Mạnh Quân ngồi xổm ở bậc thềm rửa rau, rửa được một lúc, hai tay nổi lên mặt nước, cô giơ lên nhìn: “Tớ quên mua kem dưỡng tay, khăn mặt cũng dùng hết rồi.”
Trần Việt: “Ngày mai dẫn cậu đi mua.”
Mạnh Quân nói, giọng chua lòm: “Không thèm cậu dẫn đi. Nơi này của cậu không bình thường, đi đâu cũng đụng phải bạn học, lỡ như ngày mai lại gặp phải bạn cấp hai của cậu thì sao.”
Trần Việt cười: “Ngày mai gặp ai cũng mặc kệ bọn họ, có được không?”
Mạnh Quân liền im thít.
Trần Việt nói thêm: “Bạn bè ở quê tớ chỉ có mấy người này, không còn ai khác.”
Mạnh Quân lại cảm thấy trong lòng hết đỗi khó chịu, nghĩ đến anh ở ngay tại chính nơi mình sinh ra mà chỉ có đôi ba người quen biết, lật đật chuyển chủ đề: “Cậu còn liên lạc với nhóm Lý Tư Tề và Dương Khiêm không?”
Trần Việt: “Còn, có kể với cậu rồi đó. Lúc học cao học thường xuyên gặp nhau, sau này đi làm rồi không còn thuận tiện như vậy, thỉnh thoảng gọi điện thoại.”
Mạnh Quân rửa bí đỏ, hỏi: “Hà Gia Thụ thì sao?”
Trần Việt nhìn cô: “Cũng có liên lạc.”
“Tớ vẫn luôn tò mò, làm thế nào mà hai cậu lại trở thành bạn thân như thế? Tính cách hoàn toàn không giống nhau.”
Trần Việt xé nấm bào ngư, nói: “Làm bạn bè, không cần tính cách giống nhau, chỉ cần tình cảm đủ chân thành là được.”
“Cũng phải.” Mạnh Quân không nói tới người kia nữa, cũng bắt chước theo anh xé nấm, vừa len lén hỏi: “Này, Miêu Doanh thích cậu đúng không?”
“Không biết.” Trần Việt nhìn rổ rau, lấy mấy chiếc nấm mà cô xé còn lớn ra xé lại một lần nữa. Mạnh Quân nhìn thấy liền học anh xé nhỏ hơn. Cô cân nhắc một lúc, tìm giọng điệu thật thoải mái: “Trần Việt, cậu đã từng yêu bao giờ chưa?”
Trần Việt đặt bí đỏ đã rửa sạch lên kệ, lúc anh xoay lại, ánh mắt rơi trên gương mặt cô: “Cậu đổi tên thành Mạnh Hiếu Kì đi.”
Mạnh Quân: “Đây không phải hiếu kì, cái này gọi là quan tâm.”
Trần Việt nói: “Sao lại quan tâm? Tớ nói không có, cậu và tớ…” Ánh mắt giao nhau, lời nói trở thành: “… tìm một người cho tớ ư?”
Mạnh Quân không nói gì, tim đập thình thịch, cảm thấy đây không phải là câu ban đầu anh muốn nói.
Trần Việt cúi đầu bóc đậu hà lan, không bình tĩnh được như bên ngoài.
Mạnh Quân vừa định nói gì đó, mấy người kia từ trong nhà đi ra.
Trần Việt hỏi: “Không chơi thêm một lát nữa hả?”
Miêu Doanh nói: “Tớ đã bàn với A Khâu, nấu nướng mất rất nhiều thời gian, không thể để cậu và khách làm được, mọi người cùng nhau làm đi.”
Làm ‘khách’ Mạnh Quân nhanh nhẹn đứng lên, nhường công việc rửa rau lại cho hai cô gái, hai chàng trai còn lại cũng bắt tay vào sơ chế thịt cá.
Mạnh Quân thảnh thơi an nhàn, quay vào nhà xáo bài tự chơi một mình. Không biết Trần Việt cũng đi vào tự bao giờ, thấy cô chơi một mình liền nói: “Cậu muốn chơi bài thì để tớ tìm thêm người.”
