Con Đường Sủng Phu Sau Khi Sống Lại

Chương 75




"Tạ công tử, nghe nói Tiêu đại nhân chưa lập chính phu. Bây giờ có rất nhiều ông mối tới Tiêu phủ, không chỉ dâng bức họa, còn cả giấy ngày sinh tháng đẻ, ngài phải cố gắng một chút! Đừng để người khác thừa cơ chiếm mất!"


"Đúng vậy, sớm mang một tiểu tiểu thư, Tiêu đại nhân chắc chắn sẽ lập ngươi làm Chính Quân......"


——Tuy những người đó tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng không có một chút nào bằng ngươi.


——Sơ Thần, làm Chính Phu của ta đi.


Ngọc bội trước ngực truyền tới hơi nhiệt ấm áp, mặt Tạ Sơ Thần đỏ hồng, ngượng ngùng không nói nên lời.


"Cái người tên là Quý Thư Mặc được gọi là tài tử đệ nhất kinh thành kia, ta thấy Quý gia không phải người tốt gì đâu, không chỉ nói không giữ lời, lừa gạt khách hàng, còn tham ô lương thực cứu tế! Tiêu đại nhân, ngài đừng có lập vị kia làm Chính Quân nha!"


"Đó là Quý gia, cũng không phải Quý công tử cũng là người như vậy......" Nạn dân nào đó nhỏ giọng phản đối.


"Cái gì mà chỉ có Quý gia, Quý Thư Mặc không phải người Quý gia sao! Mấy tháng nay, Tiêu đại nhân và Tạ công tử cố gắng cứu tế, lao tâm lao lực, ai ngờ Quý gia kia lấy quyền làm việc riêng, tham ô, đúng là phụ sự vất vả của đại nhân...... Nếu làm hại tới đại nhân cũng bị liên lụy, hắn không thể chối tội của mình được!"


"Quý công tử cũng không biết gì, hắn vô tội......"


Đứng ở cuối hành lang, mặt Quý Thư Mặc âm trầm nhìn Tạ Sơ Thần múc cháo cho các nạn dân. Tạ Sơ Thần đứng trong dám người, mặc một bộ áo dài màu xanh nhạt trông rất bình thường, nhưng lại có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.


Khóe môi hắn nở nụ cười, đó là nụ cười xuất phát từ nội tâm, đôi mắt trong suốt lấp lánh, phía dưới ánh mặt trời, lại điểm những tia sáng nhỏ rạng ngời.


Rõ ràng Tạ Sơ Thần cái gì cũng không bằng hắn, nhưng moi người lại vây quanh Tạ Sơ Thần, vui sướng nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, còn xoi mói hắn nữa.


Ngươi hay lắm, Tạ Sơ Thần, không chỉ giả mù sa mưa tạo được danh tiếng tốt, lại còn bôi nhọ danh tiếng của ta!


Đôi mắt lạnh băng khó chịu híp lại, Quý Thư Mặc bị cô lập ở bên ngoài, mặt đen như nhỏ được ra mực.


Lúc này, một nữ tử áo xanh vội vàng chạy tới, kinh hoảng kêu: "Tạ công tử, khi Tiêu đại nhân chạy tới khu kinh, xe ngựa bỗng gặp trục trặc tự chạy khỏi cửa quan!"


Nghĩ đến cảnh cả người Tiêu Vãn đầy máu, Tạ Sơ Thần kinh ngạc, đứng phắt dậy. Trong mắt đầy sương mù, hắn vội hỏi: "Thê Chủ đang ở đâu? Vân cô nương có ở bên cạnh Thê Chủ không?"


Nữ tử ngập ngừng một chút, sau đó rất nhanh đã trả lời: "Tiêu đại nhân bị đâm nên đầu bị thương, hôn mê bất tỉnh, Vân cô nương có  y thuật, đã cầm máu cho đại nhân rồi. Bây giờ, Tiêu đại nhân đang ở ngoại thành, dưỡng bệnh trong một nhà dân, không ngừng gọi tên ngài...... Tạ công tử, ngài mau đi xem một chút đi!"


Tạ Sơ Thần không hề do dự, vội vàng nói: "Phiền tiểu thư dẫn đường, ta muốn đến bên cạnh Thê Chủ!"


Thấy Tạ Sơ Thần ngồi lên một chiếc xe ngựa vội rời đi, Quý Thư Mặc núp ở góc, mỉm cười. Đôi mắt đầy khí lạnh, mang theo sát khí.


