Ngoài cửa sổ, đêm đã sâu.
Trong gác xép, ánh đèn lờ mờ thắp sáng. Chiếc quạt sàn đều đều chuyển động, Mạnh Quân ôm đàn guitar ngồi bên bàn, dùng sách làm giá đỡ điện thoại. Cô điều chỉnh một lúc, tìm được khung hình thích hợp, gương mặt người con gái không xuất hiện trên màn hình điện thoại, chỉ có dáng vẻ thư thái thả hồn vào giai điệu. Ngón tay cô gảy ra những hợp âm, giọng hát nhẹ nhàng cất lên trong đêm.
Trần Việt tắm xong, bước ra khỏi nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng hát của cô vọng ra từ gác xép, tâm trạng chừng như rất vui vẻ. Anh định đứng trên bậc thềm thêm một lúc nữa, nhưng Vân Đóa đã thò đầu ra khỏi ngưỡng cửa, sợ nó lên tiếng làm ồn, anh vội vàng rảo bước qua sân, đi vào nhà, cúi người ôm nó vào lòng, sau đó đóng cửa lại, tắt đèn lên lầu.
Trần Việt đặt Vân Đóa lên chiếc đệm nhỏ mềm mại bên cạnh giường rồi lên giường đi ngủ. Anh nằm yên lặng trong bóng đêm một lúc, màn hình điện thoại sáng lên, có thông báo mới. Anh gắn tai nghe, quả nhiên tài khoản của cô vừa được cập nhật.
Anh lắng nghe thật kỹ, rồi nhập bình luận: ‘Giai điệu rất hay, thích hợp cho mùa hè, dường như có pha trộn đôi chút phong cách dân tộc, hết sức mới lạ.’ Anh vốn định sẽ viết nhiều một chút, nhưng Vân Đóa thấy anh cầm điện thoại liền nhảy phóc lên giường nằm trên vai anh. Trần Việt lôi nó xuống, nó lại bò lên, cứ lên lên xuống xuống, nó còn hậm hực xù lông, giơ vuốt cào anh. Trần Việt không còn cách nào khác, đành phải cất điện thoại, ném nó xuống cuối giường, lúc này nó mới không lộn xộn nữa.
Cách một khoảng sân, nhìn thấy bình luận mới của ‘Ánh nắng chiếu trên cây hạch đào’, Mạnh Quân thoáng sửng sốt, cô nghe lại một lần nữa, phát hiện bài hát ngắn này thật sự mang loáng thoáng âm hưởng dân tộc, đây quả là một hướng sáng tác thú vị, cô không khỏi nhoẻn miệng cười, tâm trạng vui vẻ cô cất đàn chuẩn bị đi ngủ, trong đầu đột nhiên nhớ tới ‘âm nhạc’, ‘tinh thần’, ‘sáng tạo’, ‘điều mới mẻ’ mà Trần Việt và Lí Đồng đã nói. Âm nhạc là phương thức để giao tiếp với trái tim. Sao cô không nghĩ ra sớm hơn chứ?
Ngay sau đó, Mạnh Quân lại nghiên cứu ra được một phương pháp giảng dạy mới.
Cô bắt đầu tập trung vào việc dạy sheet nhạc, diễn giải lại bài hát bằng cách sử dụng hòa âm. Buổi học ngày hôm đó, cô đổi bài ‘Lửa trại Nạp Tây Alili’ thành một bản hợp xướng hai giọng cao thấp, nữ hát chính, nam hát bè. Giọng nam và nữ tuy tách biệt nhưng hòa quyện thống nhất, thêm vào đó là tiếng vỗ bàn nhịp nhàng theo tiết tấu đã khiến cho bản chỉnh sửa đạt được hiệu quả hòa âm vượt qua cả sự mong đợi. Các bạn nhỏ cảm nhận được nét độc đáo mới lạ, ca hát rất vui vẻ hăng say. Học xong một bài hợp xướng, tiết học còn lại hơn mười phút.
Mạnh Quân nói: “Sau này, ngoài học hát hợp xướng, mỗi tiết lớp chúng ta sẽ dành ra một ít thời gian để học thêm những cái mới.”
Dương Lâm Chiêu ngồi bên dưới hét toáng: “Cô ơi, một tiết mà cô nghĩ ra hai phát minh mới luôn ạ?”
Cô trừng mắt với cậu chàng, rồi viết lên bảng chữ ‘Rap’.
Lưu Tư Thành hô to: “Hát nói!”
Mạnh Quân cười: “Có thể nói như vậy. Bí quyết của rap nằm ở đâu, chính là hát ra những lời trong lòng muốn nói, bất luận là khát vọng, hạnh phúc, phẫn nộ hay chán chường, hãy bộc bạch tất cả và hát ra. Không cần phải dùng những ca từ hoa mỹ, cứ hát ngẫu hứng tùy thích là được.”
Các bạn học sinh không hiểu, hát mà có thể tùy thích ngẫu hứng sao?
“Cô sẽ làm mẫu.” Mạnh Quân vỗ tay lên bàn giáo viên đánh nhịp, ‘bộp’, ‘bộp’, ‘bộp’, ‘bộp’ —
Vỗ mấy nhịp, cô ngẫu hứng đọc hát: “Gần đây/ tôi sống/ không phút nào – thảnh thơi, đám nhóc lớp bảy chỉ thích nghịch và chơi, ríu rít nói chuyện không hề chịu nghe lời, còn cả tên nhóc Dương Lâm Chiêu muốn cho tôi đi đời.”
Cười lăn bò càng.
Dương Lâm Chiêu vùi đầu trên bàn cười ngặt nghẽo. Ngay cả Long Tiểu Sơn cũng cười.
Nhịp điệu vẫn còn đang tiếp tục: “Đứa nhóc nghịch đứa nhóc nghịch ôi một đám nhóc nghịch, vừa bảo chán ghét lại đuổi theo tới mãi Lộ Tây, tôi ngoan ngoãn theo về tận đây thật đúng là vô dụng, bây giờ nhìn mọi người lại tức đầy một bụng.”
Mạnh Quân ngừng vỗ, nói: “Đây chính là rap, chỉ cần có tiết tấu, ai cũng có thể hát được.”
Tiếng thảo luận vang lên sôi nổi. Tây Cốc hỏi: “Chuyện gì cũng có thể lấy ra hát, chuyện xấu cũng được luôn ạ?”
Mạnh Quân nói: “Được.”
