Con Đường Sủng Phu Sau Khi Sống Lại

Chương 1




Trong địa lao âm u, màu đồng xanh loang lổ, hương vị hôi thối mục nát, cùng với tiếng người sợ hãi cùng không cam tâm kêu gào thảm thiết.


"Thả ta ra ngoài!"


"Ta vô tội , thả ta ra ngoài!"


"Kêu la cái gì, ăn cơm đi!" Cai ngục hung ác rống lên một tiếng, cầm gậy sắt gõ mạnh vào cửa kêu "Loảng xoảng" , trong nháy mắt, quỷ khóc sói gào trong địa lao yên tĩnh trở lại.


Màn thầu cứng như đá bị tùy ý vứt bỏ dưới đất, phạm nhân sớm đã đói quá mức ánh mắt sáng ngời, hung hăng nhào đến tranh đoạt. Tiêu Vãn ngồi ở góc tường nhìn thoáng qua màn thầu bốc mùi, ghét bỏ xoay đầu qua.


Nàng là đích nữ Tiêu gia, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, khi nào chịu qua loại sỉ nhục này.


Nàng tin tưởng, qua không bao lâu nữa, mình nhất định sẽ được cứu ra ngoài, giúp Tiêu phủ giải trừ oan khuất!


Bởi vì, người điều tra án này, chính là tỷ muội tốt của nàng Tam hoàng nữ Sở Mộ Thanh!


Đang lúc Tiêu Vãn tràn đầy tự tin thì trong địa lao ẩm ướt, ngửi được mùi hương thức ăn, con chuột kết thành đàn từ trong góc tường chui ra, Tiêu Vãn được nuông chiều từ bé sợ tới mức la lên: "A, nơi này có con chuột! Người nhanh tới!"


"Ồn ào gì thế, không phải là mấy con con chuột sao?" Nhìn thấy gương mặt Tiêu Vãn trắng bệch, cai ngục khinh bỉ nhíu mày, giận mắng một tiếng, "Ngươi, Tiêu Vãn?"


"Là, là ta." Tiêu Vãn hấp tấp nói, "Tiêu gia là vô tội , ta muốn gặp nữ hoàng bệ hạ! Ta muốn gặp tam điện hạ!"


Cai ngục mắng một tiếng, cười lạnh nói: "Phạm nhân đều nói mình là vô tội , chẳng lẽ đều là vô tội thật? Ngươi hiện tại là thân phận tù nhân, còn muốn thấy nữ hoàng bệ hạ cùng tam hoàng nữ?"


Nàng nghĩ đến cái gì, cười quỷ dị sờ sờ cằm: "Sáng nay, có một người vào đại lao, là một thiếu niên có dáng dấp không tệ chạy vạy khắp nơi, đưa tiền chuẩn bị, hi vọng chúng ta chiếu cố ngươi nhiều hơn. Thậm chí, bây giờ còn quỳ trước cửa Hình bộ, thỉnh cầu Thượng Thư đại nhân cùng tam hoàng nữ điện hạ giúp đỡ cầu tình trước mặt bệ hạ. Nhưng là phu lang của ngươi? Đáng tiếc a đáng tiếc, ngươi phạm là tội lớn ngập trời, hắn dù cầu tình khắp nơi như thế nào đều vô dụng ..."


Bây giờ là những ngày cuối tháng 6, ngày hè nắng nóng, mặt trời lên cao, mặt đất nóng bỏng vô cùng, hắn da thịt mềm mại làm sao có thể quỳ trên mặt đất.


Tiêu Vãn vừa đau lòng vừa chua xót, không nhịn được nghĩ đến trước khi chia tay, nàng đưa cho hắn một tờ thư hòa ly, đoạn tuyệt quan hê giữa hắn và nàng cùng với Tiêu phủ, mới không khiến hắn bị liên lụy.


Nửa tháng trước, Tề vương lãnh hai mươi Vạn đại quân xuất chinh Nam Cương. Cứ tưởng rằng nắm chắc thắng lợi, ai biết chiến một trận cùng Nam Cương, Đông Ngụy liên tiếp bại trận, tình hình chiến đấu thảm thiết, một tháng ngắn ngủi, liền đánh mất ba tòa thành trì. Càng làm cho người hoảng sợ là, đại quân Nam Cương vây giết Tề vương, hướng Đông Ngụy tiến công, thế như chẻ tre làm cho cả Đông Ngụy lâm vào khủng hoảng.


