Hoàng Hậu tháng giêng bị bệnh, tới giờ như cũ không thấy tốt lên, vợ chồng Hoài vương tiến cung vấn an, Gia Hòa đế lệnh cho Thục phi chủ trì ở Chiêu Ninh cung.
Thục phi tư lịch gần với Hoàng Hậu, trong lúc Hoàng Hậu bệnh nặng, nàng cùng Nhu phi quản lý hậu cung, công việc sắp xếp cũng không có điểm nào không thích hợp.
Phó Dung dẫn Trăn ca nhi tới đầu tiên.
Trăn ca nhi gọi tổ mẫu, nhìn thấy Thục phi, tiểu tử tự mình đi qua, đi vài bước cuối cùng, sốt ruột dang hai tay muốn ôm. Thục phi yêu cháu ngoan vô cùng, bước lên mấy bước ôm lấy tiểu tử, hướng Phó Dung khen: "Nhìn Trăn ca nhi của chúng ta, làm cho người ta càng yêu thích a, hồi nhỏ sợ người lạ đâu, lớn lên lại hiểu chuyện."
Nhi tử đáng được người ta yêu thương, Phó Dung cùng có vinh yên (vinh dự yên tâm), đem Lăng Thủ gọi đến phía trước, giới thiệu cho Thục phi nhìn.
Lăng Thủ ngũ quan đoan chính, ở vương phủ gần hai tháng, lễ nghi quy củ đều thuần thục, đổi thân xiêm y tơ lụa, chợt nhìn cũng như là tiểu công tử nhà ai, chỉ có mặt mày so với những đứa nhỏ được nuông chiều từ bé thì trầm ổn hiểu chuyện nhiều hơn.
Thục phi hài lòng gật gật đầu, từ đĩa trái cây lấy anh đào cho hắn ăn.
Lăng Thủ hào phóng nhận.
Rất nhanh Nhu phi dẫn Nhị công chúa tới, các nàng chưa ngồi bao lâu, Thái Tử phi, Thái Tử trắc phi dẫn Hủ ca nhi Chương ca nhi cũng tới. Đợi Khang vương phi lại đem Trân tỷ nhi mang tới, trong phòng bỗng chốc dường như nhỏ hơn, Trân tỷ nhi đi đầu kêu các đệ đệ vào trong viện chơi. Hủ ca nhi quả thực là cái đuôi nhỏ của tỷ tỷ, nửa bước không rời Trân tỷ nhi, Trăn ca nhi có bạn của mình, càng thích cùng Lăng Thủ chơi, còn lại Chương ca nhi đảm đương làm người hoà giải, ở trong bốn người dắt dây đáp cầu.
Thái Tử phi nhìn con trai của mình, ánh mắt dần dần chuyển tới bụng Phó Ninh.
Phó Ninh đang nói chuyện với Phó Dung đâu, "Mấy ngày nay đã không nôn nữa, muội muội không cần nhớ mong."
Nàng vào đoan ngọ chẩn ra hỉ mạch, đến nay khoảng hai tháng.
Phó Dung vui buồn mỗi nửa, nhìn Chương ca nhi trong viện điềm đạm ít nói hiểu chuyện, Hủ ca nhi tái nhợt gầy yếu, trong lòng nổi sầu lo.
Làm sao mới có thể sửa mệnh Phó Ninh? Tỷ tỷ ở bên cạnh nàng, Phó Dung có thể nhúng tay, Phó Bảo ở Hầu phủ, trong nhà có mẫu thân trưởng tẩu che chở, Phó Dung hơi thêm nhắc nhở, Lâm thị tự nhiên sẽ che chở nữ nhi. Chỉ có Phó Ninh ngụ ở Đông cung, Phó Dung cùng Lâm thị đều không xen tay vào được...
Đang nghĩ ngợi, Lệ phi tới.
Phó Dung ánh mắt đổi đổi.
Bởi vì trận đẻ non kia, Gia Hòa đế đối với Lệ phi sủng ái càng thịnh, nghe nói trong một tháng, chỉ có 2, 3 đêm là đến Chiêu Ninh cung, Nhu phi bên kia trên cơ bản không đi, có rảnh liền đem Nhị công chúa gọi đến trong ngự hoa viên cùng Lệ phi ngắm cảnh. Nữ nhân an lòng là do nam nhân, được Gia Hòa đế sủng ái như vậy, thôn nữ khiếp nhược trên người Lệ phi càng lúc càng nhạt nhòa, trang dung càng thêm ung dung hoa quý, xứng với mĩ mạo trời sinh, lại có loại cảm giác thoát thai hoán cốt.