Thành Hạo Nhiên hỏi: “Được mắng người luôn hả cô?”
Lại một trận cười như chợ vỡ.
“Ra khỏi phòng học thì không được.” Mạnh Quân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ nhỏ giọng: “Nhưng ở trong lớp của cô thì có thể.”
Các bạn học sinh phấn khích thiếu điều hét ầm lên, Mạnh Quân lớn tiếng: “Sáng tác có chừng mực!!”
“Dạ!”
“Hey! Yo!” Dương Lâm Chiêu vỗ hai tay lên bàn, một nhanh một chậm, tiết tấu liền trỗi lên: “Ngày hôm qua vừa tan học về nhà. Trên đường va phải thằng Ngô Lương gian tà. Vừa quẹt trúng nó đã chửi bà má. Ha ha ha, ha ha ha, cười điên nhá. Má tao ở xó nào vậy hả, mày tìm được bả, tao gọi mày là ba.”
Khả năng cảm thụ giai điệu của Dương Lâm Chiêu rất tốt, cũng rất có sở trường biểu diễn. Đoạn đọc rap này của cậu có tiết tấu vô cùng mạnh mẽ, vần luật nhịp nhàng. Mọi người đều vỗ tay khen hay.
Mạnh Quân cố tình không chú ý đến nội dung ca từ, đưa ra nhận xét: “Cách gieo vần và nhịp điệu rất tốt. Rap là một cách để giải tỏa tâm trạng, cảm xúc, thổ lộ những điều không biết tâm sự cùng ai. Dù là trong lớp hay sau giờ học, các em đều có thể thử chạm vào nó. Âm nhạc không có biên giới, chỉ cần trong lòng các em có điều muốn nói thì cứ để nó thoát ra bằng tiếng hát. Chỉ có một điều, sau khi ra khỏi lớp học nhạc, mọi người không được phép nói tục chửi bậy bên ngoài, nghe không?!”
“Dạ nghe!”
Chuông tan học vang lên, các bạn nhỏ ùa ra ngoài như bầy ong vỡ tổ. Long Tiểu Sơn đi ngang qua cô, nói một câu dưới dạng rap: “Em muốn biến thành biến thành một chú chim, bay vút tận trời cao, để không ai tìm được.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Long Tiểu Sơn biểu đạt cảm xúc.
“Long Tiểu Sơn.”
Cậu bé dừng lại ở cửa lớp, Mạnh Quân đi tới: “Em còn nhớ có một tiết học, cô bảo mọi người viết nốt nhạc lên giấy không, em viết rất tốt, rất có giai điệu. Là em nghiêm túc nghĩ ra sao?”
Long Tiểu Sơn ửng đỏ mặt, ngượng ngùng mỉm cười.
Mạnh Quân đưa cho cậu bé một tờ giấy: “Đây là lịch dạy của cô, em xem rồi sắp xếp thời gian, giờ ra chơi hay tan học, bất cứ lúc nào cũng đều có thể đến tìm cô để học đàn.”
Long Tiểu Sơn sửng sốt, đưa mắt nhìn chiếc đàn piano màu đen kia: “Học sinh cũng được phép đàn ạ?”
“Đồ ngốc. Vì cây đàn piano này mà cô hiệu trưởng Đao đã phải chạy ngược xuôi bao nhiêu nơi kêu gọi nhà tài trợ, lẽ nào chỉ để trưng bày? Vốn dĩ cây đàn này không phải để cho thầy cô chơi, mà là để cho các em đàn mà.”
Long Tiểu Sơn cầm lấy tờ lịch dạy của cô, khẽ gật đầu.
Mạnh Quân trở lại văn phòng, nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên, cô hiệu trưởng nói cơ sở vật chất đã được cải thiện rất nhiều, nhưng những thiếu thốn trong đời sống tinh thần khó lòng bù đắp được. Mà những gì cô có thể làm, vỏn vẹn chỉ là biến những tiết học âm nhạc của mình thành những giây phút thú vị, mang đến cho bọn trẻ niềm vui, cho chúng một không gian ước mơ khát vọng, một nơi thỏa sức sáng tạo, một nơi có thể bộc bạch tỏ bày.
Cô nhìn cuốn lịch trên bàn, chỉ còn hơn bảy tuần nữa là khóa dạy của cô sẽ kết thúc. Thời gian đầu một ngày cứ ngỡ một năm, bây giờ cảm thấy thời gian chẳng còn lại bao nhiêu nữa. Trên chiếc bàn của Từ Giang Tùng ở phía trước chất đầy những món quà nhỏ của học sinh. Thời gian tình nguyện của cậy ấy đã kết thúc, chẳng mấy chốc sẽ rời đi. Còn đang mải nghĩ ngợi, Lí Đồng đi vào: “Các đồng chí, đừng quên buổi liên hoan tối nay nhé. Chia tay Từ Giang Tùng.”
Tiểu Mai, Tiểu Lan, Tiểu Trúc, Tiểu Cúc đồng thanh: “Không quên.”
Đinh Miên Miên nói: “Ai không có lớp tiết cuối thì cùng đi chợ mua thức ăn đi.”
Lí Đồng và Mạnh Quân giơ tay.
Chợ không lớn, các quầy hàng tập trung trong một con ngõ nhỏ bên cạnh con phố chính của thị trấn Thanh Lâm. Ngõ lát đá rêu phong cỏ mọc xanh mướt mắt, hai bên là những mái nhà gỗ xưa cũ hiền hòa mang đậm nét địa phương, tầng trệt làm nhà chính hoặc làm mặt tiền quán, gác xép thấp bé bên trên tùy vào mục đích mà được sử dụng làm nhà kho, khu ngồi ăn uống hay phòng ngủ. Bên ngoài cánh cửa gỗ treo mấy chậu hướng dương, một chiếc lồng chim và phơi quần áo.
Ngõ hẹp, bà con người dân tộc ngồi xổm hai bên lề, một tấm vải hoa trải rộng ra làm quầy hàng. Bên trên bày các loại rau củ tự trồng và hái được trên rừng: đậu hòa lan, rau đắng, lá hương xuân, cúc vạn thọ… Những quầy bán thịt thì đặc biệt hơn; khô, giăm bông được đựng trong những chiếc rổ nhỏ làm từ lá chuối. Khi có người muốn mua thịt bò khô, người bán sẽ dùng chày giã nhỏ thịt ra, sau đó cho chanh, ớt, tiêu, ớt bột, bạc hà vào trộn đều lên rồi đưa cho khách.