Đúng lúc này, tam hoàng nữ Sở Mộ Thanh tự động thỉnh mệnh, dẫn mười lăm vạn tinh binh chống đỡ mãnh liệt đánh tới đại quân Nam Cương, thậm chí chính mình chủ động ra khỏi thành tập kích quân địch, lấy thế nội ứng ngoại hợp, đem quân địch đánh đến đại bại mà trốn.


Sau trận chiến này tam hoàng nữ nổi danh khắp thiên hạ, được dân chúng Đông Ngụy phong làm anh hùng Chiến Thần, càng được nữ hoàng tán thưởng nhiều hơn.


Đại quân Nam Cương có hơn mười vạn, Tề vương hai mươi vạn đại quân lại thua vô cùng thê thảm, sau khi điều tra, Đông Ngụy có người cố ý đem quân cơ tiền tuyến mật báo cho quân địch, dẫn đến Tề vương bị quân địch mai phục, chết trận tại chỗ. Mà đầu sỏ thông đồng với địch bán nước, chính là mẫu thân Tiêu Vãn: Tiêu Ngọc Dung.


Tiêu Ngọc Dung là Đông Ngụy chính nhị phẩm Thượng Thư bộ binh, là trưởng quan quản lý hành chính Đông Ngụy, đồng thời còn phụ trách chiến lược quốc phòng, là chức vị hết sức quan trọng tại Đông Ngụy.


Tiêu Ngọc Dung làm phản khiến nữ hoàng vô cùng phẫn nộ, nàng giận dữ hạ lệnh, đem cả nhà Tiêu gia tống vào đại lao, cũng tự mình thẩm vấn Tiêu Ngọc Dung. Nay, Tiêu gia 120 miệng ăn đều ở trong địa lao, chờ đợi nữ hoàng ra phán quyết cuối cùng.


Nếu như Tiêu gia thật sự bị phán tội thông đồng với địch bán nước, sẽ tịch thu gia sản chém cả nhà. Tiêu Vãn cho Quý Thư Mặc thư hòa ly, nhằm bảo đảm hắn an toàn. Đồng thời, còn giao cho hắn một bức thư tín cho tam hoàng nữ. Nàng tin tưởng, lấy giao tình giữa nàng cùng tam hoàng nữ, lấy đĩa vị hiển hách hiện nay của tam hoàng nữ , chỉ cần tam hoàng nữ xem thơ này, nhất định sẽ nghiêm túc điều tra việc này, giúp cho Tiêu gia rửa sạch oan tình.


Nàng quả nhiên không yêu sai Quý Thư Mặc, thiếu niên ôn nhu như nước kia không bởi vì nàng trở thành tù nhân mà ghét bỏ rời nàng đi, mà là vì nàng, không màng mình mang thai, cầu tình khắp nơi, thậm chí không tiếc lúc hè nóng bức ngay trước mặt mọi người quỳ xuống.


Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn trong lòng ấm áp, động lực duy nhất để nàng sống sót đó là Quý Thư Mặc cùng hài tử trong bụng hắn.


Nàng muốn sống cùng bọn họ đoàn tụ!


Nàng muốn nhìn bảo bảo bình bình an an ra đời!


Thời gian dài bị giam giữ là một loại tra tấn tinh thần tàn khốc, ở ngày thứ năm bị giam giữ, Tiêu Vãn sớm đã không giống như ban đầu cẩm y hoa phục, đại tiểu thư ngăn nắp, mà là đầu bù tóc rối, giống như ăn mày từ hầm cầu bò ra, toàn thân phát ra từng trận mùi tanh tưởi, trong tay còn gắt gao nắm nửa khối bánh mỳ dùng sinh mệnh đoạt tới.


Năm ngày sinh hoạt trong lao ngục, đã làm vị đại tiểu thư cẩm y ngọc thực này cảm nhận được sợ hãi, đặc biệt là khi phát cơm canh, phạm nhân trong ngục tranh đoạt không ngừng, động thủ quần ẩu.


