Con Đường Sủng Phu Sau Khi Sống Lại

Chương 7




Thích...


Kiếp trước, Tiêu Vãn chỉ coi hắn là kẻ ăn trộm ngọc bội, cười nhạo tiếng thích trong miệng hắn chỉ là hai chữ rẻ mạt, nhưng bây giờ đã biết thân phận của hắn, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng có một chút niềm tin, Tạ Sơ Thần có lẽ thực sự thích mình.


Nhưng nàng không hiểu, nữ tử chơi bời lêu lổng phá sản như nàng, tại sao hắn lại thích nàng? Hơn nữa, Tạ Sơ Thần thực sự đơn thuần thích mình mà không có suy nghĩ gì khác sao?


"Chúng ta đã từng gặp qua chưa?" Tiêu Vãn hỏi ra điều nàng cảm thấy khó hiểu nhất từ khi sống lại tới bây giờ.


"Tất nhiên!" Tạ Sơ Thần nấc một tiếng, bất mãn chống eo, vẻ mặt tức giận, "Chúng ta đã gặp rất nhiều lần! Gặp từ ba năm trước đây lận! Ngài, ngài....."


Vừa nghe Tạ Sơ Thần nhắc tới chuyện ba năm trước đây, Tiêu Vãn lập tức chột dạ. Ba năm trước mình là kẻ đại lưu manh thích đùa giỡn mỹ nam kinh thành a! Chẳng lẽ ba năm trước đây nàng đã bắt nạt Tạ Sơ Thần? Chẳng lẽ Tạ Sơ Thần là nợ lưu phong của nàng?


Nhưng không có khả năng a, ba năm trước mình đối với vị Tạ công tử điêu ngoa tùy hứng này luôn muốn tránh xa a!


"Có phải ba năm trước đây ta từng ước định gì với ngươi không? Ngọc bội là ta đưa cho ngươi? Hay là ta cứu ngươi, ngươi muốn lấy thân báo đáp" Trước kia vì theo đuổi mỹ nam, Tiêu Vãn đã dùng rất nhiều trò quỷ, nhất là nàng hay thuê vài tên giả làm côn đồ, trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.


Nhắc tới ngọc bội, Tạ Sơ Thần nhíu mày lại, chu môi nói thầm một câu : "Là ta nhặt..." Nói xong, cả người hắn mềm nhũn như nước ngã trên người Tiêu Vãn.


"Nóng quá..." Hắn hơi thở dốc, đôi mắt to mênh mông như nước nhìn Tiêu Vãn, hắn cảm thấy hơi khó chịu cứ cọ đi cọ lại trong lòng nàng. Hình như là do uống rượu nhiều quá nên bắt đầu thấy nóng.


"......"


Thấy Tiêu Vãn không đẩy mình ra , Tạ Sơ Thần run rẩy vươn hai tay, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tiêu Vãn, ngọt ngào kêu một tiếng: "Thê Chủ... Ta rất vui vẻ, rốt cuộc có thể gả cho ngươi... Giống như nằm mơ vậy..." Nói tới đây, hắn lại duỗi tay, cẩn thận sờ soạn trên người Tiêu Vãn, như là muốn xác định xem mình đang mơ, hay là... Thật.


Sờ soạng vài cái, phát hiện cảnh tượng này hình như chân thật hơn so với trong mơ lúc xưa không ít, vậy mà còn có thể cảm nhận được nhiệt độ da thịt chạm nhau. Hắn cao hứng duỗi tay, nhìn Tiêu Vãn, chu môi đỏ, cười ôn nhu thật đẹp: "Thê Chủ, ôm ta, ôm ta một cái!" 


Hắn rất muốn giống như Quý Thư Mặc, được Tiêu Vãn ôn nhu ôm vào trong lòng.


Tưởng tượng tình cảnh sáng sớm, ngực Tạ Sơ Thần cảm thấy không thoải mái. Cũng là phu lang, hắn cũng muốn ôm Thê Chủ!