"Thục phi tỷ tỷ, Nhu phi tỷ tỷ, ta đã tới chậm." Lệ phi dáng vẻ thướt tha đi tới, cười chào hỏi.
Thục phi mời nàng ngồi vào chỗ.
Hoàng Hậu không ở đây, Thục phi để trống chủ vị, nàng cùng Nhu phi ngồi một bên, Lệ phi một mình ngồi bên kia.
Lệ phi nhìn mấy đứa nhỏ trong viện, không tự giác mà sờ sờ bụng, ánh mắt đảo qua Phó Dung vài lần, ôn nhu cùng Khang vương phi hỏi thăm: "Sao không đem Huyền ca nhi mang tới a? Ta chưa gặp hắn bao giờ đâu."
Một bộ ngữ khí coi Khang vương phi là thân con dâu, rõ ràng Khang vương phi so với nàng còn lớn hơn mấy tuổi.
Lệ phi không vui Hoàng Hậu, đây là chuyện cơ hồ mọi người đều biết.
Khang vương phi trên mặt nụ cười không đổi, đứng dậy giải thích: "Ta muốn mang hắn tới cho các vị nương nương nhìn, vương gia cảm thấy Huyền ca nhi quá nhỏ, sợ ôm đến lại khóc nháo ầm ĩ các nương nương, không cho phép ta mang đi."
Lệ phi gật gật đầu, tầm mắt lại rơi vào trên người Phó Ninh, "Ngươi vừa có thai, phải chú ý bảo dưỡng, nữ nhân mang thai trước 3 tháng là khẩn yếu nhất, ngươi ngàn vạn phải đề phòng tiểu nhân, đừng để bị hại giống như ta, đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ khóc."
Phó Ninh cúi đầu không đáp lời.
Thái Tử phi vẻ mặt bình tĩnh.
Hai người ai cũng không tiếp lời, Lệ phi hừ hừ, vừa muốn mở miệng, bên ngoài cung nữ báo Hoài vương Hoài vương phi tới.
Người mới tới, đề tài tự nhiên tập trung tới trên người Từ Hạo Thôi Oản, hàn huyên một hồi, Nhu phi dẫn đầu cáo từ.
Nàng vừa đi, đám người Thái Tử phi cũng đi, Lệ phi chờ lâu một lát, cuối cùng phát hiện đám người Thục phi đối với nàng nhiệt tình không cao, nàng cũng đi ra.
Chiêu Ninh cung chỉ còn lại người trong nhà.
Thục phi đuổi Từ Hạo đi, như thường ngày thân mật đem Thôi Oản gọi đến bên người, nhẹ giọng hỏi hai câu chuyện buổi tối qua.
Thôi Oản khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nhìn Phó Dung một cái, e thẹn nói: "Nương bất công, Tứ tẩu kết hôn rồi tiến cung thỉnh an, ta cũng không có nghe ngài trêu ghẹo Tứ tẩu như vậy."
Thục phi vỗ vỗ tay nàng, cười nói: "Ai bảo ngươi nhỏ a, lại nói tiếp lúc ấy ngươi vẫn là cháu gái ta đâu, chưa gả đi, ta ngại ngươi cũng không thể chê cười Tứ tẩu ngươi a, cho nên ngươi muốn trách chỉ có thể trách chính ngươi."
Thôi Oản vội vàng ôm lấy cánh tay Phó Dung, làm nũng nói: "Tứ tẩu ngươi nghe xem, lúc ấy ta giúp ngươi, Tứ tẩu hiện tại còn không thay ta nói chuyện?"
Phó Dung một bộ nghiêm trang gật đầu, chuyển đè nàng vào trên ghế: "Muội muội nhanh ngồi xuống, đừng cố chống đỡ, Tứ tẩu biết ngươi thân thể không thoải mái đâu."
Lời này càng lộ liễu, Thôi Oản thẹn quá hoá giận, làm bộ muốn chọc lét nàng.