Lí Đồng xách thịt bò vừa mới mua, cùng Đinh Miên Miên đi tiếp về phía trước.
Mạnh Quân đi tụt lại phía sau, bỗng nghe thấy tiếng kèn harmonica – bị âm thanh ồn ào che lấp – thoáng văng vẳng chợt xa chợt gần.
Bên cạnh chân cô là những chiếc giỏ đựng đầy dương mai núi, việt quất và đào… những người phụ nữ bán hàng ngồi xổm dưới đất vừa trò chuyện vừa chờ khách. Mạnh Quân nhìn thấy một giỏ những quả mơ xanh chất chồng lên nhau giữa đám lá, vị chua loáng cái dâng lên môi, nhớ đến quả mơ Trần Việt đã cho cô.
Đang mải nghĩ ngợi, tiếng kèn harmonica lại vọng đến, chính là ‘Waltz số 2’ của Shostakovich, một bản nhạc mà cô rất yêu thích! Ở đây vì sao lại có người thổi bài này? Mạnh Quân kiễng chân nhìn quanh quất, dòng người đến đi trong chợ, tiếng ồn ào náo nhiệt lửng lơ như sương khói trôi nổi giữa không trung. Nhưng tiếng kèn harmonica kia hết đỗi du dương, như bị ngọn gió lùa qua con ngõ đá thổi phiêu diêu đến tận mọi góc đường, không phân biệt được đến từ phương nào.
Lí Đồng và Đinh Miên Miên đang ngồi xổm trước một quầy bán nấm dại mặc cả, trước mặt Mạnh Quân là một quán bún, mấy người dân địa phương đang ngồi ăn bún bên trong. Cô bước vào quán, men theo cầu thang nhỏ hẹp đi lên trên. Căn gác thấp bé, không gian chật hẹp, kê hai ba chiếc bàn. Cô bước trên sàn gỗ cọt kẹt đi đến bên ô cửa sổ, bên trên mái ngói rêu phong là bầu trời xanh vời vợi. Cô dõi mắt nhìn xuống con ngõ nhỏ, rau củ, hoa trái, vải hoa, trang phục, mũ nón sặc sỡ của đồng bào dân tộc thiểu số… hòa thành dòng sông lộng lẫy sắc màu.
Tiếng kèn harmonica mải miết rong ruổi theo gió, bỗng nhiên, gió lặng thổi. Tíc tắc nhận ra phương hướng của nó, Mạnh Quân quay phắt đầu lại, nhìn thấy Trần Việt đang ngồi trên bậc cửa của một ngôi nhà, hai tay cầm chiếc kèn harmonica, chuyên chú thổi. Ánh nắng chiếu lên mái tóc đen nhánh và chiếc áo phông trắng, vầng sáng bao phủ lấy anh, như mơ hồ mộng ảo.
Trái tim Mạnh Quân tựa như sợi dây đàn đột nhiên bị gảy mạnh, tiếng nhạc trỗi dậy. Giây phút đó, cô đứng bên ô cửa sổ nơi gác xép, cảm nhận rõ ràng trong lòng mình có một sự biến chuyển nào đó. Những nỗi niềm không tên lạ lẫm chầm chậm tích lũy những ngày qua, vào thời khắc này, đã biến đổi.
Cô không đi sâu vào suy xét sự thay đổi này, nhưng bị nó thôi thúc lập tức xoay người chạy xuống lầu, ngược dòng người qua lại, nôn nóng chạy về phía anh.
Cô đến bên anh, khuôn mặt bừng sáng rạng ngời.
Trần Việt vẫn ngồi trên bậc thềm, hơi khom vai, tập trung thổi, những sợi tóc đen nhánh nhảy nhót trong ánh nắng khi anh chuyển động. Mạnh Quân không quấy rầy, cô nhìn anh chăm chú, gương mặt rạng rỡ. Xung quanh là hành, tỏi, gừng, thịt dê thịt bò, rau củ quả, cô đang nghe ‘Waltz số 2’ yêu thích của mình. Còn nơi nào lãng mạn hơn nơi này?
Thổi xong bản nhạc, Trần Việt đặt kèn harmonica xuống, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy cô, anh ngẩn người: “Cậu làm gì ở đây?”
“Tớ và mấy người Lí Đồng đến mua rau.” Mạnh Quân cười với anh, hỏi: “Cậu làm gì ở đây vậy?”
Trần Việt chỉ túi trái cây trên bậc thềm: “Tối nay liên hoan, xuống núi sớm.”
“À. Tớ còn tưởng cậu đang biểu diễn đường phố chứ.” Cô giơ tay lên: “Nè, tớ còn đặc biệt chuẩn bị một đồng xu.”
Trần Việt đưa tay về phía cô.
Mạnh Quân đặt đồng xu kia vào lòng bàn tay anh, bổ sung thêm một câu: “Cậu chơi kèn harmonica rất hay.”
Trần Việt nói: “Rất đơn giản. Trong mắt những người chơi nhạc cụ như các cậu, harmonica cũng không được tính là nhạc cụ.”
Mạnh Quân nói: “Làm gì có? Người thổi hồn vào nó thì nó thành nhạc cụ. Giống như cậu.”
Nụ cười của cô quá rực rỡ, Trần Việt khẽ mím môi, nói: “Lí Đồng đâu, không phải mọi người cùng đi mua thức ăn sao?”
Mạnh Quân đưa tay chỉ: “Chị ấy đang mua nấm, có mấy loại nấm hình dáng thật kỳ lạ, giống như có độc.”
“Một vài loại đúng là có độc. Phía sau ngọn núi này nhiều lắm.” Anh hơi giơ cánh tay lên.
Bên hông nhà có một con hẻm, dẫn thẳng ra phía sau núi.
Mạnh Quân đưa mắt nhìn, gương mặt sáng bừng: “Bây giờ có thể đi xem được không?”
Trần Việt thoáng sửng sốt, cô đúng là tuýp người hành động nói là làm liền, anh nói: “… Được.”
Mạnh Quân đi theo anh vào con ngõ nhỏ, tiếng người mua kẻ bán trong chợ dần bị bỏ lại phía sau. Cả hai men theo con đường mòn leo lên núi. Núi rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai người. Trần Việt nhặt một cành cây khua cỏ dại hai bên đường. Mạnh Quân cũng bắt chước nhặt một cành cây huơ huơ trên mặt đất: “Lí Đồng nói, nấm trong núi đều là nấm dại?”