“Đừng.” Mạnh Quân đưa tay ngăn cản, ngón trỏ vô tình đụng trúng ngón út đang vịn mép bàn của anh. Ánh mắt hai người giao nhau, đồng thời dịch ngón tay ra.
“Tớ không thích chơi bài. Có điều cậu vào rồi, trò này chỉ cần hai người chơi là đủ.”
Trần Việt ngồi xuống đối diện cô, hỏi: “Trò gì?”
Mạnh Quân xáo bài, rút ra một tấm, nói: “Đến lượt cậu!”
Trần Việt rút đại một tấm, mở ra, là 10 cơ.
Mạnh Quân cười tủm tỉm.
Trần Việt không hiểu, hỏi: “Làm sao vậy?”
Mạnh Quân lật lá bài trong tay lên, là J rô.
“Tớ lớn hơn cậu! Đưa tay!”
Trần Việt cười: “Đây là trò chơi mẫu giáo gì vậy?” Nói thì nói vậy, nhưng vẫn có chơi có chịu xòe tay ra đặt lên bàn, Mạnh Quân đánh ‘bốp’ vào tay anh. Xuống tay khá mạnh, thật sự có hơi đau.
Mạnh Quân đánh xong lập tức rút bài, nhìn lén một cái, lại không giấu được nụ cười. Trần Việt thấy vậy, lần này nghiêm túc chọn một lá, rút ra xem liền không nói nên lời, là 3 chuồn. Bắt được K cơ – Mạnh Quân – lập tức cười nghiêng ngả, lại ‘bốp’ một cái, đánh mạnh vào lòng bàn tay Trần Việt.
Lặp đi lặp lại mấy lần, cô lúc nào cũng rút được lá bài lớn hơn của anh, hệt như trúng số, cô gục xuống bàn cười đến gập cả bụng, mặt bàn cũng rung theo. Anh cũng cười, đưa tay ra cho cô đánh nhưng lại cảm thấy hết sức buồn cười.
Mạnh Quân thắng liên tục, được đà tiến tới, rút bài lần nữa, lại rút được quân Át rô, phấn khích reo lên một tiếng, ngoắc ngoắc Trần Việt, ra hiệu cho anh nhận hình phạt.
Trần Việt đưa tay ra, lật lòng bàn tay lại, một quân Át bích hiện ra.
(*) Át bích là quân bài đại diện cho sức mạnh tối cao và có quyền lực nhất trong bộ bài.Vẻ hí hửng trên gương mặt Mạnh Quân biến mất với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được: “…”
Lần này, đến lượt Trần Việt gục xuống bàn cười đến hai vai rung lên. Anh hắng giọng: “Vừa rồi cậu đánh tớ bao nhiêu cái?”
Mạnh Quân ngắc ngứ: “Chỉ… bốn, năm cái. Tớ xuống tay rất nhẹ.”
Trần Việt: “Ừm, vậy tớ cũng sẽ xuống tay nhẹ một chút.”
“Sao tớ có cảm giác cậu sẽ đánh bẹp tớ để trả thù.” Mạnh Quân xòe tay ra, Trần Việt mím chặt môi, lúc vung tay lên tựa hồ còn mang theo cả một luồng gió, Mạnh Quân quýnh quáng rụt người lại, nhưng khi bàn tay anh rơi xuống lòng bàn tay cô, nhẹ hẫng, hai lòng bàn tay áp vào nhau, lập tức rụt lại.
Tim Mạnh Quân đập loạn xạ, cô nói: “Cậu nhường tớ.”
Trần Việt gãi trán: “Sợ đánh cậu khóc.”
Mạnh Quân: “Vậy cậu đánh lại đi, xem tớ có khóc không.”
Trần Việt nhìn bàn tay đang xòe ra của cô, chỉ nở nụ cười.
Hiên Tử ở trong bếp gọi Trần Việt: “Dầu hào để ở đâu vậy?”
Trần Việt đi qua đó, lúc đứng dậy rời đi, anh vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cô, xem như đánh xong.
