Con Đường Sủng Phu Sau Khi Sống Lại

Chương 89




Dưới sự liên thủ của Tiêu Vãn và Sở Mạch Dung cùng với tình hình bên trong Nhạn Môn Quan đang rất loạn, năm vạn đại quân Nam Cương cẩn thận mai phục tại phía Tây thành Quảng Võ, ôm cây đợi thỏ chờ Sở Mạch Dung dẫn ba vạn quân Đông Ngụy tới.


"Phía trước có mai phục! Giết!"


Khi cách thành Quảng Võ còn bốn mươi dặm, quân Đông Ngụy nhận thấy phía trước có vấn đề nên hoang mang quay đầu lại.


Nhưng lúc này, thấy quân Đông Ngụy ngu xuẩn rơi vào vòng mai phục của họ, chủ tướng Gia Luật Đạt của Nam Cương lập tức đưa năm vạn đại quân từ bốn phía bao vây tiêu diệt.


Đại quân rậm rạp đổ tới từ từ bốn phương tám hướng, khiến quân Đông Ngụy đang lui lại trở nên đại loạn, sợ tới mức chạy tán loạn.


Thấy lòng quân Đông Ngụy đã loạn, đôi mắt hổ của Gia Luật Đạt sáng ngời. Nàng ta cưỡi tuấn mã cao lớn, một tay kéo dây cương, múa giáo dài trong tay, đứng đầu xông về phía quân đội, uy phong lẫm lẫm cao giọng ra lệnh: "Tiến lên! Giết! Ai giết được nhiều địch, bản tướng sẽ ban thưởng thật lớn!"


Mười ngày trước, thu được mật báo của Sở Mộ Thanh xong, lập tức nhìn vào quân cơ và kế hoạch lộ tuyến để liên tục phản kích.


Đầu tiên, các nàng đổi vị trí kho lúa mà Sở Mạch Dung đoán ra được. Tiếp theo, phân lính ra làm hai đường, một bên là năm vạn đại quân mai phục tại thành Tây Quảng Võ, một đường phái ba vạn lính giết mấy trăm quân đốt lương thực của Đông Ngụy. Cuối cùng, hợp tác trong ngoài với Sở Mộ Thanh, một đường giết lên Nhạn Môn Quan, công phá pháo đài đứng đầu về dễ thủ khó công này!


Tuy quan hệ giữa Gia Luật Đạt và Sở Mộ Thanh là hợp tác, nhưng đến cùng cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Sở Mộ Thanh lấy quân tình cơ mật và năm tòa thành trì, yêu cầu Gia Luật Đạt cùng diễn với nàng thành một màn ám sát Sở Mạch Dung, sau đó giả vờ bị nàng đánh bại, để nàng mang danh chiến thần.


Nhưng tiếp xúc với Sở Mộ Thanh đã lâu, Gia Luật Đạt biết rõ tính cách người này rất độc ác, làm việc không từ thủ đoạn. Chỉ vì dã tâm của bản thân mà không ngần ngại phản bội chính đất nước của mình, một khi đã lợi dụng được, thì đây chính là một quân cờ tuyệt với trong việc giúp nàng san bằng Đông Ngụy!


Ngay từ đâu, cái Gia Luật Đạt nhìn trúng không phải năm tòa thành trì, mà là vạn dặm đất nước Đông Ngụy.


Dưới sự chạy trốn kinh hoảng của quân Đông Ngụy, năm vạn quân Nam Cương lại thừa thắng xông lên. Nhưng tới khi đuổi sát tới hẻm núi đá, chợt nghe thấy tiếng kèn vang lên, quân Đông Ngụy vốn đang bỏ chạy tán loạn bỗng nhiên chỉnh tề rút lui từ  sườn núi phía Nam, cùng lúc có rất nhiều mưa tên từ trên không trung rơi xuống. Quân tiên phong của Nam Cương trúng tên liên tục ngã xuống đất, máu bay khắp trời.