"Trước đó nói rất chính trực, không ngờ vì muốn diệt trừ Tạ Sơ Thần, ngươi lại rất nhẫn tâm nha."


Thấy Sở Mộ Thanh thần không biết quỷ không hay xuất hiện cạnh mình, Quý Thư Mặc trầm mặt: "Ta đã dẫn Tiêu Vãn đi, lại bày kế dụ Tạ Sơ Thần, kế hoạch của ngươi thật sự sẽ thành công? Chắc chắn sau hôm nay, Tạ Sơ Thần sẽ hoàn toàn biến mất?!"


Sở Mộ Thanh lạnh lùng mỉm cười: "Tiêu Khinh Như hận Tiêu Vãn thấu xương, ta chí phái người thêm mắm thêm muối một chút, nàng ta liền nổi lên lòng muốn giết hại Tiêu Vãn, thầm tìm sơn tặc muốn ám sát Tạ Sơ Thần và Tiêu Vãn."


"Liệu Tiêu Vãn có nghi ngờ gì không?" Quý Thư Mặc cẩn thận hỏi.


"Cho dù có bị phát hiện, chủ mưu cũng sẽ chỉ là Tiêu Khinh Như, Tiêu Vãn không tra được tới chúng ta đâu."


Nếu Tiêu Vãn thật sự thích Tạ Sơ Thần đến thế, nàng sẽ khiến cho Tiêu Vãn nhìn được thảm trạng người trong lòng mình bị lăng nhục...... Khi đấu với Tiêu Khinh Như, tốt nhất là có thể giận dữ giết chết nàng ta! Như vậy thì Tiêu Vãn sẽ phải gánh tội danh giết muội muội trên lưng! Làm cho Tiêu Ngọc Dung đau đớn!


Sở Mộ Thanh híp mắt, cười âm trầm: "Dọc đường đi, để phòng ngừa Tiêu Khinh Như thất bại, ta đã âm thầm cho mười người mai phục rồi. Bên cạnh Tạ Sơ Thần chỉ có hai gã hộ vệ và một gã nô tài thôi, làm sao ngăn cản được trận thiên la địa võng này. Lúc này, hắn chết chắc rồi. Ngươi cứ ở lại phủ chờ tin tốt đi......"


Tuy biết trong lòng Sở Mộ Thanh, mục đích của nàng là diệt trừ Tiêu gia, nhưng khi nói tới việc diệt trừ Tạ Sơ Thần, Quý Thư Mặc không thể nhịn xuống sự không cam lòng và phẫn nộ, đứng cùng chiến tuyến với Sở Mộ Thanh.


Chỉ cần tên Tạ Sơ Thần chướng mắt này chết đi, chắc chắn Tiêu Vãn sẽ lại sủng ái hắn như xưa!


Tiêu Khinh Như bị giam tại biệt viện thấy đã qua ba tháng, mình có thể về lại Tiêu phủ nhận quyền. Ai ngờ Tiêu Vãn lại đem một đống lưu dân vừa hôi vừa bẩn nhét vào biệt viện Tiêu gia. Không chỉ phải cùng ăn cùng ở mỗi ngày với bọn họ, còn bắt nàng đi làm tạp vụ?!


Nàng đường đường là nhị tiểu thư Tiêu gia, vậy mà lại phải đi phát cháo cho đám dân chạy nạn này?!


Vất vả chịu đựng những ngày sống trong biệt viện bẩn thỉu hôi hám, Tiêu Khinh Như lại quay về đại viện Tiêu phủ, phát hiện thủ hạ của mình đều không còn nữa, những trưởng lão từng ủng hộ mình thì quay mặt sang khen Tiêu Vãn không ngớt.


Vậy nên Tiêu Khinh Như vốn nghĩ mình còn quyền hành, giờ mới nhận ra trong tay mình không còn chút quyền lực nào nữa, lúc về phủ, không chỉ bị hạ nhân chỉ trỏ, còn chịu những ánh mắt khinh bỉ, mà Tiêu Vãn cứu tế cho kinh thành nên ai cũng khen nàng ta, làm hắn tức muốn chết!


Bị bỏ quên, nàng ta thề nhất định mình phải làm cho Tiêu Vãn thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn, giải mối hận thù trong lòng!