Anh đi rồi, gian nhà chìm trong tĩnh lặng, nắng chiều rọi qua song cửa gỗ, bàn tay Mạnh Quân vẫn đang xòe ra trên những quân bài, trong lòng bàn tay in bóng nắng chạm hoa.
Khoảng bảy giờ, bàn ăn đã sẵn sàng. Ngoại trừ Mạnh Quân, những người còn lại đều đóng góp một hai món sở trường. Những món Mạnh Quân thích: tôm hấp, canh ngọn đậu hà lan, đậu phụ chiên giòn đều do Trần Việt làm. Miêu Doanh làm khoai tây nghiền xào dưa cải và sườn chiên thảo mộc, Mạnh Quân cảm thấy không ngon bằng món từng được ăn tại cửa tiệm ven đường ở thị trấn Thanh Lâm. May mà món sườn dê kho và gà xào rau củ của A Khâu đều rất tuyệt.
Hiên Tử và Dương Tam đều là người phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, mọi người vừa trò chuyện vừa ăn uống hết sức vui vẻ. Hiên Tử là cảnh sát nhân dân, Dương Tam là giáo viên cấp ba, cả hai kể không ngừng những tình huống ‘đặc sắc’ họ đã gặp phải trong quá trình công tác. Mạnh Quân nghe đến say sưa, phát hiện Trần Việt cũng nghiêm túc lắng nghe, nhưng anh vẫn không nói nhiều. Thỉnh thoảng Hiên Tử và Dương Tam nhắc đến những người bạn cùng lớp, Trần Việt cũng không tham gia, như thể anh đang sống trong một thế giới song song với họ. Nhưng Mạnh Quân nhìn ra được tâm trạng anh rất vui, dù anh chỉ thi thoảng đáp lại một hai câu, dù phần lớn thời gian đều là người khác nói.
Mọi người chơi đến mười giờ mới giải tán, Hiên Tử uống nhiều, được Dương Tam và A Khâu dìu ra cổng. Trần Việt cũng đi ra ngoài giúp gọi xe.
Một mình Mạnh Quân ở trong nhà, đúng lúc ba Mạnh gọi điện hỏi thăm tình hình dạo gần đây thế nào. Cô đi ra cửa hông ở sân sau, trả lời ba từng câu một. Thời gian trò truyện không lâu, sau khi cúp máy, đêm bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng.
Mạnh Quân quay lại trong sân thì thấy Trần Việt vừa mới tiễn bạn xong trở lại. Anh đứng ở hành lang trước cửa gian nhà chính, ánh trăng xanh rơi trên vai anh, trong nhà không có ai, bát đĩa bừa bộn. Ngọn đèn sợi đốt hắt ra ánh sáng màu cam, bao phủ khuôn mặt anh.
Đứng trong bóng tối của giàn nho ở đầu sân bên này, Mạnh Quân nhìn thấy nét cô đơn hiện lên trên khuôn mặt nghiêng của anh, thoáng qua rồi biến mất, đi xuyên qua trái tim con người.
“Trần Việt!” Mạnh Quân lớn tiếng gọi anh, đi về phía anh.
Anh quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt nhất thời dán chặt trên gương mặt cô, không chuyển dời.
Không biết có phải do tác dụng của bóng đêm hay không, Mạnh Quân ngước nhìn anh, cảm thấy trong mắt anh chứa đựng bao nỗi niềm sâu lắng, lặng lẽ cuốn lấy cô. Cô không cách nào dời nổi ánh mắt, nhẹ giọng hỏi: “Mọi người về hết rồi à?”
Anh cụp mắt: “Về rồi.”
Anh đi vào nhà thu dọn bát đĩa. Mạnh Quân theo sau bước qua ngưỡng cửa đi tìm chổi, Trần Việt nói: “Không cần đâu, cậu nghỉ ngơi đi.”
“Tớ không muốn.” Mạnh Quân nói: “Tớ ghét nhất tụ họp xong, tàn tiệc rồi để hết lại cho một người dọn dẹp, quá cô đơn. Chỉ vừa nghĩ tới thôi đã cảm thấy khó chịu.”
