“Nào nào nào các bạn học sinh, toàn bộ đứng lên nào! Chúng ta quay lại một lần nữa!” Người đại diện kêu gọi các học sinh đang ngồi dướt đất đứng dậy, lại bắt đầu thi đấu với ngôi sao đó, thợ quay phim bắt đầu quay.
Lúc ở trong văn phòng, Mạnh Quân đã lên mạng tìm hiểu về người này, là một người nổi tiếng trên mạng, cũng có thể gọi là ngôi sao trẻ. Thỉnh thoảng tham gia một số bộ phim không tên tuổi, đóng một số vai không ai nhớ đến, rất giỏi trong việc tạo ra các video ngắn khoe mẽ, lượng fan đông đảo, thi thoảng chèn thêm vào mấy video từ thiện, không giống kiểu người nổi tiếng chuyên quay cảnh giúp đỡ người nghèo để thu hút fan trên mạng.
Cô đi đến gần một nhóm học sinh, tìm một học sinh mình biết, hỏi: “Sao mấy đứa còn ở đây?”
Học sinh nói: “Có trận bóng, bọn em làm khán giả. Đang quay phim đó cô.”
Mạnh Quân hỏi: “Học sinh lớp đó thì sao? Lát nữa không có tiết ư?”
“Bọn họ có tiết thể dục.”
Giáo viên thể dục mới bị trễ chuyến bay, vẫn chưa đến.
Mạnh Quân nhìn sang phía bên kia sân, khu vực nghỉ ngơi của ngôi sao kia bày ra như sắp lâm trận, dù che, ghế bãi biển, thùng đá, đồ uống có ga. Người đại diện của cậu ta là một phụ nữ có vẻ rất chuyên nghiệp, đeo kính râm, đứng uống nước mát dưới tán dù, tay cầm chiếc quạt điện mini. Ngay cả mấy cô trợ lý cũng nằm ì trên ghế chơi điện thoại.
Bên phía trường học chỉ có Tiểu Mạt, là người Nhược Dương, mới tốt nghiệp năm ngoái, về trường làm giáo viên ngữ văn chưa được một năm, vừa gầy gò nhỏ bé lại rụt rè, đứng dưới cái nắng chói chang không dám lên tiếng.
Mạnh Quân bước đến hỏi Tiểu Mạt: “Quay cái này, cô hiệu trưởng có biết không?”
Tiểu Mạt nói: “Cô hiệu trưởng đi công tác, thầy Vương chủ nhiệm cũng vào thành phố. Đây vốn cũng không phải chuyện gì lớn… vốn chỉ cần mười mấy phút…”
Mạnh Quân hỏi: “Quay bao lâu rồi?”
Tiểu Mạt: “Từ lúc mười hai giờ.”
Hiện tại là 13 giờ 45 phút.
Có lẽ do trông thấy sắc mặt Mạnh Quân sầm xuống, Tiểu Mạt nói: “Em giục mấy lần rồi, nhưng bọn họ không ai nghe em nói, bảo phải tạo được hiệu ứng tốt nhất.”
Mạnh Quân nói: “Em đừng đứng ngây người ở đây nữa, đi nghỉ ngơi đi, mặt đổ dầu hết rồi kìa.”
Tiểu Mạt đứng bất động tại chỗ: “Học sinh vẫn chưa đi.”
Bên kia trận bóng lại ngừng, ngôi sao trẻ đầu đầy mồ hôi chạy vào dù che nắng, nhận chai nước lạnh từ trợ lý, uống từng ngụm lớn rồi lại gọi thợ quay phim tới xem lại video. Trợ lý cầm khăn lau mồ hôi cho cậu ta, thợ trang điểm tới dặm lại phấn.
Cậu ta chỉ vào camera, nói: “Góc độ này rõ ràng rất đẹp trai, nhưng anh chỉ dừng có nửa giây…”
Trong khi đó những ‘khán giả bất đắc dĩ’ – các bạn học sinh vẫn đứng dưới cái nắng như thiêu như đốt, nhóm chơi bóng thì ngồi bệt dưới đất, cúi đầu thở hổn hển.
Mạnh Quân nói: “Lớp 7/3 đi về phòng nhạc; lớp 7/2, tiết này giáo viên thể dục của mấy em chưa đến, đổi thành tiết nhạc. Tất cả về lớp, hai người ngồi một ghế.”