Gia Luật Đạt chấn động, sắc mặt hoảng sợ, tóm lấy hai binh lính đang chắn mũi tên cho mình. Khi bà ta đang kinh hoảng né tránh mưa tên, bỗng nghe thấy tiếng trống trận, một đội quân Đông Ngụy cực kỳ chỉnh tề đổ tới từ bốn phương tám hướng.


Chỉ cần liếc một cái đã thấy bên trong hay ngoài núi đều là quân địch, tiếng la rung trời đất, tốc độ tiến thẳng tới đây. Gia Luật Đạt cảm thấy lòng mình run lên, mới nhận ra được mình bị trúng kế!


Bà cứ tưởng Sở Mộ Thanh phản bội mình, lại không ngờ bọ ngựa bắt ve, hoàng tước* ở phía sau. Tiêu Vãn và Sở Mạch Dung biết Phan Lang là gian tế đã tiết lộ quân tình rất nhiều lần nên họ liền điều chỉnh một số sách lược. Quân cơ đồ và lộ tuyến hành quân lần này đều là bọn họ cố tình bỏ xuống để tung lưới bắt hết con mồi.


(Candy: Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau còn được gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, ý chỉ kẻ đứng ở sau đợi cho hai kẻ khác đánh nhau xong, loại bỏ bớt gánh nặng cho mình rồi thừa dịp xông lên giành lợi ích.)


Lần này, Trần Ninh là người giả vờ tiến công thiêu lương thực, nhưng người thực sự là chủ lực của đại quân, mang nhiệm vụ dụ địch là Triệu Đình.


Dưới sự tập kích của mấy vạn quân Nam Cương, quân Đông Ngụy đã chuẩn bị sẵn, ra vẻ thua để dụ địch đi theo, lợi dụng quân cơ đồ giả dẫn đại quân Nam Cương vào trong hẻm núi.


Nơi bốn mươi dặm của hẻm núi này đã được Triệu Đình lợi dụng kỳ trận, lợi dụng thế núi uốn lượng để mai phục ban ngàn cung thủ và hai vạn lính.


Đợi tới khi quân Nam Cương rơi vào bẫy, cung tiễn hai bên lập tức tấn công, ba vạn kỵ binh tiến công hai bên, đánh qua từ sườn núi, lập tức bao vây ba hướng quân Nam Cương.


Mây đen đầy trời, áo giáp sáng lóe.


Quân Nam Cương thấy mình bị bao vây vào ngõ cụt, lập tức loạn hết lên, vội lùi về sau. Quân Đông Ngụy dưới tiếng trống vang và âm thanh hào hứng, lập tức khí thế bừng bừng, xông lên đuổi giết.


Lập tức âm thanh giết chóc vang trời, quân Nam Cương thành cá trong chậu, bị đánh tới tan rã.


Nhưng các nàng còn đang hoảng loạn chưa kịp rút về thành Quảng Võ, Sở Mạch Dung và Tiêu Vãn đã dẫn năm vạn quân đánh  bất ngờ một vạn quân phòng thủ trong doanh trại của quân Nam Cương, thành công đoạt lại thành Quảng Võ, cũng ngay khi quân Nam Cương chạy trở về liền bị đánh giáp hai mặt.


Quân Nam Cương bị tập kịch bất ngờ lần hai liền trở nên hoàn toàn đại loạn.


Mà giữa trận chiến đấu kịch liệt này, Sở Mạch Dung một mình giết chết chủ tướng Gia Luật Đạt của Nam Cương.


Thấy chủ tướng bị giết, không tới một vạn quân Nam Cương còn lại cũng bị đánh cho tới bời, lại bởi vì lương thực cạn kiệt suốt mười ngày mà đói khát, sức lực bị rút cạn, cuối cùng toàn quân bị diệt.


Sau khi đại quân Nam Cương bị diệt, Triệu Đình và Sở Mạch Dung cùng tập kết đại quân tấn công Tây Tần.