Thục phi nhìn hai cái con dâu chơi đùa, trong lòng cũng không có nhẹ nhàng như bề ngoài. Thôi Oản nếu như ở trước mặt Phó Dung lộ ra vài phần chột dạ, trong lòng nàng sẽ vững tâm một chút, hiện tại Thôi Oản biểu hiện phảng phất như chưa bao giờ hại Phó Dung, nàng càng thêm cân nhắc không hiểu thấu nàng ấy, cân nhắc không nổi, ngược lại càng dễ nghĩ nhiều.
Chỉ có thể hy vọng Thôi Oản thật sự đối với trưởng tử hết hy vọng đi.
Tới tháng 6 ở kinh thành, đề tài Hoài vương đại hôn rầm rộ của dân chúng lúc trà dư tửu hậu dần phai nhạt, nóng bức khó chịu, dân chúng nóng đến nỗi bất cứ tin tức gì đều không nâng được tinh thần lên thì trong hoàng thành xảy ra một đại sự.
Hoàng Hậu hoăng.
Như đá tảng ném vào trong nước, từ huân quý vương phủ cho tới bách tính bình dân, đều ngây ra nửa ngày, lập tức mau chóng đem bài trí vui mừng trong nhà đều thu lại, bắt đầu quốc tang.
Bên này Phó Dung còn chưa hoàn hồn, trong cung lại truyền đến ý chỉ của Gia Hòa đế.
Sơ lược là Hoàng Hậu khi còn sống phẩm hạnh có vết, Gia Hòa đế thập phần không vui, bởi vậy đặc mệnh cho hoàng tử, hoàng nữ thủ hiếu thì lấy tháng thay năm, giữ đủ 3 tháng có thể trừ hiếu, dân chúng như cũ phải giữ 3 tháng quốc tang, chưa thể miễn giảm.
Đạo ý chỉ này, quả thực so với tin tức Hoàng Hậu chết bệnh càng có ý vị sâu xa.
Nhớ lại Hoàng Hậu sinh bệnh là lúc Lệ phi đẻ non, Gia Hòa đế chỉ kém trực tiếp nói cho mọi người biết Lệ phi đẻ non do Hoàng Hậu gây nên, bất quá ám chỉ như vậy, ít ít nhiều nhiều cũng tính lưu lại một chút mặt mũi cho Thái Tử.
Thành vương phủ.
Đêm khuya tĩnh lặng, Thành vương dẫn vương phi Lý Hoa Dung đi từ đường trong vương phủ. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Lý Hoa Dung so với 2 năm trước hao gầy 3 phần, nhưng nàng mĩ mạo không có nửa phần giảm bớt, xinh đẹp cao lãnh, làm người ta sinh lòng trìu mến, lại khiếp sợ lạnh lẽo trong mắt nàng, nhượng bộ lui binh.
Nhưng Lý Hoa Dung đối xử với phu quân mình lại khác.
Nàng tự mình đốt hương, đưa tới tay Thành vương, Thành vương quỳ xuống, nàng cũng ở bên cạnh quỳ xuống đệm cói.
Thành vương một thân bạch y, khuôn mặt bình tĩnh dửng dưng, nhìn về phía bài vị cô quạnh kia, trong mắt lại lạnh buốt: "Nương, ngài trên trời có linh, nhất định thấy được chưa, người nọ hãm hại ngươi chết rồi, bà ấy đi xuống bồi người. Nhi tử biết ngài muốn gặp cũng không chỉ có một mình bà ấy, ngài yên tâm, những người ngài không thích kia, nhi tử đều sẽ nhất nhất đưa bọn họ đi xuống bồi ngài."
Hắn cũng từng cho rằng mẫu thân bởi vì đối với Phó Dung bất mãn mới nhất thời xúc động mưu hại nàng. Lệ phi đẻ non, Hoàng Hậu bệnh nặng cấm cung, phụ hoàng đột nhiên quan tâm tới hắn, gọi hắn vào cung mấy lần, Thành vương mơ hồ đoán được cái gì, chậm chạp không dám xác định, thẳng đến phụ hoàng lại một lần muốn mạng của Hoàng Hậu, Thành vương trong lòng mới sáng sủa lên.