Sau khi biết được Tiêu Vãn từng là đích tiểu thư, những phạm nhân càng đoàn kết, cùng khi dễ Tiêu Vãn, coi đây là trò vui. Mà nhóm ngục tốt ở bên cạnh khinh miệt cười nhạo, thờ ơ lạnh nhạt, có khi còn sẽ đánh bạc tập thể, suy đoán Tiêu Vãn có phản kích hay không , có thể cướp được đồ ăn hay không.


Nhốt ở trong nhà lao mấy ngày nay, Tiêu Vãn nếm biết bao nhiêu thế gian nhân tình ấm lạnh, khi nàng vẫn là con gái của Binh Bộ Thượng Thư, ai chả a dua nịnh hót, nhân cơ hội nịnh bợ nàng, hiện giờ Tiêu phủ gặp nạn, một đám chỉ ước gì dẫm lên một chân.


Chỉ có mình Thư Mặc! Chỉ có hắn, vô luận thuận cảnh hay là nghịch cảnh, vô luận giàu có hay là bần cùng, hắn đều ở bên cạnh nàng, cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ......


Khi Tiêu Vãn vừa lạnh lại đói khát, bên tai vang lên tiếng "Loảng xoảng", truyền đến thanh âm cửa sắt mở ra. Gió lạnh nhè nhẹ gió lạnh từ vách tường gào thét thổi vào, ánh nến tối tăm quỷ dị ở trong gió nhảy lên. Nép ở góc tường run bần bật, Tiêu Vãn suy yếu hỏi: "Đã điều tra rõ chân tướng, muốn thả ta ra?"


"Thả?" Ngục tốt cười khẽ ra tiếng, thanh âm trầm trầm mà thập phần làm cho người ta sợ hãi, "Tiêu Ngọc Dung trong lúc bị nữ hoàng thẩm vấn đã uống thuốc độc tự sát, sợ tội tự sát. Nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt, bệ hạ điều tra ra Tiêu Ngọc Dung là bị Đại hoàng nữ ra lệnh, mưu hại Tề Vương, ý đồ mưu triều soán vị. Hiện giờ, những người liên quan tới đại hoàng nữ đều sa lưới. Nữ hoàng tức giận, hạ lệnh buổi trưa hôm nay đem cả nhà Tiêu gia trảm. Ta đây là đến đưa ngươi lên đường!"


Mẫu thân uống thuốc độc tự sát? Chẳng lẽ mẫu thân thật sự hại chết Tề Vương? Tiêu gia không phải bị oan uổng?


Tiêu Vãn ngẩn ra, thân mình cứng đờ suy yếu bị người cường ngạnh túm lên từ trên mặt đất. Hai chân trần trụi kéo một bộ xiềng xích cực nặng, xích sắt thô nặng ép tới mức chân Tiêu Vãn cơ hồ không nện bước được.


"Cọ tới cọ lui làm cái gì, nhanh lên!"


Tiêu Vãn lảo đảo một chút, còn chưa đứng vững, đã bị người thô bạo mà đẩy ra khỏi nhà tù. Xích sắt thô nặng ma sát với da thịt non mịn tạo ra từng đạo vết máu màu đỏ sậm, cảm giác đau đớn xuyên tim này làm vị đại tiểu thư được nuông chiều từ bé liên tục hô đau.


"Thật vô dụng!" Ngục tốt khinh thường cười nhạt một tiếng, "Phu lang kia của ngươi, đối với ngươi thật ra rất thật tình. Năm ngày này hắn vẫn luôn quỳ, đuổi thế nào cũng đuổi không đi. Nếu không phải tối hôm qua mưa to một hồi, hắn phát sốt hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ hiện tại còn quỳ đấy."


Nghĩ đến con người ôn nhu như nước kia, không màng mình mang thai, vì nàng liều mạng cầu tình, trong mắt Tiêu Vãn nổi lên một trận ôn nhu gợn sóng, trong lòng có loại cảm giác nồng đậm thỏa mãn. Đồng thời, nàng cảm thấy mình sớm đưa cho Quý Thư Mặc thư hòa li là việc làm rất sáng suốt cùng may mắn.