Các bạn học sinh thoạt đầu thoáng sửng sốt, nhưng cô giáo đã lên tiếng, tốp năm tốp ba xoay người chạy về lớp, đội ngũ loáng cái giải tán.
“Nè nè nè nè, chuyện gì thế này, còn chưa quay xong, làm gì thế?” Người đại diện giơ tay chỉ theo các bạn học sinh, tiến tới trước.
Có mấy bạn học sinh đứng lại, chần chừ không dám đi.
Mạnh Quân nói: “Nghe lời cô, về lớp hết đi.”
Liếc mắt thấy ngôi sao kia đứng dậy toan đi qua xem có chuyện gì, Mạnh Quân quay lại nhìn cậu ta, chỉ một ánh mắt, cậu ta đã ngồi xuống lại. Mạnh Quân rất xinh đẹp, đôi khi chỉ cần dựa vào khuôn mặt đã có thể tránh được xung đột với đàn ông.
Trái lại, người đại diện quay ngoắt đầu lại, tức giận chất vấn: “Cô là ai hả? Gọi ——”
Cô ta quan sát Mạnh Quân từ trên xuống dưới, vừa khéo Mạnh Quân mặc một chiếc đầm đen hoa trắng rất thời thượng của Chanel, chiếc vòng trên cổ tay cũng vô cùng xa xỉ. Thêm vào đó gương mặt cô trắng như trứng gà bóc, rõ ràng không phải người địa phương, người đại diện hỏi lần nữa: “Cô là ai hả?”
Mạnh Quân nói: “Tình nguyện viên.”
Người đại diện nghe thấy vậy nạt nộ: “Gọi lãnh đạo của mấy người đến đây!”
“Lãnh đạo không có ở đây. Hơn nữa tôi là tình nguyện viên, chẳng có lương, sợ gì lãnh đạo.” Mạnh Quân nói: “Tôi khuyên mấy người nên có chừng mực.”
“Tất cả học sinh quay lại đây! Chưa quay xong!” Người đại diện quát, dưới cặp kính râm, khuôn mặt dữ tợn run lên: “Chúng tôi quyên góp tiền cho trường!”
Thấy có vài học sinh sợ hãi dừng lại, Mạnh Quân nói với cô ta: “Cô câm miệng cho tôi.” Xoay người lại, hét: “Về lớp hết cho cô!”
Cô quay lại nhìn người đại diện, hạ giọng hỏi: “Quyên góp tiền thì tự coi mình là trời là đất sao? Trời nắng đổ lửa, cô biết bung dù uống nước cầm quạt, học sinh không phải người hả, bị mấy người ném ra phơi nắng dưới mặt trời, mấy người có chút lương tâm nào không?”
“Mẹ nó cô kêu ai câm miệng hả?” Nữ đại diện sấn tới một bước, quát vào mặt Mạnh Quân: “Mẹ nó, cô kêu ai câm miệng hả? Trẻ con phơi nắng một chút thì thế nào? Ba chục ngàn tệ dễ kiếm lắm hả? Biết nhà chúng tôi có bao nhiêu fan không, tùy tiện góp mỗi người một đồng cũng có thể mua được mười mấy cái trường học của cô. Tôi khuyên cô gọi tất cả học sinh quay lại đây cho tôi ngay lập tức! Bằng không cô đừng hối hận.”
Mạnh Quân cười lạnh: “Bản thân chơi bóng rổ không ra gì, quay một trăm lần cũng vô dụng.”
Nữ trợ lý của ngôi sao đứng phắt dậy, đi tới xỉa vào mặt cô: “Cô nói gì đó?!”
Người đại diện cũng tức giận: “Mẹ nó cô có biết nói chuyện không hả?”
“Tôi không quan tâm mấy người làm từ thiện thật hay giả, nhưng mấy người nên có chừng có mực!” Mặt Quân lạnh lùng: “Chỉ là một đoạn video mà lôi cả trăm em học sinh ra phơi nắng?! Một ngôi sao kém cỏi, một người đại diện ngang ngược, thật sự nghĩ mình tài giỏi đứng cao hơn người khác?”
Nói qua nói lại, không còn gì để giữ kẽ: “Bà đây cho tiền, chính là đứng cao hơn người ở đây rồi đó, sao hả?”
Mạnh Quân hừ giọng: “Tiền đó là mấy người chủ động cho, không phải chúng tôi xin, nhìn xem, hiện tại là ai đang xin ai vậy?”