Tây Tần thấy không ổn, lập tức nhanh chóng giương cờ đầu hàng.


Biết được tin này, vua Nam Cương còn lại cùng rơi vào đường cụt, bị quân Đông Ngụy thừa thắng xông lên, san bằng toàn bộ Nam Cương.


Đến tháng tư, Tạ Sơ Thần nhận được thư Tiêu Vãn gửi về, trên thư chỉ có gỏn gọn vài chữ: "Cầm quân, trở về."


Con chữ quen thuộc kia làm trái tim hắn đập mạnh, cũng làm cho những lo lắng, bất an trong lòng hắn mấy ngày trước hoàn toàn biến mất.


Hắn nhịn không được nhìn bốn con chữ ngắn ngủi mà nghiêm túc, tỉ mỉ này suốt hai tiếng đồng hồ, thậm chí ôm trong lòng sờ tới sờ lui, cọ tới cọ đi, giống như có thể cảm nhận được nỗi nhớ nhung của Tiêu Vãn đối với hắn.


Nhưng cứ cọ lưu luyến như thế một lúc, một mùi hương nữ tử như có như không cùng mùi hương trên giấy ập vào mặt. Đôi mắt trong vắt lập tức sáng ngời, Tạ Sơ Thần hận không thể cầm lên cắn hai cái.


Trong khi đang say mê ngửi mùi giấy Tuyên Thành phát ra, trong lòng hắn lại ngọt ngào, rồi lại hơi oán trách Tiêu Vãn đi lâu thế mà chỉ viết có mấy chữ, hại hắn nhớ nàng như si như cuồng.


Giữa tháng tư, Tạ Sơ Thàn nghe từ miệng Tiêu Ngọc Dung mới biết được Tiêu Vãn đánh thắng một trận lớn. Nam Cương và Tây Tần đều đưa thư cầu hòa, lấy cách thức cắt đất đền tiền, ký kết hiệp ước ngưng chiến năm mươi năm với Đông Ngụy.


Đánh thắng trận này làm Tạ Sơ Thần rất vui, nhưng điều khiến hắn vui nhất chính là Tiêu Vãn đang trên đường về kinh, có lẽ khoảng năm ngày nữa là về.


Bằng việc về trước hai tháng so với lời hứa về vào tháng sáu, Tạ  Sơ Thần nghe xong rất hớn hở, mỗi một ngày đều đếm lại, trông ngóng đợi Tiêu Vãn trở về, nói cho nàng tin mình mang thai.


Ngày hai mươi tháng tư, Tiêu Vãn và Sở Mạch Dung cưỡi tuấn mã cao lớn, khoác áo giáp bạc chiến thắng trở về, tiếng trống vang trời trong kinh thành, khắp phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập màu sắc chiến thắng vui mừng.


Trong khi đám người chen chúc muốn nhìn các tướng sĩ vào kinh thành, bộc phát tiếng hoan hô nhiệt liệt, đặc biệt là khi Tiêu Vãn và Sở Mạch Dung vào kinh, toàn bộ kinh thành sôi trào lên.


Các nàng một người là Tề Vương chiến công hiển hách thân phận cao quý, một vị khác là đại hồng nhân được hưởng toàn bộ sự chú ý gần một năm nay - Tiêu Vãn.


Nói tới Tiêu Vãn, tới giờ nhiều người vẫn không thể tin nổi. Một năm trước nàng vẫn còn là kẻ ăn chơi trác táng. Nhưng chỉ nửa năm sau đã nổi danh vì cứu tế. Lần này, sau khi thành Binh Bộ Thị Lang, nàng thế mà lại xung phong ra chiến trường, trong khi quân địch mãnh liệt tiến công, nàng chẳng những thông minh, dũng cảm xé rách âm mưu ác độc của Sở Mộ Thanh mà còn thành công dẹp toàn bộ quân địch, thật sự là truyền kỳ trong lòng dân chúng!