Ở Vân Nam chỉ có mọc dại mới được gọi là nấm, còn lại tất cả được gọi là nấm nhân tạo*, hoặc ma cô**.
(*) Hiện nay việc trồng nấm nhân tạo rất phổ biến, có nhiều loại nấm ngon như nấm mèo, nấm đông cô, nấm kim châm, nấm rơm, nấm bào ngư, nấm đùi gà…(**) Ma cô (蘑菇) tên gọi chung cho những loài nấm thuộc chi Agaricus, đây là loài nấm phổ biến nhiều nơi trên thế giới, thường được dùng làm thực phẩm. – theo thanhnien.vnMạnh Quân nhảy một bước nhỏ lên phía trước, đi sóng vai với anh, nghiêng đầu hỏi: “Giống nấm hương, nấm bào ngư, nấm Khẩu Bắc, đều không có chỗ đứng ở nơi này sao?”
Trần Việt gật đầu: “Ừm.”
Mạnh Quân cười: “Người Vân Nam các cậu thật thú vị.”
“…” Trần Việt nhìn đi chỗ khác, cành cây trong tay khua đám lá thông dưới đất, “Có gì mà thú vị, chẳng phải cậu nói tớ vô vị sao?”
Mạnh Quân nghi hoặc: “Tớ nói khi nào?”
Trần Việt: “Hồi đại học.”
Mạnh Quân nhíu mày: “Không thể nào, tớ chưa từng nói.”
Trần Việt day thái dương, khẽ cười: “Vậy chắc tớ nhớ nhầm.”
“Nhất định là cậu nhớ nhầm.” Mạnh Quân đi lên phía trước, rồi quay người đối mặt với anh, đi thụt lùi nói: “Thật đó, Trần Việt, tớ cảm thấy nơi này thật thú vị. Nhà cửa thú vị, nấm thú vị, con người cũng thú vị.”
Trần Việt nhìn dưới chân cô: “Đừng đi thụt lùi, lát nữa ngã xuống núi, đỡ mắc công đi bộ.”
Mạnh Quân cười thành tiếng.
Hôm nay cô dường như đặc biệt thích cười, luôn cười với anh. Anh ngại ngùng cụp mắt xuống, cành cây trong tay huơ loạn xạ trên mặt đất, không khống chế tốt lực, cành cây nảy lên đập vào cành cây của Mạnh Quân. Mạnh Quân bĩu môi, ‘bốp’ một cái đánh trả lại.
Trần Việt: “…”
Cô xoay người sang chỗ khác, khóe môi vẫn cong cong, cảm thấy tiếng lá xào xạc vỡ vụn dưới chân nghe hết sức vui tai dễ chịu.
“Ở đây có ma cô.” Mạnh Quân ngồi xuống, ngoắc Trần Việt, “Đẹp quá.”
Đó là một cây nấm màu xanh nhạt, sáng như ngọc lục bảo.
“Cái này nhất định có độc đúng không?”
“Ừm. Kịch độc.”
“Có điều trông thật đẹp mắt.” Mạnh Quân chụp hình lại, ngắm nghía thêm một lúc, rồi tiếp tục đi về phía trước. Dọc đường gặp rất nhiều nấm dại với đủ màu đỏ, xanh da trời… đẹp ngỡ ngàng, tất cả đều có độc.
“Quả nhiên dáng vẻ xinh đẹp đều có độc.” Mạnh Quân đứng dậy trước một cây nấm màu đỏ, tư duy nhảy vọt nói: “Con người cũng vậy, đẹp mã đều có độc.” Trong lòng cô thầm mắng Hà Gia Thụ và Lâm Dịch Dương hai tiếng ‘Đồ khốn’.
Trần Việt đứng bên cạnh cầm cành cây cời đám lá rụng mục nát, hỏi: “Vậy còn cậu?” Hỏi xong thì biết mình tiêu rồi. Quả nhiên Mạnh Quân nhào ngay đến trước mặt anh, hỏi: “Cậu cảm thấy tớ có độc?”
“…” Trần Việt dời ánh mắt đi chỗ khác, huơ huơ nhánh cây trên mặt đất, “Không biết.”
“Vậy cậu đoán xem?”
“Đoán không ra.” Anh vô cùng nghiêm túc nhìn xung quanh tìm nấm.
Mạnh Quân cầm cành cây vẽ vài vòng trong không trung, nói: “Nhưng mà, điều này cũng không chính xác, có ngoại lệ. Cậu xem, cậu cực kỳ an toàn, không có độc.”
Trần Việt không nhìn cô, tia nắng lọt qua khe hở trên ngọn cây, mặt anh ửng đỏ.
Ánh nắng loang lổ rọi vào rừng, Mạnh Quân ngửa đầu nhìn: “A, lại có sóc.”
Trần Việt ngước lên.
Hai ba chú sóc đang rượt đuổi chơi đùa trên cành cây rồi chạy vụt vào trong đám lá rậm rạp.
“Nơi này của các cậu có thật nhiều động vật, thật đáng yêu.”
Trần Việt nói: “Nhưng cũng có rắn.”
Mạnh Quân đứng sững lại, dịch lại gần anh: “Ở đây sao?”
“Ừm.” Thấy vẻ mặt cảnh giác của cô, anh nói: “Đừng sợ. Cho dù có, nghe thấy tiếng động cũng sẽ chạy đi.”
Mạnh Quân ngẫm nghĩ, thả lỏng: “Có rắn, cậu cũng sẽ không để nó cắn tớ. Trần Việt, cậu sợ rắn không?”
“Không.”
“Rết, à cậu không sợ. Vậy rắn mối thì sao?”
Trần Việt lắc đầu.
“Cũng không sợ côn trùng?”
“Có gì mà sợ?”
“Gián?”
“Gián không phải côn trùng sao?”
“Chuột? Bọ cạp?” Cô bắt đầu bài giảng về động vật, “Nhện? Sói? Gấu xám? Thật sự không sợ ư?”
Trần Việt thấp giọng nói: “Tớ sợ cậu.”
Mạnh Quân đang đứng phía trước liệt kê động vật, cô thính tai, quay phắt đầu lại: “Cậu nói gì?”
Trần Việt: “Không nói gì cả.”
“Tớ nghe thấy rồi.” Mạnh Quân quay lại, sải bước đi về phía anh. Trần Việt đứng tại chỗ, nhất thời không biết cô định làm gì. Cô đi đến trước mặt anh cách vài bước, giơ cành cây lên, ‘bốp’, lại đánh một cái vào cành cây của anh.