Ít nhất giờ này ngày này, Tiêu gia bị phán trảm cả nhà, hắn cùng hài tử trong bụng hắn đều bảo vệ được!


Tiêu gia cuối cùng cũng bảo vệ được một tia huyết mạch!


Nghĩ đến Quý Thư Mặc mang thai cũng kiên trì quỳ năm ngày, Tiêu Vãn cố nén cổ chân đau đớn như xuyên tim, cắn răng, cố hết sức từng bước một tập tễnh hoạt động hai chân.


Vừa ra khỏi địa lao, ánh mặt trời kịch liệt đâm vào mắt Tiêu Vãn làm nàng kinh hoảng quay đầu, nhẹ nhàng rung động lông mi, thời gian dài không thấy ánh mặt trời làm nàng lộ ra một cỗ bệnh trạng tái nhợt cùng suy yếu.


Mà vào lúc Tiêu Vãn quay đầu lại, nàng thấy một thiếu niên tắm mình dưới ánh mặt trời.


Thiếu niên tuổi chừng mười tám, mặc một bộ trường bào rộng thùng thình màu trắng, như một đóa hoa tuyết liên nở từ nụ, thanh lãnh tuyệt lệ, sạch sẽ tố nhã. Màu da hắn trắng nõn như ngọc, như thi nõn nà. Mặt nếu phù dung, môi như giáng hồng, một đầu tóc dài đen nhánh buộc cao, xinh đẹp tinh xảo như con bướm, dưới ánh mặt trời tỏa sáng.


Thiếu niên bụng hơi hơi phồng lên, nhìn qua đã có thai ba bốn tháng. Nhưng một bộ trường bào thanh nhã màu trắng, đem khí chất như tiên của hắn bay bay vô cùng nhuần nhuyễn. Giơ tay nhấc chân càng có vài phần khuynh đảo chúng sinh, phảng phất từ trong tranh thuỷ mặc đi ra.


"Thư mặc, thư mặc......" Đang nhìn thanh thiếu niên vào thời khắc đó, đôi mắt Tiêu Vãn chợt sáng ngời, khống chế không được đi tới phía thiếu niên, thấy hắn sắc mặt hồng nhuận, bình yên vô sự, nước mắt ào ào chảy xuôi xuống, "Thư Mặc ngốc, ngươi người mang thai, sao có thể vì giúp ta cầu tình mà quỳ xuống...... Nghe nói ngươi còn gặp mưa phát sốt, có việc gì hay không......?"


Tiêu Vãn vươn tay, muốn sờ gương mặt đào hoa, phi phàm trước mắt của thiếu niên, lại bị thiếu niên nghiêng người trốn đi.


Nàng giơ tay nhất thời xấu hổ rũ lại bên trong, có chút khó hiểu mà nhìn thiếu niên cách nàng ba bước, sắc mặt xanh mét lạnh lùng nhìn nàng.


Tiêu Vãn bị nhốt ở ngục năm ngày, khuôn mặt đẹp sớm đã bị những phạm nhân khác đánh trong lúc tranh đoạt màn thầu cũ đến mức sưng đỏ, chật vật không chịu nổi. Giờ phút này đầu tóc nàng rối loạn, quần áo tả tơi, toàn thân tản ra từng trận mùi hôi. Hoàn toàn không có khí chất đại tiểu thư đã từng vênh váo tự đắc, tiêu tiền như nước nữa.


Hiển nhiên không nghĩ tới Tiêu Vãn luôn luôn quần áo hoa lệ, yêu đẹp tự luyến sẽ thành bộ dáng ăn mày hiện giờ, thiếu niên ghét bỏ dùng tay che lại cái mũi, liên tiếp lui về phía sau hai ba bước mới lộ vẻ mặt khinh miệt nhìn về phía Tiêu Vãn: "Quỳ, phát sốt? Loại chuyện này kẻ ngốc mới có thể làm, ngươi cho rằng ta sẽ vì ngươi đi làm?"