Dưới sự hoan hô nhiệt tình của dân chúng, Tiêu Vãn cười tươi, chào hỏi với mọi người. Nàng vốn đã tuấn tú, lần này rèn luyện hai tháng ở biên quan càng khiến vẻ tuấn tú trở nên oai hùng, chí khí.


Mà nàng văn võ song toàn, tuổi rất trẻ đã lập bao nhiêu công lao to lớn, đúng thật là đại anh hùng trong lòng các thiếu niên trẻ tuổi, thậm chí còn hấp dẫn hơn Tề Vương nhiều. Bởi vì Tề Vương là hoàng tôn quý tộc, muốn gả cũng không được. Nhưng Tiêu Vãn mới cưới một Chính Phu thôi nha!


Nghĩ đến đây, một số thiếu niên trẻ tuổi nhịn không được đuổi theo hướng Tiêu Vãn đang cưỡi ngựa, ném khăn tay đầy trời, trong mắt không giấu sự hâm mộ.


Vừa nghe được tin Tiêu Vãn về kinh, Tạ Sơ Thần đã sớm chờ ở cửa thành, nhưng dọc đường Tiêu Vãn tiến cung có hơn mấy vạn dân chúng lận. Đặc biệt là khi Tiêu Vãn đang cưỡi ngựa đi, những thiếu niên ấy lại liều mạng xông lên trước, đẩy hắn xuống cuối, rồi còn ném loạn khăn tay vào Thê Chủ.


Thê Chủ mới không thích bọn họ đâu......


Đã hơn hai tháng không gặp Thê Chủ của mình, trong lòng Tạ Sơ Thần hơi ê ẩm. Hắn cẩn thận ôm bụng, lúc chuẩn bị về phủ thì bỗng nghe thấy một chuỗi tiếng vó ngựa dồn dập chạy tới, sau đó là tiếng hét chói tai đầy kích động của mọi người.


Tạ Sơ Thần theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy Tiêu Vãn soái khi nhảy xuống từ trên lưng ngựa, lấy tốc độ nhanh như bay chạy tới chỗ mình.


Nàng mặc một bộ áo giáp bạc sáng bóng dưới ánh mặt trời, mái tóc đen nhanh được búi cao bởi cây trâm hồng đàn, bên tóc mai có một vài sợi rũ xuống. Gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt đẹp đầy dịu dàng nhìn mình.


Gương mặt quen thuộc tuấn lãng ấy lại làm trái tim của Tạ Sơ Thần đâp thình thịch, lập tức, không gian xung quanh như ngừng lại, giống như nhìn thấy tư thế hiên ngang oai hùng của nữ tử mới vừa rong ruổi nơi sa trường.


Hắn kích động nhìn Tiêu Vãn chạy tới, con ngươi đen nhánh dần dâng lên hơi nước.


Rất lâu sau đó, khi Tạ Sơ Thần run rẩy chuẩn bị mở miệng thì lại bị Tiêu Vãn ôm chặt vào lòng.


Ngay lúc vào thành, Tiêu Vãn đã nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Tạ Sơ Thần rồi. Tuy nàng cảm thấy Tạ Sơ Thần mang thai thì sẽ không tiện ra đón nàng, nhưng khi nhìn thấy Tạ Sơ Thần trang điểm kĩ càng trong đám người đang cố gắng vẫy tay về phía nàng, ánh mắt nàng cuối cùng không thể rời khỏi người hắn được nữa.


Hắn mặc một bộ áo gấm Tô Châu đỏ thẫm, giống như một đóa hóa rực rỡ ướt át. Ba ngàn sợi tóc đen xinh đẹp được cắm nghiêng bởi một cây trâm hồng đàn mà Tiêu Vãn đã tặng, dưới ánh nắng chiều, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng ấy càng giống bạch ngọc, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng mà cuốn hút lòng Tiêu Vãn.