Trần Việt: “…”
Đánh xong, cô xoay người đi; anh khẽ hít một hơi, đi theo sau cô.
Mạnh Quân đi một mạch, lẩm bẩm: “Xem ra nấm độc vẫn nhiều hơn, tới giờ vẫn chưa tìm được cây nấm nào ăn được.”
“Tìm được rồi cũng chưa chắc hái được.”
“Tại sao? Không phải mọc dại ư?”
“Ở nơi có nhiều nấm dại, có những ngọn núi đã có người nhận khoán. Những ngọn núi không có ai quản lý, ví dụ như ngọn núi này, nấm ở gần đây đều được người ta đánh dấu hết rồi.” Anh nhìn cô, “Nếu cậu thật sự muốn tự mình hái, lần sau tớ sẽ dẫn cậu đến một ngọn núi khác.”
“Đánh dấu? Làm sao phân biệt được chứ?”
Trần Việt đi tới một gốc cây, khơi đám lá rụng và lá thông ra nói: “Như thế này.”
Giữa đống cành khô lá mục có một cây nấm nhỏ màu đỏ sẫm, thấp lùn, mũm mĩm, mũ nấm còn chưa mở, là một bé nấm con. Quanh eo được buộc một sợi dây màu lỏng lẻo.
Mạnh Quân hỏi: “Buộc dây màu vào là đánh dấu sao?”
Trần Việt nói: “Ừm. Nó còn chưa lớn. Mấy ngày nữa, chủ của sợi dây sẽ đến hái.”
Mạnh Quân nói: “Ai phát hiện trước là được buộc dây?”
“Đúng.”
“Vậy nếu buộc dây rồi mà người khác vẫn hái thì sao, có tức chết không?”
Trần Việt sửng sốt, bật cười: “Chắc không đâu. Thông thường nhìn thấy có dây là không ai hái nữa.”
Mạnh Quân gật gù: “Người ở nơi này của các cậu rất coi trọng chữ tín. Thảo nào cậu cũng trọng chữ tín như vậy.”
“…” Trần Việt không đáp lại câu này của cô.
Cô quay sang nhìn anh: “Hay là, chúng ta hái đi, để người buộc sợi dây kia cảm nhận được một chút lòng người hiểm ác.” Cô cười, ngón tay nắm lấy gốc nấm.
Trần Việt giơ tay ra theo phản xạ: “Mạnh Quân —”
Nửa câu còn lại không thốt ra miệng, cô cầm cây nấm nhưng không hề hái, quay đầu cười với anh, “Đùa cậu đó, đồ ngốc.”
Cô cười khanh khách, dường như trêu chọc anh là một chuyện cực kỳ vui vẻ.
Trần Việt: “…”
Mạnh Quân cười đến đau cả bụng: “Sao cậu luôn dễ bị lừa như vậy, Trần Việt?”
Trần Việt không nói gì: “…”
Vì đó là cậu.
Cô cười không ngừng, sờ đầu cây nấm con kia, nói: “Sờ vào thật thoải mái, cái này vậy mà ăn được sao? Tớ tưởng là có độc.”
Trần Việt nói: “Nói đúng ra là có độc. Nhưng xào chín là có thể khử độc tố, nên có thể ăn được, hơn nữa ăn rất ngon.”
“Nấm này tên gì?”
“Nấm tay xanh.” Trần Việt ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nói: “Đóa này là nấm tay đỏ.”
(*Là loại nấm thuộc chi Boletus)Mạnh Quân buồn cười: “Các cậu dùng ‘đóa’ để gọi nấm hả?”
Trần Việt: “Không thì sao?”
Mạnh Quân nói: “Không phải ‘cây’, ‘gốc’ ư?”
Trần Việt suy nghĩ một chút: “Bọn tớ đều dùng ‘đóa’. Cậu không cảm thấy ‘đóa’ có tính hình tượng hơn sao?”
Mạnh Quân cười: “Được rồi, vậy tại sao gọi là nấm tay xanh?”
“Chạm tay vào sẽ biến thành màu xanh.”
“Hóa ra là thẹn thùng, giống như cậu.”
Trần Việt: “…”
Mạnh Quân lại sờ đầu nó, chờ nó đổi màu.
Trong rừng vô cùng yên tĩnh. Cây nấm không có bất kỳ thay đổi nào.
Mạnh Quân: “???”
Cô nói: “Cây nấm này không có tớ chút thể diện nào.”
Trần Việt nở nụ cười rất nhẹ: “Là ở đây.”
Anh khẩy nhẹ vào một bên mũ nấm, gỡ ra một mảnh nhỏ, mặt trong của mũ nấm có màu vàng tươi, màu vàng tươi sáng đó từ từ biến thành màu xanh lam ngay trước mắt Mạnh Quân. Đẹp như tranh sơn dầu.
“Wow.” Mạnh Quân cảm thán, “Màu sắc thật đẹp, giống như đồng cacbonat.”
Trần Việt im lặng một giây, sửa lại: “Đồng cacbonat thiên về màu xanh lá nhạt. Nhưng màu này giống đồng nitrat hơn.”
Mạnh Quân liếc anh một cái: “…”
Trần Việt: “…”
Cô nói: “Ừm, cậu là học bá. Cậu nói gì cũng đúng.”
Trần Việt: “…”
Mạnh Quân bỗng cười ranh mãnh: “Tớ muốn để lại mấy chữ cho người buộc sợi dây này.”
Trần Việt: “Viết gì?”
“Viết, Trần Việt đã làm hư nấm của bạn!”
Trần Việt: “…”
Cô cười khanh khách đứng dậy, quất qua quất lại cành cây trong bụi cỏ, bước chân nhanh nhẹn, tiếp tục đi về phía trước. Trần Việt đi theo sau cô, nhoẻn miệng cười.
Đợi hai người đi một vòng trong núi quay lại chợ, Lí Đồng và Đinh Miên Miên đã sớm không còn ở đó. Hai người bèn quay về trường, đi thẳng đến ký túc xá của giáo viên nằm ở góc sân, vòng ra phía trước ngôi nhà trệt mái ngói, quả nhiên, hai cô ấy và Bách Thụ đã bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Bách Thụ mang bếp và bình gas trong phòng Lí Đồng ra đặt ở bãi đất trống làm nhà bếp lộ thiên, Lí Đồng đang chiên cá đù vàng, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi. Bách Thụ và Đinh Miên Miên ở một bên làm trợ thủ, người chặt sườn, người cắt dưa leo, nhặt cần tây…
Trên bãi đất trống, dùng ba chiếc bàn vuông nhỏ ghép lại thành một chiếc bàn dài, trên bàn có ba nồi lẩu gà, ba tô bún và ba đĩa mề gà chiên.