Người đại diện nổi cơn tam bành: “Mẹ mày —”
Mạnh Quân: “Câm miệng lại. Cô vừa chửi ‘mẹ nó ai kêu cô câm miệng hả’? Tôi kêu cô câm miệng đó. Mở miệng ra câu nào câu nấy là mẹ nó mẹ mày, bản thân cô không có mẹ sao mà cứ vồ lấy tôi gọi mẹ.”
Người đại diện: “Đ*t mẹ mày!”
Mạnh Quân bật cười: “Muốn đ*t cũng không có X.”
Nữ đại diện sấn tới xô Mạnh Quân, Mạnh Quân sao có thể để mình chịu thiệt, một cái tát giáng vào mặt đối phương, hai bên lôi kéo xô đẩy, cô nàng trợ lý nhào tới vung tay đánh vào đầu Mạnh Quân. Mạnh Quân chưa kịp tránh, đã thấy mình được ai đó ôm vào lòng, một cánh tay mạnh mẽ tách hai người phụ nữ kia ra khỏi cô.
Mạnh Quân ngẩng đầu, Trần Việt siết chặt quai hàm, nhìn hai người phụ nữ đối diện, gằn giọng: “Cảm ơn mọi người đã quyên góp.”
Nữ đại diện vừa rồi ăn một cái tát, tức tối, tiếp tục nhào tới, Trần Việt tức tốc lách người chặn phía trước Mạnh Quân, bàn tay của nữ đại diện vừa cào vào cổ Trần Việt, bị thợ quay phim lật đật kéo lại.
Nữ đại diện hất cằm hỏi: “Anh là người phụ trách của trường này?”
“Tình nguyện viên.”
“Ha ha, cái trường này đúng là lạ thật, toàn là tình nguyện viên, không có lấy một người quản lý? Dám đối xử với nhà tài trợ như thế, có tin tôi bắt mấy người trả lại tiền không?”
Trần Việt: “Không trả.”
“Anh…” Người đại diện muốn chửi bới, nhưng Trần Việt rất bình tĩnh, rõ ràng anh cũng là người trong cuộc nhưng trên người lại toát ra vẻ hoàn toàn không dính dáng gì đến chuyện này. Cô ta chất vấn: “Anh dựa vào cái gì mà không trả?”
Trần Việt: “Cô có thể đi tra cứu luật.”
Tựa như nói với cô ta thêm một câu thôi đều là phí lời.
Người đại diện bị anh chặn miệng, không tìm được lý do gì để mắng chửi, gục gặc đầu, cười khinh khỉnh: “Bỏ đi, tặng cho mấy người, chẳng đáng gì, dù sao xxx của chúng tôi làm khách mời cho một phim thôi cũng được mấy trăm nghìn, ba chục nghìn này coi như cho chó ăn.”
Mạnh Quân lập tức nóng máu, muốn nhào lên chửi, Trần Việt nắm chặt tay cô, giữ chặt cô ở phía sau mình, nói: “Thưa cô, tôi đề nghị cô nói chuyện đừng nên đi quá giới hạn, sẽ không tốt cho bản thân. Nói đồng loại của mình là chó, có ích lợi gì cho cô?”
Anh càng bình thản thong dong, đối phương càng tức hổn hển: “Tôi nói chuyện đi quá giới hạn! Còn có thể quá đáng hơn nữa đây này.” Cô ta xỉa xói tứ phía, “Một đám thất bại, nghèo kiết xác, thứ trời sinh thấp hèn!”
Xung quanh im lặng như tờ. Những học sinh chưa đi trố mắt nhìn cô ta chằm chằm. Thợ quay phim lập tức giảng hòa: “Mọi người bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.”
Trần Việt đưa mắt nhìn mấy học sinh gần đó, rồi nhìn thoáng qua người đại diện sau đó quay sang hỏi: “Cô Tiểu Mạt, quay lại hết chưa?”
Tiểu Mạt buông thõng cánh tay đang cầm điện thoại xuống, gật đầu: “Vẫn quay từ trưa đến giờ.”
Người đại diện ngây người chết lặng, lúc lấy lại được phản ứng liền nhào về phía Tiểu Mạt, nhưng Trần Việt đã nhanh tay lấy được điện thoại bỏ vào túi quần. Lần này người đại diện chẳng quan tâm mặt mũi mình danh giá cao quý cỡ nào, tính thò tay vào túi quần Trần Việt giật lại. Mạnh Quân hất cô ta ra: “Đụng ở đâu đó đồ biến thái, giở trò lưu manh hả?!” Mạnh Quân chỉ cô ta: “Tới gần anh ấy thêm một bước nữa xem, có tin tôi xé xác cô ra không!”