Hơn hai tháng nay, không có ngày nào mà không nhớ, giờ đây Tiêu Vãn vội nhảy xuống ngựa, nôn nóng chạy tới chỗ Tạ Sơ Thần, thậm chí vì quá vui sướng, nàng không nhịn được mà ôm Tạ Sơ Thần lên.


Nhưng chỉ mới ôm một cái, Tiêu Vãn đã nhận ra Sơ Thần mập hơn, nặng không ít, cả người còn mượt mà hơn một vòng.


Nàng cố ý giả vờ bất mãn, thở dài: "Ài~ không ngờ trong khoảng thời gian vợ không ở đây, ngươi ăn ngon ngủ ngon, còn mập hơn một vòng...... Xem ra ngươi cũng không phải rất nhớ ta nha......"


"Không, không phải......" Chìm đắm trong lòng Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần giật mình, vội giải thích, "Thê Chủ, ta... ta mang thai...... Đã hơn ba tháng......."


Tuy đã sớm biết Tạ Sơ Thần mang thai, nhưng Tiêu Vãn vẫn không nhịn được mà cúi đầu, khóe môi chạm vào trán hắn.


"Sao không nói sớm cho ta biết, còn bảo ám vệ giấu ta, ngươi có biết ta lo cho ngươi tới mức nào không......"


Cả đời này nàng có thể bại bởi Sở Mộ Thanh một lần nữa, nhưng không thể nào không thua trước Tạ Sơ Thần và bé con trong bụng hắn.


"Ta không muốn Thê Chủ bị phân tâm trên chiến trường, cho nên muốn đợi Thê Chủ chiến thắng trở về rồi mới đem tin tốt này cho Thê Chủ...... Rất xin lỗi......"


Thấy Tạ Sơ Thần cúi đầu, ngoan ngoãn nhận sai rồi lại tủi thân chu môi, Tiêu Vãn vội thu sự nghiêm túc lại. Đôi tay nàng nâng mặt Tạ Sơ Thần lên, cúi đầu mỹ mãn hôn lên đôi môi đỏ hơi chu lên của hắn.


"Sơ Thần, ta nhớ ngươi. Hai tháng này không có lúc nào không nhớ ngươi. Cảm ơn ngươi đã mang cho ta một tin thật tốt. Đây là tin tốt nhất ta nghe được trên đời này,


Được Tiêu Vãn thân mật trước mặt mọi người, gương mặt như bạch ngọc nhanh chóng đỏ ửng. Đôi mắt to của hắn nhìn Tiêu Vãn, trong mắt ngập nước và ngượng ngùng ướt át.


"Chúc mừng Thê Chủ chiến thắng trở về, ta luôn nhớ Thê Chủ."


"Ừ, ta đã trở về."


Lần này, tuy Đông Ngụy thắng lớn nhưng Sở Mộ Thanh bất nhân bất nghĩa, thông đồng bán nước cho địch khiến Sở Thiên Duyệt tức giận vô cùng. Bà lập tức bắt giam Sở Mộ Thanh lại, ra lệnh cho Đại Lý Tự và Hình Bộ nhanh chóng tra cho ra việc này, đồng thời luận công ban thưởng cho Tiêu Vãn và Sở Mạch Dung, đặc biệt là với người tự nguyện ra chiến trường, còn anh dũng quả cảm hơn người là Tiêu Vãn, bà khen ngợi một phen.


Từ nay về sau, trong triều đình không ai dám chống đối lại hai mẹ con Binh Bộ Thượng Thư và Thị Lang của Tiêu gia nữa. Hầu hết mọi người đều cho rằng sau này Tiêu Vãn sẽ kế thừa mẹ, phát triển Tiêu gia càng ngày càng  hưng thịnh.


Sau khi Sở Mộ Thanh bị bắt vào tù, Tiêu Vãn từng tới địa lao thăm nàng ta một lần. Âm thành âm trầm quen thuộc trong địa lao gợi lại ký ức của Tiêu Vãn, chỉ khác là nàng là người đứng ngoài địa lao, lạnh lùng nhìn Sở Mộ Thanh ủ rũ trên mặt đất.