Trần Việt hỏi còn cần phụ gì, Lý Đồng nói chưa rửa nấm và chưa lột hành tỏi. Trần Việt cầm thau rửa rau ngồi trên bậc thềm, mở nước rửa nấm. Mạnh Quân đi qua giúp.
Trần Việt nói: “Không cần, cậu đi ăn việt quất đi.”
Mạnh Quân nói: “Vậy sao được, mọi người đều đang làm việc, một mình tớ ngồi ăn việt quất, còn ra thể thống gì. Cho dù giả vờ thì cũng phải làm cho ra vẻ một chút chứ.”
Trần Việt cong môi: “Có tiến bộ rồi, nếu là trước kia, đến giả vờ cậu cũng lười.”
“…” Mạnh Quân vờ muốn đánh anh, vừa giơ tay lên, anh nhìn cô. Cô không đánh nữa, nói: “Như nhau thôi, nếu là trước kia, cậu cũng sẽ không nói đùa với tớ như thế.”
Trần Việt mỉm cười, anh rửa nấm, cô ngồi xổm bên cạnh lột tỏi, móng tay khảy trên đầu củ tỏi nửa ngày cũng không lột xong được một tép, bóc được một lớp vỏ thì khượi rớt mất một miếng thịt tỏi.
Trần Việt nhìn thấy, nói: “Cậu rửa nấm đi, để tớ bóc cho.”
Mạnh Quân đưa tỏi cho anh, nói: “Tỏi ở nơi này của các cậu không giống với tỏi ở chỗ bọn tớ, hình dáng thật là khó lột.”
Trần Việt nghe cô ngụy biện, chỉ nói: “Lúc rửa nấm rửa nhẹ nhàng từng cái một, xoa đều cho sạch.”
Mạnh Quân hùng hồn: “Cậu yên tâm!”
Cô nhúng hai tay vào nước, vân vê xoa nắn hết đỗi nghiêm túc, làm việc ở nhà cũng chưa từng nghiêm túc như vậy. Rửa xong một cái, rửa tới cái thứ hai, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy hai hàng tỏi trắng mập mạp đứng trên nền xi măng.
Trần Việt chuyên chú lột tỏi, ngón tay thoăn thoắt, loáng cái đã lấy được múi tỏi ra khỏi vỏ xếp xuống bên cạnh, chỉ trong chốc lát đã bắt đầu đứng sang hàng thứ ba.
“…”
Mạnh Quân ngước mắt nhìn anh, đúng lúc Trần Việt đặt tép tỏi xuống, bốn mắt nhìn nhau.
Anh ngồi trên bậc thềm, cô ngồi xổm dưới nền xi măng, hai người cách nhau gang tấc.
Ánh mắt Mạnh Quân di chuyển qua lại giữa anh và hai hàng tỏi, Trần Việt không thể làm gì khác hơn là dỗ dành: “Tay cậu mảnh mai quá, không đủ sức bóc.” Vừa nói anh vừa lột xong một tép tỏi khác đặt lên bậc thềm.
Mạnh Quân không phục, giơ tay lên so sánh với tay anh: “Làm gì có, tay của cậu cũng đâu có to chứ, rất gầy.”
Bàn tay của cô trắng nõn mềm mại, ngón tay thanh mảnh thon dài. Trần Việt ngắm nhìn, bàn tay đang bóc tỏi dừng lại: “Ý tớ không phải nói kích thước, mà là mềm mại, tay tớ thô ráp.”
(*Trần Việt dùng từ ‘细’ vừa có nghĩa mịn màng vừa có nghĩa mảnh mai.)“Thô ráp ư?” Mạnh Quân lật tay lại, lòng bàn tay hướng lên trên.
Trần Việt cũng vô thức học theo động tác của cô, mở lòng bàn tay ra.
Mạnh Quân nghiêng người tới trước, giơ ngón trỏ tới gần ngón trỏ của anh, chỉ chỉ: “Rõ ràng không thô ráp chút nào.”
“Thô mà. Không giống cậu.” Trần Việt nói, vô tình chỉ vào ngón tay cô. Mà Mạnh Quân đáp ‘Làm gì có?’ cũng đồng thời chìa ngón tay ra.
Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, một thoáng chạm phải, trên đầu ngón tay có hai nhịp tim ‘thình thịch’ đập dồn.
Mạnh Quân: “…”
Trần Việt: “…”
Anh cúi đầu tiếp tục bóc tỏi; tay của cô cũng chìm sâu vào chậu nước, xoa rửa nấm.
Hai người yên lặng làm việc của riêng mình. Mạnh Quân nhận ra sắc trời đang chuyển tối, ngẩng đầu nhìn thấy ráng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời. Nơi lối rẽ vang lên tiếng nói cười, Từ Giang Tùng và Mai, Lan, Trúc, Cúc tới. Trần Việt mang hành, tỏi và gừng đã rửa sạch vào bếp, rồi thả các loại nấm mối, nấm hầu thủ, nấm tai vàng, nấm mỡ gà… vào nồi lẩu. Mạnh Quân chỉ mớ nấm còn lại, thắc mắc: “Sao không thả đám nấm tai xanh này vào nấu?”
“Nấm này xào lên ăn rất ngon.” Trần Việt hạ giọng nói với cô: “Lát nữa ăn nhiều một chút.”
Mạnh Quân gật đầu: “Được.”
Chẳng mấy chốc thức ăn đã được dọn lên bàn, lẩu gà nấu nấm, đậu đỏ xào, sườn nướng, nấm xào, ngọn đậu hòa lan xào, khô chiên, cá đù vàng chiên, mề gà chiên, khoai tây hầm, bánh kiều mạch, bún… chất đầy một bàn dài.
Từ Giang Tùng lấy điện thoại chụp ảnh ở đủ góc độ, tấm tắc: “Lí Đồng, chị cũng quá lợi hại, toàn bộ thức ăn trên bàn này đều do chị làm sao?”
Lí Đồng cười chất phác: “Có Bách Thụ và Đinh Miên Miên giúp.”