Lần này, đến cả trợ lý cũng kéo người đại diện lại.
Người phụ nữa kia tức đến nỗi toàn thân run lên, nhưng không dám nói một câu thô tục hay sỉ vả nào nữa. Cô ta đứng trân tại chỗ, đám người còn lại bàn bạc một lúc, trợ lý quay lại thì thầm vào tai cô ta mấy câu. Người đại diện nói: “Được rồi, bọn tôi không quay nữa. Bây giờ đi ngay, được rồi chứ.”
Trần Việt nói: “Không được.”
Thợ quay phim cảm thấy anh là người nhã nhặn dễ nói chuyện, bèn bước lên khuyên giải, bảo thời gian gần đây công việc không thuận lợi nên người đại diện có hơi bực dọc cáu kỉnh, là cô ta không đúng, rồi khen Trần Việt phong độ không so đo với tiểu nhân… nói liên tu bất tận.
Trần Việt kiên nhẫn nghe xong, vẫn là hai chữ kia: “Không được.”
Anh nhìn về phía người đại diện, nói: “Vừa rồi cô mắng chửi người, mấy đứa trẻ trên sân đều đã nghe thấy. Cô hãy đi xin lỗi từng đứa một.”
“Anh đừng có được nước làm tới —”
“Cô nên cảm ơn cô ấy.” Trần Việt nghiêng cằm về phía Mạnh Quân, nói: “Cô ấy đã bảo học sinh về lớp. Nếu không, hôm nay cô sẽ cúi đầu khá vất vả.”
Người đại diện tức đến độ mặt mũi đỏ bừng, trái lại là ngôi sao kia tiến lên phía trước, nói: “Chúng tôi vốn không có ý xấu, nhưng đã làm không tốt. Nể mặt chúng tôi từ ngàn dặm xa xôi đến đây quảng bá từ thiện, mỗi bên hãy lùi một bước.”
“Tôi đã lùi.” Trần Việt nhìn cậu ta, nói: “Câu đầu tiên tôi đã nói là ‘cảm ơn mọi người đã quyên góp’. Những lời mắng chửi vừa rồi của cô ấy, tôi không để tâm, cô ấy không cần xin lỗi tôi. Nhưng có những em học sinh đã bị mắng, tôi không thể đại diện cho bọn trẻ lùi một bước. Cô ấy phải xin lỗi chúng.”
Cậu ngôi sao đó nhìn anh một lúc, rồi nhìn những học sinh xung quanh – có đứa đứng phơi nắng suốt cả buổi trưa đầu tóc nhễ nhại mồ hôi, có đứa vì chơi bóng với cậu ta cả buổi toàn thân ướt đẫm; ánh mắt của bọn trẻ lặng im, đen láy.
Cậu ta cúi đầu, xoay người nói với người đại diện: “Chị biết sai thì sửa đi.”
…
“Bó tay, chưa từng thấy ai ngu hết phần thiên hạ như vậy.” Nghiêm Lâm – giáo viên thể dục mới đến – trạc tuổi Đinh Miên Miên, một thanh niên vừa tốt nghiệp nên muốn có một ‘năm tạm dừng’* để nâng cao kỹ năng và kiến thức. Cậu ta rót ly nước, phóng một cái ngồi lên bàn, nói: “May mà có Trần Việt, anh quá đỉnh, cô ta vênh váo hợm hĩnh cho đã, cuối cùng cũng phải cúi đầu xin lỗi từng người. Ha ha, ngu hết thuốc chữa.”
(*) Từ đúng ở đây là gap year.Trần Việt không nói gì, rót cho Mạnh Quân một ly nước.
Chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên, Mạnh Quân nói: “Nghiêm Lâm, cậu đến phòng nhạc đi. Mấy em học sinh đều ở đó, mệt mỏi cả buổi trưa, cậu dẫn bọn nhỏ đi nghỉ ngơi tán gẫu một lúc đi.”
Nghiêm Lâm lập tức nhảy xuống bàn, giơ tay chào: “Vừa đúng lúc! Đi bồi dưỡng tình cảm với bọn chúng!”
Người vừa đi, trong văn phòng chỉ còn lại Mạnh Quân và Trần Việt.
Mạnh Quân nói: “Lí Đồng muốn người năng nổ nhiệt tình, kỳ này tha hồ có năng nổ.”
