Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 233




Nhìn nam nhân đối diện vẻ mặt hưng phấn, Thôi Oản như trước có chút khó có thể tin: "Phụ hoàng, sao lại phái chàng đi ban sai?"

Từ Hạo năm ngoái phong Hoài vương, ở công bộ lĩnh một công việc nhàn rỗi, tất cả lớn nhỏ chỉ là xử lý vài sự kiện, nhưng đó đều ở kinh thành, hai vợ chồng chưa từng xa cách. Bây giờ nghe nói Từ Hạo phải đi thị sát Hoàng Hà, vừa đi là phải đi 3 tháng, Thôi Oản đột nhiên thực không nỡ.

Gả người, đêm đêm tình tứ thân mật, Từ Hạo đối với nàng tốt như vậy, loại cảm giác được người nâng niu trong lòng bàn tay, so với hồi nhỏ biểu ca biểu muội không giống nhau. Thôi Oản đã thành thói quen ngày ngày ngọt ngào thanh nhàn, ngoại trừ mong đợi lo lắng có đứa nhỏ, ngoại trừ mơ hồ sợ hãi Từ Tấn, Thôi Oản thật sự rất thỏa mãn, ngay cả mẫu thân ở trước mặt nàng chua chát nói Phó Dung, Thôi Oản trong lòng cũng không có gợn sóng lớn nào.

Bác thành Hoàng Hậu, Từ Tấn vô cùng có khả năng lên làm Thái Tử, nhưng vậy thì đã sao?

nàng từng muốn gả cho Từ Tấn là bởi vì cảm thấy Từ Tấn hẳn là thích nàng, chỉ vì Từ Hạo nên mới lạnh nhạt với nàng. Sau này những chuyện kia làm cho nàng hiểu được, không có Từ Hạo, Từ Tấn cũng sẽ không thích nàng. Hắn đối với nàng ác như vậy, tình cảm huynh muội cũng đều không có. Thôi Oản không hiểu chính mình trêu chọc Từ Tấn lúc nào, nhưng sự thật chính là sự thật, nàng sẽ không tiếp tục lừa mình dối người. Từ Tấn dù tốt dù tôn quý đều không có quan hệ gì với nàng.

Không, cũng có quan hệ, Từ Tấn lên làm Hoàng Thượng, nàng và Từ Hạo ngày qua ngược lại càng dễ chịu hơn chút.

Từ Hạo cũng luyến tiếc thê tử, nhưng hắn lần đầu tiên có thể một mình đi ra ngoài làm việc, phụ hoàng rốt cuộc tán thành năng lực của hắn phái hắn đi làm việc lớn. Từ Hạo nhiệt tình nhi đầy đủ, ôm lấy Thôi Oản vẻ mặt lo lắng dỗ nói: "Oản Oản đừng khổ sở, đi 3 tháng mà thôi, chẳng mấy chốc sẽ trở về, đến lúc đó ta mang đặc sản Hoàng Hà về cho nàng!"

Thôi Oản bĩu bĩu môi, ngửa đầu nhìn hắn.

Từ Hạo 18 tuổi, trên mặt đường cong lạnh lùng nghiêm nghị một chút, quả thật là đại nam nhân.

Thở dài, nàng dựa vào ngực hắn: "Ta không hiếm lạ đặc sản gì, Lục ca ở bên ngoài làm việc phải cẩn thận, Hoàng Hà vỡ đê là đại sự, ngươi tuyệt đối đừng làm hỏng công sự này."

Lời này làm lòng người ấm áp, Từ Hạo ôm lấy người đi tới trên giường, nhìn lưu luyến trong mắt Thôi Oản, sự nhiệt tình hưng phấn của hắn rốt cuộc đè xuống, hôn mặt nàng nói: "Nếu không ta mang nàng cùng đi?" Hắn cũng luyến tiếc nàng a.