Bách Thụ vội nói: “Không có đâu, bọn anh chỉ làm những việc lặt vặt, đầu bếp chính là Lí Đồng.”
Thầy Tiểu Mai nói: “Bây giờ con gái biết nấu ăn ít quá, Lí Đồng, cô quả là báu vật. Sau này ai cưới được cô, đúng là hạnh phúc không để đâu cho hết.”
Tiểu Trúc nói: “Câu này của thầy Mai làm mấy đồng chí nữ ở đây xấu hổ không còn mặt mũi nào.”
Bách Thụ cười: “Thôi mọi người đừng nói nữa, mau ngồi xuống ăn thôi.”
Bách Thụ và Trần Việt chia ra ngồi ở hai đầu của chiếc bàn dài, Mạnh Quân ngồi bên cạnh Trần Việt.
Nhân vật chính của đêm nay, Từ Giang Tùng, ngồi ở vị trí trung tâm đối diện xéo với Mạnh Quân. Mạnh Quân nghe theo lời dặn của Trần Việt, ăn món nấm tay xanh xào trước tiên, quả nhiên vừa thơm vừa mềm, vị mềm mại lại giòn sật, khá lạ và rất ngon, xưa nay cô chưa từng ăn bao giờ. Có điều mặc dù rất thích nhưng cô cũng biết phép lịch sự trên bàn ăn nên chỉ múc hai muỗng. Lẩu nấm nấu nhiều, cô ăn hai bát, ngon đến xuýt xoa.
Cô không khỏi lẩm bẩm: “Tớ cũng muốn cưới Lí Đồng.”
Trần Việt nghe thấy, hỏi: “Tại sao?”
Mạnh Quân nói: “Cậu không cảm thấy chị ấy nấu ăn rất ngon ư?”
Trần Việt ‘ồ’ một tiếng.
Mạnh Quân hỏi: “Cậu không thấy vậy sao?”
Trần Việt: “Tớ nấu ăn cũng rất ngon.”
Mạnh Quân: “…”
Anh nói xong chợt nhận ra những lời này không ổn lắm bèn quay mặt sang chỗ khác gắp sườn nướng.
Tâm trí của Mạnh Quân cũng lơ lửng trôi dạt, thấy Từ Giang Tùng đang nhìn sang bên này, cô chột dạ chuyển chủ đề: “Từ Giang Tùng, trước đây cậu làm công việc gì?”
Từ Giang Tùng nói: “Lập trình viên. Hai năm trước, tăng cả cả ngày lẫn đêm, thể chất và tinh thần đều kiệt quệ, sau đó xin nghỉ việc. Đi du lịch đó đây cũng không khơi dậy được hứng thú. Về sau tình cờ có duyên nhìn thấy dự án tình nguyện viên liền đăng ký tham gia.”
“Ồ.” Mạnh Quân gật đầu, ăn một hạt đậu đỏ.
Tiểu Lan hỏi: “Vậy sau khi trở về cậu định sẽ làm gì?”
Từ Giang Tùng nói: “Đổi công ty, tiếp tục làm lập trình viên thôi. Chỉ biết làm nghề này, còn cách nào nữa đâu?”
Tiểu Cúc thở dài: “Bọn tôi cũng vậy, đổi nơi khác làm giáo viên mà thôi. Về rồi, đủ các nhiệm vụ giảng dạy, cũng rất mệt mỏi.”
Đinh Miên Miên thì vừa thi xong nghiên cứu sinh, dư dả thời gian nên tham gia làm tình nguyện viên, tháng chín cô ấy mới nhập học, hiển nhiên không thể hiểu được nỗi khổ của những người đã lăn lộn ngoài xã hội, vì vậy vui vẻ nói: “Dù sao em cũng đã học được rất nhiều thứ ở nơi này, em cảm thấy vô cùng quý báu.”
Cô ấy vừa dứt lời, Từ Giang Tùng lập tức nói: “Tôi cũng vậy. Trẻ con ở nơi này quá trong sáng. Tuy điều kiện sinh hoạt còn thiếu thốn, nhưng khoảng thời gian sống ở đây, tinh thần của tôi rất thư thái thoải mái. Tôi cảm thấy, không phải tôi giúp đỡ nơi này, mà nơi này đã cứu rỗi tôi.”
Mạnh Quân nghe vậy, đột nhiên nhớ đến những lời Trần Việt đã nói.
Trải nghiệm này rất chân chất quý giá, nhưng họ sẽ không quay lại nữa. Con người luôn muốn theo đuổi những giá trị vật chất, tiền tài, danh lợi… cho dù bị khinh miệt coi thường, bị vấy bẩn, cũng cắn răng chịu đựng lao vào.
Ráng chiều lụi tàn, màu lam thẫm nhuộm đẫm bầu trời. Lí Đồng mở hết đèn trong ký túc xá, ánh đèn soi nghiêng qua ô cửa sổ chiếu sáng khoảng đất trống.
Từ Giang Tùng bỗng đứng dậy, mời mọi người một ly: “Trong khoảng thời gian đến nơi này tham gia tình nguyện, được sự quan tâm giúp đỡ của mọi người, ngày kia tôi đi, sau này trời nam đất bắc, không biết có còn cơ hội gặp lại nữa hay không. Cũng có thể cả đời này không còn gặp nhau nữa. Tôi thật lòng chúc mọi người mọi việc thuận lợi, vạn sự hanh thông.”
Mọi người đứng dậy cụng ly, uống rượu.
Trần Việt ngồi xuống, nhìn sang ly rượu của Mạnh Quân, nói: “Cậu đừng uống nhiều.”
Mạnh Quân nói: “Yên tâm, tớ không say đâu.” Nói xong mới nhớ tới trước đó không lâu mình đã say lớ ngớ, chột dạ nhìn anh.
Trần Việt khẽ mỉm cười: “Không sao, tớ quên rồi.”
Mạnh Quân đá chân anh dưới bàn.
Trần Việt: “…”
Anh vừa mới gắp một hạt đậu đỏ, ánh mắt bỗng chốc hướng về phía cô, nhưng rồi dừng lại ở bàn tay cô đang đặt trên bàn.
Mọi người ăn được nửa chừng, Tiểu Cúc đề nghị chơi trò chơi để khuấy động không khí. Mạnh Quân ăn lẩu gà nấu nấm, mặc niệm trong lòng, đừng chơi nói thật hay mạo hiểm…
Lí Đồng nói: “Chơi nói thật hay mạo hiểm đi!”