Trần Việt cười: “Trên đường lái xe về, anh đã biết dì Hai của bạn gái cũ của cậu ấy làm nghề gì.”
Mạnh Quân hỏi: “Sao Tiểu Mạt biết mà quay lại video vậy ạ?”
Trần Việt: “Không có quay, lừa bọn họ thôi.”
Khi ấy, Trần Việt vừa đón Nghiêm Lâm về tới, thấy Mạnh Quân cãi nhau với người ta trong sân, anh đi nhanh qua bảo Tiểu Mạt mở camera điện thoại lên, bảo cô ấy nói là đã quay lại toàn bộ quá trình.
Mạnh Quân cười lớn, đánh anh một cái: “Không nhìn ra được anh xấu xa như vậy? Chiêu độc như thế mà cũng nghĩ ra được!”
Trần Việt nghiêm túc nhìn cô, hỏi: “Xấu xa sao?”
Tim Mạnh Quân ngứa ran, cô nằm bò ra bàn nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng nói: “Không xấu xa. Rất rất tốt.” Nói xong cụp mi, hỏi: “Em hung dữ lắm phải không…”
Trần Việt: “Hửm?”
Mạnh Quân nói: “Vừa nãy.”
Trần Việt mím môi cười, hạ giọng nói: “Rất đáng yêu.”
“Nói xạo!”
“Thật.” Anh cong môi, thoáng ngại ngùng.
Rất đáng yêu, nhất là lúc đứng ra phía trước bảo vệ anh, nói ‘có tin tôi xé xác cô ra không’.
“Hứ.” Mạnh Quân vẫn chưa hài lòng, “Bây giờ cảm thấy đáng yêu, sau này sẽ nói em hung dữ, nóng nảy, đỏng đảnh tiểu thư.”
“Anh không thấy vậy.” Trần Việt nói.
“Vừa mới yêu, đương nhiên anh sẽ không thấy vậy. Sau này sẽ trừ điểm của em.”
Trần Việt ý thức được điều này giống như một cái nút thắt, một nỗi vướng mắc trong lòng cô, vì vậy anh cất giọng hết đỗi chân thành: “Từ lâu anh đã biết tính tình em không tốt, hấp tấp nóng nảy, giỏi mắng người, còn tiểu thư đỏng đảnh. Anh biết hết.”
Mạnh Quân trợn tròn mắt: “Này, anh nói gì đó?” Cô đánh một cái thật mạnh vào mu bàn tay anh, tức thì ửng đỏ.
“…” Trần Việt chậm rãi nói: “Anh vẫn chưa nói hết, ý là, sẽ không trừ đi điểm nào nữa.”
“Hứ. Ai biết có thật hay không?” Miệng thì nói vậy, nhưng tay lại giơ ra xoa mu bàn tay bị đánh của anh.
Trần Việt lấy ra một túi măng cụt từ trong ba lô, nói: “Lúc nãy, anh nhìn thấy trên đường có người bán măng cụt, rất tươi, mua cho em một ít.”
Mạnh Quân mở túi ni lông ra, quả măng cục vừa to vừa căng tròn, cuống xanh mơn mởn. Cô lại nằm bò ra bàn, nói: “Không muốn bóc, tay đau.”
Trần Việt cầm chai nước suối, đi ra ngoài rửa tay, rồi ngồi xuống bóc măng cụt cho cô. Một tay anh cầm quả măng cụt, tay còn lại ấn cuống quả xoay nhẹ, phần cuống và lõi rơi ra, lại bóp nhẹ, phần vỏ dày của quả măng cụt tách làm đôi, lộ ra phần thịt trắng muốt. Mạnh Quân cảm thấy, dường như mọi chuyện rơi vào tay anh đều trở nên vô cùng đơn giản.
Thịt quả đã được bóc vỏ đưa đến, cô cúi đầu cắn, sạch sẽ không dính vào tay. Chua chua ngọt ngọt lại thanh mát, ngon không để đâu cho hết. Mạnh Quân nói: “Ưu điểm lớn nhất của việc sống ở nông thôn chính là trái cây và rau củ lúc nào cũng tươi mơn mởn.”
Quạt điện quay vù vù trên đầu, tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ.
Mạnh Quân nằm bò trên bàn vừa ăn măng cụt vừa nhìn anh bóc vỏ, phần nước vỏ màu đỏ tím dính vào tay anh, cô nói: “Đám người vừa rồi thật khiến người ta chán ghét.”