Thôi Oản trong lòng vui vẻ, lập tức lại ảm đạm lắc lắc đầu: "Thôi, phụ hoàng coi trọng mới đem công sự này giao cho chàng, ta đi làm gì? Chàng thật không nỡ, tranh thủ về sớm một chút, yên lành trở về."

Từ Hạo ngẫm lại cũng đúng, lại nhìn thê tử ủy khuất trong ngực, nghĩ tới ngày sau phải chia cách lâu dài, không nỡ trong ngực liền biến thành lửa, cúi đầu hôn, âm u nói: "3 tháng a, ban đêm không có Oản Oản ta trải qua thế nào? Oản Oản, nàng có nhớ ta hay không?"

Thôi Oản nhìn nam nhân đã bắt đầu thay nàng cởi áo nới dây lưng, đột nhiên lo lắng, bắt lấy hắn tay nói: "Lục ca, chàng ở bên ngoài có thể chạm vào người khác hay không? Chàng là vương gia, những kia quan viên phía dưới khẳng định sẽ nịnh bợ chàng, có đưa bạc, khẳng định cũng có đưa mĩ nhân..."

Từ Hạo cười nhạo, nắm chặt tay nàng nói: "Ai dám hối lộ ta, ta liền cho hắn một cái mũ tham quan, trở về vừa vặn có thể trả lời cho phụ hoàng! Về phần mĩ nhân..."

Hắn thoát giày trèo lên, nâng mặt Thôi Oản, si ngốc quan sát mãi một lúc mới nói: "Ta trong lòng chỉ có một mĩ nhân Oản Oản, đời này cũng chỉ có mình nàng."

Hắn thần sắc nghiêm túc, Thôi Oản biết hắn nói thật lòng, thỏa mãn nhắm nghiền hai mắt.

Một đêm triền miên.

Ngày kế Từ Hạo đi chỗ huynh trưởng bên kia.

Từ Tấn cũng từng làm loại công sự này, Từ Hạo định thỉnh giáo hắn. Bất quá khi đi tới thấy Từ Tấn đang dỗ nhi tử, Từ Hạo liền vui vẻ, còn chưa vào cửa đã hướng Trăn ca nhi hô: "Trăn ca nhi nhìn xem, ai tới?"

"Lục thúc!" Trăn ca nhi hưng phấn chạy tới chỗ hắn.

Các trưởng bối bên cạnh Trăn ca nhi, Phó Thần bận nhất, ở chung cùng ngoại sanh ít nhất. Quan ca nhi ngược lại nhàn hạ, nhưng chính hắn vẫn là trẻ con đâu, mỗi lần tới Kiều thị đều nhìn lom lom, lo hắn đem Trăn ca nhi dạy hư, cho nên Trăn ca nhi thích nhất Lục thúc thường gặp mặt, thích được Lục thúc giơ lên cao quá đỉnh đầu.

Từ Hạo bế cháu lượn một vòng, ôm tiểu tử cười khanh khách vào trong ngực, thích thú hôn một cái: "Trăn ca nhi lại nặng hơn, mấy ngày nay ăn thứ gì tốt?"

Trăn ca nhi cẩn thận suy nghĩ; nghiêng đầu nói: "Ăn cá, phụ thân câu, nương làm, ăn ngon, Lục thúc ăn không?"

Từ Hạo nghe, ngoài ý muốn nhìn về phía Từ Tấn.

Tứ ca thế nhưng còn bồi Tứ tẩu câu cá?

Thực sự nhàn hạ thoải mái a.

Từ Hạo chế nhạo cười.

Từ Tấn mặt không biểu cảm, hỏi hắn tới làm cái gì.

Từ Hạo ôm cháu ngồi đối diện Từ Tấn, "Tứ ca, ngày mai ta xuất phát, ngươi chỉ điểm ta vài câu thôi?"