Trần Việt nghe theo cô, thu dọn ghế. Mạnh Quân lấy túi ni lông, cho hết rác trên bàn vào túi rồi cột lại, sau đó cầm chổi quét nhà.
Trần Việt bê bát đĩa ra sân, bát đĩa quá nhiều, anh phải bê hai lượt. Mạnh Quân đã quét nhà xong, mặt bàn cũng đã được lau chùi sạch sẽ. Trần Việt cho nước rửa bát vào thau, bắt đầu rửa bát. Mạnh Quân ngồi xổm xuống, vừa định nhúng tay vào nước rửa bát liền bị anh ngăn lại: “Tớ rửa, cậu tráng lại.”
“Được.” Mạnh Quân đổi hướng ngồi sóng đôi bên cạnh anh, mở vòi hứng nước sạch vào thau. Rửa xong một cái, anh đưa cho cô, cô rửa một lần trong thau nước rồi để lên bậc thềm đá xanh.
Anh cầm một bó đũa, xoa nước rửa bát từ đầu đũa tới cuối đũa mấy lượt, đưa cho cô; cô học theo, xoa từ đầu đũa tới cuối đũa mấy lượt trong nước rồi đặt lên mâm.
Trên mặt anh hiện lên ý cười nhè nhẹ.
Mạnh Quân nghiêng đầu, bắt được nét mặt của anh: “Cậu cười gì?”
Trần Việt: “Cậu chưa bao giờ rửa bát đúng không?”
Mạnh Quân cầm mấy chiếc đũa kia lên, ngó tới ngó lui một lúc, ngẫm nghĩ: “Rửa không sạch sao?”
“Không phải.” Trần Việt nói: “Tớ chỉ hỏi vậy thôi.”
“Tớ từng rửa rồi. Mẹ tớ còn đứng bên cạnh vừa dòm chằm chằm vừa mắng tớ, nước rửa bát quá nhiều, chưa lau thành bát, chưa chùi mặt ngoài, chưa rửa đáy bát, tráng chưa sạch. Trời ơi, có cái bát thôi mà con cũng rửa không xong…”
Trần Việt nghĩ tới hình ảnh đó, tưởng tượng không ra.
Gió đêm thổi qua giàn nho, những chiếc lá khua xào xạc, từng chùm nho xanh trĩu nặng nhẹ nhàng đong đưa trong bóng đêm.
Mạnh Quân: “Nếu Vân Đóa ở đây, mấy chùm nho này sẽ tiêu đời.”
Trần Việt nói: “Mấy ngày trước, nó trèo lên cây cắn quả lựu, không cắn nổi mới chịu thôi.”
Mạnh Quân quay qua nhìn anh: “Tớ thấy mấy quả lựu đã to lắm rồi, khi nào mới có thể hái được chứ.”
“Còn sớm, phải đợi thêm một hai tháng.” Anh đưa cho cô một chiếc đĩa đã rửa sạch, cô nhúng vào thau nước, nói: “Hiên Tử và A Khâu yêu nhau từ hồi còn đi học sao?”
“Bắt đầu từ năm cấp ba, kết hôn cũng đã hơn bốn năm rồi, vẫn giống như trước kia.”
“Tốt thật.” Mạnh Quân nói từ tận đáy lòng.
Nước chảy rào rào xuôi theo con rãnh nhỏ dưới bậc thềm ngoài sân.
Mạnh Quân nói: “Tớ có một chuyện muốn hỏi, không nhịn được, không có ý gì khác, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
Trần Việt dường như biết cô muốn hỏi điều gì, anh mỉm cười: “Không sao. Cậu hỏi đi.”
“Lớn lên một mình… cô độc lắm phải không.” Mạnh Quân cúi đầu bắt lấy những bọt xà phòng li ti trong nước: “Hay là do tớ nghĩ nhiều, kỳ thật là một loại cảm nhận khác?”
Trần Việt nhúng hai tay vào thau nước đầy bọt, nghiêm túc suy nghĩ: “Có đôi khi rất tự do, tự do đến mức đáng sợ. Không trông đợi, không trói buộc, cũng không lo sợ. Nhưng cũng vì vậy mà hy vọng có ai đó trói buộc mình, có gì đó khiến mình lo lắng sợ hãi.”