Trần Việt bình thản nói: “Mảng từ thiện này, thiếu hụt quá nhiều, không có tư cách kén cá chọn canh.”
Anh đưa măng cụt đã bóc vỏ cho Mạnh Quân, Mạnh Quân cầm lấy, nói: “Anh cũng ăn đi. Chỉ là em không chịu được thái độ đó của bọn họ.”
“Đừng để ý, mặc kệ họ.” Trần Việt nói: “Em đoán xem quả măng cụt này có bao nhiêu múi?”
Mạnh Quân áng chừng: “Năm múi!”
Trần Việt nói: “Sáu múi.”
Mạnh Quân: “Em đoán năm múi. Chúng ta cược đi, anh thua thì phải giặt giày cho em!”
Trần Việt nhìn cô: “Em thua thì sao?”
Mạnh Quân nói: “Tùy anh xử lý. Anh muốn gì?”
Trần Việt nghĩ ngợi: “Hình như cũng không có muốn gì.”
Mạnh Quân lườm anh.
Vậy là Trần Việt nói: “Thua thì hôn anh một cái.”
Mạnh Quân nói: “Chỉ vậy thôi ạ.”
Trần Việt: “Chỉ vậy thôi.”
Mạnh Quân nói: “Được. Anh tách ra đi.”
Trần Việt tách quả măng cụt ra, Mạnh Quân chồm tới đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm… sáu. Vậy mà anh lại đoán đúng rồi?”
Trần Việt đưa thịt quả cho cô, sợ ở trong văn phòng ảnh hưởng không tốt, anh nói: “Cho em thiếu trước.”
Mạnh Quân cười khinh khích: “Về nhà bổ sung.”
Chuông báo hết giờ nghỉ trưa chỉ mới vang lên không lâu, các bạn học sinh vẫn chưa ra khỏi ký túc xá. Văn phòng sáng sủa sạch sẽ, bên ngoài ánh nắng rực rỡ, hai người lẳng lặng mỉm cười.
Mạnh Quân lại lấy một quả khác, nói: “Lần này em đoán sáu múi, nhất định không sai.”
Trần Việt nhìn thoáng qua, nói: “Tám múi.”
Mạnh Quân: “Làm sao có thể nhiều như vậy được.”
Trần Việt dùng mu bàn tay cọ vào mũi, trong mắt ẩn hiện ý cười: “Anh vẫn cứ đoán tám múi.”
Mạnh Quân nói: “Vậy anh chờ giặt giày cho em đi.”
Măng cụt được tách ra, vậy mà lại thật sự có tám múi, Mạnh Quân buồn bực: “Sao anh lại đoán đúng nữa rồi?” Trần Việt bóc thịt quả đưa đến bên miệng cô, cánh môi cô mềm mại, kề sát ngón tay anh ngậm măng cụt vào. Mạnh Quân bỗng sực hiểu ra: “Nhất định có gì đó mờ ám.”
Trần Việt cúi đầu, bàn tay che đi nụ cười.
“Nói cho em biết đi.” Cô cầm tay anh lắc qua lắc lại, Trần Việt hết cách với cô: “Bên dưới quả măng cụt có hình bông hoa, bông hoa bao nhiêu cánh thì quả măng cụt có bấy nhiêu múi.”
Mạnh Quân lườm anh một cái tới tận đuôi mắt. Trần Việt bị cô nhìn đến ngại ngùng, muốn cười lại phải cố nén lại, né thế nào cũng không tránh được ánh mắt của cô: “Biết vậy không nói cho em biết.”
Mạnh Quân đánh tay anh: “Anh chơi xấu, anh đền!”
Lúc này, chuông vào học vang lên.
Trần Việt đưa khối thịt quả cuối cùng cho cô, đứng lên, nói: “Ừm, đền cho em.”
Anh liếc nhanh ra ngoài cửa sổ, nhân lúc không có ai, anh dùng ngón trỏ vẽ một bông hoa bốn cánh nho nhỏ lên phần trán giữa lông mày cô. Mạnh Quân sững người, trái tim mềm nhũn, trong lúc còn chưa kịp định thần lại anh đã xách ba lô chạy mất.
Ngoài khung cửa là mùa hè đầy nắng, bóng dáng học trò vút qua như ngọn gió. Cô sờ sờ giữa hai hàng lông mày, tựa như nơi đó thật sự còn sót lại một bông hoa măng cụt.