Tuy rằng lòng đầy oán khí sau khi sống lại, nhưng Tiêu Vãn chỉ là nữ nhân bình thường, không chịu nổi khi bị Tạ Sơ Thần khiêu khích như vậy. Đặc biệt là thấy đôi mắt Tạ Sơ Thần mềm như tơ, bộ dáng vô cùng hạnh phúc, tâm tình đang tệ của Tiêu Vãn bỗng nhiên tan biến. Bản thân không hề nhận ra, trong lòng nàng đẫ sinh ra một tia thương tiếc và nhu tình với Tạ Sơ Thần.


Cho nên, biết rõ đau dài không bằng đau ngắn, mình không nên lại đem đến cho Tạ Sơ Thần hy vọng và bất hạnh. Nhưng nhìn Tạ Sơ Thần ngượng ngùng chờ mong lại hơi đả động tới nội tâm đầy oán hận của nàng, cuối cùng cũng không nhịn được lời năn nỉ của hắn, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng.


Tạ Sơ Thần ngẩng đầu, khẽ nhếch môi đỏ nhìn Tiêu Vãn, như là bị mê hoặc mà chậm rãi tới gần.


Hô hấp ái muội cọ nhẹ nhàng qua gương mặt Tiêu Vãn, nàng nhìn gương mặt Tạ Sơ Thần dần dần phóng lớn, trong lòng nhảy loạn.


Ai ngờ, tên tiểu tử uống say làm loạn này ôm lấy đầu nàng, căn một ngụm lên môi nàng, sau đó bất mãn lẩm bẩm: "Quá đắng, không ăn được......"


Tiêu Vãn hóa đá ngay tại chỗ.


Tạ Sơ Thần lại dựa vào lòng ngực Tiêu Vãn cười một cách si ngốc, tham lam hô hấp hương vị thơm mát trên người Tiêu Vãn, dần đi vào mộng đẹp.


Thiếu niên mềm mại không xương trong lòng ngực, hơi thở ấm áp làm Tiêu Vãn không biết phải làm gì, lại có một loại xúc động muốn thân cận hắn. Làm một tay tình trường già đợi, thế mà Tiêu Vãn lại bị một thiếu niên nhỏ bé mới ra đời dao động quyết tâm đầu tiên của mình từ khi sống lại tới bây giờ.


Rất nhanh, nàng lại cắn chặt răng, làm ra một quyết định vô cùng nhẫn tâm.


Nắng mùa hè vô cùng tươi đẹp, xuyên qua song cửa sổ làm ấp áp cả căn phòng. Quý Thư Mặc chậm rãi mở to mắt, phát hiện mình đang bị Tiêu Vãn ôm trong ngực. Dạ thịt ấm áp gắn chặt, thân mình hắn dán trước ngực Tiêu Vãn, đôi tay chủ động ôm eo thon của Tiêu Vãn.


Cảm nhận được thân thể ấm áp của nữ tử, mặt hắn không khống chế nổi mà đỏ lên, không thể nhớ lại được tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hình như sau khi hắn uống một ly rượu giao bôi, liền ngủ mất.


Áo não xoa xoa huyệt Thái Dương, hắn hơi giận trừng mắt nhìn Tiêu Vãn ăn đậu hủ của hắn cả đêm, ai ngờ đúng lúc Tiêu Vãn vừa vặn mở mắt, trong lòng hắn hơi lộp bộp, chột dạ nhìn đi chỗ khác.


"Chào buổi sáng, Thư Mặc." Tiêu Vãn dùng âm thanh ngọt tới mức chết người thổi một hơi bên tai Quý Thư Mặc, thấy hắn lộ vẻ mặt táo bón nổi lên một thân da gà, trên mặt không khỏi tràn ra ý cười vui sướng.


Đối mặt với Tiêu Vãn thân mật, Quý Thư Mặc không biết làm thế nào, hắn hơi lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa mình với Tiêu Vãn.


Ai ngờ, Tiêu Vãn hoàn toàn xem nhẹ mâu thuẫn của hắn, hắn lùi nàng tiến, hắn kinh hoảng, nàng mỉm cười.


Vẻ mặt nàng ôn nhu cười tới mức vô hại, giống như là muốn giam Quý Thư Mặc vào góc tường, cũng vào lúc hắn co quắp bất an, nàng liên hôn nhẹ lên trán hắn, ôn nhu giống như kiếp trước: "Sáng nay muốn ăn gì? Ta bảo người đi chuẩn bị."