Mạnh Quân ngẩn người, cố gắng lý giải cảm giác mà anh nói, mặc dù có đôi chút khó khăn.
“Cậu có nhớ hồi còn đi học, giáo viên luôn hỏi một câu mang tính triết học, có hai đường ray xe lửa, một đường ray có năm đứa trẻ, đường ray còn lại chỉ có một đứa trẻ. Liệu có thể vì để cứu năm đứa trẻ kia mà bẻ lái để toa tàu hàng mất kiểm soát lao vào đường ray còn lại; liệu có thể vì để cứu nhiều người mà giết chết một người hay không.”
“Đúng vậy, giáo viên dạy triết lúc nào cũng nói về những giả định này.”
“Mỗi lần nghe thấy tớ đều nghĩ, nếu cần phải hy sinh một người, vậy thì tớ sẽ là người đó. Dù sao tớ chỉ có một thân một mình, cũng không có ai luyến tiếc tớ.”
Mạnh Quân xót xa: “Đừng nói như vậy, chẳng phải cậu còn có bạn bè sao? Những người lúc nãy, còn có bạn đại học, còn có tớ.”
“Chỉ là ví dụ mà thôi.” Trần Việt cười: “Không phải cậu muốn hỏi cảm nhận thật sự của tớ sao, kỳ thật phần lớn thời gian đều không có gì, quen rồi. Dù sao cũng chỉ cần tập trung làm tốt công việc của mình là được. Có lẽ đây chính là cảm nhận của tớ.”
Trần Việt rửa xong cái tô cuối cùng, đổ hết nước dơ trong thau, sau đó mở vòi rửa sạch thau.
“Vậy thì tớ còn không bằng cậu.” Mạnh Quân nói, “Tớ có ba mẹ, từng có bạn trai, có việc muốn làm, nhưng có ích gì? Rõ ràng giống như có tất cả, nhưng lại chẳng thể nắm bắt được bất cứ thứ gì. Ba mẹ gây áp lực, bạn trai thì chia tay, công việc cũng gặp trở ngại, thật phiền phức.” Cô đón lấy cái tô, tráng sạch rồi để lên bậc thềm: “Chỉ vừa mới nghĩ tới đã cảm thấy mình thật thất bại. Haizz, phải chi tớ có được tâm thái vững vàng như cậu thì tốt.”
Trần Việt nhìn mái đầu cúi rũ của cô, bỗng nhiên rất muốn xoa đầu cô, nhưng anh chỉ ngồi xổm xuống, xoa hai tay dưới vòi nước, nói: “Mạnh Quân, tớ lại cảm thấy, có đôi chút trói buộc và phiền não cũng không phải là chuyện gì xấu.”
Mạnh Quân ngước mặt lên.
Anh nói: “Đời người nếm đủ cay đắng mới chạm đến được ngọt bùi. Hơn nữa, cậu làm công việc sáng tác, trải nghiệm phong phú một chút không phải càng tốt hơn sao?”
Mạnh Quân thoáng ngây người, sau đó bật cười: “Sao tớ không biết cậu rất giỏi trong việc an ủi người khác vậy chứ, còn luôn nói vào đúng trọng điểm. Sau này gọi cậu là thầy Trần không trật đi đâu được. Cô cũng đưa tay vào bên dưới vòi nước cọ rửa. Anh ngồi xổm, cao hơn cô một chút, nước từ kẽ tay anh chảy xuống ngón tay cô.
Cô nói: “Đúng rồi, tuần trước tớ mới viết một bài hát, để lúc nào về cho cậu nghe.”
Trần Việt: “Ừm.”
Nước chảy rào rào, lúc này Mạnh Quân mới lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng: “Sao tay cậu lại ở trên tay tớ? Tớ rửa toàn là nước thải của cậu.” Cô đánh vào dòng nước đang chảy, nước văng tung tóe bắn vào cằm Trần Việt.