"Thư Mặc, cẩn thận, đừng làm bị thương hài tử." Tiêu Vãn thấy hắn lui về phía sau lúc ấy thiếu chút nữa dẫm đến hòn đá nhỏ trên mặt đất, có chút lo lắng mà dặn dò, dường như hoàn toàn không có nghe rõ thiếu niên đang nói cái gì. Cho dù nàng nghe rõ, nàng cũng hoài nghi là mình nghe lầm, rốt cuộc Thư Mặc của nàng sao có thể dùng ngữ khí đả thương người như vậy nói chuyện cùng nàng, chỉ sợ không thừa nhận là do sợ nàng lo lắng đi, Thư Mặc của nàng chính là thiện giải nhân ý như vậy......


Thấy Tiêu Vãn vẻ mặt quyến luyến ôn nhu nhìn bụng mình hơi hơi nổi lên, phảng phất như trân bảo duy nhất trên đời, Quý Thư Mặc trong mắt hiện lên một tia căm hận cùng chán ghét. Hắn ác ý tràn đầy, nở nụ cười xinh đẹp mà vạch trần một sự thật: "Hài tử, ngươi cho rằng đây là hài tử của ngươi? Tiêu Vãn, chuyện tới giờ, ngươi sao vẫn còn ngây thơ như vậy!"


Hắn gót sen nhẹ nhàng đến gần Tiêu Vãn bị những lời này làm hoàn toàn dại ra, ở bên tai nàng cười khẽ mà nói: "Tiêu Vãn a Tiêu Vãn, ta sao có thể mang thai hài tử của ngươi! Cái loại không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng giống ngươi, sao xứng đôi với ta! Sao xứng đôi làm thê chủ của ta!" Nói xong, nhớ tới một năm nay, vì để làm Tiêu Vãn tin tưởng mình, bị bắt cùng nàng thân cận, Quý Thư Mặc trong yết hầu nổi lên một trận ghê tởm, lại có chút ghét bỏ mà che bịt mũi, lần thứ hai ly xa Tiêu Vãn.


Tiêu Vãn sắc mặt tái nhợt mà đứng tại chỗ, nhìn thiếu niên trước mắt bạch y nhanh nhẹn, nụ cười xinh đẹp, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút xa lạ, thanh âm nhịn không được run rẩy: "Thư Mặc...... Không cần nói giỡn......"


Thư mặc của hắn ôn nhu, thiện lương, tuyệt không phải người hiện tại dùng ánh mắt khinh miệt ghét bỏ nhìn mình, trong miệng nhẹ nhàng nói lời làm nàng tuyệt vọng.
Nhất định là nơi nào sai lầm! Thư Mặc vì nàng quỳ suốt năm ngày ạ! Sao có thể không thích nàng? Hài tử sao có thể không phải của nàng! Nàng là thê chủ của hắn a!


"Vui đùa? Thư Mặc cũng không nói giỡn." Lúc này, Tiêu Vãn trong mắt nổi lên nước mắt mới thấy rõ đứng bên cạnh thiếu niên là một vị nữ tử cẩm y hoa phục. Nữ tử nhìn thấy nàng ngơ ngẩn nhìn mình, mỉm cười đến ôm eo thon nhỏ của thiếu niên, như chuồn chuồn lướt nước hôn vào đôi môi đỏ của thiếu niên, tuyên ngôn mà nói: "Thư Mặc mang thai, là hài tử của bổn cung. Thư Mặc yêu chính là bổn cung!"


"Bổn cung?" Tiêu Vãn nhẹ nhàng nỉ non, có chút xa lạ mà nhìn bạn tốt ngày xưa —— Tam Hoàng nữ đương triều Sở Mộ Thanh. "Tử thanh, ngươi?"


Tử thanh tên đầy đủ là Sở Mộ Thanh, một năm trước, Tiêu Vãn kết bạn với Tam Hoàng nữ Sở Mộ Thanh vốn không được sủng ái, hai người nhất kiến như cố, trở thành hảo hữu chí giao. Không nghĩ tới hôm nay vừa thấy, vị hoàng nữ không được sủng ái này đã xoay người trở thành anh hùng Đông Nguỵ lừng lẫy nổi danh chiến thần, đồng thời, còn được nữ hoàng phong làm Thái Nữ.