Mà Tiêu Vãn chết rồi, nàng sẽ trở thành nữ nhi duy nhất trong lòng Tiêu Ngọc Dung! Người thừa kế của Tiêu gia!


Ôm tâm lý đầy hận thù như vậy, Tiêu Khinh Như ầm thầm lập kế hoạch ám sát Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần. Trải qua mấy ngày quan sát, nàng ta phát hiện, mấy tháng nay hàng ngàn người dân chạy nạn, mà vùng ngoại thành có rất nhiều sơn tặc, thừa dịp náo loạn mà cướp bóc, giết người cướp tiền.


Đúng là cơ hội ám sát Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần rất tốt!


Lập tức, Tiêu Khinh Như mua chuộc một đám sơn tặc mai phục theo đường về phủ của Tạ Sơ Thần, chuẩn bị giết Tạ Sơ Thần rồi ám sát TIêu Vãn. Làm cho cái tiểu tiện nhân Tạ Sơ Thần này bị một đám người nhục nhã! Lại thừa dịp Tiêu Vãn đau khổ, không phòng bị, ám sát nàng!


Trong lúc Tiêu Khinh Như đang hưng phấn tưởng tượng cảnh Tiêu Vãn khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống đất cầu xin, một chiếc xe ngựa vội chạy tới, tiếng bánh xe lộc cộc giữa cánh rừng yên tĩnh không tiếng động.


Trời hơi tối, sương mù phủ đầy. Tiêu Khinh Như đang âm thầm than đúng là ông trời giúp đỡ, một bên cẩn thận quan sát trên xe ngựa có treo cờ hiệu của các nàng không.


Thấy trên đỉnh xe ngựa có cắm một lá cờ đỏ nhỏ, Tiêu Khinh Như vui vẻ, phân phó: "Đừng để chúng chay, bắt hết cho ta!"


Ra lệnh một tiếng, một sợi dây thừng bỗng vụt lên từ đám cỏ, mắc vào móng trước của xe ngựa. Bỗng xảy ra chuyện dây thừng quấn lấy khiến hai con ngựa trắng sợ hãi xông về trước.


Hộ vệ phản ứng nhanh nhẹn, kéo lại dây cương.


Cùng lúc đó, sơn tặc mai phục bốn phía xông lên ào ào. Bốn sơn tặc cầm loan đao, mặt hung ác, chém chân ngựa. Hai kẻ khác áp hai bên trái phải, vung đao về hộ vệ đang kéo dây cương. Động tác xuống tay cực nhanh chuẩn tàn nhẫn, giống như muốn lấy mạng của họ!


Những năm gần đây làm sơn tặc, bọn họ đánh cướp rất nhiều xe ngựa, thu rất nhiều vàng bạc. Vốn là đại vương vùng ngoại thành, ai ngờ nửa năm trước, hang ổ trên núi vị triều đình cho quân san bằng không còn một mảnh.


Hầu hết sơn tặc bị bắt sống, chỉ có một ít chạy thoát.


Trước kia, thấy tình hình tai nạn nổi lên, quốc gia bất an, các nàng lại hoạt động làm sơn tặc lần hai, thừa dịp bá tánh trôi giạt khắp nơi, bắt đầu đánh cướp ở ngoài kinh thành, cho dân chúng lầm than.


Lúc này, các nàng hoạt động nhanh chóng, chỉ chớp mắt đã chém bay xe ngựa, chặt đứt dây cương.


"Oanh" một tiếng, xe ngựa lật nghiêng, khói bay dày đặc.


Thấy đại cục đã định, Tiêu Khinh Như mỉm cười, đi theo bốn gã sơn tặc kia ra, nghênh ngang tới trước xe ngựa.


Từ trên cao nhìn xuống hai thiếu niên đang ho khan, nàng ta cười âm trầm, nghiền ngẫm.


Vừa ngẩng đầu, thấy Tiêu Khinh Như cười một cách đáng khinh, Chiêu Nhi xông tới trước bảo vệ chủ, nhe răng trợn mắt quát: "Tiêu Khinh Như, lại là ngươi! Ngươi muốn gì!"


"Làm gì, ngươi nói đi!" Đẩy Chiêu Nhi một cách thô lỗ sang một bên, Tiêu Khinh Như nói với bốn gã sơn tặc phía sau: "Giải quyết xong hai hộ vệ kia, thưởng cho các ngươi tên mập mạp kia. Ta chơi phu lang của Tiêu Vãn, không biết mùi vị sẽ thế nào!"


