Rồi rồi, đủ rồi, đừng nói nữa.”
“Tại anh trêu chọc trước! Em càng muốn nói!” Mạnh Quân gỡ tay anh ra, “Có đôi khi đến chuyện này em cũng sợ phán đoán sai, thế là nghĩ, hầy, đừng xoắn xuýt nữa, chỉ dựa vào biểu hiện tài năng thiên bẩm này của anh, nửa đời sau không có cách nào rời đi được. Thế nào bạn học Trần Việt, lợi hại không, vui vẻ không, đắc ý hài lòng chưa?”
Trần Việt gương mặt đỏ bừng, ôm lấy cô hôn mạnh vào cổ cô. Cô vừa nhột vừa nóng, cười co rụt cả người.