Mạnh Quân nghĩ thầm cũng được, giúp Lí Đồng thỏa mãn tâm tư nguyện vọng vậy, thế là giơ tay: “Đồng ý.”
Những người khác không có ý kiến, Bách Thụ mang đến một lọ ớt cựa gà do các ông bà cụ trong thôn tự trồng, nghe nói cay đến bốc hỏa. Anh ấy nói: “Hình phạt là ăn ba trái ớt cựa gà.”
Mạnh Quân không biết ăn cay, vừa nghe thấy liền nghiến răng.
Tiểu Lan thắt khăn giấy thành một chiếc nơ, bắt đầu đánh trống chuyền hoa. Cô ấy cầm bát đũa, đưa lưng về phía mọi người, gõ đũa vào bát. Tiểu Trúc lập tức chuyền nơ bướm cho Bách Thụ, Bách Thụ chuyền cho Đinh Miên Miên, Đinh Miên Miên chuyền cho Từ Giang Tùng, Từ Giang Tùng chuyền cho Lí Đồng.
“Coong!”
Âm thanh dừng lại.
Lí Đồng cầm nơ bướm phì cười, cười xong nói: “Mạo hiểm.”
Mạnh Quân lập tức giơ tay giúp đỡ: “Vậy chị ôm anh Bách Thụ một cái đi.”
Lí Đồng rất là nhanh nhẹn đứng dậy, thầy tiểu Mai phản đối: “Ôm gì mà ôm, hôn một cái mới tính là mạo hiểm!”
Lí Đồng đã đi đến bên cạnh Bách Thụ, khẽ trừng Tiểu Mai rồi nói với Bách Thụ một câu ‘ngại quá’, sau đó ôm anh ấy một cái. Tiểu Mai vẫn còn đang hò hét: “Không được, phải hôn! Ôm một cái không tính —”
Lời còn chưa dứt, Bách Thụ bỗng chợt hôn lên trán Lí Đồng.
“Wow!!!” Cả bàn hú hét, đập bàn, cười to, “A a a!!!”
Mạnh Quân cũng ‘wow’ một tiếng, lại nhìn Trần Việt, anh cười đến khóe mắt cong cong, một tay xoa xoa mặt.
Lí Đồng vừa rồi còn cởi mở phóng khoáng, lúc này bị mọi người trêu đến đỏ bừng hai má, cuống quýt chạy về chỗ ngồi nhưng không cách nào giấu được nụ cười trên gương mặt. Lí Đồng chờ cho tiếng ồn ào lắng xuống mới huơ nơ bướm, nói: “Được rồi, được rồi, bắt đầu lại từ đầu!”
Tiếng ‘trống’ tiếp tục. Lí Đồng chuyền nơ bướm cho Trần Việt, Trần Việt bình thản đưa cho Mạnh Quân, Mạnh Quân lật đật ném cho Tiểu Mai, Tiểu Mai chuyền Tiểu Trúc, nào ngờ tiếng gõ bát không hề dừng lại, chiếc nơ bướm chuyền hết một vòng lại quay trở về tay Lí Đồng. Lần này Lí Đồng giật nảy mình, lập tức ném sang Trần Việt.
Trần Việt vừa tính đưa cho Mạnh Quân thì tiếng gõ bát dừng lại.
Mạnh Quân sống sót sau tai nạn, hú hồn vỗ ngực một cái, hả hê nhìn Trần Việt. Anh cúi đầu ngắm nghía chiếc nơ bướm kia, vẻ mặt bình thản, nhưng không nói gì. Đinh Miên Miên hỏi: “Chọn gì đây?”
Trần Việt: “Nói thật.”
Bách Thụ phá bĩnh: “Chuyện gì của cậu anh cũng biết hết rồi, còn gì bí mật để nói thật hả?”
Lí Đồng cũng nói: “Biết ngay cậu sẽ không chọn mạo hiểm!”
Đừng nói là Bách Thụ, ngay cả những người khác cũng biết rõ hoàn cảnh cơ bản của anh, cuộc sống đơn giản, xuất thân đơn giản, thật sự không có gì để hỏi.
Trần Việt chỉ mỉm cười nói: “Không hỏi thì chuyền tiếp nhé.”
Không ngờ Đinh Miên Miên thình lình thốt ra một câu: “Nụ hôn đầu là khi nào?!”
Từ Giang Tùng lập tức dựng thẳng người: “Được đó em gái!”
Đinh Miên Miên đứng dậy, chồm qua bàn đập tay với Từ Giang Tùng.
Bách Thụ cũng bật ngón tay cái: “Hỏi hay lắm!”
Lí Đồng nói: “Hay gì mà hay? Lỡ chưa có nụ hôn đầu, vậy là hỏi công cốc.”
Mọi người cười nghiêng ngã, Trần Việt khẽ cúi đầu, khóe môi dường như cong lên, nhưng nét cười mơ hồ chẳng rõ.
Mạnh Quân cũng hết sức tò mò không biết có hay không, chờ anh trả lời.
Trần Việt đặt chiếc nơ lên bàn, nói: “Năm hai.”
Từ Giang Tùng nghe không rõ: “Hả?”
Đinh Miên Miên thông báo: “Đại học! Lúc năm hai đại học.”
Bách Thụ ngạc nhiên không để đâu cho hết, lập tức hỏi: “Với ai vậy?”
Trần Việt nói: “Đây là câu hỏi thứ hai.”
Cả bàn: “Uầy —”
Mạnh Quân vô cùng kinh ngạc, tò mò chết người, thò người sang rù rì hỏi: “Ai vậy, khoa tụi mình hả? Sao tớ không biết khi đó cậu yêu đương nhỉ?”
Trần Việt chỉ nhìn cô chăm chú, nghe thấy tiếng gõ bát liền đưa nơ bướm cho cô. Mạnh Quân cầm lấy nơ, vẫn dán mắt nhìn anh chăm chăm, chờ anh trả lời.
Nhưng không ngờ lần này không giống như lần trước, tiếng gõ bát rất ngắn, sau hai nhịp đã dừng lại.
Một giây trước Mạnh Quân còn nghiêm túc chờ Trần Việt lên tiếng, một giây sau ý thức được nơ bướm đang nằm trong tay mình, cô loáng cái trừng to hai mắt.
Trần Việt không kìm được, kín đáo nhoẻn miệng cười.
Mạnh Quân giơ tay đẩy vai anh. Cơ thể khẽ đổ ra sau, anh nhẹ nhàng thu lại nụ cười.