Nhìn lên thấy Tiêu Vãn, Sở Mộ Thanh tức tối cắn răng, rõ ràng không thể ngờ mình mất hai năm mới dùng Quý Thư Mặc tiếp cận, không chế được Tiêu Vãn, bây giờ lại ngã đau, đúng là giỏ tre múc nước*. Mà Tiêu Vãn đã sớm phát hiện ra kế hoạch của mình, còn từng bước đưa nàng ta vào bẫy.


(Candy: Giỏ tre múc nước ý chỉ cố gắng rất nhiều tới cuối cùng cũng không đạt được kết quả gì)


"Vốn tưởng ngươi vô cùng sủng ái Quý Thư Mặc, hắn sẽ có giá trị lợi dụng. Không ngờ cuối cùng ta lại thua bởi tin Quý Thư mặc giả chết! Ha ha ha...... Ta tính toán cả đời, cuối cùng lại thua trên tay ngươi, ta làm thế nào có thể cam tâm!"


Sở Mộ Thanh nói xong, ánh mắt lạnh lùng, oán khí hừng hực quát: "Năm đó chính vì mẫu thân ngươi nói một câu, hại mẫu hoàng vốn không sủng ái ta lại càng bỏ rơi ta. Hôm nay ngươi lại chặt đứt toàn bộ vinh hoa phú quý mà ta có! Tiêu Vãn, ta hận ngươi, ta hận toàn bộ Tiêu gia các ngươi——!"


"Ngươi có tư cách gì hận Tiêu gia chúng ta? Đây toàn bộ là ngươi gieo gió gặt bão! Năm đó nếu ngươi không chọc ta, không tiếp cận và tính kế Tiêu gia, không tìm trăm phương ngàn kế phản bội Đông Ngụy, hại tính mạng ngàn vạn dân chúng vô tội thì làm sao lại rơi vào kết cục này! Mà mẫu thân ta có đôi mắt sáng, lúc ngươi còn nhỏ đã nhìn ra được lòng dạ của ngươi độc ác rồi."


Tiêu Vãn từ trên cao nhìn xuống, một chân đá trúng bụng Sở Mộ Thanh, lạnh lùng chế giễu: "Lần này đảng của Thái Nữ hay Tề Vương cũng đều không cầu tình cho ngươi, đặc biệt là Tiêu gia chúng ta! Dù sao thì ta cũng phải cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi đã làm cho ta thấy rõ rốt cuộc ai mới là ngươi đối tốt với ta trên đời này, ai mưu tính với ta. Cảm ơn ngươi đã làm ta thay đổi hoàn toàn bản tính của mình, cố gắng phục hứng Tiêu gia......"


"Ngươi, Tiêu Vãn, ngươi——!" Sở Mộ Thanh tức tới mức phun máu, trừng lớn mắt không phản bác nổi một câu.


Cùng một câu nói này, Sở Mộ Thanh từng khoe khoang trước mặt Tiêu Vãn. Kiếp này thù lớn đã báo được, Tiêu Vãn cũng nói ra cùng một lời như vậy. Thấy Sở Mộ Thanh tức hộc máu, trong lòng nàng có cảm giác ăn miếng trả miếng. Nhưng đồng thời nàng cũng biết kiếp này là kiếp này, kiếp trước là kiếp trước, nếu nàng không trọng sinh......


Nếu là kiếp trước, Sở Mộ Thanh không vạch trần chân tướng trước mặt nàng thì có lẽ đời này nàng cũng sẽ phạm lại cùng một sai lầm......


"Sở Mộ Thanh, cũng nhờ có lời nói của ngươi kiếp trước, mới khiến cho ta không còn ngu xuẩn ở kiếp này."


Sau khi rời khỏi địa lao, Tiêu Vãn nhìn cảnh tượng quen thuộc của kiếp trước, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Bây giờ, ta chỉ có một điều ước, chỉ mong có kiếp này, đừng