Cô toét miệng cười, anh cũng cười, đứng dậy, bưng chồng bát đĩa đã rửa sạch đi, còn sót lại một ít muỗng đũa. Mạnh Quân vặn chặt vòi nước, mang phần còn lại vào nhà bếp.
Thời gian không còn sớm, Mạnh Quân tắm rửa rồi lên lầu, nhìn thấy trên sàn còn một khoanh nhang muỗi chưa đốt. Nghĩ tới mùi nhang nồng nặc, hun đến độ cổ họng đau rát, cô quyết định không đốt nữa.
Cô vừa leo lên giường thì có người gõ cửa. Trần Việt đẩy cửa bước vào, trên tay cầm chiếc túi ni lông đen lúc chiều, anh lấy từ bên trong ra một cái bọc màu trắng, xé lớp ni lông bao bên ngoài, thì ra là một chiếc màn.
Mạnh Quân xỏ dép vào: “Lúc chiều cậu ra ngoài là để mua cái này à?”
Trần Việt nói một cách tự nhiên: “Chẳng phải cậu không thích mùi nhang muỗi sao?”
Mạnh Quân nhìn anh chằm chằm: “Nhưng tớ chỉ ở lại đây có một đêm thôi mà?”
Trần Việt: “…”
Mạnh Quân cười khẽ.
Trần Việt không đáp lại được, đứng bên giường nghiêm túc mở chiếc màn ra, chẳng mấy chốc đã tìm được bốn góc.
Mạnh Quân hỏi: “Có cần tớ giúp không?”
“Không cần.” Anh giữ bốn góc trong tay, lần lượt buộc dây từng góc rồi cột vào khung màn. Mạnh Quân cởi dép leo lên giường, ngồi một bên nhìn anh làm. Thấy cô ngồi trên giường, Trần Việt thoáng lúng túng, hai mắt dán chặt vào việc mình đang làm, không nhìn cô lấy một mảy.
Trái lại, Mạnh Quân hết đỗi ngang ngược giương tròn mắt quan sát anh, ánh mắt sáng quắc.
Anh đã tắm rửa, thay một chiếc áo phông trắng rộng rãi, cánh tay gầy nhưng rắn rỏi; quần ngủ màu xám dài đến đầu gối, lộ ra bắp chân săn chắc.
Anh cột xong hai góc, thấy Mạnh Quân vẫn ngồi bất động trên giường không nhúc nhích, anh cũng không đuổi cô xuống, mà kéo màn qua buộc hai đầu còn lại. Tấm màn tuyn trắng bay qua đầu Mạnh Quân, nhốt cô vào bên trong.
…
Trần Việt và cô bị nhốt trong chiếc màn đóng kín. Anh cúi đầu, nhét góc màn xuống bên dưới đệm, quay mặt sang hướng khác, đến khóe mắt cũng không liếc nhìn cô.
Đêm hè tĩnh lặng, ánh đèn vàng rọi vào màn, có đôi chút ám muội mập mờ.
Trần Việt vẫn tỉ mỉ dém màn, đến góc phía bên cô, anh im lặng chỉ tay, ra hiệu cô đang ngồi trên màn. Mạnh Quân vừa dịch mông vừa nhìn anh chằm chằm.
Chiếc màn trở thành một đám mây oi bức mùa hè, bên trong yên tĩnh và khô nóng một cách kỳ lạ khiến trái tim người ta đập điên loạn.
Cuối cùng Trần Việt cũng đã dém xong các góc màn, mặt đỏ bừng, có lẽ do đêm hè quá oi ả. Anh vẫn không nhìn cô, ngẩng đầu nhìn quanh màn kiểm tra lại lần nữa, dùng ánh mắt né tránh một cách hoàn hảo ánh mắt của cô để chắc chắn trong màn không có con muỗi nào, cúi đầu di chuyển đến lối ra, vừa định vén màn chui ra ngoài.
Mạnh Quân đột nhiên lên tiếng: “Trần Việt.”
Hai tay anh vừa vén màn ra, vô thức khép lại chầm chậm: “Hả?” Chưa bao giờ anh cảm thấy không gian của chiếc giường có khung màn kiểu cũ lại riêng tư và chật hẹp như lúc này, chiếc màn lưới phủ xuống càng làm tăng thêm vẻ kín đáo bí mật.