Nếu như Hoàng Hậu chỉ hại Lệ phi đẻ non, phụ hoàng tuyệt không đến mức tức giận như thế, kia Hoàng Hậu lại làm cái gì vừa khiến phụ hoàng tức tới muốn nàng chết đồng thời lại khiến phụ hoàng thấy thẹn với hắn?
Chỉ có mẫu thân hắn, mẫu thân chết oan của hắn.
Thành vương nhìn chằm chằm vào cái bài vị kia, nghĩ tới hai năm nay hắn ẩn nhẫn ngủ đông, hắn yên lặng dập đầu lạy ba cái, đứng dậy, đem hương trong tay cắm xuống lư hương. Lý Hoa Dung đồng dạng trầm mặc dập đầu, đứng lên thắp hương.
Im lặng chốc lát, Thành vương quay người, nắm lấy tay nàng nói: "Biểu muội, kiên nhẫn nửa năm nữa, chúng ta sẽ không bị nhốt ở trong phủ nữa."
Lý Hoa Dung theo hắn cùng đi ra ngoài, nhẹ giọng cười cười: "Đúng vậy, ta cũng đã lâu chưa từng thấy mấy chị em dâu kia, nghe nói các nàng liên tiếp mang thai sinh con, ta đã bỏ lỡ bao nhiêu náo nhiệt. Biểu ca chàng nói xem, ra hiếu rồi ta nên thân cận với ai nhiều hơn?"
Thành vương trầm thấp nói vài câu, âm thanh quá nhẹ, chỉ có thê tử bên cạnh mới nghe được.
~
3 tháng thủ hiếu, đối với Phó Dung mà nói vẫn rất dễ chịu, vừa vặn bắt kịp thời điểm giữa hè nóng bức, nàng vốn đã không thích đi ra ngoài làm khách lúc trời rất nóng, liền một lòng ở nhà chiếu cố Trăn ca nhi, dạy hắn nói chuyện. Duy nhất có chút phiền toái là Từ Tấn, người nọ căn bản không đem cái thủ hiếu này nhìn ở trong mắt, tinh thần ban đêm vô cùng như thường.
Phó Dung kỳ thật cũng thích làm chuyện đó, cho dù không muốn, bị Từ Tấn trêu chọc vài cái, trong lòng nàng liền ngứa, nhưng nàng sợ có mang trong thời gian này, tức là rõ ràng nói cho các ngự sử biết Túc vương gia bất hiếu. Bởi vậy nàng lấy đơn thuốc tránh thai Cát Xuyên kê ra, hai vợ chồng lại bắt đầu cách vài ngày nháo một lần.
Vào tháng 9, 3 tháng hiếu đã qua, các phủ lại bắt đầu lui tới.
Tần Anh cùng Đào Thiến Thiến vừa vặn định thành thân vào hai mươi tháng chín, không bị quốc tang ảnh hưởng. Sáng sớm hôm nay, Phó Dung cùng Từ Tấn ra cửa, lưu lại nhũ mẫu, Lăng Thủ ở nhà bồi Trăn ca nhi chơi.
Xe ngựa Túc vương phủ đến cửa Tần phủ, Phó Dung còn chưa xuống xe, trước hết nghe thấy một đạo âm thanh quen thuộc, "Vương gia sớm như vậy đã tới a?"
Phó Dung không nghe thấy Từ Tấn nói chuyện, nàng ló đầu, không chút nào ngoài ý muốn thấy gương mặt Ngô Bạch Khởi gai mắt đáng ăn đòn kia.
"Vương phi sớm!" Ngô Bạch Khởi hướng nàng nhếch miệng cười, lộ ra vài cái răng trắng.
Phó Dung hừ một tiếng, sau khi xuống xe cảnh cáo nói: "Hôm nay là ngày tốt của Tần Anh, ngươi lại không thành thật, tháng này tuyệt đối không có vận khí tốt."
"Ta nào dám không thành thật a, sớm sửa rồi, vương phi yên tâm đi." Ngô Bạch Khởi giả ngoan gãi gãi đầu, ngó nhìn trong viện, cười hành lễ cáo từ: "Ta muốn bồi Tần nhị ca đi đón tẩu tử, ngày khác lại nghe vương phi chỉ bảo!"
Nói xong quay người chạy.
Phó Dung nhìn bóng dáng hắn, rất ngoài ý muốn, tiểu tử này miệng ngọt như vậy, thật sự cải tà quy chính?