Thấy Tiêu Vãn vẻ mặt mê mang, Sở Mộ Thanh khinh miệt nở nụ cười: "Tiêu Vãn, chuyện tới hiện giờ, ngươi vẫn không phát hiện ra? Tội Tiêu gia thông đồng với địch cùng đại hoàng tỷ mưu nghịch đều là bổn cung bố trí. Đông Nguỵ cùng Nam Cương đấu một trận, bổn cung chờ lệnh xuất chinh, nhất cử phá địch, không chỉ thu hoạch được lòng dân, còn đạt được mẫu hoàng gia thưởng, trở thành Thái Nữ!"


Tiêu Vãn thân mình run rẩy, không dám tin tưởng mà nhìn Sở Mộ Thanh: "Kẻ tiết lộ tin tức cho người Nam Cương là ngươi? Vì sao? Vì sao phải hãm hại Tiêu gia, vì sao phải hãm hại mẫu thân!"


"Chỉ vì các ngươi Tiêu gia bảo vệ Sở Thi Ngọc, chỉ vì mẫu thân ngươi khinh thường bổn cung, chỉ vì Tiêu gia các ngươi sinh ra nữ nhi ngu xuẩn đến cực điểm!" Nghĩ đến Tiêu Ngọc Dung từng nói mình tâm thuật bất chính, chỉ vì cái trước mắt, làm hại mình nguyên bản không được sủng ái càng không chiếm được quan tâm của mẫu hoàng, Sở Mộ Thanh trong lòng hận, hận không thể giết Tiêu Ngọc Dung.


Tiêu gia không phải là muốn bảo vệ đại hoàng nữ sao? Vậy nàng liền hủy diệt Sở Thi Ngọc, hủy diệt nữ nhi bảo bối nhất của Tiêu Ngọc Dung, hủy diệt Tiêu gia nàng lấy làm tự hào!


"Tiêu Vãn, ngươi thân là Binh Bộ thư lệnh sử, tin tức phải qua tay ngươi." Sở Mộ Thanh nhìn Quý Thư Mặc ngoan ngoãn trong ngực mình, lại nhìn nhìn Tiêu Vãn mặt trắng bệch, ngụ ý không cần nói cũng biết.


Tiêu Vãn nghĩ đến gần đây một tháng rưỡi, Đông Nguỵ cùng Nam Cương đại chiến, nàng ở Binh Bộ vội đến ngày đêm điên đảo, Quý Thư Mặc vẫn luôn tri kỷ mà tới Binh Bộ vì nàng đưa nước thuốc bổ dưỡng.


Binh Bộ là nơi không phải bất luận kẻ nào cũng có thể tiến vào, đặc biệt là nơi cơ mật, ngay cả hoàng nữ đương triều cũng phải xin chỉ thị nữ hoàng mới có thể vào. Nhưng Quý Thư Mặc là chính phu của Tiêu Vãn, Tiêu Vãn là nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư Tiêu Ngọc Dung sủng ái nhất.


Tiêu Vãn tuy chỉ là một thư lệnh sử nho nhỏ, nhưng nàng đỉnh đỉnh đại danh ở Binh Bộ như sấm bên tai, cho nên người trông coi thấy Quý Thư Mặc thường xuyên ra vào Binh Bộ sớm đã thấy nhiều không trách. Mà Sở Mộ Thanh chính là lợi dụng điểm Tiêu Vãn sủng nịch Quý Thư Mặc để Quý Thư Mặc đánh cắp cơ mật quân cơ, đổi công văn. Càng thả một ít chứng cứ Tiêu Ngọc Dung thông đồng với địch bán nước, để ngày sau đem Tiêu gia nhốt đánh vào đại lao.


"Thư Mặc, vì sao...... Vì sao phải làm chuyện như vậy...... Ta đối với ngươi không tốt sao? Vì sao, muốn phản bội ta?"


Còn chưa nói xong, Tiêu Vãn liền nhìn thấy trên mặt Quý Thư Mặc hiện ra một mạt tươi cười trào phúng, phảng phất hỏi nàng hỏi một cái vấn đề mười phần ngu ngốc.


Tiêu Vãn trong lòng đau nhói, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Chẳng lẽ, ba năm nay, ngươi chưa từng thật tình...... Từng yêu ta sao?"


"Yêu ngươi?" Quý Thư Mặc