Mạnh Quân khẽ nhích tới phía trước anh, đến gần hỏi: “Tại sao cậu lại mua màn cho tớ?”
Lớp màn khiến ánh sáng trở nên mông lung, rọi đôi gò má cô trắng nõn như hoa như mộng.
Trần Việt mấp máy môi: “Màn cũ trong nhà bị hỏng, thay cái mới.”
Mạnh Quân lập tức ngồi xổm dậy trên giường, có đôi chút giận dỗi: “Thật ư?” Cô đẩy vai anh, dùng lực rất nhẹ, anh thoáng lung lay: “Làm sao vậy?”
“Cậu nói xem?” Mạnh Quân đứng phắt dậy, nhìn xuống anh, anh ngước mắt lên. Cô nghĩ ngợi giây lát, đột nhiên ngồi xổm xuống, ánh mắt anh hạ xuống theo, đối diện với ánh mắt cô. Cô lại bỗng nhiên cười tít mắt, giống con mèo nhỏ đang xù lông tức giận bỗng nhiên giơ bàn chân măng cụt ra cầu hòa.
“Rõ ràng tớ chỉ ở lại có một đêm, sao cậu cứ nhất định phải mua màn cho tớ chứ?” Ánh mắt cô trong vắt, cách anh mỗi lúc một gần, đến trước mặt anh, hỏi một câu có đôi chút nguy hiểm: “Trần Việt, đối với bất kỳ giáo viên dạy nhạc nào của trường cậu đều đối xử tốt như vậy ư?”
Cô giống như một con mèo nhỏ ranh mãnh giảo hoạt, ngay cả giọng nói cũng mềm như tơ: “Cậu đưa màn cho mỗi giáo viên âm nhạc sao?”
Không khí trong màn bắt đầu bốc hơi, Trần Việt biết nếu mình không nói gì thì tình hình sẽ bị đẩy đến một hướng không thể kiểm soát. Anh không biết liệu người đang châm lửa thực sự đã suy nghĩ kỹ hay chỉ là ngẫu hứng. Anh phải nói điều gì đó, nhưng miệng chưa kịp thốt ra lời nào thì cơ thể đã phản ứng trước — từ gò má đến cổ đến vành tai đều đỏ bừng.
Mạnh Quân thấy vậy, không nhịn được cười bật ngửa ra giường.
Trần Việt vén màn, hai chân quờ tìm dép, đứng dậy. Mạnh Quân thấy anh sắp rời đi liền bật người dậy bắt lấy cánh tay anh theo bản năng, bật thốt: “Có phải cậu thích tớ không —”
Tay cô trượt xuống, ngón tay cách lớp vải tuyn mỏng túm chặt cổ tay anh, mạch đập của người đàn ông nhanh, mạnh. Nhịp tim nóng bỏng, đập dữ dội nơi đầu ngón tay cô.
Thịch thịch thịch!
Mạnh Quân ngây người.
Trần Việt đứng bên ngoài lớp vải trắng, cũng ngây người.
Anh biết cô nghe thấy nhịp tim của mình. Không giấu được, cũng không lừa dối được.
Anh chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra vào lúc này, đột ngột và không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào, anh những tưởng sẽ đợi thêm mấy hôm nữa, nhưng cô vốn là một ẩn số mà anh không cách nào khống chế được đã làm tất cả mọi thứ rối tung lên. Nhưng đối mặt với vấn đề mà anh trân trọng, thậm chí nâng niu ấp ủ này, sao anh có thể dối lòng phủ nhận?
Trái tim vẫn còn đang đập dữ dội, nhưng đầu óc đã tìm về được chút lý trí từ trong khối hỗn độn vừa rồi. Câu nói đó lẽ ra phải được nói từ rất lâu rồi… muộn màng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đến lúc có thể nói ra. Rõ ràng chỉ vỏn vẹn vài từ đơn giản, sao lại để trôi qua bao năm tháng đằng đẵng.
“Phải.”
“Tớ thích cậu.” Anh nói: “Rất thích cậu.”