Quý Thư Mặc quay đầu, trong mắt lướt qua một tia chán ghét và xem thường, ngoài miệng nhàn nhạt nói: "Tùy Thê Chủ làm chủ"


Kiếp trước, Tiêu Vãn gần sủng Quý Thư Mặc lên trời, mỗi buổi sáng đều sẽ hôn hắn một cái chào ngày mới. Kiếp này, Tiêu Vãn tiếp tục làm theo phong cách đã từng sủng nịch hắn, chẳng qua mục địch lại hoàn toàn khác so với kiếp trước.


Tiêu Vãn lòng mang hận ý, chỉ ôn nhu nói mấy câu, đã bị bản thân mình cảm thấy sởn hết da gà, càng bị động tác mâu thuẫn của Quý Thư Mặc làm cho chán ghét.


Trong lòng nàng âm thầm thán phục mức độ nhẫn nại của Quý Thư Mặc, đối với kẻ mình chán ghét như vậy mà còn có thể ngụy trang suốt một năm, đúng là vất vả cho hắn rồi...... Mà nàng chắc chắn kiếp trước bị mù, hành động cự tuyệt rõ ràng như vậy của Quý Thư Mặc mà nàng còn coi đó là thẹn thùng.


Một đời này, nàng không hề sống vì Quý Thư Mặc, mà là vì chính bản thân mình, để cho Tiêu gia sống thật tốt, nhìn tra nam tiện nữ đối mặt với quả báo như thế nào, đem danh dự đi quét rác!


Ăn đồ ăn sáng xong, Tiêu Vãn thân mật mang Quý Thư Mặc vào đại sảnh. Trong đại sảnh, trừ Tiêu Ngọc Dung, còn có hai vị sườn quân của Tiêu Ngọc Dung - Liễu thị và Vương thị. Liễu thị có một đứa con gái, tên là Tiêu Khinh Như, năm nay mười sáu tuổi. Vương thị có một đứa con trai, tên là Tiêu Tiêu, năm nay bốn tuổi.


Cha ruột của Tiêu Vãn sau khi đã qua đời, Tiêu Ngọc Dung không có ý định đưa sườn quân nào lên làm Chính Phu. Những năm gần đây, Tiêu phủ trừ Trần Thái Công quản lý một nửa quyền quản lý trong nhà, một nửa kia là Liễu thị quản lý thay.


Bây giờ Tiêu Vãn đã cưới Chính Phu, quyền xử lý của Tiêu phủ sẽ dần chuyển vào tay Chính Phu của Tiêu Vãn. Điều này làm cho Liễu thị hận ngứa răng, cảm thấy con đường kiếm lợi của mình càng ngày càng xa.


Đối mặt với đệ nhất tài tử Quý Thư Mặc tài mạo song toàn, Tiêu Ngọc Dung càng nhìn càng vừa lòng, thời điểm hắn kính trà, không nhịn được liền móc ra một bao lì xì thật dày nhét trong tay hắn, thấm thía nói: "Tiêu Vãn trời sinh tính tình không tốt, về sau liền giao cho ngươi chiếu cố nó."


Quý Thư Mặc dịu ngoan gật đầu, giấu đi ý lạnh đáy mắt : "Dạ, mẫu thân"


Một đại tiểu thư bao cỏ lại cưới được một hiền phu tài mạo song toàn, mà hôn sự của nữ nhi lại chưa từng bị Tiêu Ngọc Dung coi trọng. Tiêu Ngọc Dung đối với Quý Thư Mặc làm vẻ mặt ôn hòa, làm Liễu thị hụt hẫng, hắn giả vờ lơ đãng nhắc đến: "Đại tiểu thư, sao không thấy vị phu lang khác của ngươi tới thỉnh an? Ngày đầu tiên đã không quy củ như vậy , về sau không biết sẽ thế nào a!"


Quý Thư Mặc mọi thứ đều hoàn hảo, không thể làm cho người khác bắt bẻ, Liễu thị liền lôi Tạ Sơ Thần thanh danh cực kém ra, muốn kiếm chuyện với Tiêu Vãn. Tối hôm qua, chính hắn ta đã nghe trộm được đối thoại giữa Tiêu Ngọc Dung và Trần Thái Công, trong tay Tạ Sơ Thần có ngọc bội Tiêu gia ! Vậy không phải nghĩa là Tiê Vãn đem vị trí Chính Phu cho Tạ Sơ Thần sao? !