Nói xong, Tiêu Khinh Như liếc nhìn Tạ Sơ Thần mặt trắng bệch, thấy hắn phẫn nộ, liền mỉm cười tàn khốc, liếm môi đầy dâm tà.


Tạ Sơ Thần lui vê sau vài bước, lạnh mặt hỏi: "Tiêu Khinh Như, là ngươi mua chuộc sơn tặc dụ ta vào bẫy?"


Thấy Tạ Sơ Thần không hoảng loạn, khóc lóc muốn chạy như mình tưởng tượng, Tiêu Khinh Như hơi ngạc nhiên. Nhưng rất nhanh, nàng cho rằng Tạ Sơ Thần chỉ ra vẻ mạnh mẽ, miệng nở nụ cười gian kế thực hiện được: "Phải! Tạ Sơ Thần, trước kia ngươi và Tiêu Vãn đâm cho ta bốn lỗ thủng trên người. Đến giờ, mỗi khi mưa gió lạnh đổ xuống, hai vai ta liền đau đớn khó nhịn, hận không thể nghiền các ngươi thành tro! Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"


"Tiêu Khinh Như, nếu ngươi dám đụng tới ta, Thê Chủ tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi. Nếu ngươi giết ta, mẫu thân cũng tuyệt đối không tha cho ngươi. Ta khuyên nhân lúc còn sớm thì thu tay lại đi, nếu không Thê Chủ mà tìm tới......"


"Thê Chủ tìm tới? Ha ha ha ha......" Như nghe được chuyện gì rất buồn cười, sắc mặt Tiêu Khinh Như dữ tợn, cười vang không ngừng: "Tạ Sơ Thần, đây không phải đường ngươi về phủ, Tiêu Vãn sẽ không đi qua đây đâu!"


Trong tròng mắt đen tràn đây châm chọc khinh bỉ, Tiêu Khinh Như nắm mái tóc dài của Tạ Sơ Thần, bắt hắn ngẩng đầu đối mặt với mình. Thấy hắn đau đớn, nhưng trong mắt lại không hề sợ hãi, nàng tức giận, quát: "Trước kia chỗ này là ổ cướp, tuy nửa năm trước đã bị triều đình tiêu diệt, nhưng còn không ít sơn tặc lưu lại ở đây. Cho nên sau này, Tiêu Vãn và mẫu thân có biết ngươi gặp nạn ở đây, tuyệt đối họ sẽ không nghi ngờ ta, mà chỉ cho rằng ngươi bị sơn tặc lăng nhục!"


"Phu lang của mình bị sơn tặc lăng nhục, điều này đối với Tiêu Vãn là nhục nhã cỡ nào nha! Ta rất muốn xem thử xem bộ dạng chật vật đau đớn muốn chết của nàng! Mà ngươi, Tạ Sơ thần, hôm nay cứ chịu bị chúng ta đùa bỡn tới chết đi!"


"Đùa bỡn tới chết?" Trong sương mù mờ ảo, một giọng nói quen thuộc của nữ tử chậm rãi vang lên. Như xa tận chân trời, lại gần ngay trước mắt, Tiêu Khinh Như hoảng hốt, vội quay đầu lại, bỗng bị một thanh chủy thủ lạnh buốt đụng ngay sau lưng.


Lời nói kiêu ngạo kẹt trong họng, khi thấy người trước mắt, Tiêu Khinh Như trừng mắt, nghẹn lời không nói nổi một chữ.


Chủy thủ lạnh băng lướt nhẹ trên lưng Tiêu Khinh Như, ánh mắt âm trầm của Tiêu Vãn dừng lại, tràn ra hơi thở lạnh băng đầy giận dữ.


"Bây giờ, buông tay ngươi ra khỏi Tạ Sơ Thần, nếu không ta sẽ dùng một đao này giết ngươi!"


Hơi thở ấm áp ngay sát bên cổ, làm Tiêu Khinh Như nổi da gà, mà lưng lạnh băng vì hàn khí của kim loại, lan tràn từ lòng bàn chân tới tận tim.


Theo bản năng thả tay Tạ Sơ Thần ra, Tiêu Khinh Như rụt mắt, không dám tin mà hỏi: "Tiêu Vãn?! Vì sao, sao ngươi lại ở đây! Đáng lẽ ngươi phải ở Đại Lý Tự mới đúng!?"