Từ Tấn nhìn nhi tử ngoan ngoãn ngồi trong ngực Lục thúc chơi ngọc bội, đi qua cướp nhi tử vào trong ngực mình, dẫn Từ Hạo đi thư phòng. Thư phòng một bên treo địa đồ Đại Ngụy, Từ Tấn một tay ôm nhi tử, một ngón tay điểm mấy khúc sông trên bờ Hoàng Hà dễ xảy ra chuyện nhất cho Từ Hạo nhìn.

Từ Hạo nghe cực kỳ nghiêm túc.

Trăn ca nhi cũng nghiêm trang nghe, tay ú nần tò mò hướng phía trên sờ, không chạm vào đâu, bị Từ Tấn bắt trở về, "Trăn ca nhi còn nhỏ, lớn lên phụ thân sẽ dạy ngươi."

Trăn ca nhi liền thành thành thật thật, môi nhỏ học theo phụ thân, mỗi một địa danh kêu đặc biệt rõ ràng.

Từ Hạo hâm mộ cực kỳ, nói xong chính sự, hắn lại đem cháu cướp tới chỗ mình bên này, ôm tiểu tử nói: "Trăn ca nhi thật thông minh, chờ, năm nay không được, sang năm Lục thúc cũng cho ngươi thêm đệ đệ!". Nhi tử của hắn và Oản Oản, cũng sẽ thông minh khả ái như vậy.

Trăn ca nhi lắc đầu: "Không cần đệ đệ, muốn muội muội!"

Từ Hạo cười ha ha, "Được, muội muội cũng được!"

Từ Tấn ở bên cạnh nhìn, nghĩ tới đời trước.

Hai huynh đệ ở Tây Bắc đến hết năm, tháng giêng Lục đệ nhận được thư, Thôi Oản quả thật sinh non cho hắn một đứa con trai. Trận chiến cuối cùng kết thúc, bọn họ ở trên thảo nguyên phi ngựa, thư nhà Lục đệ cùng tin chiến thắng đồng thời đưa tới, trong lòng hắn chua chua, ghét bỏ Phó Dung không viết thư cho hắn, không báo hỉ cho hắn, không sinh nhi tử cho hắn. Lục đệ xem thư, hắn xuống ngựa đi ra bờ sông uống nước. Lục đệ tới, hắn đưa lưng về phía Lục đệ hỏi trên thư nói cái gì, Lục đệ nói cháu trai biết ngồi, Từ Tấn thích trẻ con, nghe vậy đáp lúc trở về phải trêu chọc cháu thực tốt, chưa nói xong, đao Lục đệ liền...

Hắn tại sao lại ác như vậy, cho dù Thôi Oản hoặc người khác xúi giục hắn độc chiếm quân công, hắn làm sao có thể đối với huynh trưởng hạ sát thủ?

Từ Tấn không phải Thánh nhân, hắn không có cách nào nhẫn tâm đối với thân đệ đệ, nhẫn tâm tới mức sau khi trùng sinh trực tiếp giết chết giống như đối đãi với một số kẻ địch khác. Nhưng trong lòng hắn cũng sẽ có oán khí, bình thường đều có thể nhịn được, thỉnh thoảng sẽ đột nhiên bay ra. Trước mắt thấy Từ Hạo hiếm lạ Trăn ca nhi như thế, lại nhẫn tâm tới mức trong lúc hắn nói chuyện nhi tử thì động đao với hắn, lửa củaTừ Tấn lại xông ra, đoạt lấy Trăn ca nhi, cũng không quay đầu bỏ đi.

Từ Hạo vẻ mặt mê hoặc.

Trăn ca nhi quay đầu hướng hắn vẫy tay: "Lục thúc cũng đến đây!"

Từ Hạo cười ha hả theo sau.

Từ Tấn nhìn nhi tử, yên lặng thu hồi tính tình.

Hắn là huynh trưởng, hắn không cùng đệ đệ so đo, nhưng hắn muốn cho Lục đệ biết lỗi ở chỗ nào.