Nhìn thái độ chỉ sợ thiên hạ không loạn của Liễu thị - kẻ phản bội Tiêu gia kiếp trước, Tiêu Vãn tức giận trả lời: "Liễu Trắc Quân, Tạ công tử không phải phu lang của ta. Hôm qua hắn bị bỏng cổ chân, hành động không tiện, nên mới ở lại Tiêu phủ."


Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ "sườn quân", nhắc Liễu thị đừng quên tôn ti, ông ta chỉ là một trắc thất nho nhỏ, lấy quyền gì quản nàng! Nàng cưới ai, nạp ai, mắc mớ gì tới hắn!


Liễu thị bị Tiêu Vãn đánh thẳng vào mặt, hơi ai oán nhìn về phía Tiêu Ngọc Dung.


Tiêu Ngọc Dung nhăn mày: "Hôm qua phụ thân nói cho ta biết, trong tay hắn có ngọc bội Tiêu gia , cho nên mới giữ người lại. Vãn Nhi, không phải là con đưa ngọc bội cho Thư Mặc sao? Tại sao trong tay Tạ Sơ Thần cũng có một cái y? Hơn nữa khối ngọc kia mới là thật."


Tối hôm qua uống đến say mèm, khi Tạ Sơ Thần tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Hắn nhớ là sáng sớm phải thỉnh an trưởng bối Tiêu gia, lập tức ngồi dậy, hơi oán trách nhìn Chiêu Nhi đang hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu, rõ ràng đang lên án vì sao hắn không gọi mình rời giường, hại hắn ngủ quên.


Phu lang xấu phải gặp cha mẹ vợ, ngày hôm qua ấn tượng ép hôn đã không tốt , hôm nay lại tới trễ, không biết có bị ghét bỏ hay không...


Nghĩ lại tối hôm qua vượt qua chậu than, còn uống rượu giao bôi với Tiêu Vãn, cái đuôi nhỏ của Tạ Sơ Thân đắc ý vung lên, nhưng lập tức lại cụp xuống. Tối hôm qua còn nói là muốn chuốc say Tiêu Vãn, gạo nấu thành cơm, ai ngờ mình lại say trước......


Đúng là lỡ mất cơ hội tốt a! Tạ Sơ Thần ảo não đấm ngực. Kết quả phát hiện, vậy mà quần áo mình lại được đổi từ khi nào rồi như vậy lại để vuột mất rồi! Tạ Sơ Thần áo não đấm ngực. Kết quả phát hiện quần áo mình bị thay đổi!


Hắn muốn hỏi ai đã mặc quần áo giúp hắn? Nhưng lại sợ mình nghĩ quá nhiều bị Chiêu Nhi cười nhạo, vì thế uyển chuyển hỏi: "Chiêu Nhi, tối hôm qua là ngươi đưa ta trở về sao?""


Một đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp , vẻ mặt chờ mong nhìn Chiêu Nhi, trong lòng nhảy lên bùm bùm, chẳng lẽ hắn và Tiêu Vãn đã... Động phòng ?


Nhớ tới bộ dáng tối hôm qua công tử mặt dày mày dạn, Chiêu Nhi vừa chải đầu cho Tạ Sơ Thần vừa cằn niệm liên tục trong miệng: "Tối hôm qua là Tiêu tiểu thư đưa ngài về. Công tử a, tối qua ôm eo Tiêu tiểu thư gắt gao không chịu buông, còn không ngừng gọi nàng là Thê Chủ, khóc cầu Tiêu tiểu thư đừng đi.."


Thê , Thê Chủ? !


Mắt phượng trong veo xinh đẹp giống như hài tử ngượng ngùng, Tạ Sơ Thần không khỏi nỉ non cái xưng hô hắn vẫn luôn giấu sâu trong đáy lòng mà không dám nói ra, khuôn mặt như ngọc lập tức đỏ ửng như lửa.


"Cuối cùng còn phun đầy người Tiêu tiểu thư!"